Trans: Tú Anh
Beta: Cyane
Hơi thở tòa thành của Hoa Đình vẫn đang lan rộng, đất đai loại bỏ ô nhiễm, trở về dáng vẻ ban đầu.
Càng nhiều dây leo lan ra, phủ kín mọi ngóc ngách của tòa thành.
Khoảng xanh thưa thớt nào đó trong tòa thành, dưới sự xâm nhập của hơi thở tòa thành sau khi nâng cấp thì nhanh chóng được bao phủ bởi những thảm cỏ xanh biếc.
Không khí chuyển động, một vài ánh sao rơi từ trên không xuống đủ để ngưng đọng thành một bóng dáng cao gầy.
Hai mắt Vân Sâm sáng lên đầy rạng rỡ, người vừa đến Hoa Đình đã không đợi được mà chạy về phía trước.
Cô vừa mới đi được một bước, mặt đất phía trước bỗng nhô cao lên.
Cứ như vậy khi đến dưới chân cô mới dừng lại.
Dây leo từ dưới mặt đất nhô lên!
“Anh xin lỗi.”
Giọng nói hối lỗi ở độ tuổi thiếu niên của Hoa Đình đồng thời vang lên.
Anh thật sự xin lỗi, bây giờ mới đạt đến tòa thành trung bình, bây giờ mới nhớ ra người quan trọng nhất đối với anh.
Vân Sâm ôm lấy dây leo đang buồn bã, cười trong trẻo nói: “Em rất nhớ anh.”
Hoa Đình cảm nhận được cơ thể ấm áp kia, hạnh phúc nhưng lại ngượng ngùng mà vặn xoắn dây leo, nhỏ giọng đáp: “Anh cũng rất nhớ em.”
Một người một thành bước đi dưới ánh chiều tà, chậm rãi trở về.
Cành cây mảnh khảnh mềm mại quấn quanh ngón tay Vân Sâm, Hoa Đình vừa mới trở về tòa thành trung bình không lâu, đang lồ ng ghép ký ức xưa và nay lại.
Thông thường đều đợi đến lúc rảnh rỗi, ví dụ như trước khi đi ngủ sẽ đọc, trừ phi có chuyện gì đó đặc biệt quan trọng cần phải biết ngay lập tức.
Trình tự sau khi hồi phục kí ức của mỗi ý thức tòa thành đều là như vậy.
Một người một thành yên lặng bước đi, Hoa Đình đã quay lại, lớp sương mù bao phủ lên trái tim Vân Sâm đột nhiên biến mất rồi.
Bọn họ không cần nói nhiều lời, chỉ cần ở bên cạnh nhau như vậy là được rồi.
Vân Sâm góp nhặt những điều thú vị gần đây kể cho Hoa Đình nghe, cơ bản đều là những gì mà cô nghe được từ chỗ Kỷ Lạc Thần.
Chuyện quan trọng hơn là đợi khi Hoa Đình đến đình Thương Lãng thì những ý thức tòa thành khác sẽ kể toàn bộ với anh một cách tỉ mỉ và chi tiết.
Hoa Đình say mê lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ đánh giá một hai câu.
Rất lâu rồi không được nghe Vân Vân nói chuyện, cho dù cô nói bất kỳ nội dung gì, chỉ cần được nghe giọng của cô, anh cũng sẽ rất hạnh phúc.
Vân Sâm nhắc đến Lão Vương Bát.
Hoa Đình vô cùng kinh ngạc, đám dây leo đang chuyển động đột ngột dừng lại: “Lão Vương Bát vậy mà lại ăn phải một mảnh vỡ tượng Cửu Châu à?”
Anh vẫn chưa đọc đến đoạn ký ức này.
“Vậy…” Anh lại phản ứng lại rất nhanh: “Những chuyện trước kia bố làm đều là để nhắc nhở chúng ta rằng Lão Vương Bát có bất thường đúng chứ?!”
Vân Sâm gật đầu.
Từ đầu đến cuối Hạ Phong Niên đều cực khổ âm thầm nhắc nhở họ, nhưng họ lại nhận ra muộn như vậy.
Hoa Đình dựa theo từ ngữ liên quan trích ra đoạn ký ức này, anh đại khái đã hiểu được tình hình bá đạo hiện tại của Lão Vương Bát rồi.
“Thật không thể tin được.”
“Vẫn còn có chuyện khó tin hơn nữa cơ.” Vân Sâm hiếm khi phồng hai má như trẻ con, cô nói: “Em vừa mới từ Thần Kinh trở về, Thần Kinh đã làm một chuyện vô cùng đáng sợ, làm cho em phun hết số nước đã uống lên người anh ấy.”
Hoa Đình: “!”
Thần Kinh có thể làm ra chuyện gì chứ, vậy mà lại khiến cho Vân Sâm phản ứng dữ dội như vậy.
Không phải chứ, trong các ý thức tòa thành thì Thần Kinh thuộc kiểu tính cách vô cùng đáng tin mà…
Vân Sâm không úp mở mà trực tiếp nói ra tình hình để giải quyết những nghi hoặc trong lòng Hoa Đình.
“Anh ấy vậy mà lại kêu em là em dâu!”
“Hả?” Hoa Đình tưởng mình nghe nhầm, anh hỏi: “Hai chữ nào?”
Vân Sâm đáp: “Em trong chữ “anh em”, dâu trong chữ “con dâu” đó. Chính là chữ vợ của em trai đó, trong ý thức tòa thành cũng chia ra vai vế lớn nhỏ à?”
Hoa Đình lập tức trở nên lắp ba lắp bắp: “Tại… Tại… Tại sao Thần Kinh lại gọi em như vậy chứ!”
Vân Sâm lẩm bẩm: “Còn không phải là do anh luôn gọi em là vợ hả, anh Bùi có chuyện gì cũng nói cho Thần Kinh biết, Thần Kinh vừa nghe được đã kêu mấy ý thức tòa thành khác sửa lại cách xưng hô rồi…”
Dây leo đã dừng lại bắt đầu chuyển động, Vân Sâm bị anh nắm tay, không thể không dừng lại.
Những cành cây điên cuồng nhảy múa, từng chùm lá kích động rung lên. Hoa Đình giống như một cậu trai đang trong trong thời kỳ thanh xuân ngại ngùng bị chọc đúng tâm tư, nói: “Anh chưa từng gọi em như vậy, anh đều gọi em là Vân Vân.”
Cuối câu anh có hơi hạ giọng: “Trước kia em không cho phép anh gọi em như vậy, cho nên anh chưa bao giờ ở trước mặt em gọi như thế cả.”
Hoa Đình đến giờ vẫn đang rất tủi thân.
Vân Sâm bắt lấy ý chính từ câu nói của đối phương, híp mắt hỏi: “Bằng mặt không bằng lòng à?”
Hoa Đình lập tức bổ sung thêm: “Sau lưng em cũng chưa từng gọi như vậy, anh cực kỳ nghe lời em.”
Trương Vĩnh Phúc từng cà khịa Hoa Đình là một kẻ “sợ vợ”, ông ta thật sự có đôi mắt tinh tường, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu bản chất.
Vân Sâm không trêu Hoa Đình nữa.
“Lần này khi anh là tòa thành nhỏ thì vô cùng nhiệt tình.” Cô giơ bàn tay kia lên, ngón tay chọc vào dây leo của Hoa Đình đang quấn quanh trên ngón tay mình: “Đi thôi, trời sắp tối rồi, bố đang đợi chúng ta cùng ăn cơm đó.”
Hoa Đình quyết định bây giờ phải đọc lại đoạn ký ức trước đó.
Anh dần dần phân tâm, những hình ảnh của đoạn ký ức lần lượt lướt trong đầu anh, có cả âm thanh, xúc giác, mùi vị và cảm xúc đều ở đó.
Anh nhìn thấy…
Một thiếu nữ với khuôn mặt có chút nhếch nhác đang nhoài người trên tượng thành của anh, sau khi biết anh vẫn chưa hồi phục ký ức, sự mất mát trong ánh mắt trái ngược hoàn toàn với nụ cười rạng rỡ.
Một bọng máu đột nhiên vỡ tung trong trái tim của Hoa Đình, bọng máu chứa đựng cảm giác tội lỗi và tự trách mình.
Nhưng rất nhanh, anh phát hiện trong lòng không có chỗ cho áy náy và tự trách.
Sự xấu hổ đã lấn át tất cả!
Anh đã làm chuyện gì vậy chứ!
Hoa Đình vô cùng sửng sốt khi cảm nhận được anh đã to gan và xấu hổ như thế nào trong ký ức của mình.
Anh vậy mà lại vừa khóc vừa làm nũng khiến Vân Vân mềm lòng với anh.
Anh còn dùng các nhánh cây quấn chặt lấy toàn thân của Vân Vân, bộ phận nào cũng quấn lấy. Anh chưa bao giờ làm như vậy kể từ sau khi học với Vân Sâm!
Thậm chí khi Hạ Phong Niên dí đánh anh, anh còn giấu dây leo trong quần áo của Vân Vân, lại còn chạy vào trong đồ lót của người ta, ở trong đó rất lâu mới chịu ra ngoài…
Lại còn sờ chỗ này, xoa chỗ kia, có thể nói là điển hình tiêu biểu của thói lợi dụng vô liêm sỉ.
Vân Sâm, một người lương thiện và vô cùng tin tưởng anh thế mà không có một chút phòng bị nào.
Cách xưng hô mà anh trân trọng như vậy, bản thân trong ký ức vậy mà lại không ngừng lặp đi lặp lại giống như một cái máy cát-sét!
Nếu như Hoa Đình bây giờ có hình người, anh nhất định sẽ đào cho mình một cái hố thật lớn, chôn chặt bản thân mình trong đó, từ đó ngủ mãi dưới lòng đất.
Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy.
Anh ở trong ký ức, không thể nói là giống hệt anh được, căn bản chính là không chút liên quan nào cả.
Hoa Đình nhận lấy một đả kích lớn, dây leo mềm nhũn rời khỏi những ngón tay của Vân Sâm, nằm bò trên mặt đất, tốc độ di chuyển giống hệt như một con rắn nhỏ sắp chết.
Xuyên qua màn sương mờ ảo, dường như có thể nhìn thấy bóng đen của bức tường ngôi nhà đá đang ở gần ngay phía trước, mặt trời trên bầu trời vẫn đang cố gắng chiếu tia sáng cuối cùng của ngày hôm nay.
Vân Sâm ngồi xổm xuống, dùng ngón cái và ngón trỏ cầm dây leo lắc vài lần.
“Anh làm sao vậy?”
Hoa Đình nói mà chả có tí sức sống nào: “Vân Vân, em vẫn thích anh chứ?”
Vân Sâm ngẩn ra, không hiểu hỏi: “Đương nhiên là thích rồi, sao lại hỏi câu này thế?”
Hoa Đình không giấu diếm, kể ra những tâm tư nhỏ trong ký ức của mình, anh cảm thấy xấu hổ.
“Em rất hạnh phúc, bất kể anh ở trong hình dạng nào, em đều thích anh.”
“Không cần phải nghĩ đến những chuyện đã xảy ra nữa.” Vân Sâm cười tít mắt ôm dây leo lên, đi về phía bức tường.
Cô nói: “Em thích tất cả mọi dáng vẻ của anh.”
Hoa Đình dùng dây leo mà Vân Sâm đang ôm trong tay, nhấc một đầu cành lên và nhẹ nhàng cọ vào mặt cô.
Vân Sâm ngứa ngáy, mỉm cười áp mặt xuống, dùng vai kẹp chặt dây leo để anh không di chuyển tứ tung.
Cô nhỏ giọng nói: “… Bây giờ anh cũng có thể gọi em như vậy.”
Hoa Đình ban đầu vẫn chưa kịp phản ứng lại, một lát sau anh sung sướng điên cuồng, ngại ngùng nhưng cũng rất kiên quyết mà gọi một tiếng thật dịu dàng.
“Vợ.”
Lúc này, nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên, dây leo khắp tòa thành vì sự hạnh phúc của ý thức tòa thành mà đồng loạt nở ra hoa.
Hương thơm tràn ngập, lỗ tai Vân Sâm đỏ bừng, giọng nhỏ như muỗi kêu đáp lại cách xưng hô này.
Rõ ràng đoạn đường này rất ngắn, một người một thành lại đi rất lâu rất lâu.
Bên trong bức tường truyền đến âm thanh náo nhiệt, mọi người đang trò chuyện, còn có giọng của Hạ Phong Niên lớn tiếng đánh giá một câu “Ngu dốt”.
Nghe thấy giọng của Hạ Phong Niên, một người một thành như bị dội một chậu nước lạnh từ trên đỉnh đầu xuống, khiến cho bọn họ lập tức khôi phục sự bình tĩnh.
Vân Sâm cực kỳ nghiêm túc nói: “Ngàn vạn lần đừng để bố nghe thấy, ông ấy sẽ không vui đâu.”
Hoa Đình dùng sức động đậy dây leo, anh không muốn mạo hiểm giống với lúc bị Mẹ Quỷ đánh như lần đó nữa, sau khi chìm vào giấc ngủ sâu lại khiến cho Vân Sâm phải khổ sở.
Bọn họ biết rằng Hạ Phong Niên không có ý định cấm cản bọn họ hay như thế nào cả, chỉ là thân là một người cha, trời sinh chính là nhìn không vừa mắt thứ muốn cuỗm con gái mình đi.
Động tác ôm dây leo của Vân Sâm chuyển thành khiêng dây leo, cô đẩy cánh cổng sắt trên bức tường ra.
Một tiếng cót két vang lên.
“Bố, con về rồi đây!”
Khoảng sân rộng ngoài trời đặt một chiếc bàn lớn có đầy đủ các món ăn, phong phú nhưng không cầu kỳ.
Một sợi dây điện được kéo từ trong nhà ra, bóng đèn được xâu thành một chuỗi rồi treo vào cây cột dựng lên trên bàn, khiến sương mù trông bớt dày đặc, có thể nhìn rõ các món ăn trên bàn.
Trên bàn chủ yếu là ngũ cốc thô có thể lấp đầy dạ dày và một vài món ăn có hương vị đậm đà thích hợp để ăn với cơm.
Hạ Phong Niên nói một cách châm chọc: “Xin hỏi Hoa Đình – người biết lễ nghĩa, biết xấu hổ đã trở lại chưa? Tôi tưởng chỉ một con đường ngắn như vậy mà hai đứa lại có thể đi bộ hết nửa giờ.”
Vân Sâm cười mỉm, Hoa Đình tự biết lỗi.
Quả nhiên với khoảng cách gần như vậy, căn bản không thể nào giấu được cảm nhận của Hạ Phong Niên. Có lúc khả năng nhận biết đối với những sự vật đặc biệt của ông còn rõ ràng hơn cả ý thức tòa thành anh đây nữa.
Dư Triều Gia chào hỏi Vân Sâm: “Nhanh tới ăn cơm thôi, anh nghe Kỷ Lạc Thần nói sau khi em đến Chi Giang xong thì lại đi đến Thần Kinh, đi đến đó làm gì vậy?”
Bùi Sinh Âm ngẩng đầu lên, anh ta dường như cũng muốn biết.
Vân Sâm ngồi giữa Hạ Phong Niên và Dư Triều Gia, cầm đôi đũa trên bàn lên, tóm tắt đại khái chuyện Thần Kinh gọi cô đến.
Hạ Phong Niên gần như gắp hết các món ăn ngon nhất trên bàn vào bát của cô, khiến cô rất ngại.
Hiện nay môi trường ở bên ngoài hơi thở tòa thành đã bị ô nhiễm nặng, đồng nghĩa với việc nguồn vật tư hiện nay chỉ có thể sản xuất trong tòa thành.
Phạm vi bao phủ hơi thở tòa thành của ý thức tòa thành có hạn, khu vực gieo trồng, chăn nuôi và sản xuất cũng không nhiều như vậy, tài nguyên không đủ, bọn họ còn phải chú ý dự trữ nguồn tài nguyên cần thiết.
So với trước đây, người dân ở mỗi tòa thành có thể nói là đang sống cuộc sống thắt lưng buộc bụng hơn trước. Mọi người đều hiểu rằng điều kiện hiện tại rất khó khăn, nhưng tất cả đều không một ai phàn nàn.
Sau khi Hạ Phong Niên gắp một lúc thì dừng lại, ông nghe Vân Sâm phải tham gia đội ngũ thăm dò Tổ Quỷ, lông mày nhíu chặt.
Vân Sâm cảm thấy Hạ Phong Niên không được vui, cô nói: “Lúc trước con đã từng đi vào Tổ Quỷ, cũng xem như là người có kinh nghiệm, con sẽ cẩn thận khi hành động.”
Hạ Phong Niên cầm lên một củ khoai lang nóng hổi, bóc vỏ xong bỏ vào bát của Vân Sâm, trên tay ông vẫn còn dính chút vỏ khoai lang, thở dài một tiếng nói: “Bố không định cấm cản con.”
Vân Sâm đối diện với ánh mắt đầy đau lòng của Hạ Phong Niên.
Hạ Phong Niên không phải không vui vì những gì Vân Sâm sắp làm.
Ông chỉ cảm thấy rằng những việc ông có thể làm quá ít, nếu như có thể thì ông hi vọng mình có thể giúp Vân Sâm làm hết tất cả mọi chuyện.
Cha mẹ đều hy vọng con cái thành công, nhưng điều kiện trên hết chính là con cái có thể sống hạnh phúc.
Điều lo lắng duy nhất trên đời này của Hạ Phong Niên là Vân Sâm.
Càng tiếp xúc nhiều với con gái, thực ra ông càng không muốn cô làm chuyện gì đó to lớn, chỉ cần nuôi thú cưng, yêu đương thôi chứ đừng va chạm với nguy hiểm.
Với môi trường như hiện tại khiến ông biết điều này là không thể nào.
Bé con cũng không phải là người như vậy.
Hạ Phong Niên dịu dàng đưa tay lên xoa mái tóc dày và mềm của Vân Sâm: “Chuyện mà con muốn làm, bố đều sẽ ủng hộ.”
Ông sẽ là chỗ dựa vững chắc nhất của Vân Sâm.
Nghĩ đến quyết định sau khi khôi phục Cửu Châu của Hạ Phong Niên, sống mũi Vân Sâm lại cay cay.
Cô rất hiểu cũng rất tôn trọng lựa chọn của Hạ Phong Niên.
Chỉ là cô kiềm không được nỗi buồn, vừa nghĩ đến chuyện này, hô hấp dường như bị nghẹn lại.
Vân Sâm dùng lực cắn hai miếng khoai lạng, cuối cùng vẫn không nhịn được mà quay người qua, ôm chặt lấy Hạ Phong Niên ở bên cạnh.
“Bố, bố không cần phải lo cho con.”
Hạ Phong Niên hiểu ý của Vân Sâm, ông vuốt nhẹ phía sau đầu của con gái, hơi ấm trong lòng vừa dâng lên…
Dư Triều Gia bên cạnh bất chợt nói: “Ông Hạ à, ông khiến vỏ khoai dính hết lên đầu của Vân Sâm rồi kìa.”
Vân Sâm theo bản năng đẩy Hạ Phong Niên ra, đưa tay lên sờ trên đầu một hồi, một lúc lâu sau, cô hạ tay xuống, trong lòng bàn tay có một vài vỏ khoai lang dinh dính.
Vân Sâm điên cuồng gãi đầu và nói: “Bố, lần sau bố vui lòng phủi sạch tay rồi hãy sờ lên đầu con, gội đầu phiền lắm!”
Hạ Phong Niên: “…”
Ông kìm nén sự cảm động trong cổ họng, muốn nuốt lên thì không lên, muốn nuốt xuống thì cũng không xuống nổi.
Người của Cửu Châu có phải đều bị bệnh nặng như thế không?
*
Tác giả có lời muốn nói:
Gãi đầu, vì trước đó mọi người nói tôi xát muối nên tôi quyết định đưa ra lời cảnh báo trước cho mọi người.
Thì… Thăm dò Tổ Quỷ á mà, Vân Vân sẽ bị đứt một cánh tay.
Không ác đâu, hoàn toàn không ác, tôi là một người viết truyện ngọt, nắm tay.
“Không nhìn điều sai, không nghe điều bậy, không nói điều trái, không làm điều quấy.” Trích trong “Luận ngữ” của Nhan Uyên.