Thực ra, ai từng lặn mới biết, nếu ngâm mình trong nước quá lâu sẽ khiến các giác quan trở nên đờ đẫn.
Khuất Mộ Huyên, người được mọi người lo lắng lúc này đang vô cùng hoảng sợ, bị sóng lớn đánh ngã xuống biển, cậu mơ màng nhìn bình dưỡng khí của người quay phim đang chìm dần xuống đáy biển trong một khoảng thời gian ngắn. Khuất Mộ Huyên không biết mình động phải sợ dây nào, đầu óc choáng váng, theo bản năng với tay muốn lấy bình dưỡng khí.
Thiết bị quay phim khá nặng lại không có bình dưỡng khí nên huấn luyện viên kéo người quay phim lên trước, khi huấn luyện viên lao xuống nước lần nữa, phát hiện Khuất Mộ Huyên đang cố gắng với lấy bình dưỡng khí.
Nhiều chuyện dường như xảy ra cùng một lúc, khi Khuất Mộ Huyên nhận ra mình không thể túm được bình dưỡng khí cũng như đang cố gắng bơi ngược dòng thì đột nhiên chân cậu co rút, đau dữ dội, khiến cậu chìm lại xuống nước. Ngay khi huấn luyện viên lao đến để cứu cậu thì đã có một người vọt lên trước, nhanh chóng bơi đến chỗ của Khuất Mộ Huyên, nắm lấy tay cậu kéo lên.
"Ào" một tiếng, Khuất Mộ Huyên được kéo lên khỏi mặt nước, sau khi phun ra một ngụm nước lớn, cậu vội hít một hơi. Nhìn người kéo mình ra khỏi mặt nước sửng sốt vài giây, sau đấy vội vàng gọi: "Anh..."
Chính Ngân Thương Uẩn đã kéo Khuất Mộ Huyên lên khỏi mặt nước, anh đang bơi vào bờ, ôm Khuất Mộ Huyên bằng cả một tay.
"Anh ơi, hình như em bị chuột rút." Khuất Mộ Huyên không thể dùng chân, đau đến nghiến răng nghiến lợi, đứt quãng nói.
"Yên tâm, có anh ở đây."
Ngay sau đó, Ngân Thương Uẩn túm lấy chiếc phao cứu sinh mà Giản Như Vân đã ném ra, tròng vào người Khuất Mộ Huyên.
Khi có thứ để bám vào, Khuất Mộ Huyên cảm thấy tốt hơn.
"Em khẩn trương quá rồi." Ngân Thương Uẩn khịt mũi, vuốt mái tóc ướt của Khuất Mộ Huyên, anh kéo phao cứu sinh Khuất Mộ Huyên vào bờ, sau đó ngồi xổm xuống, nửa bế Khuất Mộ Huyên, đặt hai chân cậu giương cao lên.
"Anh! Đã ổn rồi, không sao nữa!" Khuất Mộ Huyên hét lên.
Sau khi Khuất Mộ Huyên uốn éo chân mình, xác nhận rằng cậu đã hết chuột rút rồi, Ngân Thương Uẩn mới thả cậu xuống. Sau một hồi hỗn loạn, tai nạn lần này là do người quay phim vô tình làm rơi bình dưỡng dưỡng khí, nên tổ chương trình gấp rút điều tra nguyên nhân.
Khuất Mộ Huyên đến suối để tắm, thay một bộ quần áo sạch, rồi ngoan ngoãn đi theo bác sĩ kiểm tra.
Sau khi xác định thân thể cậu không bị thương gì, bác sĩ đột nhiên hỏi một câu: "Trước đây cậu có từng gặp tai nạn dưới biển không?"
Khuất Mộ Huyên sững sờ, lắc đầu: "Bác sĩ, tôi bơi rất giỏi." Cậu vỗ ngực, "Tôi đã từng tham gia cuộc thi bơi lội cấp thành phố vào ngày đầu tiên lên cấp hai, tôi đã giành giải nhất trong đó."
"Cậu học bơi khi nào?"
"Mười hai tuổi."
Bác sĩ ngẩng đầu nhìn cậu: "Học một năm? Sau đó giành giải nhất?"
"Chuyện này tôi biết." Trương Địch cũng vì lo lắng nên đến xem thử, nghe thế chen vào nói: "Khi đó cậu ấy hầu như ngày nào cũng ngâm mình trong bể bơi, trước đó còn khá thấp những lại đột ngột cao lên tận mười phân vào năm đó, đúng không?"
Khuất Mộ Huyên nhếch khoé miệng.
"Hồi đấy vừa lúc có một bộ phim, trong giai đoạn chuẩn bị đạo diễn rất thích cậu ấy nhưng cậu ấy lại quá thấp, không ngờ đến lúc chính thức casting cậu ấy lại khớp chiều cao với nhân vật." Trương Địch vô cũng ấn tượng với việc này, khi đó những người quen biết cậu đều biết chuyện này, họ đều nói Tiểu Khuất rất đáng khen, từ bé đã nổ lực như vậy.
Ngân Thương Uẩn lúc này đột nhiên ngẩng đầu lên, nhíu mày.
Sau khi các nhân viên khác ra về, những vị khách mời vây quanh cậu, bày tỏ sự lo lắng.
"Không sao, không sao." Khuất Mộ Huyên xấu hổ, xua tay, "Bác sĩ đã nói qua rồi, tôi chỉ ngâm nước quá lâu thôi, khiến mọi người lo lắng rồi."
"Cho dù tụi tui lo lắng như nào cũng không bằng Ngân thiếu đâu." La Chấn nhìn Ngân Thương Uẩn cẫn chưa chen qua đám đông, "Tốc độ của Ngân thiếu lúc đấy có thể sánh với vận động viên Olympic luôn ấy."
Câu này khiến rất nhiều người bật cười, mặc dù La Chấn nói hơi phóng đại nhưng không thể phủ nhận tốc độ lúc ấy của Ngân Thương Uẩn thật đáng kinh ngạc. Những người không có mặt lúc đó cũng đã xem video phát lại, mọi người đều nhận ra tốc độ của anh còn nhanh hơn cả huấn luyện viên nữa.
"Sao cậu biết Tiểu Khuất xảy ra chuyện thế?"
Ngân Thương Uẩn hờ hững liếc người nọ một cái: "Tôi không biết."
Nói xong lời này, Ngân Thương Uẩn xoay người rời đi.
La Chấn tức giận trừng mắt nhìn Đơn Ư Lạc: "Anh không nói thì chết à?" Sau đấy cô tức giận đùng đùng, chen qua đám đông ra ngoài.
Đơn Ư Lạc nhún vai cũng rời khỏi phòng, sau khi đợi mọi người rời đi hết hắn ta lại quay lại.
"Anh Đơn."
Mặc dù trước đây hai người đã bỏ qua mặt mũi nhau, nhưng lúc này Khuất Mộ Huyên một lòng chỉ muốn đi ngủ, không muốn chấp nhất với hắn ta. Đi câu cá đã vậy còn xém chết đuối khiến cậu kiệt sức, và tay chân cậu còn chưa có hồi phục lại.
"Khuất Mộ Huyên." Đơn Ư Lạc nhếch khoé miệng, giọng điệu còn mang chút huênh hoang, "Cậu không muốn biết tại sao Ngân Thương Uẩn lại có thể lao xuống nước kịp thời như vậy sao? Cậu không muốn biết tại sao hắn giỏi bơi như vậy mà lại để cậu xuống nước à?"
(Cha nội này trẩu thiệt á chớ...)
。。。
Cùng lúc đó, La Chấn nhìn thấy Ngân Thương Uẩn.
"Có chuyện gì?" Ngân Thương Uẩn nhìn cô, lạnh giọng nói.
La Chấn hơi lúng túng, một lát sau cô gom hết can đảm nói: "Tôi muốn hỏi anh một câu được không?"
"Mời."
"Sao anh lại đồng ý để Khuất Mộ Huyên xuống biển?" La Chấn sắp xếp lại lời nói một chút, "Tôi còn tưởng rằng anh sẽ luôn bảo vệ cậu ấy..."
"Không phải." Ngân Thương Uẩn nhìn cô, lắc đầu, "Cô nghĩ sai rồi."
"Hả?"
"Cô hiểu lầm Tiểu Huyên rồi, em ấy không phải là một người cần được bảo vệ." Ngân Thương Uẩn mím môi, "Em ấy xuống biển là để bảo vệ tôi."
La Chấn cảm thấy mớ suy nghĩ của mình lộn xộn lên hết, rõ ràng Khuất Mộ Huyên xém chết đuối và Ngân Thương Uẩn đã cứu cậu, nhưng sao anh lại nói cậu đang bảo vệ anh?
"Cô từng yêu đương chưa?"
La Chấn đỏ mặt, lắc đầu.
"Cô là trụ cột ở nhà đúng chứ?"
La Chấn gật đầu, đây đúng là sự thật, dưới cô còn có những đứa em.
"Cô có thể nghĩ để đối tốt với một người là phải bảo vệ họ. Nhưng điều tốt nhất với em ấy không phải luôn để em ấy phải sống dưới sự bao bọc của tôi, mà phải hiểu rõ em ấy muốn gì và hỗ trợ em ấy đúng lúc, cho em ấy cơ hội phát triển và bay cao hơn." Ngân Thương Uẩn dừng lại, hạ giọng xuống một chút, "Vì tôi cũng chẳng thể kiểm soát em ấy mãi, khi không thể kiểm soát được tình hình thì sự bảo vệ quá mức đấy có thể còn gây nguy hiểm với em ấy hơn."
"Hơn nữa, người tôi quan tâm là đại bàng chứ không phải chim hoàng yến. Sao phải nhốt em ấy vào lồng mà bảo vệ chứ?" Nhắc đến Khuất Mộ Huyên, Ngân Thương Uẩn không nhịn được tự hào nhếch môi.
La Chấn sửng sốt, không biết tại sao cô có thể tưởng tượng được một thảo nguyên rộng lớn chứ không chỉ là một khu vườn trong nhà kính tinh xảo có thể che mưa che nắng. Dường như cô thật sự đã sai rồi, cô cứ thế mà dựa trên những quyển tiểu thuyết để áp đặt, theo bản năng cứ nghĩ rằng tổng tài bá đạo luôn phải bảo bọc người mình thích. Khi cô so sánh như vậy, chợt cảm thấy tình yêu của những vị tổng tài bá đạo kia đột nhiên không còn hấp dẫn nữa.
Bảo vệ, tôn trọng và bình đẳng luôn là những điều không thể thiếu trong tình yêu.
"Vậy sao anh lại nói Tiểu Mộ Huyên bảo vệ anh." La Chấn vẫn không hiểu câu này.
"Lặn xuống bắt cá khác với ngồi thuyền câu cá, giống như việc bơi vài vòng gần bờ khác với lặn xuống biển."
La Chấn gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
"Năm tôi mười hai tuổi có rất nhiều chuyện xảy ra." Đó cũng là năm Ngân Thương Uẩn bị bắt cóc, ánh mắt anh chợt tối đi, "Một trong số đó... là chuyện tôi xém chết chìm dưới đáy biển, sau đó bác sĩ đã chuẩn đoán tôi bị chứng sợ hãi biển sâu nhẹ." Nói chính xác thì còn cả chứng sợ giam cầm nhẹ sau vụ bắt cóc nữa, vụ chết đuối ấy đã khiến anh ghét nước trong một khoảng thời gian. Mặc dù sau đấy đã được chữa khỏi nhưng anh vẫn không tài nào thích biển sâu được. Ngân Thương Uẩn hiểu ý định của Khuất Mộ Huyên nên không quá phản kháng việc ở trên bờ, nhưng anh lại không ngờ rằng cậu sẽ gặp chuyện.
La Chấn hít sâu một hơi, cô còn muốn hỏi thêm gì đó nhưng Ngân Thương Uẩn đã vô tình nói: "Tôi còn có việc cần làm, cô giúp mọi người làm bữa trưa đi."
Nhìn La Chấn rời đi, Ngân Thương Uẩn ấn tai nghe không dây trên tai: "Nghe rõ chưa? Kiểm tra tình hình Tiểu Huyên kể từ vụ tai nạn của tôi năm đó đi, xem xem có tin tức nào liên quan đến nước không?"
Sau đó, anh ngắt cuộc gọi trên đồng hồ thạch anh.
Ngân Thương Uẩn đang cố gắng bình tĩnh lại từ sự kinh ngạc cũng như cố nén cơn giận trong lòng, anh thật sự không hề bình tĩnh trước chuyện này như La Chấn nhìn thấy. Những gì anh nói với La Chấn là những lời xuất phát từ sâu trong thâm tâm, và anh sẽ không dễ gì tha thứ cho bản thân mình. Khi anh chết đuối, Tiểu Huyên đã ở cùng anh cả một kỳ nghỉ hè, nếu như những gì Trương Địch nói chính xác, thì khi anh chết đuối, cậu đã học bơi quên ăn quên ngủ...
Có lẽ nào......
Khi anh chết đuối, bản thân không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng...
Nhưng ký ức về lúc đó quá hỗn loạn, anh phải tìm thời gian hỏi mẹ, liệu Tiểu Huyên có ở đó và chứng kiến khoảng thời gian anh chết đuối không?
Nếu thật sự như anh đoán, thì không phải chỉ mình anh có ám ảnh về lúc đấy cũng như anh không phải là người duy nhất mắc chứng sợ biển sâu. Như vậy việc để Tiểu Huyên xuống biển bắt cá là một sai lầm rất lớn của anh.
Nghĩ đến đây, Ngân Thương Uẩn lập tức hối hận vì vô ý vô tứ bỏ ra ngoài, mặc dù quay phim là để ổn định tâm trạng nhưng anh vẫn cảm thấy áy náy khi để Khuất Mộ Huyên một mình, lỡ đâu em ấy sợ thì sao.
Nhưng có vẻ Tiểu Huyên giống như Ngân Thương Uẩn từng nói, người anh thích không phải chim hoàng yến mà là đại bàng.
Nên lúc này đây, Khuất đại bàng không hề cảm thấy sợ hãi, mà nằm trong túi ngủ ngủ say.
Đứng khoanh tay trước ngực, Đơn Ư Lạc tức đến nghiến răng, từng câu từng chữ Khuất Mộ Huyên nói với hắn ta vẫn còn văng vẳng bên tai— "Tôi cũng rất muốn biết nhưng bây giờ tôi buồn ngủ lắm rồi. Khi tôi thức dậy, nếu anh không phiền thì cứ đến tìm và thoả mãn sự tò mò của tôi."
Sau đó......
Anh ta liền nằm xuống...
Rồi ngủ thiếp đi...
Chỉ mới có ba mươi giây thôi! Cậu thật sự là heo à?! Đơn Ư Lạc, người không thể ngủ kể cả khi đã uống thuốc mỗi ngày, tức giận đến đỉnh đầu bốc khói.