"Đại sư huynh ới? Đại huynh à?"
Tiếng gọi của Khuất Mộ Huyên vang động cả rừng xanh, nhưng tiếc là chỉ có tiếng lá cây xào xạc đáp lại cậu.
Chống tay lên thân cây khẽ thở dốc, Khuất Mộ Huyên không nản lòng, cậu dựa vào ấn tượng của mình mà từ từ mò đến rừng cây ăn quả lúc trước.
Không bao lâu, cậu đã đến nơi.
"Đại sư huynh? Huynh có ở đó không?" Khuất Mộ Huyên che hai tay gọi, "Đệ mời huynh uống dừa!"
(cái động tác đưa hai tay lên miệng để kiểu âm thanh vang vọng á.)
Không may rằng vẫn chẳng nhận được phản hồi gì.
Người quay phim của cậu thì thầm, "Chúng ta nên quay lại không? Có lẽ nó sẽ không đến đâu."
"Không đến thì phải đợi thôi." Khuất Mộ Huyên quay đầu lại cười nói: "Là chúng ta có lỗi với nó mà."
"Nhưng..." Người quay phim không hiểu rõ tình hình cụ thể nhưng máy quay của anh ta luôn bắt trọn Khuất Mộ Huyên, tự nhiên hiểu rõ người làm sai không phải cậu, "Cũng không phải cậu làm."
"Nó đã tin tôi sẽ không làm hại nó, nhưng tôi lại làm nó thất vọng." Khuất Mộ Huyên mở balo, lấy mấy quả dừa nặng trĩu bên trong ra, "Như vậy thì tôi cũng đã sai rồi."
"Còn về những người khác." Khuất Mộ Huyên giễu cợt, "Ác giả ác báo thôi, trời xanh có mắt tự nhiên sẽ không bỏ qua..."
Khuất Mọi Huyên dừng chân dưới gốc cây, chợt ngẩng đầu lên, bắt gặp một đôi mắt đen láy từ trong những tán cây, cậu lập tức vui vẻ: "Sư huynh."
Chú khỉ nhỏ lắc lắc đuôi, lách đi rồi vụt mats sau những tán cây.
Anh trai quay phim vội di máy quay theo, cả người phấn khởi, huống chi chính hắn cũng đang rất có tinh thần.
Khuất Mộ Huyên không vội đuổi theo nó, đứng dậy đi vài bước, hái một quả màu đỏ trên cây, ngồi xuống dưới gốc cây, lau bằng chiếc áo phông trắng đang mặc, lớn tiếng nói: "Quả này thực ngon, vừa to vừa đỏ, nhìn đến ứa nướng miếng muốn cắn một cái?"
Người quay phim nuốt nước miếng, đi theo cậu suốt cả quãng đường, bây giờ anh ta cũng hơi khát nước, nhìn quả trái cây đỏ mọng kia không kìm được sự thèm thuồng.
Khuất Mộ Huyên làm động tác đưa quả đỏ đã lau sạch sẽ lên miệng, cậu còn chưa kịp bình luận, một bóng đen vụt tới, "bụp" một cái đánh bay quả đó sang một bên, cánh tay cậu còn hằn vết đỏ.
So với tay, quan trong hơn cái cái bóng nhỏ trước mặt cậu. Khuất Mộ Huyên cười cười, đảy trái dừa đã chuẩn bị về phía chú khỉ nhỏ: "Dừa đây, ta mời mi ăn."
Chú khỉ nhỏ lườm cậu và kêu ré lên, chỉ vào mấy quả trái cây đỏ với vẻ mặt "Loài người kia mi có phải bị ngốc không?"
"Sư huynh, nhanh ăn dừa đi." Khuất Mộ Huyên hận không thể nhét thẳng quả dừa cho nó.
Chú khỉ nhỏ nhìn chằm chằm vào cậu một lúc, sau đó nhận ra khuôn mặt tươi cười của người đối diện dày hơn nó nhiều nên nó quyết định cầm lấy trái dừa và ăn. Cách thưởng dừa của chú khỉ nhỏ rất đặc sắc, nó ôm quả dừa trèo lên trên cây rồi thả xuống, sau đó leo từ trên cây xuống, tách quả dừa đã nứt ra, thưởng thứ nước dừa ngọt lịm bên trong.
Ngay cả khi được ống kính bắt trọn, nó vẫn rất bình tĩnh ăn hết phần cơm dừa trắng mềm, mãn nguyện vỗ bụng.
"Còn nữa còn nữa, cứ ăn thoả thích." Khuất Mộ Huyên chỉ vào đống dừa, lấy trái ra rồi dùng dao khoét mở nó, "Vận động mạnh sau khi ăn không tốt cho dạ dày. Đây, ta tách cho mi."
Người quay phim: "..." Cậu đẹp trai này, cậu có khiếu hài hước ghê.
Dừa là thứ mà Khuất Mộ Huyên đã hái nhiều nhất vào mấy ngày nay, nên cậu thuận tay nạo sạch phần cơm dừa ra, rồi đưa lại cho chú khỉ quả dừa được tách sẵn nước cái đầy đủ: "Đây."
Chú khỉ nhỏ nhìn quả dừa rồi lại nhìn Khuất Mộ Huyên, cuối cùng vừa ý nhạn lấy. Nhìn thấy một màn này, quay phim bên cạnh cảm khái: "Khuất ca, đừng nói với tôi là nó thật sự tin tưởng cậu nhá."
"Sao lại nói vậy?"
"Này là khỉ hoang, không giống thú trong sở thú đã quen được người khác cho ăn, nó có thể tự mở trái dừa nhưng vẫn nhận dừa của cậu cho."
Khuất Mộ Huyên suy nghĩ một chút, sau đó mím môi cười: "Có lẽ anh tui đã nói đúng, khỉ con này rất thông minh, nó có thể phân biệt được ai sẽ hại nó và ai sẽ không."
Khi Khuất Mộ Huyên chuẩn bị tách thêm quả dừa thứ ba, chú khỉ nhỏ kéo tay cậu lại và chỉ vào bụng tròn vo của mình.
"Không cho ngươi coi mình là đại sư huynh nữa, ta cũng sẽ từ bỏ danh hiệu nhị sư đệ của mình." Khuất Mộ Huyên nói đùa với chú khỉ nhỉ, "Có muốn cũng ta trở lại lều trại không?"
Chú khỉ nhỏ dường như đang lưỡng lự, nhưng cuối cùng lại lắc đầu, sau đó trèo lên cây rồi biến mất một lần nữa.
Khuất Mộ Huyên cũng đứng lên, đặt vài trái dừa lại, phòng khi chú khỉ muốn ăn thêm, sau đó vác chiếc balo rỗng lên. Cậu không để ý rằng quay phim đã không thể cưỡng lại tiếng gọi vị giác lén bỏ một quả màu đỏ vào túi anh ta.
Sau khi dỗ được chú khỉ nhỏ, tâm trạng của cậu trở nên vô cùng thoải mái, suốt quãng đường đi trò chuyện cười đùa với quay phim rất nhiều, khiến anh ta cảm thấy xấu hổ khi đã lén giấu quả đỏ ấy đi.
Khi cậu sắp đến nơi, một hòn đá nhỏ bỗng lăn đến chân Khuất Mộ Huyên, theo hướng hòn đá nhìn thấy chú khỉ nhỏ đã rời đi trước đó. Cậu vừa định gọi nó thì nó đã biến mất sau thân cây.
Đây là muốn cậu giữ bí mật sao? Khuất Mộ Huyên suy tư một lúc, cuối cùng vẫn không kêu lên.
Cậu đã tính toán thời gian rất chuẩn, sau khi quay về một lúc vừa hay gặp La Chấn và Đơn Ư Lạc từ rừng về với khuôn mặt trắng xanh.
"Tiểu Mộ Huyên!" La Chấn chống gối thở gấp.
"Đã xảy ra chuyện gì rồi?"
La Chấn hít sâu một hơi rồi chủ vào rừng: "Đúng vậy, có một hang rắn ở trỏng."
Khuất Mộ Huyên hít ngược một ngụm khi lạnh, kéo cô chạy ù đến phòng đạo diễn: "Tui đi lấy đồ, cậu báo với đạo diễn đi."
"Được."
Hai phút sau, Khuất Mộ Huyên chạy ra khỏi phòng gỗ, thấy Trương Địch đã nghe xong mọi chuyện đang nghiêm mặt, bên cạnh y là một người đàn ông trung niên da hơi rám nắng.
"Tôi là chuyên gia, có thể hỗ trợ mọi người giúp họ, nhưng tôi cần một người dẫn đường."
"Để tôi." La Chấn giơ tay, "Tôi nhớ rõ đường."
"Tôi cũng đi." Khuất Mộ Huyên nói, cho dù cậu không quá quan tâm đến kết quả quay phim nhưng sao cậu có thể ngồi không chờ đợi khi Ngân Thương Uẩn đang ở ngoài đó cơ chứ?
Đơn Ư Lạc không định nói gì, nhưng người phía sau đã đẩy hắn ta. Khi bị mọi người nhìn chằm chằm mình, hắn ta có chút bất đắc dĩ gãi cằm: "Tôi cũng đi."
Người đã đẩy anh ta hạ mũ thấp xuống, vác máy quay theo người, nhưng Đơn Ư Lạc vẫn chưa nhận ra người quay phim của hắn ta đã bị đổi.
Sau khi đã chuẩn bị đầy đủ thuốc và dụng cụ, họ theo sau La Chấn tiến vào rừng.
Cậu vừa tiến vào rừng, liền có một người đuổi tới: "Đợi chút."
"Đạo diễn Trương?" Khuất Mộ Huyên quay đầu laik, nhìn thấy người nọ là Trương Địch, "Đạo diễn Trương cứ để cho tụi cháu làm, nơi này cần có người quản lí."
Trương Địch vuốt râu một lúc, sau đó mới nói: "Vậy được, các cậu nhớ chú ý an toàn." Y lướt mắt qua Khuất Mộ Huyên và La Chấn, cuối cùng dừng trên một người, lặp lại: "Nhớ chú ý an toàn."
Khi mọi người tiếp tục đi, Trương Địch lướt ngang qua quay phim đội mũ lưỡi trai ở cuối.
Anh ta vươn tay chạm phải một vật cứng rắn lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt.
...
La Chấn kể sơ lại về tình hình lúc đó, khi bọn cô sắp quay về thì Giản Như Vân vô tình trượt chân xuống sườn núi và bị bong gân, sườn đồi không dốc nhưng nào ngờ cô ấy lại vô tình lạc vào hang rắn. Những người đến cứu cô ấy bị mắc kẹt bên trong, La Chấn và Đơn Ư Lạc không đi xuống nên đã quay lại cầu cứu.
Khuất Mộ Huyên nhận ra cô đang che giấu chuyện gì đó, nhưng không truy cứu mà chỉ đút tay vào túi, bên trong có thứ xậu lấy từ phòng gỗ.
"Không phải hướng này." Đơn Ư Lạc vừa đi vừa phản đối, "Tôi nhớ là hướng kia."
"Đúng a." La Chấn cứng ngắc nói, chỉ chỉ dây chun đen trên cây, "Tôi để lại ký hiệu."
Đơn Ư Lạc há miệng nhưng lại không nói được gì, đành bực bội ngậm miệng lại.
"Sắp đến rồi!" La Chấn chỉ phía trước, "Tôi nhớ rõ đã đến đây."
Mọi người vội vàng chạy đến, gạt những cành cây sang một bên, nhìn thấy con dốc nhỏ mà La Chấn đã nhắc đến.
Họ nhìn thấy mọi người đang ngồi dưới chân dốc, xung quanh là những con rắn lục đang rình rập chực chờ không dám vồ tới, bởi vì Ngân Thương Uẩn đang cầm một khúc gỗ tẩm trên tay.
"Không sao." Người chuyên gia thở phào nhẹ nhõm, "Những con rán này không có độc."
Anh ta cởi áo khoác ra, lấy một bình rượu mạnh treo trên thắt lưng và đổ lên chiếc áo. Sau đó, nhặt một thanh gỗ dài, quấn quần áo đã tẩm rượu mạnh lên, khua cây gậy qua lại rồi bắt đầu bước xuống. Dù sao thì làm chuyên gia đương nhiên đã quen thuộc với các thói quen của rắn, nên đã nhanh chóng làm những con rắn tản ra, dần dần tạo thành một lối đi.
"Mọi người ra trước đi." Ngân Thương Uẩn quơ quơ cái cây trong tay, ta hiệu mọi người đi trước.
Thời gian có hạn nên bọn họ cũng không kỳ kèo qua lại. Diệp Tang đang đỡ Giản Như Vân gật đầu cảm ơn. Cầu Nghị cũng không khách khí đi qua, nhưng bọn họ càng thêm thiện cảm với Ngân Thương Uẩn.
Giản Như Vân bị bong gân mắt cá chân nên Diệp Tang chỉ có thể đi từ từ theo sau người hướng dẫn, sau đó là Cầu Nghị rồi mới đến Ngân Thương Uẩn.
Sau khi Cầu Nghị được người hướng dẫn kéo lên, đến lượt Ngân Thương Uẩn, Đơn Ư Lạc đột nhiên vươn tay ra đầu tiên.
Khuất Mộ Huyên đến chậm một bước, thấy Đơn Ư Lạc không định nắm lấy tay Ngân Thương Uẩn mà nhắm thẳng vào cổ tay anh.
"Anh!"
Khuất Mộ Huyên trơ mắt nhìn Đơn Ư Lạc kéo cổ tay Ngân Thương Uẩn rồi lại thả ra khiến Ngân Thương Uẩn loạng choạng ngã về sau.
Phía sau anh là cả một đàn rắn rập rình đang thè lưỡi.
Những chú rắn đang chuẩn bị vồ tới nhưng một viên đạn đã lao ra.
"Pằng." một tiếng, nó bắn vào khoảng trống giữa bầy rắn. Có một bàn tay khác vươn ra, nắm chặt lấy cổ tay Ngân Thương Uẩn.
————
Tác giả có lời muốn nói: Hai người sờ túi, đoán xem ai nổ súng?
(...)
Trong chương tiếp theo, Tiểu Ngân sẽ nổi giận, và con lươn sẽ sớm mất sóng thôi.*
(鳝鱼的下线饭盒正在制作ing nguyên gốc
Cơm lươn với Đơn Ư đồng âm á.)
Đừng sốt ruột, không sớm thì muộn anh ta cũng sẽ vào viện thôi.