Edit: Trang
“Vô lo vô nghĩ.”
Uông Việt Niên nghiền ngẫm bốn chữ này. Vẻ mặt của Hạ Phong Niên vẫn không có nhiều thay đổi, ông vẫn luôn cười, nhưng nụ cười cũng có nhiều loại, nụ cười lúc này ông rất dịu dàng.
Uông Việt Niên nói: “Anh rất yêu con gái của mình.”
Hạ Phong Niên trừng mắt nhìn anh ta, người này đang nói lời vô nghĩa gì vậy.
“Anh Hạ.” Uông Việt Niên lại hỏi: “Vừa rồi anh có nói một thời gian nữa có thể mang theo Chu Nguyên…” Anh ta cố ý bỏ qua mấy chữ tiếp theo: “Cụ thể là bao lâu?”
Trên đỉnh có một khe nứt nhỏ để lộ ra bầu trời, đủ để có thể thấy được bọn họ còn cách hẻm núi bao xa. Uông Việt Niên cho rằng chỉ dựa vào vài người bọn họ thì khả năng rời được khỏi đây là rất nhỏ.
“Một thời gian nữa là một thời gian nữa.”
Hạ Phong Niên xua tay, nhưng không trả lời cụ thể sẽ mất bao lâu.
Uông Việt Niên thở dài, vừa đúng lúc bụng anh ta kêu lên hai tiếng, tiếng kêu này vang lên cùng với tiếng thở dài của anh ta.
Hạ Phong Niên liếc anh ta: “Đói thì trở về Chu Nguyên ăn gì đi.”
Uông Việt Niên thuận thế đứng dậy. Hạ Phong Niên không cần ăn, theo lý thuyết mỗi sinh vật tồn tại đều yêu cầu cần có năng lượng, ma quỷ cũng cần sử dụng con người làm thức ăn. Hạ Phong Niên không ăn đồ ăn của con người, hay thực sự là anh ấy không ăn gì đây?
Uông Việt Niên bước đi chậm rãi.
“Mấy người bạn của cậu đã tỉnh lại được vài người rồi.”
Người đàn ông bị tòa thành lớn đè lên ở phía sau hét lên. Anh ta giật mình, lập tức đi nhanh hơn, anh ta bám chặt vào một chỗ rồi bắt đầu leo lên Chu Nguyên.
Loại đất được nuôi dưỡng bằng văn hóa thì sẽ thế nào?
Chính là cho dù có bị chìm trong lòng đất, bị ma quỷ vây quanh gặm nhấm mấy chục năm, nhưng nó vẫn không có dấu hiệu tàn lụi, đầy vẻ cổ xưa.
Uông Việt Niên gặp mấy người tỉnh dậy, trên đường đi đến đây đã đánh rơi một đồ vật bằng đồng có mấy trăm năm lịch sử xuống đường, anh ta hồn nhiên như không biết gì mà ngồi xổm xuống cạnh mấy người vừa tỉnh lại.
“Mọi người khỏe không?”
Người tỉnh dậy choáng váng, hiển nhiên là đại não vẫn chưa khôi phục hoàn toàn. Thiếu niên ở gần Uông Việt Niên nhất, đôi mắt phượng ở dưới cặp kính dần dần trở lại rõ ràng. Anh ta được Uông Việt Niên đỡ đứng lên, mượn ánh sáng yếu ớt từ đèn pin mà quan sát cảnh vật xung quanh.
“Đây là… dưới hẻm núi sao?”
“Là ở bên dưới hẻm núi và ở trên Chu Nguyên.”
Uông Việt Niên kể lại tất cả sự việc xảy ra từ đầu đến cuối khi bọn họ rơi xuống hẻm núi cho người thanh niên nghe.
Anh ta vừa nói, vừa khâm phục chiếc kính của người thanh niên giống như được dán vào mặt, từ trên cao rơi xuống mà không hề bị cong vẹo hay bị sứt mẻ gì.
Người thanh niên đeo kính là người khởi xướng hành động này, Bùi Sinh Âm – Thành Quyến Giả của Thần Kinh. Nói anh ta là người khởi xướng cũng không đúng, người khởi xướng thật sự chắc là Thần Kinh.
Các tòa thành gần đây đều biết, Thành Quyến Giả của Thần Kinh chính là người có nghề rủi ro cao, trung bình một năm rưỡi chết một người, ngắn nhất là hai tháng đã chết… Không có cách nào khác, hiện tại Thần Kinh là anh cả của ý thức tòa thành, Thành Quyến Giả của anh ấy cần phải làm gương đi làm rất nhiều chuyện, đặc biệt là ra ngoài khám phá.
Bùi Sinh Âm mới lên làm Thành Quyến Giả của Thần Kinh được một tháng thì nhận được nhiệm vụ là thăm dò hẻm núi ma quỷ, trong lòng Uông Việt Niên đồng cảm với Bùi Sinh Âm, ngược lại là bản thân anh ta thì gần như chẳng thèm để ý đến những chuyện này.
Nghe Uông Việt Niên nói xong, Bùi Sinh Âm dùng ngón trỏ đẩy kính của mình. Sau khi an ủi các nhân viên khác, anh ta nói: “Xin hãy đưa tôi đến chỗ Hạ Phong Niên.”
*
Trong bóng tối, chỉ có thanh niên với khuôn mặt trẻ con bị vật nặng đè lên người tỏa ra ánh sáng mờ ảo.
“Cậu biết tôi à?”
Hạ Phong Niên nhíu mày nhìn chằm chằm người thiếu niên bốn mắt, đối phương tiến lên chào hỏi ông một cách rất quen thuộc, tựa như nghe danh đã lâu, nhưng ông chưa từng gặp người này.
Uông Việt Niên cũng rất bối rối, vì sao Bùi Sinh Âm lại biết Hạ Phong Niên, có chuyện gì mà bọn họ không biết sao?
“Thật không ngờ anh Hạ lại ở chỗ này.” Bùi Sinh Âm khoanh chân ngồi xuống và tự giới thiệu: “Tôi là Thành Quyến Giả của Thần Kinh, mục đích hành động chủ yếu của đoàn đội chúng tôi lần này là thăm dò tình hình tòa thành ở phía Đông. Cá nhân tôi lại nhận được nhiệm vụ khác, đó là trên đường trở về sử dụng tính mạng của mình để kiểm tra tình hình sâu bên trong hẻm núi, xác nhận xem anh Hạ có thực sự ở chỗ này hay không. Thật đáng tiếc, đoàn của chúng tôi đã bị ma quỷ mai phục, toàn bộ kế hoạch bị gián đoạn, nhưng lại may mắn đã hoàn thành được nhiệm vụ cá nhân của tôi.”
Khi Bùi Sinh Âm nói những lời này, giọng điệu của anh ta rất ổn định, không cao không thấp, tựa như việc thăm dò bên trong hẻm núi là việc rất bình thường đối với anh ta.
Uông Việt Niên há miệng ngạc nhiên, không biết nên nói gì. Anh ta cảm thấy ở đây bản thân mình sẽ không có cơ hội để chen vào, đầu anh ta trông giống như gấu đầu nhỏ, cuộn tròn người ở một bên như một chú gà con.
Hạ Phong Niên giơ tay lên, xung quanh họ dường như xuất hiện một màn mỏng, ông nhẹ giọng nói: “Nói rõ ràng mọi chuyện xem nào, không cần lo lắng bị người khác nghe thấy.”
Ông đã gặp rất nhiều người, những người mắc triệu chứng thiếu thốn tình cảm giống như Bùi Sinh Âm ông cũng đã từng gặp rất nhiều, quả nhiên là khẩu vị của Thần Kinh khi chọn Thành Quyến Giả.
Bùi Sinh Âm quan sát thứ mới hiện ra xung quanh người, sau đó khẽ gật đầu nói: “Tài năng của tòa thành Thần Kinh chính là Hô Mưa Gọi Gió.”
Hô Mưa Gọi Gió có khả năng đặc biệt mà Cửu Châu đã ban cho Thần Kinh, đó là dựa trên các từ khóa mà Thần Kinh đưa ra, có thể triệu hồi ngẫu nhiên một người từ bất kỳ đâu ở Cửu Châu trong vòng ba phút.
Trong vòng ba phút, nếu người đó trở thành Thành Quyến Giả của Thần Kinh thì sẽ ở lại Thần Kinh, ngược lại thì sẽ trở về vị trí ban đầu, cùng một người không thể gọi nhiều lần ngay cả khi từ khóa giống nhau.
Mấy tháng trước, khi Thành Quyến Giả của Thần Kinh chết, Thần Kinh đã sử dụng năng lực này để triệu hồi một người, tên là Lý Đỗ Quyên.
Nghe thấy ba chữ “Lý Đỗ Quyên”, khóe mắt Hạ Phong Niên giật hai cái.
Bùi Sinh Âm nhận thấy điều này, âm thầm ghi nhớ trong lòng, tiếp tục nói: “Thần Kinh đã dùng hai phút rưỡi để thuyết phục Lý Đỗ Quyên, chỉ còn lại 30 giây để đưa ra một số thông tin cho đối phương.”
Uông Việt Niên nhịn không được hỏi: “Thuyết phục, thuyết phục cái gì?”
Bùi Sinh Âm bình tĩnh nói: “Thuyết phục Lý Đỗ Quyên tin rằng anh ấy là một ý thức tòa thành bình thường, không có vấn đề gì.”
Đồng thời Thần Kinh cũng hy vọng Lý Đỗ Quyên có thể làm Thành Quyến Giả của anh ấy, số lượng người được triều hồi dựa theo từ khóa của Thần Kinh rất ít.
Lý Đỗ Quyên không quan tâm đến việc trở thành Thành Quyến Giả, cô ấy nói: “Thần Kinh nghe biết ngay là thần kinh*.”
(*Tên của Thần Kinh là 神京, (bệnh) thần kinh là 神经, cả hai đều có phiên âm là /shénjīng/.)
Cô ấy vốn không định nói lời nào, nhưng việc triệu hồi cô ấy của Thần Kinh đã quấy rầy việc mà cô ấy đang làm, khiến cô ấy vô cùng tức giận.
Suy xét mọi người đều đang ở trên một chiến tuyến, trong 30 giây cuối cùng, Lý Đỗ Quyên đã cung cấp cho Thần Kinh một số thông tin mà cô ấy có được từ một tên ma quỷ nghiện khoe chiến tích của mình.
Chu Nguyên rơi vào trong lòng đất, nơi đó còn có người tên Hạ Phong Niên. Cô ấy chỉ dùng vài câu là đã khơi dậy sự hứng thú của Thần Kinh đối với Hạ Phong Niên.
Về phần đối phương miêu tả Hạ Phong Niên như thế nào, Bùi Sinh Âm lại cố ý bỏ qua những từ ngữ đó.
Sau khi nói xong những chuyện này, Bùi Sinh Âm chuyển lời của Lý Đỗ Quyên cho Hạ Phong Niên.
“Ước mơ của anh suy xét không chu đáo, còn thiếu một mục tiêu, anh cũng rất được đó.”
Nháy mắt Hạ Phong Niên đã hiểu được ý tứ của câu này, ông cười ha ha rất lâu, làm mục tiêu cho con gái của mình, ông đương nhiên bằng lòng.
Hạ Phong Niên cười nhìn về phía Bùi Sinh Âm: “Thần Kinh bảo anh tới tìm tôi làm gì?”
Bùi Sinh Âm lấy từ trong túi ra mấy viên đá, lấy ra một viên đá ở giữa đặt trước mặt Hạ Phong Niên, anh ta nói: “Đây là mảnh vỡ tượng của Cửu Châu, tương ứng với tài năng của tòa thành Bách Việt – Sở Trường Trăm Họ.”
Sở Trường Trăm Họ – tài năng tòa thành của Bách Việt có thể bắt chước tài năng của bất kỳ ý thức tòa thành nào, càng biết nhiều về tài năng của tòa thành cần bắt chước thì sẽ tiêu hao năng lượng càng ít, nếu không biết nhiều về tài năng của tòa thành cần bắt chước thì tiêu hao năng lượng càng nhiều.
Hạ Phong Niên chờ đối phương tiếp tục nói tiếp, chỉ là loại tài năng của tòa thành này dường như cũng không thể giúp đỡ ông.
Bùi Sinh Âm nói: “Theo Thần Kinh biết thì tài năng tòa thành của Hoa Đình là có thể di chuyển, anh có thể dùng mảnh vỡ để bắt chước tài năng của Hoa Đình…”
Hạ Phong Niên không nhịn được xen vào: “Vòng tới vòng lui phiền phức như thế làm gì, không thể trực tiếp đưa mảnh vỡ tương ứng với tài năng của Hoa Đình cho tôi à?”
“…” Hiến thấy Bùi Sinh Âm dừng lại. Sau khi cân nhắc, anh ta quyết định nói chuyện này cho Hạ Phong Niên, cũng không kiêng dè có Uông Việt Niên ở phía sau. Anh ta nói: “Mảnh vỡ tương ứng với tài năng của Hoa Đình không ở trong tay chúng tôi.”
Uông Việt Niên hỏi: “Vẫn chưa tìm được sao?”
“Mảnh vỡ đó…” Bùi Sinh Âm lắc đầu: “Ở trong tay ma quỷ.”
Uông Việt Niên không nói nên lời: “Ma quỷ cần thứ này để làm gì…”
Anh ta chỉ biết mảnh vỡ tượng Cửu Châu rất lợi hại, nhưng anh ta vẫn không rõ tầm quan trọng của mảnh vỡ tượng Cửu Châu.
Bùi Sinh Âm không đáp lại lời Uông Việt Niên vừa nói.
Hạ Phong Niên nhìn biểu cảm của Bùi Sinh Âm, ông đột nhiên hỏi: “Ma quỷ cũng có thể dùng năng lực trên mảnh vỡ sao?”
“Phụt.” Uông Việt Niên cười ra tiếng: “Anh Hạ, anh có sức tưởng tượng quá, dù thế nào cùng là tài năng của tòa thành, nếu đồ vật của con người chúng ta mà ma quỷ đều có thể dùng được…”
Tiếng cười của anh ta đột nhiên im bặt, Bùi Sinh Âm đang nhẹ nhàng gật đầu, nhìn anh ta đến nỗi anh ta trợn mắt há mồm. Anh ta muốn đánh bay đầu đối phương ngay tại chỗ, để Bùi Sinh Âm dừng ngay những suy nghĩ kinh khủng như vậy lại!
Ma quỷ có mảnh vỡ tương ứng với tài năng của Hoa Đình, chúng nó định làm gì?
Uông Việt Niên hy vọng Bùi Sinh Âm sẽ kết thúc chủ đề tại đây, đừng nói ra bất cứ điều kinh khủng nào, nhưng Bùi Sinh Âm lại không tha cho anh ta.
Anh ta nói, ma quỷ có Tổ Mẹ dùng để sinh ra ma quỷ.
Tổ Mẹ vốn ở bên dưới Chu Nguyên, sau khi đoạt được mảnh vỡ thì chúng nó đã di chuyển, không biết tung tích. Chu Nguyên rơi vào trong lòng đất, vị trí ban đầu đã bị hẻm núi ma quỷ thay thế.