Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh - Chương 4: ĐAU ĐỚN





Mạc Lê không quan tâm Tô Đan Đan mà thích thú nhìn chằm chằm Kha Nguyệt cười cười“Ồ gì đây? Thế thân sao, tôi cứ nghĩ tôi đi rồi thì cô sẽ chiếm được Triệt đấy chứ.”

Có thể nói Mạc Lệ rời đi 5 năm, lúc trở lại cô ta không còn vẻ ngây ngô trên mặt nữa, thay vào đó là một Mạc Lê phong tình vạn chủng, một mặt hoang dã quyến rũ này lại càng khiến đàn ông điên cuồng

Kha Nguyệt bất động tại chỗ

Ngay lúc này Cố Minh Triệt bước vào lớp, sự ngạc nhiên thoáng xuất hiện trong mắt anh nhưng chỉ trong tức khắc anh lại khôi phục sự lạnh lùng

Anh nhìn quay một vòng, ánh mắt dừng lại nơi Kha Nguyệt

Cô chưa kịp vui mừng thì anh lại rời ánh mắt đi cất giọng:

“Xem đủ chưa.” Cố Minh Triệt vừa nói ngay tức khắc cả lớp liền ồ ạt ai chạy về chỗ người nấy, dù rất tò mò nhưng trong số họ có ai mà không sợ chết dám trêu chọc vào thái tử duy nhất của Cố gia đâu chứ

Mạc Lệ vừa thấy Cố Minh Triệt bước vào, ánh mắt cô ta đầy mê mẩn rồi thân thiết chạy đến ôm cánh tay anh : “Chào anh yêu, em về rồi đây!”

“Ừm.” nói rồi liền kéo Mạc Lệ rời đi

Kha Nguyệt sững sờ dường như hoá đá tại chỗ, cô vẫn chưa thể tin được đây là sự thật

Tô Đan Đan liền lay lay cô: “Nguyệt Nguyệt cậu xem xem, đây là thứ mà cậu dùng 15 năm đánh đổi đây ư, cậu tình nguyện moi cả trái tim cho Cố Minh Triệt nhưng cậu ta đâu có cảm kích cậu.”

Rồi tiếp tục chân thành nói: “Cậu buông tay đi được không, coi như mình cầu xin cậu nhìn cậu đau khổ thế này mình cũng khó chịu lắm.”

Kha Nguyệt nhìn Tô Đan Đan đầy cảm kích : “Mình biết chứ, nhưng mình không còn đường lui nữa rồi.”

Nói rồi cô quay về chỗ của mình

Tô Đan Đan nhìn người bạn của mình mù quáng như vậy liền thở dài đầy bất lực

***

Ở phía này Cố Minh Triệt vừa ném bóng vào rổ vừa hỏi Mạc Lệ: “Về lúc nào.”

Thấy giọng anh lạnh nhạt, Mạc Lệ liền cười lấy lòng: “ Em vừa xuống máy bay liền tới đây tìm anh luôn.”

“Vậy sao.” Anh hờ hững đáp

Có lẽ thiện cảm cuối cùng mà anh dành cho Mạc Lệ đã biến mất từ 5 năm trước rồi, vừa rồi kéo cô ta đi mục đích chính là muốn chọc tức Kha Nguyệt thôi

***

Sáng hôm sau, Sở Thành đổ một cơn mưa thật lớn

Ngay lúc này tại cao trung A

Các bạn học được một phen sửng sốt khi chứng kiến cảnh Cố đại thiếu gia cõng Mạc Lệ đi trong sân trường, một tay cô ta ôm cổ Cố Minh Triệt tay còn lại thì cầm ô che cho cả hai

Phải công nhận rằng hai người thật sự rất xứng đôi, nhưng nếu chỉ có thế thì đã không thu hút hầu như cả cao trung A đến xem

Điều đặc biệt là trong màn mưa ấy, phía sau hai nhân vật chính trong câu chuyện là vị hôn phu Kha Nguyệt chật vật, sắc mặt cô trắng bệch, thẫn thờ nhìn về hư không

Có lẽ điều tồi tệ nhất của một người con gái, không phải là cảm xúc khi bị ai đó ruồng bỏ hay từ chối. Mà là trong màn mưa, lúc bản thân chật vật nhất thì không có ai, hay bất cứ một cánh tay nào đưa ra để cô ta có thể nắm lấy

Mà Kha Nguyệt có lẽ đang tự mình trải nghiệm cảm giác tồi tệ đó, bạn học xung quanh có người hả hê, có người thương hại, có cả những thầy cô hiếu kỳ nhưng sẽ chẳng có ai đưa cho cô một chiếc ô hay một lời nhắc nhở đầy thiện chí nào

Xung quanh chỉ toàn là những lời nói trêu chọc châm biếm cười nhạo trên nỗi đau của người khác

Đúng lúc Kha Nguyệt đang ngẩn người Tô Đan Đan chạy đến ôm chầm lấy cô khóc to : “Không sao đâu Nguyệt Nguyệt có tớ ở đây rồi.”



Cả hai người đều chật vật nức nở dưới màn mưa như trút nước ấy

***

Trong lớp 2, Cố Minh Triệt nhìn ra của sổ xuất thần

Anh không biết bản thân mình làm như vậy có đúng không nhưng đột nhiên lại nhíu mày - Tại sao mình phải lo cho cô ta chứ?

Lý Quang Tông Và Trạch Dương bước vào lớp

Lý Quang Tông ôm bụng cười: “Ôi trời hôm nay sao Cố đại ca lại cho chúng ta xem một màn đặc sắc như vậy chứ.”

“Ái chà chà, xem này may là tao nhớ phải quay phim lại đó. Chậc chậc cái cảnh tam giác tình yêu dưới mưa này thật thú vị đó.”

“À phải rồi mày để ý sắc mặt của Kha Nguyệt không, mặt cậu ta trắng bệch luôn á nhìn thật đáng thương. Cố đại gia mày thật không biết thương hoa tiếc ngọc nha.” Trạch Dương cười cười

Đến cả Lý Quang Tông cà lơ cà phất hôm nay cũng nói:

“Minh Triệt à, mày làm như thế có phần hơi quá đáng. Dù gì Kha Nguyệt cũng là vị hôn phu của mày, vả lại cậu ta còn là con gái nữa, thật lòng tao khuyên mày nên chừng mực thôi để hai nhà còn nhìn được mặt nhau…Nếu sau này mày hối hận.”

Anh chưa nói hết câu Cố Minh Triệt đã cười lạnh: “Đừng nói đến việc không thể xảy ra đấy Quang Tông, tao hận không thể biến cô ta đi khuất tầm mắt tao, vậy mà phải hối hận sao? Nực cười.”

Lý Quang Tông cũng không nói nhiều nữa : “Chưa biết chừng….”

Thấy không khí căng thẳng Trạch Dương liền phụ hoạ: “Mày nói linh tinh gì vậy Lý Quang Tông, có Mạc Lệ xinh đẹp tài giỏi như hoa ở đây mà Cố thiếu của chúng ta lại đi tìm Kha Nguyệt chẳng phải đầu Cố thiếu úng nước rồi sao.”

Lý Quang Tông chỉ nhìn hai người bạn của mình cười cười rồi thở dài, con người ấy mà, đôi khi phải thật sự mất đi mới nghiệm ra được sự quan trọng của thứ ấy

[ Lời tác giả: Vài năm sau, sự thật chứng minh là đầu anh Cố không chỉ úng nước mà còn ÚNG NƯỚC RẤT NẶNG ]

***

Trong nhà vệ sinh nữ, 2 bạn học đang đứng soi gương

Bạn học A: “Này vừa rồi cậu thấy Kha Nguyệt chứ”

“Thấy chứ, cậu ta cũng thật là đáng thương.” Bạn học B xuýt xoa đáp

Bạn học A phản bác : “Đáng thương gì chứ, đó là cái giá phải trả khi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga đó.”

Đang xì xào thì Kha Nguyệt sắc mặt lạnh lùng bước ra từ buồng vệ sinh khiến không khí trở nên xấu hổ, bạn học B bối rối liên tục xin lỗi rồi kéo bạn học A chạy mất

Hai người bạn học vừa đi xong,

Kha Nguyệt bỗng lên tiếng: “Còn muốn xem đến bao giờ.”

Nói rồi lại thấy Mạc Lệ bước ra từ phòng vệ sinh bên cạnh, cô nở một nụ cười chiến thắng

“Cóc ghẻ sao, sao đại tiểu nhà họ Kha lại bị so sánh với cóc ghẻ chứ.”

Rồi lại che miệng : “À không đây là Mạc Lệ phiên bản khác mà hahahaa.”

Kha Nguyệt tức giận: “Mạc Lệ cô đừng mất liêm sỉ thế, cô biết rõ chuyện cô rời đi hoàn toàn không liên quan tới tôi.” trừng mắt nhìn Mạc Lệ

Mạc Lệ vừa tô lại son vừa đắc ý nói: “Ồ như vậy thì sao chứ? Dù gì Triệt cũng chỉ tin tôi.” nói xong vặn lại nắp son rồi quay người bước ra khỏi nhà vệ sinh, trước khi đi Mạc Lệ lại đâm cho Kha Nguyệt một nhát dao:

“Quên không nói với cô kỹ thuật của Triệt tốt lắm, làm người ta rất mệt mỏi nha.” rồi giả vờ đấm đấm vai

Quả thật Kha Nguyệt nghe xong liền sụp đổ, cô nhanh chóng chạy vào tìm Cố Minh Triệt chất vấn

“Minh Triệt chuyện lần này là sao? Anh nói đi.”

Cố Minh Triệt nhíu mày: “Có bệnh hả.” nói rồi anh dường như vẫn không quan tâm Kha Nguyệt mà những ngón tay vẫn liên tục miệt mài trên điện thoại

Kha Nguyệt không thể chấp nhận liền giật điện thoại của Cố Minh Triệt ra khiến anh tức giận

“Cô bị điên hả? Cút”

Kha Nguyệt từ tốn hỏi: “Chuyện Mạc Lệ nói là sao? Anh giải thích đi.”

Sắc mặt Cố Minh Triệt đen lại : “Sao tôi phải giải thích với cô.”

“Cố Minh Triệt, anh là hôn phu của em.” Kha Nguyệt hét to

Cố Minh Triệt nghe được thì cười mỉa mai : “À vậy cô hiểu thế nào thì là thế đấy, tôi chẳng có gì phải giải thích cả.”

Mắt Kha Nguyệt ngấn đầy lệ như muốn tuôn trào : “Anh không thể như vậy được.”

“Sao tại sao tôi không được như thế? Đừng can thiệp vào đời sống cá nhân của tôi, đồng ý đính hôn với cô là nhượng bộ lớn nhất của tôi rồi, đừng có voi lại đòi tiên.” Nói rồi không để Kha Nguyệt kịp phản ứng, anh đã rời đi cùng Lý Quang Tông và Trạch Dương

***

Tối hôm ấy tại Kha gia

Trong bữa cơm nhận thấy tâm trạng nặng nề của con gái, bố Kha đẩy đẩy mẹ Kha, mẹ Kha liền biết ý mà dò hỏi con gái:

“Nguyệt Nguyệt, hôm nay con có tâm sự gì sao, có muốn chia sẻ với bố mẹ không?”

Kha Nguyệt liền lắc đầu

Ông Kha thấy thế liền hắng giọng: “Ta nghe nói cô Mạc Lệ ấy đã trở về, có cần ta và bác Cố giúp con không?”

Kha Nguyệt ủ rũ lắc đầu: “Không sao đâu bố mẹ, con lớn rồi chuyện của cá nhân của mình con sẽ tự giải quyết, không làm bố mẹ phải nhọc lòng.”

Bố Kha cũng không nói nhiều chỉ bảo với Kha Nguyệt: “Đừng để bản thân chịu uỷ khuất.”

Sau khi ăn xong Kha Nguyệt liền lên phòng, sau khi vừa khoá cửa phòng, cô liền oà khóc đến tê tâm liệt phế đến mức ngất luôn trong phòng

Mẹ Kha khi đang bưng trái cây lên cho chồng cũng vô tình nghe được tiếng khóc của con gái, bà liền lo lắng hỏi:

“Mình ơi, tôi nghĩ hôn ước này hay là thôi đi, em là mẹ nó đương nhiên suy nghĩ của con em hiểu nhưng…” bà ngập ngừng “Nhưng nếu cứ như này mãi em sợ không chỉ tổn thương đến một đứa, mà còn cả hai đứa.”

Thấy chồng thở dài, bà liền nói tiếp: “Mình biết mà, bắt buộc phải lấy một người mình không yêu làm vợ đau khổ thế nào rồi đấy, nên em nghĩ đau ngắn còn hơn đau dài… Nên dừng lại thôi mình à.”

Bố Kha đáp: “Nhưng con bé Kha Nguyệt từ lúc ba tuổi đã có cố chấp rất sâu nặng với thằng bé Minh Triệt, anh sợ lần này nếu huỷ bỏ con bế rằng không chịu nổi.”

“Nhưng chúng ta cũng không thể ích kỷ như vậy mình à, em cũng coi Minh Triệt là con, nếu thấy thằng bé không hạnh phúc em cũng không vui vẻ gì.” Bà Kha dịu dàng bóp vai cho chồng

Ông Kha vòng ra sau ôm bà Kha vào lòng : “Được rồi vợ à ngủ thôi, anh hứa nếu trước đính hôn còn xảy ra chuyện tồi tệ gì thì anh sẽ nói ý của vợ cho bên Cố gia. Giờ thì đi ngủ được chưa.”

***

Sáng hôm sau, Kha Nguyệt tới nhà ông ngoại ăn trưa. Sau khi ăn xong, cô đạp xe đạp về nhà, trên đường về lại bất ngờ gặp Cố Minh Triệt đi cùng với Mạc Lệ.

Cô lập tức dừng xe.


Trông Cố Minh Triệt và Mạc Lệ có vẻ rất thân thiết.

Sau khi Kha Nguyệt lướt qua Mạc Lệ, cũng chỉ nhìn chằm chằm vào Cố Minh Triệt.

Mặt hắn chưa từng quay về phía cô lấy một lần.

Cố Minh Triệt và Mạc Lệ cùng sóng vai vào thư viện.

Chiều nay Kha Nguyệt cũng rảnh rỗi, nên cô liền theo bọn họ vào thư viện.

Trước kia cô đến thư viện chỉ mượn mấy quyển sách lung tung, làm mấy chuyện linh tinh chẳng theo quy định tí nào. Hôm nay vì bất đắc dĩ nên mới vào.

Nhưng cô không được chỗ nào ngồi gần Cố Minh Triệt.

Cố Minh Triệt và Mạc Lệ dừng bước bên cạnh bàn gần cửa sổ. Chiếc bàn kia có sáu ghế, đã có bốn người ngồi. Hai vị trí còn lại thì ngồi cách nhau. Cố Minh Triệt nói gì đó với cậu nam sinh bên cạnh, sau đó cậu nam sinh liền đổi chỗ với hắn ta.

Cố Minh Triệt và Mạc Lệ ngồi sát bên nhau.

Cố Minh Triệt cúi đầu quay bút máy trong tay, cũng chẳng thèm để ý tới xung quanh

Kha Nguyệt chống má ngắm hắn, trong lòng thầm tán thưởng

Cô ngang nhiên nhìn hắn như vậy, tất nhiên Cố Minh Triệt cũng biết cô đang ở đây, vì thế hắn hoàn toàn không ngẩng đầu lên nhìn cô lấy một cái.

Ngồi nhìn hai người bọn họ cười với nhau rất ăn ý, khiến Kha Nguyệt nhìn nhiều cũng thấy chói mắt khó chịu.

Chưa đến hai mươi phút, Kha Nguyệt liền bỏ đi.

Cô phải về nhà gia cố bức tường đồng vách sắt của mình đã, sau đó sẽ tiếp tục tái chiến giang hồ.

***

Cuộc sống trôi qua từng ngày, không khí học hành càng ngày càng vội vã.Ở Cao Trung A tảng đá thi đại học đè nặng trĩu trong lòng mỗi học sinh.

Tờ lịch trong lớp được xe từng tờ từng tờ, trong lòng đám học sinh cũng ngày càng căng như dây đàn. Ngay cả ở những lớp toàn học sinh kém thì bầu không khí cũng nghiêm túc hẳn lên. Trước đây cứ hết tiết là cả lũ cười đùa ồn ào, thì nay lại im lặng hơn nhiều. Mặc dù đứa nào cũng biết mình sẽ trượt, nhưng trong những ngày cuối cùng ấy, vẫn rất chăm chỉ luyện đề.

Có mấy đứa không chịu nổi cảm giác ngột ngạt đó, đã chọn một ngày trốn học ra ngoài chơi.

***

Tại KTV không khí rất náo nhiệt

Hôm nay thầy chủ nhiệm đã tổ chức nên bữa tiệc này nhằm giải toả áp lực cho học trò

Như thường lệ, Cố Minh Triệt hôm nay vẫn đi cùng Mạc Lệ kim đồng ngọc nữ khỏi phải nói,

Nhưng điều đặc biệt ngày hôm nay lại là Kha Nguyệt, hôm nay cô mặc một chiếc váy màu hồng ngắn đến đầu gối, đôi mắt to tròn long lanh

Phải nói thật có lẽ Kha Nguyệt càng ngày càng trông thật xinh đẹp, ngũ quan thường ngày bị che lấp bởi ngoại hình cũng dần dần lộ ra khiến không ít các bạn nam phải tán thưởng

Nếu cô không cố chấp với Cố Minh Triệt đến thế thì bây giờ cũng sẽ có một vài người đến để theo đuổi cô tuy đúng là phần lớn đều ham mê trước tài sản của Kha thị thật.

Không hiểu sao khi Cố Minh Triệt thấy những ánh mắt tán thưởng của những bạn học nam lại thấy khó chịu, anh bất giác nhíu mày

Mạc Lệ tưởng anh khó chịu khi phải đi cùng lớp, nên cũng chẳng dám nói gì