Chương 341: Gia Đình
"Nữ thần...Liệu người kia có nói thật không?"
Neolani ôm chân của mình, co rút trong một góc của con hẻm tối.
"Liệu..."
"Người ấy có đến đón con không..."
"Liệu...Người ấy có muốn con không...?"
Euriayaz hóa thành sương đen bao quanh cô bé.
Nhẹ xoa đầu cô.
"Nhất định rồi."
"Neolani đáng yêu như vậy, ai lại không muốn con chứ ?"
.
.
.
Sau Lãnh Địa Chiến.
Ngạo Thiên đang bước đi trên những con phố của thành Flamme.
Thông thường nơi đây rất chào đón người phương xa. Bởi vì chủ nghĩa trọng tài năng của Đế Quốc.
Người phương xa là một nguồn lực quan trọng.
Thế nhưng vẫn có một số khu vực mà người phương xa bị cấm đi tới.
Điển hình như những nơi của những người cầm quyền như Tháp Vương Ấn.
...Hay những nơi họ cho là mất mặt, như những khu ổ chuột.
Nhưng hiện tại thì trừ một số nơi đặc thù thuộc chính quyền Đế Quốc, Ngạo Thiên đã có thể thoải mái đi mọi nơi trừ tháp Vương Ấn.
Thậm chí là một số nơi bán các vật phẩm đặc thù hơn nhiều mà chỉ những người trong bang sở hữu lãnh địa đấy mới mua được.
Đây cũng là một phần lý do mà DMG muốn khai tử Lãnh Địa Chiến.
Bởi vì nó khiến phân biệt igauf nghèo giữa những bang mạnh và bang yếu tăng lên rất nhiều.
Thành phố Flamme hay còn gọi là Flammet hiện tại đã thuộc quyền sở hữu của Thiên Vỹ Yêu Vương.
Hắn có thể thoải mái đi lại ở đây mà không gặp vấn đề gì.
Miễn là trên người hắn còn huy hiệu của Đan Nguyệt Bang.
"Chỗ Euriayaz nói... Hẳn là ở đây."
Ngạo Thiên nhìn vào một con hẻm tối.
Nơi đó là một trong những khu vực người chơi không thuộc bang hội sở hữu lãnh địa có thể đi vào.
"Ựa...!" Hắn bịt mũi.
Con hẻm này có mùi rất khó chịu.
Lại không có một chút ánh sáng đèn đường nào.
Trên tường có gắn những cây đèn. nhưng nó đã khô cạn nhiên liệu, có vẻ đã lâu rồi không có ai thay mới.
Ngạo Thiên lấy trong người một vật phẩm mà kích hoạt.
【Ánh Đèn Đi Đêm】
Một ánh sáng tỏa ra, lơ lửng đi bên cạnh hắn.
Sau đó hắn bắt đầu bước vào con hẻm tối đấy.
"...Đế Quốc có vẻ như cũng chẳng tốt đẹp gì." Ngạo Thiên nghĩ thầm.
Dù trong ánh sáng le lói của ánh đèn, Ngạo Thiên cũng thấy được.
...Xác c·hết.
Thậm chí là xương người.
Mùi h·ôi t·hối của cống rãnh nồng nặc nơi đây.
Hoàn toàn không phải là nơi phù hợp cho người ở.
Nơi này tệ tới mức nào vậy...
Phần nhiều trông đã cũ rồi.
"Môi trường như thế này..."
Ngạo Thiên càng nhìn càng thấy khó chịu.
"Phải tìm Neolani thôi."
.
.
.
Neolani gật gù.
Cô bé ngủ th·iếp đi.
Euriayaz lúc này tỏa thành làn sương đen bao bọc cô bé.
Bảo đảm cô bé đủ ấm.
Nhờ có thần tính của Quảng Cung Công Chúa, bây giờ Euriayaz đã có thể tác động đến thế giới thực.
Trước đó, dù có chuyện gì xảy ra thì trừ khi Euriayaz nhập vào thì nàng không thể làm được gì nhiều.
Vốn dĩ với năng lực của Neolani, nàng có thể miễn cưỡng làm công việc săn quái vật ở Đế Quốc.
Nhưng con bé đang bị truy nã nên không thể làm công việc gì được.
Hiện tại, họ lại có lý do để ở lại đây...
Một bóng người cùng ánh sáng le lói bước đến chỗ của Neolani và Euriayaz.
Nàng nhìn sang.
Tay vẫn đang nhẹ xoa đầu cô bé.
"Con bé vừa ngủ rồi."
"Không sao." Bóng đen kia bước đến, bế cô bé lên.
"Nơi này tệ thật..."
Euriayaz gật đầu.
Lý do nàng ngay lập tức chấp thuận để Ngạo Thiên nhận nuôi con bé khi đó.
Cũng bởi vì nơi này.
Nàng nhìn quan cảnh xung quanh.
Đây là khu ổ chuột đúng nghĩa.
Những căn nhà hoang tàn, tan nát.
Màu sơn còn lộ rõ chữ "mau trả nợ" hiện lên trên một cửa nhà.
Dùng ánh mắt nhìn xuyên thấu của mình, Euriayaz còn thấy được nhiều đứa trẻ trong bóng tối.
Nhiều kẻ tệ nạn, nghiện ngập nằm la liệt.
Đủ mùi h·ôi t·hối ở khắp nơi.
Ngươi sống ở đây khu này cũng không ít, nhưng đều bệnh tật.
...Đặc biệt trẻ mồ côi rất nhiều.
"...Ngạo Thiên."
Hắn mỉm cười, bế Neolani, cố gắng nhẹ nhàng không để con bé thức dậy.
"Tôi biết cô đang nghĩ gì."
"Đừng lo, lãnh thổ này dù gì cũng đã thuộc về Thiên Vỹ Yêu Vương."
"Tôi không tin cô ta sẽ không giúp lũ trẻ ở đây đâu."
Ngạo Thiên có biết về việc Thiên Vỹ Yêu Vương chăm lo những đứa trẻ Yêu Tộc ở Thiên Vỹ Thành thế nào.
Hắn rõ ràng là nàng sẽ không bỏ rơi những đứa trẻ ở đây.
Euriayaz im lặng mà gật đầu, hóa thành làm sương mà trở về bên trong Neolani đang say ngủ.
Nàng không muốn mang nợ người của Hắc Y Hội.
Nhưng quả thật người thực sự có thể giúp lũ trẻ ở đây chính là nàng ta.
Ngạo Thiên nhìn cô bé ngủ say, im lặng mà bước đi.
"Thế giới nào cũng vậy... Đều tàn nhẫn với những đứa trẻ vô tội."
Khựng.
Hắn vừa bước đi.
Bỗng dưng cảm nhận được có thứ gì đó đang nắm lấy quần mình.
Ngạo Thiên nhìn xuống chỗ chân hắn.
Một giọng trẻ con, nhưng vô cùng khàn vang lên.
Hắn cảm nhận được người đang nói đang rất mất nước.
"Chú ơi..."
"Cho cháu xin...thức ăn..."
Một đứa trẻ.
Nó cúi đầu xuống mà ngay lập tức lạy hắn.
"Xin..."
"Cho xin..."
Ngạo Thiên nhìn đứa trẻ.
"Đầu gối nam nhân làm bằng vàng."
"Đứng dậy đi nhóc con."
Hắn mở bảng liên lạc lên mà gọi cho người trong bang.
"Độ Hoàn, dịch chuyển qua đây."
"Mang theo nhiều lương thực và nước uống vào."
.
.
.
Neolani nhíu mày.
Sau đó mở mắt ra.
Cô bé tỉnh dậy bởi vô số âm thanh phát ra quanh mình.
"Hoan hô !"
"Cảm ơn các chú !"
"Nathan ! Mau đem đồ ăn cho mẹ !"
"Nhóc con, mẹ bệnh phải không ? Chú là Dược Sư, để chú giúp !"
Cô bé mở mắt.
Cảm nhận được mình đang nằm trên một tấm nệm.
Thân thể cũng đang được đắp lên một tấm chăn rất ấm.
Thế nhưng phong cảnh xung quanh không phải là trong một căn nhà.
Trước mặt là lửa trại.
Ngọn lửa hồng ấm áp.
Neolani dụi dụi mắt.
Sau đó mở to mắt ra mà nhìn.
A...?
Những bạn mồ côi trong khu phố này...
Đang quây quần quanh lửa trại mà ăn thịt, uống nước.
Ai nấy đều vui cười.
"Con dậy rồi à?" Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Ngạo Thiên rót ra một cốc trà ấm mà đưa cho cô bé.
"Uống đi cho ấm người."
"A...Vâng ạ."
Neolani nhận cốc trà bàng hai tay, miệng nhỏ cố gắng thổi thổi cho nó nguội bớt.
"Thiệt chứ Ngạo Thiên, thay vì ông đi thanh lâu trong Nhất Thế, cứ đi những nơi như thế này giúp đỡ chả phải tốt hơn không ?"
Độ Hoàn đi tới, tay thả túi đồ của mình xuống.
"Ít ra còn có cảm giác làm từ thiện."
Ngạo Thiên nhe răng cười, quăng một chai rượu sang cho hắn.
"Phì. Ngoài đời làm từ thiện chưa đủ hả bạn tù ?"
"Bạn tù con mẹ mày." Độ Hoàn nhận chai rượu mà chửi đổng.
"Cút cho ta. Con ta đang ở đây, ai cho ngươi chửi bậy ?"
"Khặc khặc...! Lậm quá lậm !" Độ Hoàn cười sặc mà tu rượu.
"Thôi, ta đi chữa bệnh cho phụ huynh mấy đứa nhỏ tiếp."
Độ Hoàn chùi miệng mà đi.
Chức nghiệp của hắn là Hương Dược Sư.
Một chức nghiệp hỗ trợ với khả năng giải hiệu ứng bất lợi.
Rượu trong trò chơi không làm họ xỉn.
Thế nên Độ Hoàn vẫn rất thoải mái uống.
Ngạo Thiên nhe răng cười, xoa xoa đầu Neolani.
"Ta không tranh công đâu, ý muốn giúp đỡ này là của Euriayaz đấy."
Euriayaz ngay lập tức hóa thành sương mà hiện bên phía còn lại của Neolani.
"Thế nhưng người giúp vẫn là ngươi, đừng khiêm tốn."
"Tí chuyện nhỏ, có gì đâu !" Ngạo Thiên bật cười.
"...Cảm ơn." Euriayaz cúi đầu.
"Thôi thôi ! Tôi chịu không nổi cái cúi đầu của một nữ thần đâu !" Ngạo Thiên tu một hớp rượu mà cười.
Neolani nhỏ bé ngồi gọn ở giữa hai người.
Nhìn qua. Thật trông như một gia đình.