Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 69: 69: Trăng Mật




“Không có, là tại mỗi lần ôm em là tôi không nhịn được thôi.” Tiêu Thế Tu mở mắt ra, trên môi lại treo nụ cười vô sỉ.



Nói rồi bên dưới còn phối hợp cạ cạ vật đó vào mông cô.



Phút chốc nỗi lo lắng trong mắt cô bay mất sạch sẽ, đúng là cô đã phí công lo cho anh rồi, Lâm Sơ Nguyệt bĩu mỗi một cái rồi quay đi, cô tìm trong danh bạ số điện thoại của lão thái thái, nào ngờ chưa kịp gọi thì bà đã gọi tới.



“Lão thái thái…” Lâm Sơ Nguyệt vội bắt máy.



Đầu dây bên kia giọng nói của bà vô cùng sốt sắng:

“Sơ Nguyệt! Cháu và Thế Tu đi đâu hai ngày nay vậy? Bà không gọi được cho Thế Tu, cháu thì đột ngột biến mất…”

“Lão thái thái, cháu xin lỗi vì đã khiến bà phải lo lắng.” Khoé mắt của Lâm Sơ Nguyệt đỏ hoe, cô cảm nhận được sự lo lắng chân thành của lão thái thái dành cho mình, trước đây chưa từng có ai quan tâm cô như thế cả.





“Vậy bây giờ cháu và Thế Tu đang ở đâu?”

“Cháu và anh ấy đang ở…” Lâm Sơ Nguyệt vừa định trả lời thì bỗng ngưng bặt, sao cô dám nói hai người bọn họ đang ở Nhật Bản chứ? Nếu bà mà biết được thì chắc sẽ rất lo lắng cho xem, phải lấy lí do gì đây?

Tiêu Thế Tu như đọc được suy nghĩ trong cô, anh giật phắt lấy chiếc điện thoại trên tay cô rồi nói:



“Bà nội, là cháu đây, cháu và Sơ Nguyệt đang đi hưởng tuần trăng mật ở Nhật Bản.”

Hưởng tuần trăng mật???

Lâm Sơ Nguyệt há hốc mồm, Tiêu Thế Tu mỉm cười rồi nói tiếp:

“Bà đừng lo, cháu và Sơ Nguyệt không gặp chuyện gì cả, bởi vì có chút chuyện nhỏ nên bây giờ cháu mới liên lạc với bà, cháu xin lỗi vì đã làm bà lo lắng.”

Lão thái thái tin lời anh, thở phào một tiếng:


“Được rồi, bà hiểu rồi, hai đứa mặn nồng với nhau thế nào cũng được nhưng ít nhất cũng cần gọi cho bà một tiếng chứ? Hôm đó Sơ Nguyệt đột ngột biến mất dau đó cháu cũng thế là bà già này lo đến nỗi bạc hết cả đầu rồi đấy.”

Lâm Sơ Nguyệt nghe bà nói mà chỉ muốn tìm một cái lỗ nẻ để chui xuống, cái gì mà tuần trăng mật rồi còn mặn nồng chứ? Ông trời ơi chẳng lẽ lão thái thái nghĩ rằng cô và anh ân ái với nhau quên cả trời đất hay sao?

Tiêu Thế Tu nhịn cười, nhưng khoé môi cũng không kìm được mà cong lên, nhất là khi thấy dáng vẻ tức mà không làm gì được kia của cô, anh cuối cùng cũng biết điểm yếu của cô là lão thái thái rồi…

“Bà nội, cháu xin lỗi, là lỗi của cháu không quan tâm tới Sơ Nguyệt, để cô ấy hơi quá sức, thành ra phải nằm trên giường mất hơn một ngày…”

Lâm Sơ Nguyệt “…”

Lão thái thái nghe anh nói thế thì cười ngoác tới tận mang tai:

“Vậy sao? Cái thằng bé này! Cho dù cháu có ham muốn đến mấy cũng phải để ý tới con bé chứ?”

Hai gò má cô đỏ gay, chỉ muốn bịt mồm anh lại ngay lập tức nhưng đáng tiếc là không thể.



Tiêu Thế Tu làm sao có thể bỏ qua cơ hội này, anh nói:


“Bà nội, cháu biết mà nhưng thực sự cháu rất khó kiềm chế mỗi khi ở bên cạnh Sơ Nguyệt, nhất là khi cháu cũng đang muốn có một tiểu bảo bối với cô ấy…”

Lâm Sơ Nguyệt ngây người, cô còn tưởng mình nghe lầm chứ…?



Anh muốn sinh con với cô sao? Hay anh chỉ nói thế để lấy lòng lão thái thái?

Lão thái thái nghe thế thì càng vui mừng:

“Thế Tu, chuyện đó gấp gáp cũng không được, cần phải đúng thời điểm, nhưng cháu có suy nghĩ như vậy bà rất mừng.”

Chỉ có bà mới biết nỗi khổ trong lòng anh, khó khăn lắm anh mới gặp được một người mà mình có thể mở lòng, lão thái thái vui tới nỗi mắt đỏ hoe.



Còn Lâm Sơ Nguyệt vẫn còn chưa thể phản ứng nổi sau những lời nói ban nãy của anh.



“Bà nội, bây giờ cháu có chút việc phải cúp máy, lúc khác cháu sẽ gọi cho bà nhé.”

“Được…được, bà không làm phiền hai đứa nữa.”

Tiêu Thế Tu ngắt máy, Lâm Sơ Nguyệt đã lập tức hỏi:

“Sao anh lại nói với lão thái thái như thế?”

“Nói như thế nào cơ, bảo bối?” Ngón tay Tiêu Thế Tu tuỳ tiện quấn một lọn tóc cô rồi nghịch ngợm, ánh mắt có phần lơ đãng.




“Nói rằng chúng ta đi hưởng tuần trăng mật! Còn muốn sinh con nữa!”

Tiêu Thế Tu nhướn mi, mỉm cười như một điều đương nhiên:



“Không phải đó là chuyện nên làm sao? Tôi đã nói rằng tôi thích em thì chuyện sinh con là tất nhiên rồi?”

Lâm Sơ Nguyệt đúng là hết nói nổi, người đàn ông này tự mình quyết định chẳng quan tâm tới lời cô nói một chút nào cả!

Thấy cô bực tới nỗi mặt mũi đỏ bừng lên rồi, lúc này anh mới cười nói:

“Bảo bối, nếu không nói như vậy để xoa dịu lão thái thái thì nên nói như thế nào? Chẳng lẽ nói rằng em bị bắt cóc còn tôi bị thương sao?”

Cô như quả bóng bị xì hơi, thở dài một cái, đúng rồi không thể làm lão thái thái lo lắng được, mà nhắc đến chuyện bị thương thì Lâm Sơ Nguyệt bỗng nhiên sờ lên bụng anh.



“Tôi xem vết thương nào…”

Bàn tay mềm mại của Lâm Sơ Nguyệt như mang điện chạy dọc khắp sống lưng anh, cơ thể Tiêu Thế Tu bỗng chốc nóng rực cả lên.



Anh ghé sát môi mình vào tai cô rồi nói:

“Bảo bối, chúng ta vào phòng rồi tôi cởi cho em xem.”.