Chương 88: Emilia Braveheart
Thú triều từ Rừng U Oán là hiện tượng xảy ra hằng năm.
Rừng U Oán có một hệ sinh thái vô cùng đị biệt.
Trước đây, nơi đây chỉ là một mảnh đất c·hết.
Không có cỏ cây nào có thể mọc lên.
Cũng không có một loài động vật nào dám bén mảng đến.
Đất độc. đất ăn luôn cả sinh linh.
Thời điểm đó, Yêu Tộc vẫn đang thống trị.
Yêu Thần lúc đấy mở mang bờ cõi, đã ra lệnh cho Yêu Đế, Yêu Vương đến nơi này, thanh tẩy vùng đất.
Tạo thêm nơi sinh sống cho Yêu Tộc.
Ngờ đâu quá trình thanh tẩy đấy đã gây chú ý tới một vị thần xa xưa tại nơi đây.
Sâm Địa Lang.
Một con sói khổng lồ phát sáng màu xanh nhạt, lớp lông của nó bồng bềnh giữa gió đêm.
Nó to bằng ba-bốn căn nhà. Bình thường vẻ mặt vô cùng điềm tĩnh, có linh trí nên thậm chí còn không mang lại cho ai gặp mặt nó cảm giác hoang dã.
Gặp Sâm Địa Lang, như gặp một vị thần tôn nghiêm.
Sâm Địa Lang rất hài lòng với nỗ lực của Yêu Tộc lúc đấy.
Nó nhả từ trong miệng ra một viên ngọc.
Viên ngọc ấy chìm xuống mặt đất như chìm vào nước.
Sau đó tan ra.
Chỉ trong nháy mắt, vô số cây cỏ mọc lên.
Trong một thời gian ngắn, chim muông, thú rừng bắt đầu xuất hiện.
Trong một đêm, vùng đất c·hết đã hóa thành một khu rừng linh thiêng.
Cây cỏ khu rừng lúc ấy xanh tươi bốn mùa, không mang một màu đen như cây cỏ bây giờ.
Nơi đó đã trở thành ngôi nhà mới cho rất nhiều Yêu Tộc.
Nơi đây lúc đó được gọi là Rừng Thần Tổ.
Sâm Địa Lang được gọi là Thần Bảo Hộ của Khu Rừng Thần Tổ.
Cho đến một ngày, Một yêu tộc hình chim mang tên Dị Dực xuất hiện tại khu rừng.
Hắn phát hiện một tính chất đặc biệt của Rừng Thần Tổ.
Nếu ở trong khu rừng này đủ lâu, ăn trái cây từ trong khu rừng, uống nước suối từ trong rừng.
Thể chất của Yêu Tộc sẽ được cải biến tới tột cùng.
Xương cốt hóa ngọc, da thịt đâm không thủng, con mắt nhìn trăm dặm, sức lực một Yêu Vương sinh ra từ sự nuôi dưỡng của Rừng Thần Tổ có thể đối ngạnh cùng Yêu Đế.
Cứ thế, hắn mang tham vọng của mình, tu luyện tại Rừng Thần Tổ.
Rừng Thần Tổ từ bi nhân từ, sẽ không ngại che chở cho những người chỉ muốn tìm một mái nhà.
Nhưng Dị Dực không tìm mái nhà.
Hắn tìm mồi cho lòng tham không đáy của hắn.
Cây trái trong rừng bị hắn giành hết.
Nước suối bị uống sạch.
Thú rừng bị hắn ăn sạch.
Một mình hắn chiếm lấy tài nguyên của cả khu rừng.
Khiến hắn ngày một cường đại.
Lúc ấy sự việc này đến tai Yêu Thần.
Người cho ba vị Yêu Đế đến trấn áp hắn.
Nhưng Dị Dực lúc này chỉ vừa ở cảnh giới Yêu Đế, đã một mình trấn áp cả ba người cùng một lúc.
Sợ rằng thêm một thời gian, hắn thật sự đánh bại Yêu Thần.
Việc này đã khiến Sâm Địa Lang phẫn nộ.
Lần đầu tiên người dân Rừng Thần Tổ nhìn thấy hình tượng Sâm Địa Lang tức giận.
Cặp răng nanh lần đầu tiên được nhe ra.
Ánh mắt đỏ rừng.
Lớp lông kia hóa thành màu đen tuyền.
Đem theo hình dạng thay đổi của Sâm Địa Lang, khu rừng cũng thay đổi.
Cỏ cây hóa độc dược.
Cây trái ăn luôn sinh vật.
Động vật khát máu đến tận cùng.
Sâm Địa Lang lúc đấy cắn xé Dị Dực thành từng mảng thịt, ăn trọn nó.
Tưởng như đấy là kết thúc của một con yêu ma tham lam, nhưng Sâm Địa Lang đâu ngờ.
Tâm Ma của Dị Dực vẫn còn tồn tại.
Xác thịt Dị Dực chứa đựng Tâm Ma, thấm vào thân thể Sâm Địa Lang.
Biến đổi nó thành Sâm Địa Lang Yêu.
Một con sói nuốt chửng mọi thứ mà nó nhìn thấy.
Người dân trong khu rừng lúc này cũng vì sự biến dị của khu rừng mà biến đổi.
Họ bị c·hất đ·ộc của cây quả hóa thành ma quỷ.
Muôn thú quen với độc dược của khu rừng, cũng trở nên muôn phần cuồng loạn.
Sâm Địa Lang Yêu thì bởi vì vẫn còn giữ được một phần tiềm thức, chưa bị Tâm Ma chiếm hữu hoàn toàn, đã tự đem mình đưa vào giấc ngủ sâu.
Mỗi năm, sẽ có một khoản thời gian ngắn nó tỉnh giấc.
Nó sẽ ăn hết sinh vật trong rừng, sau đó nhả ra một viên ngọc, tạo nên vô vàn yêu thú mới cho khu rừng.
Rồi lại một lần nữa say ngủ.
Lúc đấy, chính là thời điểm muôn thú trong rừng bỏ chạy.
Tạo nên Thú Triều.
Từ đó nơi đây được gọi là Rừng U Oán
Mọi năm đều xảy ra. Thông thường sẽ ảnh hưởng các vùng lân cận.
Sau này khi loài người thống trị, Thành U Minh được lập nên.
Mục đích chính chính là để bảo vệ bờ cõi của Vương Ấn.
Nếu yêu thú quái vật từ Rừng U Oán không bị ngăn lại tại Thành U Minh, nó sẽ xâm nhập vào Vương Ấn.
Thành Đại La nằm ở hướng khác, hầu hết chỉ có vài con lẻ tẻ tới tiến công.
Nên hằng năm vào thời điểm này Unholda Kaiser sẽ dẫn quân đến hỗ trợ Thành U Minh.
Chỉ là không ngờ được, đi tới nửa đường mới thấy được điều không đúng.
Số lượng quái vật chạy lạc tới Thành Đại La quá nhiều.
Thế nên hắn phải ngay lập tức cưỡi ngựa chạy ngược về Thành Đại La.
Cuối cùng bây giờ họ đang phải đương đầu với lượng quái vật nhiều không tưởng, ngày một tăng lên.
.
.
.
"Hỡi những vong hồn lạc lối, tìm về đây, tìm về đây."
"Đem hết oán hận, đưa vào đây, đưa vào đây."
Geogre đang đọc lời tế của nghi thức tạo Ma Vương.
"Đem oán hận ngút trời gửi cho một kẻ duy nhất."
"Để hắn tìm đến ma đạo, chứng giám cho các ngươi."
Unholda Kaiser đang phun máu.
Hắn nằm gục dưới đất, cơ thể đã đầy v·ết t·hương.
"Bệ. Hạ.?"
Geogre đưa ngón tay làm dấu suỵt.
Sau đó cầm mọt con dao gắm, đâm thẳng vào tim Unholda Kaiser.
"Unholda Kaiser, ngươi là tấm gương cho con dân Vương Ấn."
"Giờ đây, ngươi sẽ được tưởng thưởng xứng đáng."
"Muôn đời được sống cùng Vương Ấn."
Geogre cười. Nụ cười ma quỷ của hắn lại một lần nữa xuất hiện.
Ánh mắt hào hứng như đang mong chờ điều tiếp theo sẽ xảy ra.
Unholda Kaiser nhìn sang bên cạnh.
Là cổng thành.
Vô số yêu thú đang tràn vào trong thành.
"Á !!!"
"Đừng tới đây !! A a a !!!"
"Chạy đi con ! Chạy mau !!!"
Tiếng la thất thanh ai oán đã vang khắp thành trì.
Thành Đại La thất thủ rồi.
Unholda Kaiser mắt đầy tia máu.
Hắn dùng hết sức lực còn lại mà cố gắng gượng dậy.
"Vợ."
"Con."
Đôi chân hắn đã không còn chuyển động được nữa.
Liệt nửa người.
Con tim bị dao đâm kia đang rỉ máu.
"Vợ..!"
Hắn lết đi thân xác của mình đến cổng thành.
"Con...!"
Tí tách.
Từng giọt mưa bắt đầu nhỏ xuống.
Những giọt mưa đỏ như máu.
Huyết Vũ.
Hiện tượng xảy ra khi nghi thức tạo nên Ma Vương đang thực hiện.
Máu thịt của vật hiến tế sẽ bay lên trời.
Sau đó tản ra thành những tia mưa.
Gương mặt Unholda Kaiser đang vô cùng thất thần.
Vô vàn lời hắn muốn nói, nhưng trí óc không cho phép hắn nói.
"Vợ...!!! Con...!!! Mau...! Cứu...!"
Từng ngón tay bấu đất mà chảy ra cả máu.
Hắn cứ vậy bò đi.
Nước mắt chảy đầy trên gương mặt.
"Đừng gắng gượng, thời điểm này, chắc chúng không còn sống nữa đâu."
Geogre thản nhiên đứng nhìn văn tự nghi thức, đọc các bước tiếp theo.
"Đừng lo, linh hồn của chúng sẽ được pha trộn vào ngươi, ngươi sẽ được sống bên vợ con ngươi cả đời."
Geogre mỉm cười, cầm một lọ thuốc, mở nắp mà đổ đầy lên thân xác Unholda Kaiser.
"Grrraaaahh...!!!"
Thân thể hắn bị ăn mòn bởi thứ hóa chất kia.
Bàn tay hắn đưa xuống, chuẩn bị chạm vào đầu Unholda Kaiser.
Xoạt.
Chỉ trong nháy mắt, bàn tay kia bị cắt phăng ra khỏi thân thể.
"Vợ...?"
Emily lúc này đang cầm đại đao của Unholda Kaiser, cùng thường phục của mình.
Ánh mắt nàng mang căm phẫn tới tận cùng.
Thân thể ướt đẫm bởi mưa máu.
Bàn tay nhỏ bé kia không biết làm cách nào có đủ sức mạnh cầm đại đao khổng lồ kia.
Ánh mắt hận thù kia không rời khỏi Geogre dù chỉ một giây.
Vút.
Đại đao lại vung tới.
Lần này Geogre có phòng bị, ngay lập tức đỡ lại.
Nhưng vẫn bị kình lực hất văng xa ra.
"Chậc."
"Tướng Quân Emilia Braveheart."
"Cô thật sự muốn phản quốc sao?"
Emily phẫn nộ, khí tức lúc này đã xung thiên.
Luồng khí tức của Emily mang một màu xanh rực tương phản với mưa máu lúc này.
Mắt nàng ứa lệ nhìn Unholda Kaiser đã chỉ còn nửa cái mạng.
Unholda Kaiser mắt rưng rưng.
"Vợ...! Thấy ngươi rồi...!"
Lời nói kia mơ hồ là lời rõ ràng nhất Unholda Kaiser nói trong suốt một khoản thời gian dài.
"Vương Ấn có ngươi làm Hoàng Đế, đã không nên tồn tại rồi !!!"