Trans: Cyane
Tòa tòa thành từ trên trời rơi xuống như thiên thạch, không khí ngọc bích xung quanh cọ sát vào sao Hỏa mờ nhạt.
Dây leo màu vàng khô héo đã mất đi sức sống không ngừng rơi xuống từ tòa thành, lướt qua hai người đang bị mắc kẹt trên không trung.
Đôi chân của Hạ Phong Niên tỏa ra ánh sáng màu đỏ, ông nhìn chằm chằm vào tòa thành đang lao về phía họ, đổi lại ôm lấy Vân Sâm bằng một tay.
Cơ thể Vân Sâm cứng ngắc như tảng đá
Cô không khóc lóc, không náo loạn hay vùng vẫy.
Nhưng hơi thở của cô nặng nề như thể có một lượng lớn chất tích tụ đã cản trở hơi thở của cô.
Hạ Phong Niên nhẹ giọng nói: “Bé con, Hoa Đình sẽ không sao đâu.”
Tòa thành bên trên đã sụp đổ và đang rơi xuống…
Lời nói của ông ngay lập tức bị phân tán trong làn sóng xung kích do con quái vật mang lại.
“Bùm!”
Một âm thanh như sét đánh vang lên, sau đó bốn bề yên tĩnh lại.
Vân Sâm đột nhiên mở to hai mắt, trong mắt cô phản chiếu đáy tòa thành kế bên.
Đất khô cằn, dây leo khô héo, năm ngón tay cực dài đã nâng đỡ toàn bộ tòa thành.
Năm ngón tay có móng tay đỏ tươi đột nhiên ấn xuống, lòng bàn tay áp vào tòa thành.
Đồng tử đen của Hạ Phong Niên lập tức đỏ lên, năng lượng dâng trào từ chân ông truyền lên toàn thân.
Bộ quần áo bình thường ông mặc trên người bị năng lượng làm căng ra và không ngừng bay lên.
Lão Vương Bát ở trong túi bị thổi ra khỏi túi, khát vọng sống sót khiến nó hung hãn há miệng, cắn chặt vào quần áo của Hạ Phong Niên.
Nó còn muốn gi3t chết tất cả con người và tòa thành, nó không thể chết ở một nơi nhỏ bé như vậy được!
Tòa thành tiếp tục đ è xuống…
Hạ Phong Niên tuôn ra ngày càng nhiều năng lượng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh va chạm dữ dội từ các tòa nhà sụp đổ của tòa thành.
Tòa thành không còn rơi xuống nữa.
Hạ Phong Niên đã tự mình nâng toàn bộ tòa thành.
Đột nhiên, bầu trời đầy mây đỏ.
Hạ Phong Niên bình tĩnh nói: “Bé con, đưa Hoa Đình trở lại vị trí ban đầu đi.”
Phía chân trời xuất hiện một đường màu trắng bạc.
Mỗi khi Hạ Phong Niên bước một bước lên không trung, dưới chân ông sẽ xuất hiện một quầng sáng màu đỏ.
Tòa thành khổng lồ càng khiến bố con ông trông thật nhỏ bé.
Vân Sâm đột nhiên nhớ tới chuyện trước đó.
Có lần hai người họ và một tòa thành đã nói chuyện với nhau.
Vân Sâm nói rằng Hạ Phong Niên rất mạnh.
Hạ Phong Niên nói ông có thể cõng Chu Nguyên, nhưng nếu là Hoa Đình thì ông có thể cõng anh chỉ bằng một ngón tay.
Tất nhiên, việc nhắc đến đã khiến đẳng cấp tòa thành Hoa Đình tụt lùi.
Vân Sâm: “Bố, một ngón tay của bố không thể nhấc được Hoa Đình đâu.”
Hạ Phong Niên ngay lập tức nhớ lại cuộc trò chuyện của ông.
Từng khoảnh khắc, từng lời nói ông dành cho vợ và con gái đều in sâu vào tâm trí ông, ông sẽ không bao giờ quên.
Hạ Phong Niên bật cười: “Đều là bởi vì tên này nặng quá, chờ cậu ta tỉnh lại, nhất định phải bảo cậu ta giảm cân.”
“Được ạ!” Vân Sâm giơ tay lên, tùy tiện lau chỗ ướt át trên mắt.
Hoa Đình sẽ ổn thôi.
Cô có thể đánh thức anh tỉnh lại.
Có rất nhiều tòa thành đã ngủ sâu và thức tỉnh lần nữa, khi đạt đến cấp bậc tòa thành trung bình thì có thể khôi phục ký ức, Hoa Đình chắc chắn sẽ làm được!
*
Bình minh lên, màu sắc của bầu trời ngày càng rõ ràng hơn.
Ma quỷ lần lượt biến mất khỏi mặt đất, nơi của Vân Sâm và Hạ Phong Niên là một vực thẳm tối tăm không đáy.
Vị trí ban đầu của Hoa Đình là ở đây.
Trụ sở của ma quỷ – Tổ Quỷ chính là ở đây.
Hạ Phong Niên cắm Hoa Đình xuống đất.
Khoảnh khắc vùng đất bị chia cắt chìm xuống lòng đất, ranh giới lập tức hợp nhất.
Hoàn toàn khớp, mảnh đất này trở nên như thể chưa từng rời đi.
Dòng sông chia đôi hai bờ tòa thành tiếp tục chảy.
Mà mảnh đất bị Mẹ Quỷ làm ô nhiễm đã xâm chiếm vùng đất “mới đến” trong tích tắc.
Vân Sâm và Hạ Phong Niên không có nơi nào để đặt chân xuống.
Chất lỏng ma quỷ giống như một sinh vật sống, cảm nhận được hơi thở của người lạ thì giương nanh múa vuốt muốn tấn công ông.
Không ai biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu bị ma quỷ tấn công…
Có lẽ giống như một số loài động vật rơi vào chất lỏng sền sệt màu đen, sẽ bị chất lỏng ma quỷ kéo xuống vực sâu trong tuyệt vọng, chỉ để lộ cái đầu bên trong chất lỏng, khiến xác chết nhanh chóng thối rữa và bốc mùi hôi thối.
Hạ Phong Niên nâng Vân Sâm lên và trở lại không trung cách mặt đất một khoảng.
Vân Sâm không có khả năng dùng năng lượng để bay lên giống Hạ Phong Niên, chỉ có những viên đá năng lượng thuần túy mới có thể làm được điều đó.
Dòng máu người Cửu Châu vẫn chảy trong cô.
Trời đã sáng, mặt trời lại chiếu sáng trên trái đất.
Sương mù ở nơi bị ô nhiễm đã mỏng đi thấy rõ nhưng vẫn bám chặt.
Vân Sâm và Hạ Phong Niên đi đến ngôi nhà đá.
Sau tác động của vụ rơi vừa rồi, hơn một nửa số tòa nhà ở Hoa Đình đã bị phá hủy.
Ngôi nhà đá chịu nhiều chấn động nên đã trở thành một đống đổ nát.
May mà một nửa số ngôi nhà nơi đặt tượng thành đã được gia cố, mặc dù lung lay sắp đổ nhưng con người vẫn có thể vào được.
Ô nhiễm đã lan rộng đến cả nơi đây.
Tượng thành luôn mở to đôi mắt hạt đậu đen láy, nay chỉ còn lại một tảng đá chìm trong vùng đất ô nhiễm.
Dây leo không có năng lượng tòa thành nên bị xói mòn và nghiêng sang một bên.
Phần bệ màu đá của tượng thành đổ xuống một bên.
Vân Sâm đ ến gần tượng thành, cô đứng bên bệ tượng thành, ngồi xổm xuống chuẩn bị truyền năng lượng.
Đột nhiên, cô nhận thấy một vết nứt nhỏ ở bệ tượng thành.
Khi cô đánh thức ý thức tòa thành của anh, cô chưa bao giờ nhìn thấy vết nứt như vậy.
Loại vết nứt này có liên quan không?
Khi tòa thành thức tỉnh lại sẽ tự khôi phục chứ?
Trái tim của Vân Sâm như thắt lại, đầu ngón tay của đặt trên tượng thành đang run rẩy.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi truyền năng lượng vào tượng thành.
Hạ Phong Niên đứng bên cạnh Vân Sâm, nhìn nguồn năng lượng lẽ ra phải dịu dàng trong cơ thể cô lại tràn đầy sự thiếu kiên nhẫn.
Nhìn cô theo thời gian nạp năng lượng trôi qua, sự lo lắng trong mắt cô càng lộ rõ.
Mặt trời ở đường chân trời chuyển động, sáu tiếng đã trôi qua.
Năng lượng Vân Sâm truyền vào tượng thành Hoa Đình như đá chìm đáy biển, không thể khơi dậy bất kỳ phản ứng nào.
Khi cô đánh thức ý thức tòa thành của anh, cô căn bản không mất nhiều thời gian như vậy.
Vân Sâm âm thầm tự nhủ không thể gấp gáp được, có lẽ Hoa Đình chỉ cần nhiều năng lượng hơn để tỉnh lại…
Một giọng nói phát ra từ phía bên kia.
“Bố đã từng nói rằng Hoa Đình là tên ma bệnh.”
“Cậu ta là một tòa thành rất yếu ớt, nhưng lần này thậm chí cậu ta còn trở nên yếu ớt hơn.”
Hạ Phong Niên đi tới bên cạnh Vân Sâm, nói: “Cậu ta không chịu nổi năng lượng quá mạnh, sẽ khiến cậu ta không thể hấp thu được. Con truyền năng lượng nhất định phải nhẹ nhàng hơn mới được.”
“Tại…”
“Bé con, vừa rồi nhìn con rất bình tĩnh, nhưng cảm xúc của con đã ứ đọng đến mức không thể chứa thêm được nữa, cần phải xả ra.”
Hạ Phong Niên hiểu rõ cảm giác bất lực trước cái chết của người mình yêu.
Hoa Đình đã chết một lần trước mắt Vân Sâm, cho dù anh vẫn có thể tỉnh lại, nhưng cảm giác bất lực do cảnh tượng đó gây ra cũng không thể xóa bỏ được.
Hạ Phong Niên nhẹ nhàng xoa đầu Vân Sâm: “Con chỉ thể hiện cảm xúc của mình qua những điều nhỏ nhặt không ảnh hưởng đến mình, còn những điều quan trọng thì cảm xúc của con lại bị kiềm chế quá mức.”
Vân Sâm không phản bác, cô cúi đầu.
Cô vốn là một người dễ thể hiện cảm xúc, thích giả ngốc, thích khóc hoặc tức giận vì những chuyện nhỏ xíu.
Lý do là gì chứ…
Cô muốn bảo vệ Tòa Thành Nát – người sẵn sàng trở thành gia đình của cô, không muốn giống một đứa trẻ nữa.
Nhưng cô đã không làm được điều đó.
Mọi chuyện vừa xảy ra khiến cô nhận ra mình bất lực đến mức nào.
Cô rõ ràng đã cố gắng rất nhiều để làm tốt mọi việc nhưng vẫn như lúc ban đầu, không thể làm được gì.
Tại sao? Tại sao? Tại sao?
Tại sao cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Hoa Đình bị ma quỷ làm hại!
Một vệt nước tròn đột nhiên xuất hiện trên bệ tượng thành.
Giọt nước mắt.
Ngày càng có nhiều vệt nước tròn như thế này, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt của cô gái đang cúi đầu.
“Không thể bảo vệ…”
“Bố, con không thể bảo vệ Hoa Đình!”
Vân Sâm ngẩng mặt lên và khóc lớn.
Hai mắt Hạ Phong Niên đỏ lên, ôm chặt con gái vào lòng.
Con bé chỉ mới mười bảy tuổi, cái tuổi mà ở thời kỳ tận thế lẽ ra vẫn đang học hành không chút lo lắng, nhưng lại phải gánh chịu nhiều chuyện như vậy.
“Bé con, con đã làm rất tốt rồi.”
Hạ Phong Niên không ngừng lặp lại câu này.
“… Con đã làm rất tốt rồi.”
*
Tại Trà Phủ, Dư Triều Gia muốn lao ra ngoài nhưng lại bị anh em Trà Phủ và Dư Thanh Hà chặn lại ở lối ra.
“Đã một ngày rồi, Hoa Đình mất liên lạc, cũng không có tin tức gì của anh ấy, để tôi ra ngoài tìm anh ấy!”
“Bây giờ cậu ra ngoài thì có thể làm gì, chỉ có thể gây hỗn loạn mà thôi.” Em trai Trà Phủ đè Dư Triều Gia xuống đất: “Đất bị ô nhiễm có thể ăn mòn cơ thể con người ngay lập tức. Một số tòa thành ở Thần Kinh đã gấp rút chế tạo công cụ bảo hộ, nếu cậu thực sự muốn ra ngoài thì đợi công cụ làm xong mới được!”
Anh trai Trà Phủ nói: “Hoa Đình có thể đã bị Mẹ Quỷ tấn công và chìm vào giấc ngủ say rồi. Đừng lo lắng quá, anh ấy sẽ tỉnh lại thôi.”
Dư Triều Gia nói: “Anh ấy sẽ không quên chứ?”
Anh trai Trà Phủ không nói nên lời: “Chỉ ngủ sâu rồi lại sống lại sau cái chết thôi.”
Em trai Trà Phủ liếc nhìn Dư Triều Gia: “Thiên Hồ đều nhớ chuyện ngu ngốc khi ngủ quên một lần, Giang Hữu ngủ say và tỉnh dậy hơn chục lần, mỗi lần bị đánh thế nào anh ấy đều nhớ vô cùng rõ ràng.”
Hai anh em đồng thanh nói: “Cậu đang lo lắng gì vậy chứ?”
Dư Triều Gia đứng lên phản bác: “Vân Sâm, tôi chủ yếu lo cho Vân Sâm, lỡ như em ấy gặp phải ma quỷ thì sao?”
“Yên tâm đi.” Dư Thanh Hà chỉ vào trang sức bằng ngọc đang phát sáng trên trên người cô ấy: “Kỷ Lạc Thần nói hai bố con em ấy đều đang ở Chi Giang, mới đến cách đây không lâu.”
Dư Triều Gia thở phào nhẹ nhõm, nhưng lập tức bất mãn: “Rõ ràng em và Vân Sâm có quan hệ tốt hơn, tại sao em ấy lại muốn đến Chi Giang trước chứ?”
Dư Thanh Hà liếc nhìn Dư Triều Gia rồi thở dài.
“Chi Giang cần rất nhiều năng lượng để duy trì Người Câu Khói Sóng…”
“… Vì vậy nên mới tới đây trước để bổ sung năng lượng, lát nữa em sẽ đi đến Quỳnh Nhai, chúng ta nên tranh thủ thời gian thôi.”
Vân Sâm nói xong, Kỷ Lạc Thần lập tức gật đầu.
Anh ta đi phía trước, nhìn Vân Sâm vẫn không thay đổi nhiều so với trước đó đang đi ở phía sau.
Kỷ Lạc Thần dè dặt hỏi: “Hiện tại Hoa Đình thế nào?”
“Vẫn chưa tỉnh lại, chắc cần một thời gian nữa.” Vân Sâm bình tĩnh nói: “Đúng rồi, bởi vì Hoa Đình đang ngủ, em không thể liên lạc được với các ý thức tòa thành khác, đúng lúc em có chuyện về Hoa Đình muốn hỏi Chi Giang.”
“Được rồi, được rồi. Em mau đi hỏi đi.” Kỷ Lạc Thần lập tức đẩy Vân Sâm vào trong bức tường có gắn cửa an toàn.
Kỷ Lạc Thần coi Vân Sâm như một đứa trẻ không thể chịu nổi sự k1ch thích, giọng điệu và động tác của anh ta trong suốt quá trình đều cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể.
Vân Sâm bật cười.
Cô ở trong lòng Hạ Phong Niên khóc lớn một lúc, tâm trạng cũng ổn định lại, không yếu đuối như Kỷ Lạc Thần nghĩ.
Khi Vân Sâm nhìn thấy Chi Giang, cô tiến gần đến tượng thành để truyền năng lượng.
Chi Giang ăn mặc và trang điểm rất dịu dàng, nhưng thực ra cô ấy không có tính cách dịu dàng và không giỏi an ủi người khác.
Cô ấy khô khan nói: “Với sự giúp đỡ của cô, Hoa Đình sẽ sớm tỉnh lại, ừm, nhất định là thế.”
Vân Sâm nói: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Chi Giang cảm nhận tâm trạng Vân Sâm đúng là ổn định, cô ấy mới cảm thấy yên tâm, hỏi: “Cô muốn hỏi chuyện gì?”
Vân Sâm nói với Chi Giang về vết nứt trên bệ tượng thành của Hoa Đình và chuyện anh “kén chọn” về việc tiếp nhận năng lượng hơn các tòa thành khác.
“Trong trí nhớ của tôi không có ghi chép về những chuyện này.” Chi Giang suy nghĩ một lát rồi đưa ra đáp án, sau đó tiếp tục nói: “Chờ đã, Thần Kinh và Chu Nguyên biết nhiều chuyện hơn, để tôi hỏi họ thử.”
Vân Sâm gật đầu, nhanh chóng truyền năng lượng vào tượng thành Chi Giang.
Năm phút sau, Chi Giang truyền đạt câu trả lời của Thần Kinh và Chu Nguyên cho Vân Sâm.
“Anh ấy suy đoán rằng việc này có liên quan đến cái chết của Hoa Đình.”
“Khi Hoa Đình lựa chọn tự mình chết đi, không rõ cậu ấy bị ma quỷ làm ô nhiễm đến mức độ nào, có lẽ đã có ảnh hưởng nhất định đến sự ổn định của cậu ấy.”
Vân Sâm nghi hoặc hỏi: “Hân La cũng như vậy sao?”
Chi Giang nói: “Hân La thì không, tình trạng của Hân La và Hoa Đình khác nhau. Hân La chết đi và sống lại đều do Cửu Châu sắp xếp, không có bất cứ sai sót nào trong khoảng thời gian đó. Hoa Đình thì khác.”
Vân Sâm lo lắng hỏi: “Việc này có ảnh hưởng tới anh ấy không?”
Chi Giang trả lời: “Không sao đâu, chỉ là việc thức tỉnh sẽ khó khăn hơn các ý thức tòa thành khác mà thôi. Khi Cửu Châu tỉnh lại thì vấn đề của cậu ấy sẽ được giải quyết, vì vậy đừng lo lắng.”
Vân Sâm cảm thấy nhẹ nhõm.
Sau khi truyền năng lượng cho Chi Giang, Vân Sâm lại đến Quỳnh Nhai.
Cô và Hạ Phong Niên ở Quỳnh Nhai nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm hôm sau, khi Vân Sâm chuẩn bị sử dụng mảnh vỡ tượng Cửu Châu để dịch chuyển đến Hoa Đình thì Quỳnh Nhai đã yêu cầu cô đợi một lát.
Thần Kinh đã cử người đến giao một bộ trang bị bảo hộ hoàn chỉnh.
Con người không thể tự bảo vệ mình trước vùng đất bị ô nhiễm của hơi thở tòa thành, nhưng các vật liệu kim loại như thép, sắt và đồng có thể ngăn cản sức ăn mòn do chất lỏng ô nhiễm mang lại.
Hoa Đình vẫn chưa thức tỉnh, tòa thành đã bị ô nhiễm.
Nếu Vân Sâm muốn truyền năng lượng lâu dài thì phải tự bảo vệ mình.
Vân Sâm nhận lấy tấm lòng của Thần Kinh rồi cùng Hạ Phong Niên dịch chuyển đến Hoa Đình.
Ngày xưa luôn có dây leo chờ sẵn ở địa điểm dịch chuyển, nhưng bây giờ chỉ còn lại chất lỏng ma quỷ sủi bọt như đầm lầy.
Vân Sâm đã mặc trang bị bảo hộ nặng nề, có thể đi lại an toàn trên vùng đất bị ô nhiễm, chỉ là tốc độ chậm hơn một chút.
Hạ Phong Niên không chịu nổi việc cô chậm hơn Lão Vương Bát, nên đã bế cô bay về phía ngôi nhà đá.
Vân Sâm rũ bỏ chất lỏng ma quỷ khỏi cơ thể, đứng trên bệ tượng thành của Hoa Đình.
Năng lượng cô truyền vào rất nhẹ nhàng và êm dịu, chảy vào tượng thành như một dòng suối.
Không giống đá chìm đáy biển như ngày hôm qua, hôm nay cô cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt, bệ tượng thành đang hấp thụ năng lượng của cô.
Giống như một đứa trẻ đang chờ được cho ăn.
Cuối cùng Vân Sâm cũng ngẩng mặt lên, tiếp tục dùng tốc độ này để truyền năng lượng vào tượng thành.
Năng lượng mà mỗi ngày Hoa Đình có thể ăn không nhiều.
Đúng như Hạ Phong Niên đã nói, anh thực sự là một ý thức rất yếu ớt.
Cung cấp nhiều năng lượng thì không ăn, cung cấp ít năng lượng cũng không ăn, tâm trạng hơi bất ổn cũng không ăn, cũng không thể ăn quá nhiều trong một ngày, còn nếu đã ăn quá nhiều thì sẽ không chịu ăn nữa.
Lần đầu tiên Vân Sâm truyền năng lượng vào thì trong lòng tràn đầy thương xót, bây giờ khóe mắt cô lúc truyền năng lượng lại hơi giật giật, muốn đợi khi Hoa Đình tỉnh lại sẽ đánh anh một trận.
Hạ Phong Niên nhìn thấy tất cả nhưng điều này, hả hê ôm Lão Vương Bát vào lòng.
…
Thời gian trôi qua từng ngày.
Vân Sâm ban ngày ở Hoa Đình truyền năng lượng, ban đêm tạm thời ở lại Trà Phủ.
Cứ cách vài ngày cô sẽ đến Chi Giang và Quỳnh Nhai một lần để bổ sung năng lượng.
Hiệu ứng bao phủ của sương mù rất tốt, cắt đứt hoàn toàn cảm nhận của ma quỷ, chúng nó rất hiếm khi xuất hiện trong hơi thở tòa thành.
Ngoại trừ không gian dành cho hoạt động của con người đã bị thu hẹp lại rất nhiều thì tình hình hiện tại có vẻ rất tốt, ma quỷ không còn có thể can thiệp vào sự phát triển của ý thức tòa thành nữa.
Ngoại trừ Hoa Đình đang ngủ say và Bách Việt vẫn chưa tìm thấy ra thì các tòa thành khác đều đang phát triển nhanh chóng.
Hầu hết các mạch đá năng lượng gần Giang Hữu đều đã được khai quật, sau khi Hạ Phong Niên kiểm tra, chúng có thể được sử dụng và phân phối đến các tòa thành khác nhau.
Bách Bộc và Đông Kiều mỗi ngày đều phái nhân lực đi tìm Bách Việt ở vị trí giới hạn mà họ có thể tiếp cận được, nhưng họ vẫn không tìm thấy gì.
Hai mảnh vỡ tượng thành Cửu Châu đã được tìm thấy.
Mẹ Quỷ đã biến mất một khoảng thời gian rất lâu.
Nhưng vào một đêm hè nóng bức, nó lại xuất hiện lần nữa!
Bóng đen xuất hiện trong sương mù, nếu có người hoặc thiết bị trong tòa thành gây ồn ào gần đó, Mẹ Quỷ sẽ dựa trên chuyển động mà không ngần ngại phát động tấn công.
Mọi người đều có thể cảm nhận được sự tức giận tột độ của nó.
Một khi Mẹ Quỷ xuất hiện, ma quỷ sẽ hoạt động mạnh mẽ hơn.
Thậm chí sẽ có một số ma quỷ đâm vào hơi thở tòa thành, nếu lúc này nhìn thấy con người thì chúng nó sẽ hét lên để thông báo cho Mẹ Quỷ, sau đó Mẹ Quỷ sẽ phát động tấn công ở đấy.
Bây giờ, cứ cách năm ngày thì Mẹ Quỷ sẽ xuất hiện một lần.
Thời lượng của mỗi lần xuất hiện dao động từ 30-60 phút, thời gian xuất hiện tùy theo thời gian thành hình của nó vào ban đêm.
Mỗi khi Mẹ Quỷ xuất hiện, mọi tòa thành đều phải giữ im lặng tuyệt đối, không thể tạo ra bất cứ âm thanh nào.
Con người co ro trong phòng riêng của mình, che miệng và nín thở, nhìn chằm chằm vào ma quỷ đang di chuyển chậm rãi trong màn sương.
Chẳng mấy chốc đã đến cuối mùa hè.
Trong khoảng thời gian này, ý thức tòa thành có thêm hai tòa thành siêu lớn, sau khi gia nhập các tòa thành siêu lớn, họ bắt đầu tích lũy đội ngũ năng lượng để đánh thức Cửu Châu.
Vân Sâm lại đến ngôi nhà đá.
Khi truyền năng lượng như thế này, cô vừa truyền năng lượng vừa nói về những điều thú vị gần đây.
Ông già Hạ Phong Niên đang chơi đùa với Lão Vương Bát đầy tức giận trên mặt đất.
Niệm An được đám người Trương Vĩnh Phúc đưa đến Trung Châu khi họ rút lui khỏi Hoa Đình, lúc đó không tìm thấy Lão Vương Bát, ai ngờ bị Hạ Phong Niên bắt được.
Hạ Phong Niên có vẻ rất thích Lão Vương Bát, ngày nào cũng đưa nó đi cùng.
Ánh nắng chiếu vào ngôi nhà đá, phản chiếu làn da của Vân Sâm thành màu vàng óng.
Thông thường, khi Vân Sâm truyền năng lượng cho Hoa Đình trong một giờ, anh sẽ cảm thấy no và không muốn hấp thụ nữa.
Hôm nay thì khác, đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ nhưng Hoa Đình vẫn đang hấp thu năng lượng.
Chất lỏng ma quỷ đang sôi sùng sục, không đúng, tảng đá ngâm trong chất lỏng ma quỷ đang rung chuyển!
Tâm trí Vân Sâm khẽ động, năng lượng thay đổi, tốc độ hấp thụ của tượng thành chậm lại rất nhiều.
Cô lập tức ổn định tinh thần, càng ngày càng có nhiều viên đá trôi nổi xung quanh bệ tượng thành.
Viên đầu tiên rơi xuống rồi hòa vào bệ tượng thành.
“Bịch, bịch, bịch.”
Những viên đá trôi nổi tiếp tục rơi xuống.
Vân Sâm lùi về phía sau mấy bước, trang bị bảo hộ trên người kêu loảng xoảng, cô đứng trong chất lỏng ma quỷ, để nó bắn tung tóe trên trang bị bảo hộ.
Anh sắp tỉnh dậy rồi!
Những viên đá dần dần chất thành đống thành hình bánh bao mà Vân Sâm đã quá quen thuộc.
Khi tượng thành thành hình, bề mặt của tượng đá nứt ra, những mảnh đá lớn bong ra, để lộ ra tượng thành đã hoàn toàn thức tỉnh bên trong.
Hơi thở tòa thành đang lan rộng nhanh chóng vào thời điểm này!
Trên bề mặt chất lỏng dinh dính màu đen xuất hiện dao động rõ ràng, rõ ràng là chất lỏng, nhưng lại như phát ra tiếng thét chói tai.
Dù không bằng lòng đến đâu, nó cũng hoàn toàn bị tước bỏ khỏi mặt đất khi hơi thở tòa thành xuất hiện.
Tượng thành màu trắng, cao chưa đầy một mét nằm trên bệ dây leo, bề mặt dao động vài lần.
“Tí tách.”
Hai đôi mắt đậu màu đen tròn ngấn nước nhìn chằm chằm vào con người trước mặt, dây leo phía dưới đang nhẹ nhàng đung đưa.
Vân Sâm nhào tới, dùng toàn thân mình bao bọc nụ hoa của tượng thành, giọng nói nghẹn ngào: “Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi, em rất nhớ anh.”
Dây leo hơi do dự rồi ôm cô thật chặt.
Dù không biết con người này nhưng anh rất thích mùi hương của cô.
Sau khi Vân Sâm hưng phấn xong, cô đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
Cảm giác dây leo ôm cô không ổn, có chút xa lạ, còn có chút xấu hổ.
Cô rời khỏi tượng thành một xíu, sau đó nhìn vào đôi mắt hạt đậu trong veo.
Chiều cao của tượng thành chưa đến một mét.
Hoa Đình vẫn là một tòa thành nhỏ, anh vẫn chưa khôi phục được ký ức ở lần thức tỉnh này.
Không sao cả, có cô ở đây, Hoa Đình sẽ sớm có thể trở lại một tòa thành trung bình.
Vân Sâm lại tự giới thiệu: “Vân Sâm, anh còn nhớ mình là ai không?”
Dây leo đột nhiên đứng dậy, anh vô cùng bàng hoàng.
Toang rồi, anh thậm chí còn không nhớ mình là ý thức tòa thành nào nữa!
Vân Sâm đứng lên nói: “Anh là Hoa Đình.”
Đôi mắt hạt đậu của tượng thành sáng lên, dây leo nghiêng đầu nhìn người ở đối diện.
Rõ ràng cô ấy đang ở đây, nhưng tại sao cô ấy lại không vui vậy nhỉ?
Cành cây màu xanh lén lút vươn ra trước mặt Vân Sâm, lắc lư vài cái, chờ ánh mắt của cô nhìn xuống dây leo.
“Bụp.”
Một bông hoa nhỏ màu trắng và thanh tú nở ra từ trên đầu cành.
Tặng em một bông hoa nhỏ nè, đừng buồn nữa được không?
…