Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 30




“…em ở đây anh ra quầy lễ tân có việc chút…” Sau khi nhận được tin nhắn từ một người, Hoàng quay sang nói với Quỳnh.

“Vâng.” Quỳnh cười nhẹ…đột nhiên trong lòng cô chợt dâng trào một nỗi bất an khó diễn tả thành lời.

Hoàng đi rồi, Lâm bước đến, vỗ nhẹ lên vai cô.

“Vương phu nhân dạo này thế nào? Sống tốt chứ?”

Đôi mắt cậu vẫn ấm áp, yêu thương như ngày nào, nhưng trong câu hỏi ấy lại đượm chút bi ai, buồn bã.

“Đừng…đừng gọi tớ như vậy, gọi tên là được rồi…” Quỳnh lắp bắp.

“Gọi tên? Nếu không phải là Vương phu nhân thì tôi chỉ muốn gọi em là Wadol… à Trần phu nhân thôi…haha…”

“Thôi cho tớ xin…đừng đùa nữa…”

“Phu quân tương lai của em đâu rồi? Sao lại để một bông hoa tuyệt sắc thế này một mình ở đây chứ?”

“Anh ấy…vừa ra ngoài có chút việc.”

“Nếu tôi không nhìn nhầm hình như Thu Phương cũng đến thì phải. Nhớ cô tachứ? Ngọc nữ cũ của lớp mình, giờ đang là diễn viên trẻ tuổi với cát-xê khủng hơn cả mấy diễn viên lâu năm.”

“Phương?” Quỳnh vội đứngdậy, chẳng lẽ linh cảm của cô là đúng? Cô vội chạy ra quầy lễ tân, mặccho Lâm vừa đuổi theo vừa í ới phía sau.

Nhưng mà…Hoàng không hề đứng ở quầy lễ tân…

“Hai cô…xin hỏi…hai cô có…nhìn…nhìn…thấy Vương Chủ tịch…tập đoàn…Wonderland không?” Quỳnh vừa thở dốc vừa nói.

“Chúng tôi…” Hai cô lễ tân liếc mắt nhìn nhau “…có thấy…nhưng mà…”

“Nói đi, nếu các cô không muốn bị mất việc.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên.

“Vũ…Vũ chủ tịch! Vâng, vâng…đúng là có Vương chủ tịch ở đây, là cô diễn viên Thu Phương hẹn ra đây, rồi họ đi vào phòng 137…”

Chân Quỳnh dường như không còn vững nữa, cô có cảm giác lực hút của Trái Đất đang ngày một mạnh mẽ, hút cô xuống một cái hố sâu không thấy đáy vậy.

Một bàn tay ấm áp quen thuộc như vẫn còn đang ở công viên Clover năm đó nắm lấy tay cô. “Chúng ta đi lên đó!”. Là Minh?

Chiếc thang máy ngột ngạt khiến Quỳnh đã mệt nay lại càng mệt hơn. Tại saoMinh lại giúp cô? Cậu ấy không hận cô sao? Còn Hoàng, rốt cuộc Hoàng vàPhương xảy ra chuyện gì? Tại sao lại bỏ cô một mình ở đó để đi vớiPhương?

Tâm trí cô rối bời. Đến lúc định thần lại thì cô chỉ còn cách cửa phòng 137 vài bước chân.

Quỳnh bất giác lùi lại, nếu thật sự đúng như cô nghĩ thì cô thà không biếtcòn hơn. Câu nói của Phương lại vang lên trong đầu cô “Anh không yêu côta thì hà cớ gì phải làm vậy? Chẳng qua là anh không muốn thua Lâm vàMinh mà thôi!”. Có thật là như vậy không?

Minh bước đến trướccửa phòng 137. Cánh cửa chỉ khép hờ. Đứng từ chỗ cậu cũng có thể nhìnthấy một góc của chiếc giường kê trong phòng. Đôi mắt sắc lạnh khẽ lướtqua, cuối cùng dừng lại nơi Quỳnh đang đứng:

“Cửa không khóa, đứng đây cũng có thể nhìn thấy!”

“Nhìn?” Quỳnh ngạc nhiên hỏi lại. Có chuyện gì mà phải nhìn?

“À…không muốn cũng không sao, chúng ta đi!” Cậu bước lại phía cô.

“Không…em…muốn nhìn!” Cô thật sự rất muốn biết nếu hai người không phải đang bàn bạcchuyện tranh đấu giữa Hoàng, Minh, Lâm thì rốt cuộc là làm trò gì ởtrong này.

Ánh mắt cương quyết của Quỳnh khiến Minh hơi khựnglại. Cuối cùng, cậu thở dài, tránh sang một bên, nhường đường cho cô đi. Cô bước đến chỗ mà vài chục giây trước Minh đứng. Đập vào mắt cô chínhlà…cảnh nóng. Phương chỉ mặc đúng bộ bikini hai mảnh đỏ rực nằm đè lênHoàng, đang dần dần cởi nút áo cậu. Dường như linh cảm có người phíasau, cô ta quay lại, nở nụ cười đắc thắng với Quỳnh…

Cô khôngcòn đứng vững được nữa, cảm giác như có bàn tay ai đó đang bóp nghẹn tim cô, cô nhớ đến bộ dạng của Phương khi ở nhà Hoàng, những câu nói mờám,…

Minh nhẹ nhàng đỡ lấy cô.

“Tôi đưa em về nhà…nhà của Hoàng.”

“Em…có thể làm phiền anh một chút được không?”

Minh nhìn đồng hồ, giờ mới 8h tối.

“Được, em nhờ thì không phiền chút nào.”

Việc cô muốn nhờ cậu chính là, đưa cô về nhà Hoàng rồi chờ cô 15 phút…

“Xin lỗi…làm phiền anh giúp em mang đống đồ này lên xe…được không?”

“Ý em là…”

“Em quyết định rồi, hai người họ rất…xứng đôi…” Quỳnh thở dài.

Minh không nói gì, chỉ giúp cô mang vali lên rồi mở cửa xe cho cô.

“Thế giờ em định đi đâu?” Sau khi đã yên vị trên xe, cậu hỏi.

“Em sẽ thuê nhà trọ hoặc khách sạn. Tốt nghiệp đại học rồi, ký túc xá cũng không có mà ở nữa.”

Suy đi tính lại, người bạn thân duy nhất của cô là Thư, nhưng nhỏ lạisống cùng Quân mất rồi, cô không thể là kỳ đà cản mũi. Anna thì đi duhọc nước ngoài, thỉnh thoảng mới về nước một lần nên không có nhà riêng, chỉ có thể dựa vào sức mình thôi.

Quỳnh mở túi, không có lấy một xu. Mấy năm ở cùng Hoàng, dường như cô ỉ lại vào cậu, không còn đi làmthêm nữa, thẻ tín dụng Hoàng phải nói mãi cô mới dùng, nhưng giờ côkhông dám động vào nó nữa…

“Hay em tới nhà anh?” Minh đê xuất.

“Tới nhà anh? Thôi…em…”

Người đời nói đúng, không nên dựa dẫm vào người khác quá nhiều. Để rồi khi ta mất họ, ta vẫn còn chút gì đó, cho dù là lòng tự tôn cuối cùng…

“Anh không ăn thịt em đâu mà lo. Anh hứa sẽ không đụng vào em. Tại anh mớivề nước, về nhà lại chỉ loanh quanh với giúp việc và quản gia, thực sựrất chán…”

Nếu về sống cùng Minh, chẳng phải cô đang trả đũaHoàng sao? Nhưng Hoàng có Phương rồi… cõ lẽ tình cảm mấy năm nay chỉmình cô vun đắp, có lẽ, đã đến lúc từ bỏ rồi…

“Được.”

*

Lần đầu tiên đến nhà Minh nên cô cũng có chút lạ lẫm. Nhà cậu không cầnphải đi qua con đường Death, mà nằm trên một mảnh đất được hoa cỏ baoquanh. Vẫn là phong cách châu Âu, nhưng xung quanh trồng rất nhiều hoahồng, từ hoa hồng đỏ, hoa hồng vàng đến hoa hồng xanh, tím,… tất cả đềurực rỡ, quý phái dưới ngọn đèn.

Quản gia sắp xếp cho phòng cô ở đối diện phòng…chủ nhà. Vừa từ phòng tắm bước ra, trên người còn đangmặc bộ quần áo ngủ in hình mèo kitty ngây thơ, cô giật mình khi thấyMinh đứng trước cửa phòng mình, hai tay đút túi quần, khóe môi nhếch lên thành một đường cong hoàn hảo.

“Anh có quà cho em.”

“Quà?”

Quỳnh nhíu mày khó hiểu. Minh khẽ gật đầu, mắt cậu ánh lên niềm vui.

“Bác Văn, cái tôi cần đã mua xong chưa?”

“Có đây cậu chủ.”

Ông quản gia mang một hộp quà được gói và thắt nơ cẩn thận, to như hộp bánh sinh nhật đến trước mặt Minh:”Đều đã sắp xếp đâu vào đấy rồi thưa cậu.”

“Được rồi, bác ra ngoài đi.”

“Vâng.” Bác Văn đặt chiếc hộp trên bàn tiếp khách nhỏ ở trong phòng rồi ra ngoài khép cửa lại.

“Em mở ra xem có thích không? Đây là món quà nhỏ của tôi…”

Quỳnh rút dải ruy băng và mở hộp, đập vào mắt cô chính là chiếc điện thoạiIphone 6, bên dưới là một chiếc Ipad, dưới cùng là máy tính xách tayhãng Apple modern mới nhất.

“Thế này mà nhỏ ư?”

“Ừ. Vừa nãy thấy em cầm…cục gạch anh thấy ngứa mắt quá nên…”

“Em không nhận đâu…”

“Dù sao cũng đã lắp sim vào rồi…cứ nhận đi… coi như nể mặt anh một chút…”

Hóa ra khi cô để quên điện thoại trên xe, định quay lại lấy, thì Minh mộtmực không cho cô quay lại, nói cô mệt rồi, đi tắm rồi nghỉ ngơi để cậutìm, là để “trộm” chiếc điện thoại của cô đổi lấy cái khác.

“Cảm ơn anh…vì mọi thứ…”

Minh định mở miệng nói câu gì đó, nhưng khi nhìn thấy bộ đồ ngủ mặc trênngười Quỳnh, cộng với mái tóc ướt xõa sang hai bên, mặt cậu đỏ bừng lên…

“Thôi, em ngủ sớm đi…”

Cậu ho khan mấy tiếng rồi bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.

Còn một mình Quỳnh, mấy đồ công nghệ cao cô vẫn để ở đó… Nước mắt cô rơixuống, nhiều đến mức ước đẫm một mảng lớn trên gối, cô đã cố gắng mạnhmẽ, nhưng khi đêm xuống, phút yếu lòng cô lại không kìm được nước mắt,cô vốn dĩ là không có thói quen khóc trước mặt người khác, nhất là người mình yêu thương…