Gần Gũi Quá Mức

Chương 13




Edit: Bánh

Tay chân tôi lạnh ngắt, lúc chạm vào tờ giấy kia còn có chút run rẩy.

Tôi mở tờ giấy kia ra.

Trên đó chỉ có một dòng chữ.

Tôi đọc nhưng không hiểu, hay nói cách khác là tôi sợ mình sẽ hiểu được.

Dòng chữ đó chỉ có: "Cậu cầm lấy đi. Cậu đi đi, là do tớ quá ích kỷ rồi."

Kim giây dịch chuyển từng chút từng chút một, cuối cùng tôi cũng đợi được đến lúc tan học. Tôi đã gọi điện cho Văn Sở Dự, nhưng chỉ toàn nghe thấy âm báo máy bận, nhắc nhở tôi rằng người kia đã khóa máy.

Văn Sở Dự không cần tôi.

Tôi chật vật ôm những lá thư kia, bước ra khỏi cổng trường bằng những bước chân lững thững mà đón một chiếc taxi, đi tới khu mà cậu ấy sống.

Tôi không có thẻ thang máy, cũng không có ai đó nhấn thang máy giúp mình, thế nên chỉ đành đeo cái ba lô nặng trịch mà đi thang bộ.

Nhà cậu ấy ở tầng 12.

Khi cánh cửa chống trộm quen thuộc hiện lên trong tầm mắt, tôi đã quỳ rạp trên mặt đất, thở hổn hễn như đang lên cơn hen suyễn.

Tôi cố gắng đứng dậy, loạng choạng đi đến trước cửa, dùng sức muốn phá cửa.

Ngay sau khi làm ra hành động đó thì tôi mới ý thức được sự vô lễ của mình, sự hồi hộp và lo lắng gần như vỡ òa trong tôi —— nếu như ba mẹ của cậu ấy ở nhà thì sao đây? Tôi gõ cửa thô lỗ như thế, bọn họ sẽ không có ấn tượng tốt về tôi mất.

Nhưng chắc là tôi đã lo xa rồi. Vài phút sau, phía bên trong cánh cửa vẫn yên tĩnh như cũ, trong nhà không có người.

Văn Sở Dự không về nhà thì đi đâu chứ? Tôi không biết, mà tôi cũng không đoán ra được, thật sự không đoán ra được.

Cánh tay tôi buông thõng, từng lá thư màu sắc rực rỡ lần lượt rơi xuống đất, tôi ngồi tựa vào trên cánh cửa kia, che mặt mình lại đầy bất lực. Tôi phải đợi cậu ấy về, và cũng chỉ có thể đợi cậu ấy trở về thôi, vì tòa chung cư này được xây theo kiểu một tầng một căn hộ, ngoại trừ người kia ra, sẽ không ai có thể đi ngang qua nơi này để đón tôi.

Ngoài hành lang vừa ẩm thấp lại vừa lạnh lẽo, không bao lâu sau, tôi đành phải ngồi co ro thành một cục.

Tuy đang là tháng tư, nhưng hôm nay thời tiết bất thường, hoa tầm xuân đã sắp nở nhưng tuyết vẫn rơi. Rất nhiều nụ hoa đáng thương bị băng tuyết đông lạnh để rồi chỉ có thể chết đi trong yên lặng theo một cách không ngờ tới nhất.

Tôi và Văn Sở Dự mới hẹn hò được hai tuần, chúng tôi vẫn chưa giống như những cặp đôi bình thường khác, chưa từng nắm tay nhau đi xem phim, cũng chưa mặc đồ đôi tình nhân cùng nhau dù chỉ một lần.

Chúng tôi vẫn còn có rất nhiều chuyện chưa kịp làm, mà Văn Sở Dự đã để tôi đi, cậu ấy không cần tôi nữa.

Mọi thứ bỗng nhiên kết thúc, tựa như những nụ hoa còn chưa kịp khoe sắc đã bị băng tuyết chôn vùi.

Tôi đã từng nghĩ tới chuyện tự sát trước mặt cậu ấy nếu người kia không cần tôi nữa rất nhiều lần, cái chết đó phải thật bi thảm, để Văn ở Dự phải nhớ đến tôi cả đời.

Giờ thì ngày đó đã thật sự tới rồi, mà tôi vẫn không dám làm cái gì cả.

Không phải vì tôi sợ chết, chỉ là vì tôi không dám thừa nhận chuyện cậu ấy không cần tôi nữa.

Văn Sở Dự muốn chia tay, tôi không muốn mà cũng không cho phép, bạn gái lúc yêu đương sẽ thích làm nũng với bạn trai, tôi có thể thông cảm cho cậu ấy.

Tôi vẫn còn nhớ rõ những gì mà lớp trưởng nói về cô bạn gái hay ghen của cậu ấy: Chỉ cần lớp trưởng nói chuyện với bạn nữ khác trên ba phút, cô bạn gái ấy sẽ bắt đầu khóc lóc, đi WC không báo lại cũng đòi chia tay, phiền muốn chết đi được.

Lúc đó, một đám con trai bu lại, cố gắng khuyên lớp trưởng chia tay đi —— cái kiểu làm mình làm mẩy này giữ lại chỉ tổ mệt đầu. . Truyện Truyện Teen

Nhưng lớp trưởng lại đỏ mặt, nói, chả sao cả, tớ thích.

Bạn gái Văn Sở Dự của tôi cũng muốn chia tay tôi, tôi không chê cậu ấy làm mình làm mẩy cũng không chê cậu ấy phiền. Tôi lớn hơn người kia nửa năm tuổi, phải biết ra dáng một người anh trai, phải biết dỗ dành.

[TÁC GIẢ ĐỂ LÀ BẠN GÁI, KHÔNG ĐỔI ĐÂU, KHỎI SỬA]

Tôi nhặt những bức thư tỏ tình do các bạn nữ viết cho mình lên rồi xé chúng ra.

Lá thư được tôi chừa lại đến cuối cùng là lá thư duy nhất được gói trong bì thư màu trắng, tôi không vội mở ra ngay mà khẽ vuốt ve thứ đó trong tay mình.

Chất giấy rất tinh tế, nếu như tôi không nhầm thì đây hẳn là phong bì làm bằng giấy cotton được bán trong Muji.

Lồng ngực tôi thắt lại, trái tim cũng bắt đầu nhói đau giống như sắp có chuyện gì đó xảy ra, tôi nhíu mày, đập vào đầu thật mạnh, buộc chút ký ứt vụn vặt kia quay trở về.

Giấy cotton màu trắng.

Thư.

Chắc là...... mùa đông năm lớp 10, vào kì nghỉ đông.

Hai đứa tôi dành cả ngày để học bài ở Starbucks, trước khi về nhà, cậu ấy nói muốn đến MUJI để mua ít đồ, thế là tôi cũng đi theo. Đến đó, Văn Sở Dự mua bút, kẹo dẻo và bỏng ngô, còn tôi thì lấy con dấu công cộng trong cửa hàng, in tên viết tắt của tôi lên mu bàn tay của cậu ấy.

Lúc chuẩn bị về nhà sau khi thanh toán xong, tôi có kể với cậu ấy rằng lúc nãy tôi cầm phong thư bằng giấy cotton trong cửa hàng lên xem một hồi lâu, một ngày nào đó, nếu có thể nhận được một bức thư tình bằng loại giấy kia, chắc tôi sẽ hạnh phúc lắm, vì chất giấy sờ lên thoải mái thật đấy. Chỉ tiếc là tôi không có được loại may mắn như vậy, vì làm gì có ai viết thư tỏ tình cho tôi đâu.

Khi ấy Văn Sở Dự không nói gì cả, chỉ cười rồi xoa đầu tôi.

Tôi rùng mình, bàn tay bắt đầu mất khống chế mà run rẩy. Tôi đã phải tự chuẩn bị tới lần thứ ba mới lấy bức thư bên trong ra, trong khoảnh khắc mở nó ra, tôi thấy mình như sắp ngất đến nơi vậy.

Tôi chỉ dám nhìn lướt một cái, sau khi xác nhận đó là chữ của Văn ca rồi mới yên tâm mà xem nội dung cụ thể bên trong.

Ở trên chỉ có hai câu vô cùng ngắn gọn.

"Cậu có muốn yêu đương với tớ không?" cùng "Cầu xin cậu hãy yêu đương với tớ đi."

Mỗi câu được viết vào hai khoảng thời gian khác nhau.

Câu đầu tiên được viết vào sau hôm chúng tôi hôn nhau lần đầu tiên, câu còn lại là vào khoảng thời gian cuối tháng 6 năm chúng tôi chuẩn bị phân lớp, mà hôm đó tôi còn nói đùa rằng nếu không được chung lớp nữa thì hãy kết thúc mối quan hệ này đi.

Tim tôi quặn thắt lại, tôi không thở nổi, đầu tôi như bị dìm vào nước biển vừa mặn lại vừa đắng, mắt như mờ đi, trong miệng cũng chỉ toàn là vị tanh mặn.

Tớ bằng lòng yêu đương cùng cậu, tớ vốn đang yêu đương với cậu mà, cậu đang ở đâu vậy, trở về đi có được không.

Trong cơn mơ hồ, tôi bỗng nghe được có người đang gọi tên mình, rất nhiều người là đằng khác, các bạn học, thầy cô, bố mẹ, Văn Sở Dự, thậm chí còn có cả chính tôi nữa.

Bọn họ đều đang cười nhạo, chì chiết tôi, thậm chí còn có người đánh đập tôi, biết bao nhiêu câu chỉ trích sắc bén cứ thế khiến tai tôi như ù đi, không nhúc nhích nổi, hai bên thái dương đau nhói, đầu tôi đau như sắp vỡ ra.

Bỗng một tiếng "Ting" vang lên, sau đó là tiếng của thứ gì đó đang mở ra, tôi cảm nhận được có một tia sáng đang chiếu lên mặt mình, nhưng những gì tôi có thể nhìn thấy chỉ là một màu trắng xóa.

Tôi cố mở to mắt nhưng vẫn không nhìn thấy được gì cả, chỉ có thể loạng choạng bước về phía tia sáng kia, nhưng chân tôi đã mềm nhũn, còn chưa đi được mấy bước đã ngã sóng soài trên mặt đất.

Không đi được thì tôi sẽ bò.

Khi tiến đến gần, tôi ngửi thấy mùi rượu cùng mùi khói thuốc.

Một bàn tay ấm áp chạm vào má tôi, theo sau đó là một giọng điệu lười biếng vang lên trên đỉnh đầu.

"Cục cưng, cậu đã đến rồi."

Là Văn Sở Dự.

Y thức của tôi đột nhiên trở nên rõ ràng, sương mờ đã tan biến, thế giới đầy màu sắc đã quay trở về.

Văn Sở Dự ngồi xổm xuống, ôm mặt tôi, hôn tôi.

Nụ hôn này không ngọt ngào như mọi khi, thay vào đó, nó lại tràn ngập mùi rượu, khói thuốc cùng dục vọng.

Sau khi tách nhau ra, tôi mới phát hiện trong tay Văn Sở Dự vẫn còn một điếu thuốc vẫn đang hút dở, cậu ấy rít một ngụm, kéo tóc rồi lại cắn môi tôi, nhả khói vào trong miệng tôi.

Tôi không hút thuốc, một ngụm khói phả tới khiến mắt tôi cay xè, tôi ôm ngực, ho dữ dội vì bị sặc, còn cậu ấy lại nhìn tôi cười đầy si mê.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, ánh sáng kia cũng biến mất.

Văn Sở Dự thản nhiên chơi đùa với bên tai phải của tôi, vừa xoa lại vừa nhéo, vành tai tôi rất mềm nên không thấy đau, chỉ thấy ngứa.

"Cục cưng, cậu không đi thật sao."

Chắc là cậu ấy đã uống quá chén rồi, giọng điệu cứ y hệt một tên lưu manh vậy, nhưng tôi không chê, tôi muốn chui vào trong lồng ngực người kia, làm một bé chuột túi bé con nấp vào nơi đó, tôi không muốn rời khỏi Văn Sở Dự.

Sau khi lấy lại hơi thở, tôi vùng vẫy muốn đứng dậy, bổ nhào vào trong vòng tay người kia, ôm cậu ấy thật chặt.

"Văn ca, cậu đừng rời xa tớ."

Tôi vùi đầu vào lồng ngực của cậu ấy, lắng nghe nhịp đập nơi con tim của Văn Sở Dự.

Cậu ấy đưa tay chạm vào gương mặt tôi, còn tôi thì ngẩng đầu lên, hôn vào mắt cậu ấy, dùng đôi môi ướt mềm của mình mô tả lại từng đường nét trên khuôn mặt của người kia.

Văn Sở Dự không đáp lại, cũng không cự tuyệt tôi, tôi ôm mặt cậu ấy, lại phát hiện trong đôi mắt kia giờ chỉ còn lại những cảm xúc phức tạp mà tôi không hiểu được.

Điếu thuốc trên tay Văn Sở Dự vẫn còn đang cháy, mùi hương gay mũi tràn ngập trong hành lang, nồng đến mức đầu óc tôi choáng váng.

Lúc này tôi mới nhận ra điều đó mà giật lấy điếu thuốc kia, ném nó xuống đất rồi đạp mạnh lên để dập lửa, sau đó mới ngây ngẩn mà nói: "Tớ không ngờ là cậu biết hút thuốc đấy."

Gương mặt vốn chết lặng của người kia giờ lại như có một vết nứt, để lộ một nụ cười hấp dẫn: "Tớ hút chứ! Hơn nữa tớ đã hút thuốc được ba năm rồi. Cậu có muốn hút thử luôn không? Nhưng không được đâu, hút thuốc không tốt cho sức khỏe, cục cưng, tớ không hút nữa."

Cậu ấy chồm tới cắn lên chóp mũi tôi, mùi bia rượu và mùi thuốc lá trộn lẫn vào nhau, thật khó ngửi, nhưng tôi không trốn.

"Không đi nữa à?" Cậu ấy hỏi tôi.

"Không đi. Cậu có đuổi tớ tớ cũng không đi."

"Ngoan quá."

"Ưm......"

Cửa sổ ngoài hành lang bị đóng kín mít, mùi hương cùng với khói thuốc cứ thế mà mắc kẹt trong không gian kín, tôi bị kích thích đến mức cổ họng như nghẹn đi, đầu cũng rất đau.

Tôi cần không khí sạch, cần đến sắp điên lên rồi, thế là tôi nhẹ nhàng thoát khỏi cậu ấy, chạy qua mở chiếc cửa kính nặng nề kia ra, hơi nhoài người ra ngoài, để bầu không khí tươi mát sạch sẽ ở bên ngoài thanh lọc phổi của mình.

Nhưng tôi còn chưa kịp hít được một hơi cho đỡ bí bách thì đã nghe được một tiếng rống đầy tuyệt vọng: "Cậu làm gì vậy ————!"

Tôi bị cậu ấy túm lấy, cổ cũng bị siết chặt, tôi đã không còn ngửi thấy mùi thuốc, vì đã không còn gì có thể tiến vào trong khí quản của tôi nữa rồi.

"Không phải cậu nói là sẽ không đi sao? Sao cậu gạt tớ?!"

Trước mắt tôi tối sầm vì thiếu oxy và thiếu máu lên não, nhưng tôi vẫn cố giãy giụa, nói tớ không có, cậu điên rồi à.