Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 312: Ngũ Nhẫn




Chương 312: Ngũ Nhẫn

"Vãi...! Thế này rồi mà không ăn được thật à ?"

Vô Nhất và Đan Nguyệt Bang đều không khỏi thở dài nhìn màn hình.

"Tôn Ngộ Không ! Ngầu !" Mắt Ánh Thư lấp lánh mà nhìn trận chiến.

"Cố lên Tôn Ngộ Không !" Nàng nàng giơ giơ nắm đấm cổ vũ.

Vô Nhất vô cùng nghiêm túc mà theo dõi trận chiến.

Càng xem, hắn càng nhớ lại lời Hắc Y Thiên Ma từng nói.

Pháp Tắc, là phá hủy, rồi tái lập quy luật của tự nhiên.

Đem ánh sáng rót đầy như nước.

Đem ảo ảnh hóa thành chân thật.

Đem một kiếm chém đi khái niệm.

Đem một thứ siêu nhiên hóa thành hiển nhiên trong tâm trí.

"Hiển nhiên bị g·iết rồi họ vẫn sẽ không c·hết."

"Hiển nhiên kiếm dùng để chém thì gì cũng chém được."

"Sự hiển nhiên, tạo nên siêu nhiên."

"Siêu nhiên đối với người sử dụng pháp tắc, trở thành hiển nhiên."

"Cách chống lại Minh Tưởng, là làm r·ối l·oạn tâm trí."

"Cách chống lại Pháp Tắc, là..."

Vô Nhất mở kho đồ của mình ra.

Lấy ra một vật phẩm mà đeo vào.

Vì vừa rời khỏi Lăng Mộ Ma Thần đã phải đi Lãnh Địa Chiến nên hắn không kịp xem thử.

Thứ này... Là phần thưởng Hắc Y Thiên Ma ban cho hắn sau khi hắn giúp nàng cứu Hồng Mân.

5 chiếc nhẫn thép được đeo vào 5 ngón tay.

Chúng được kết nối với chiếc vòng thép đeo trên tay bằng các sợi xích thép.

Trông qua như kiểu thời trang nhẫn găng tay thông thường.

Thứ duy nhất trông khác thường là những hoa văn chìm nổi trên những chiếc nhẫn.

Thông báo của hệ thống không giúp hắn mấy.

【Ngũ Nhẫn】

【Pháp bảo không rõ công năng do Hắc Y Thiên Ma ban cho người sở hữu Pháp Tắc được nàng dạy bảo.】

【Tương truyền có thể bảo vệ người đeo khỏi tác hại của việc không kiểm soát được Pháp Tắc.】

【Khi đeo vật phẩm sẽ không thể trang bị phụ kiện loại nhẫn và vòng tay.】

Sư phụ có nói...

"Pháp tắc của ngươi... Rất kì lạ. Ta không thể biết chắc được nó sẽ nhu thế nào, nên hãy đeo vật này vào."

"Sẽ có lúc ngươi cần tới nó."

Vô Nhất đeo nó vào.

"Ô...!?"

Ngay lập tức, một cảm giác thoải mái, minh mẫn vô cùng tràn vào thân thể hắn.

"Lợi hại thật... Trong trò chơi cũng có thể tạo cảm giác này sao ?"

Hắn cứ tưởng tạo hương vị đồ ăn được đã là hay lắm rồi.



Tạo được cảm giác này, không cẩn thận sẽ có người chơi đồ trong game mất.

Két.

"Úi !"

Ngay sau cảm giác đó, alf một cảm giác nhói đau lạ thường.

Vô Nhất nhìn bàn tay mình.

Máu tươi có chút chảy ra.

Ngay lập tức bị 5 chiếc nhẫn hấp thụ.

Khiến những chiếc nhẫn bằng thép kia hóa thành một màu hồng nhạt.

Sau đó hắn có thể nhìn bằng mắt thường màu hồng kia chảy về chiếc vòng tay, sau đó tan biến.

【Ngũ Nhẫn đã hấp thụ 30% sinh lực của bạn...】

【Ngũ Nhẫn đã nhận chủ.】

【Từ giờ người sở hữu Ngũ Nhẫn không thể cởi bỏ vật phẩm này ra...】

Hở ?

Ê ?

Vô Nhất giật mình, vội kéo kéo bàn tay mình.

Ê ? Khoan đã nào ?

Ngươi có biết một slot trang bị quý cỡ nào không ? Chưa kể hiệu ứng thì chỉ số không đấy !

Cho ta mất một slot đồ là thọt chỉ số tới cỡ nào !?

"Khỉ gió...! Phải tìm sư phụ nhờ gỡ ra mới được !"

.

.

.

"Sao bây giờ trời ơi !!!" Hoàng Hầu hét lớn.

ẦM.

ẦM.

ẦM.

Cổng Đông như một phòng chụp ảnh.

Ánh đèn liên tục flash lên, hủy diệt mọi thứ.

Xung quanh Phản Chiếu của Neolani lúc này đã thành bột mịn cả rồi.

Thần Côn của Hoàng Hầu lúc này đã bị gần vỡ.

"Hoàng Cẩu ! Có cách nào không ! Tôi sắp chịu không nổi rồi !"

Khốn kiếp.

Một - hai lần chưởng, ta còn hiểu.

Cả chục lần rồi vẫn không có dấu hiệu yếu đi !?

Nó tích trữ bao nhiêu ánh sáng vậy !?

Hoàng Cẩu gầm gừ.

"Nếu chỉ là chặn thứ ánh sáng kia thì ta có cách, nhưng đang bị trọng thương như thế này thì không thể làm gì được !"



"Bố khỉ !" Hoàng Hầu nghiến răng.

"Gọi ba của ngươi làm gì !" Hoàng Cẩu càu nhàu.

Ngạo Thiên nhìn hai người họ, dường như hiểu ra điều gì.

"Ta nghĩ là ta có cách."

Hắn ngay lập tức mở bảng hệ thống.

"Ô...!?"

【Ngạo Thiên đã sử dụng "Chúc Phúc Phục Hồi" lên Hoàng Cẩu.】

Danh Tướng là tồn tại quan trọng để chiến đấu Lãnh Địa Chiến.

Nên trong bảng điều khiển của chỉ huy, họ có thể tạo buff hỗ trợ cho họ.

"Ta thật sự đang hồi phục được này...? Lợi hại !"

Hồi phục thương tổn gây nên cho Yêu Tướng không phải là dễ dàng.

Bởi vì vốn dĩ thứ có thể gây nên tổn thương Yêu Tướng cũng đã phi phàm.

"Tầm...1 phút nữa là ông sẽ khôi phục hoàn toàn."

"Khéc ! 1 phút !?"

"Ăn thêm vài chưởng nữa của cái phản chiếu kia là ta bể Côn rồi ! Không nổi đâu !"

Ngạo Thiên cau mày.

Họ không di chuyển khỏi phạm vi vùng sáng được.

Trừ khi bỏ Hoàng Cẩu lại.

Vì ban nãy họ có thử di chuyển.

Phản Chiếu kia cũng sẽ di chuyển dựa theo Hoàng Cẩu.

Hai người họ có thể lánh nạn, nhưng Hoàng Cẩu nhất định sẽ chịu đòn.

Hoàng Cẩu hi sinh trong đây thì không có vấn đề gì, vẫn sẽ sống sót.

Nhưng hiện tại Neolani không di chuyển thêm, là do kẹt trong bụng Hoàng Cẩu.

Một khi Hoàng Cẩu c·hết, Neolani lại được thả ra.

Nó sẽ lại tiếp tục đi đến quảng trường, nơi cất giữ các lá cờ.

Ngạo Thiên thở dài.

Không có cách nào khác.

Hắn mở liên lạc lên.

"Vô Nhất. Cậu bắt đầu nói được rồi."

Vô Nhất ở đầu dây bên kia không khỏi bật cười.

"Trễ thêm chút nữa ông có nhờ tôi cũng không cứu nổi."

.

.

.

Vô Nhất sau khi nghe Ngạo Thiên liên lạc, lập tức chạy đi.

Hắn muốn tìm đến sư phụ.

"Hộc hộc...! May mà sư phụ còn ở đây."

"Chuyện gì mà hối hả vậy?" Hắc Y Thiên Ma nhìn hắn.

"Sư phụ... giải thích lại một lần nữa về pháp tắc được không ?"



"Đoạn cách chống lại Pháp Tắc ấy !"

Hắc Y Thiên Ma nhìn bộ nhẫn găng tay của hắn.

Đeo rồi à.

Cảm nhận khí tức của vật kia, nàng biết được là nó đã được nhỏ máu nhận chủ.

"Ngươi học ngu đến thế sao ? Giảng một lần rồi còn quên ?"

"Vâng ! Đồ nhi ngốc nghếch ! Mong sư phụ chỉ dạy !"

Hắc Y Thiên Ma thở dài.

"Cách phá giải Minh Tưởng của kẻ địch, là làm náo loạn tâm trí."

"Cách phá giải Pháp Tắc của kẻ địch, là..."

"...Minh mẫn tâm trí !" Vô Nhất chỉ tay mà la lớn.

Hắc Y Thiên Ma cau mày.

"Ngươi còn nhớ, thế tìm ta làm cái gì !?"

Vô Nhất mỉm cười.

"Nghe rõ không Ngạo Thiên ? Chính lời của sư phụ nhé."

Ngạo Thiên thở dài.

"Ờ, nghe rõ rồi."

"Hoàng Cẩu, nhả cô ta đi."

Hoàng Hầu nghe vậy, lập tức hoảng.

"Ngạo Thiên ! Con mẹ nó ngươi điên à !? Phản Chiếu đã đánh chúng ta hấp hối, ngươi muốn cô ta lại xuất hiện đ·ánh c·hết chúng ta !?"

"Cứ thả đi !"

"Chậc...!" Hoàng Hậu tức giận.

Biết làm sao được.

Theo lời của Thiên Vỹ Yêu Vương, hắn phải nghe theo lời của Ngạo Thiên.

"Hoàng Cẩu ! Ngươi nghe rồi đó."

Hoàng Cẩu gật đầu.

Nó há miệng to ra.

Một âm thanh to lớn phát ra.

Bẹt.

"Ể...?"

Hoàng Hầu cũng là lần đầu thấy Hoàng Cẩu nhả người.

Không phải thông thường phải là một hào quang sáng chói từ trong miệng bay ra, hạ cánh xuống mặt đất mà thả người một cách bình an vô sự sao ?

Neolani ngã xuống đất, hai chân chổng ngược lên trời.

Nước miếng của Hoàng Cẩu dính đầy người nàng.

? ? ?

Này là sợ không đủ mạng cho Đại Boss g·iết ?

"Các ngươi...!"

Thân thể Neolani ướt nhem.

"Hoàng Cẩu ! Có nhả thì nhả xa ra chứ !"

Ngươi nhả Neolani ngay giữa ba chúng ta làm cái gì !?