Chương 57: Một Đêm Mất Ngủ
Chương 57: Một Đêm Mất Ngủ
Khác với Vô Nhất sau khi xong nhiệm vụ hằng ngày thì đi ngủ ngay, hôm nay thu hoạch được quá nhiều thứ cho Hồ Tuyết.
Nàng lập tức mở cuộc họp qua mạng với Đậu Hủ, Giám đốc Minh và vài người trong công ty.
"Chúng ta ngừng họp vào giờ này được không tôi thiếu ngủ lắm rồi đấy." Đậu Hủ vừa ngáp vừa càm ràm.
"Xin lỗi mọi người vì gọi giờ này, nhưng chúng ta có vài vấn đề lớn đấy."
Hồ Tuyết lập tức gửi ra vài đoạn ghi hình lúc chiến đấu với Phân Thân của Unholda Kaiser.
Không phải nói, sắc mặt của mọi người trong phòng hộp đều biến chuyển.
"Nội dung đáng lẽ 1 tháng sau mới xuất hiện, đã xuất hiện rồi. Theo đà này vài ngày nữa một sự kiện nữa sẽ xuất hiện cùng lúc với Lễ Hội Vạn Hoa mất."
"Là do Kiếm Tiên đổi tên Lam Hỏa Thành quá sớm sao? Cực Tây hành động quá sớm." Đậu hủ khó hiểu.
Giám đốc Minh nhìn tình huống này, trong lòng ông cũng có dự liệu.
Trước đã có nghĩ đến sự kiện này sẽ xuất hiện sớm. Nhưng mọi người dự đoán đều phải 2 tuần nữa.
"Quá nhiều nội dung cùng xuất hiện dễ gây quá tải cho người chơi. Tốt nhất là chúng ta tìm cách trì hoãn sự kiện này lại."
Những gì DMG có thể làm trong chính thế giới này cũng bị giới hạn.
Họ có quyền hành rất cao về người chơi và quái vật nói chung, nhưng những NPC thì rất hạn chế.
"Tôi sẽ sắp xếp với bộ phận giải quyết vấn đề này. Cảm ơn Hồ Tuyết vì tin tức này."
"Mọi người tối nay có thể nghỉ ngơi rồi, mai chúng ta sẽ họp nó tại công ty."
Ngay sau đó buổi họp kết thúc.
Hồ Tuyết lại đi ngâm mình trong bồn tắm.
Nàng không có nói đến đống thứ Vô Nhất chỉ nàng khi đi phó bản, cũng như việc sử dụng Thánh Ca Vĩnh Biệt Người Xưa Cũ để tiêu diệt quái Phân Thân.
Một cái đã là thứ người chơi đã sử dụng lâu, chắc giám đốc và Đậu Hủ đã biết cả rồi, chỉ là làm lơ.
Bọn họ hay làm lơ về việc người chơi sử dụng phương thức khác để hoàn thành phó bản lắm.
Còn việt sử dụng Thánh Ca, thực tế không quá ảnh hưởng tới nội dung sau này.
Chỉ tác động được với quái thường, không có khả năng gây áp lực cho quái dạng Tinh Anh xuất hiện tại sự kiện Ma Vương Tái Xuất và Boss Ma Vương sau này.
Nếu nói ra, lỡ mà họ quyết định sửa lỗi, chỉ tổ thêm việc cho nàng !
Hơi nước ấm làm cơ thể Hồ Tuyết như thả lỏng.
Tính ra, hôm nay trải nghiệm trò chơi, cũng không tệ.
Nếu trước đây, những lúc thủ nghiệm trò chơi, đều là cầm một tài khoản thử nghiệm, vào phòng và đánh boss ngay, đánh liên tục tới chán.
Thì cảm giác khi làm người chơi... có nhiều khác biệt.
Cảm giác trong phó bản vẫn ngột ngạt như vậy, chỉ làm Tuyết Nguyệt nhớ đến những lúc thử nghiệm phó bản mới.
Nhưng tại thành phố.
Cảm xúc rất kì lạ.
Thu Vũ Thành đông người huyên náo, ở đâu cũng là âm thanh.
Ánh sao lung linh trên trời đem cho Hồ Tuyết nhớ khung cảnh chợ đêm từ rất lâu nàng không đi qua.
Lãnh địa Lucas như thể lạc vào thời trung cổ. Với cái se lạnh của phương Bắc.
Còn Aeterfloris.
Có thể gọi nơi đấy như vùng đất của yêu tinh Elf.
Hoa cỏ muôn nơi, những căn nhà gỗ với dây leo, cây cỏ quấn quanh.
Khắp nơi là hoa Solmist, khi chúng tán đi, đều mang theo ánh cầu vồng ban mai như lời tạm biệt của những cánh hoa khỏi quê nhà.
Tản đi mà bay khắp nhân gian.
Trong khoảnh khắc cánh hoa Solmist bay đi, chúng liên tục chuyển màu từ tím sang hồng.
Ngước lên bầu trời khi ấy, như đang nhìn vào một dòng sông với những cánh hoa đào.
Bầu trời trôi đem những áng mây và cánh hoa kia đi.
Hương thơm vẫn còn kẹt trong mũi Hồ Tuyết. Nàng cảm thấy như mình vẫn cảm giác được.
Mùi hương từ bồn tắm cũng không lấn áp được.
Cảm giác chơi trò chơi thật sự, khác hẳn với thử nghiệm phó bản.
Lúc Hồ Tuyết leo lên chỗ cao nhất Aeterfloris, nhìn xuống.
Khung cảnh muôn vàn cánh hoa bay lên giữa trời trong ánh hoàng hôn, đã in sâu vào mắt nàng.
Cùng tiếng nhạc trung cổ của Aeterfloris, dịu nhẹ mà như thổi đưa những cánh hoa kia.
Có những cảnh đẹp phi thường đến mức, ngỡ như ngoài thế giới thật sẽ chẳng thể nào nhìn thấy.
Cảm giác như mình khám phá được một thứ gì đó mới mẻ, trải nghiệm những nơi chưa từng đến.
Hồ Tuyết bất chợt cảm thấy như năm xưa cùng ba mẹ đi du lịch.
Chẳng phải đó cũng là lý do, nàng chăm chỉ làm việc sao ?
Để sau này được đi khắp nơi, nhìn thấy những khung cảnh như vậy.
Cảm giác phá đi luật lệ như lúc tên Vô Nhất lôi nàng mà chạy xuyên qua phó bản cũng kì thực không tệ.
Nếu nói ra, nàng thích cảm giác tự do như vậy.
Không biết ngâm mình quá lâu, hay do tưởng tượng trong đầu, mà nàng có chút đỏ mặt.
"Chơi trò chơi, cũng không tệ."
Đêm ấy, Hồ Tuyết mất ngủ trên giường.
Mỗi khi nhắm mắt, tiên cảnh trong trò chơi lại hiện lên trong tâm trí nàng.
.
.
.
3h sáng.
Aaa...
Lạnh cóng.
Khí trời nơi đây đã đổi rồi sao.
Vô Nhất lừ đừ mà ngồi dậy, kiếm áo ấm mặc thêm.
Mở điện thoại lên mà xem thử tin tức có gì mới không.
Group chat bây giờ chủ yếu là hẹn ngày offline.
Hầu hết mọi người đều chọn thành phố của Vô Nhất.
Một phần là vì nhiều người sống ở đó, điển hình là hắn, Tình Kiếm, Hoa Nhi, Mì Hảu Hảu, Xà Lỏn Hoa.
Lâm Nương thì nàng không bỏ phiếu, vì đi đâu cũng được, cô ta có phi cơ riêng.
Đời sống phú bà thật sự quá thoải mái...
Theo đà này thì chắc vẫn chốt là thành phố này thôi.
Vô Nhất mở tủ lạnh, dự định uống một chút nước.
"A... Hết đồ uống rồi." Hắn gãi đầu.
3h sáng, cửa hàng tiện lợi thì chắc vẫn còn mở, nhưng trời cũng lạnh quá đi.
Thực muốn lười biếng, nhưng cơ thể khát lắm rồi, không uống khó mà ngủ được.
Bất đắc dĩ mà hắn mặc áo khoác đi ra ngoài.
Đường phố ở thành phố hắn, ít ra cũng còn khá an toàn.
Hầu như giờ nào ra ngoài đường cũng không phải lo.
Ánh đèn đêm không quá rõ, nhưng không lúc nào tắt.
Mỗi người trong thành phố đều có nút bấm báo động nhanh trên điện thoại.
Bất cứ điều gì xảy ra cũng có thể bấm nhanh để báo động. Lực lượng bảo vệ khu phố rất nhanh sẽ tới.
Thành phố bên cạnh, tỉ lệ t·ội p·hạm cao hơn nhiều.
*Tít tít*
Thông báo thư trên điện thoại Vô Nhất hiện lên.
Là công việc.
Việc duy nhất cần lo nghĩ ở thành phố này, là tiền bạc cho đời sống hằng ngày.
Giá nhà nơi đây không rẻ.
Hắn chơi trò chơi qua ngày mà vẫn có tiền, chủ yếu cũng bởi vì công việc tự do của mình.
Công việc của Vô Nhất cũng có liên quan tới thực tế ảo.
Chủ yếu là tạo "khung xương" điều khiển cho người dùng.
Ví dụ như người chơi tiến nhập vào thực tế ảo, họ sẽ tạm không điều khiển cơ thể thật của mình.
Mà là một cơ thể khác.
Hầu hết nhân vật đều giữ hình dáng gương mặt của bản thân. Tuy vậy có thể điều chỉnh một số thứ như làn da, xóa mụn, tóc tai, độ gầy ốm.
Từ rất lâu trước đây, các model 3D có skeleton rig cho chuyển động, thì hiện tại ở thực tế ảo cũng vậy.
Cần có người làm công đoạn "gắn xương" cho người dùng điều khiển.
Công việc của Vô Nhất có phần cá nhân hơn.
Hắn làm các khung xương đặc thù thiết kế riêng cho người dùng.
Một số người sẽ có một số bộ phận to, nhỏ, dài, ngắn hơn bình thường.
Hay họ muốn chơi trò chơi nào đó với nhân vật không phải người.
Có đuôi cá, đuôi rắn, cánh chim.
Vậy, làm thế nào, để điều khiển những bộ phận mà trước đây con người chưa từng có ?
Cách đơn giản nhất là thiết lập một bộ phận khác làm thứ để điều khiển nó.
Cánh chim thông thường sẽ được thiết lập vào ngón tay hoặc ngón chân.
Đuôi thì khó khăn trong việc lựa chọn bộ phận cơ thể phù hợp để thiết lập điều khiển.
Thậm chí là thiết lập cho chiếc đuôi một AI riêng, chứ không hoàn toàn do người dùng điều khiển.
Công việc của hắn chủ yếu là vậy.
Cũng vì thế mà Vô Nhất có kiến thức có phần chi tiết hơn về cách cơ thể trong thực tế ảo hoạt động.
Giúp hắn dễ dàng căn thời gian phản công hay biết được lúc nào có thể hủy hoạt ảnh tốt hơn.
Cũng vì thế, lần Hắc Y Thiên Ma cho hắn xem kiếm khí đứng yên đây.
Thực sự đánh sâu vào tâm trí hắn.
Liệu con người, thực sự có thể làm vậy không ?