Em Là Của Anh, Bây Giờ Và Mãi Mãi

Chương 11




Trên chiếc xe Lexus sang trọng, Hoàng và Lan nói chuyện vô tư, không để ý gì đến Quỳnh. Cô như người thứ ba xen giữa cặp đôi trời ban này. Thực sự phải nói là Lan rất xứng đôi với Hoàng, còn cô…chả là gì cả, không địa vị, không tiền tài, không nhan sắc.

“Đây là lần đầu tiên tớ vào nhà cậu đó Hoàng à! Hồi nhỏ cậu cứ bảo tớ phiền phức, không cho tớ vào! Ghét cậu lắm ý!” Lan đấm đấm vào vai Hoàng, vẻ nũng nịu.

“Haha! Đó là hồi bé! Giờ tớ cho cậu vào rồi còn gì nữa!’’

Quỳnh lủi thủi lên phòng. Cô cảm thấy có gì đó ươn ướt ở mắt, không biết cô đã khóc từ lúc nào…

Sắp xếp quần áo vào vali xong xuôi, cô dự định sẽ quay trở về nhà trong thầm lặng không để Hoàng biết. Nhưng ông trời không để cho cô vừa ý, vì muốn ra khỏi nhà, phải đi qua phòng khách. Cô đoán là nhà có cửa sau, nhưng lại không biết đi lối nào. Hành động cô xách chiếc vali cồng kềnh không qua được mắt Hoàng

“Cậu…đi đâu thế?”

“Tớ … về nhà… Cũng sắp đến ngày nhập học rồi, tớ phải về chuẩn bị bài vở nữa!”

“Tớ cho xe đưa cậu về nhé!”

“Thôi khỏi, tớ có xe đạp rồi, mà Lan nhớ bảo Hoàng ăn uống đầy đủ nha! Cậu ấy đang…ốm!”

“Tôi biết rồi!” Lan đang cười với Hoàng, chợt nghe thấy Quỳnh nhắc tên mình nên đâm ra khó chịu.

“Pye nhé! Tớ về đây!”

“Hẹn gặp ở trường!” Lan nói, giọng đầy thách thức…

Chiếc xe đạp mini không chở nổi cái vali của Quỳnh. Hoặc cũng có thể do mấy hôm nay cô kiệt sức, nên không đạp nổi xe. Dưới trời nắng chang chang, một cô gái không mũ không nón đạp xe trên đường cái, tay lái có vẻ không chắc. Có lúc, chiếc xe đi nghoằn nghoèo như sắp ngã, có lúc lại bình thường. Rồi đến khi Quỳnh không thể chịu nổi nữa…

Bịch! Cốp! Xoẹt!

Chiếc vali rơi xuống đất, xe đạp đổ, Quỳnh cũng ngã, tay cô đập vào rào chắn sắt bên đường. Xoẹt! Một vệt dài trên tay, chỉ một chút nữa thôi là vào mạch máu. Đau lắm nhưng không dám la, cô cố gắng cầm cự, tay phải bấm thật nhanh số điện thoại của ba…

“Alo! Sao vậy con gái?”

“Ba ơi…cứu con…”

“Sao? Con đang ở đâu???”

“Con ở…ở…đường Death…phố…Devil…”

Thường thường nếu vào giờ cao điểm thì đường Death - con đường dẫn đến khu đất của các đại gia sẽ ùn tắc giao thông, nhưng nếu đang trong tầm 16h chiều như thế này thì chả có ma nào mò tới. Người dân ở đây thường đi mua sắm, đi chơi vào buổi tối chứ ban ngày…hiếm lắm mới gặp, người ta sợ ánh nắng sẽ khiến ung thư da. Con phố Devil luôn được mặt trời ưu đãi nhiều ánh nắng nhất. Các doanh nhân lớn đi qua đường này đều ngại xuống xe vào những hôm có mặt trời, quá xui xẻo cho Quỳnh.

“Quỳnh! Con không sao chứ??”

“Ba…ba có …bango không?...Con không chịu nổi nữa rồi…”

“Ba gọi cho bệnh viện rồi! Giờ con lên taxi, đến bệnh viện sẽ có bác sĩ chờ con, còn ba sẽ đi xe đạp về! Tội nghiệp con tôi! Lần sau đừng đi qua Death vào buổi chiều nữa con nhé!”

“Ba…cẩn…thận…”

Ông Đỗ không thể chờ thêm giây nào nữa, đội cái mũ tai bèo đã ngả màu lên đầu, ông phóng xe đạp như tên lửa về nhà. Ông báo tin cho bà Đỗ, hai vợ chồng tất tả bắt taxi chạy lên bệnh viện cùng con…

Sau khi sát trùng vết thương cho Quỳnh, để phần việc còn lại là băng bó vết thương cho cô y tá, bác sĩ bước ra khỏi phòng bệnh thông báo tình hình của bệnh nhân cho người nhà

“Suýt chút nữa là vết thương đâm sâu vào mạch máu rồi, con đường Death nổi tiếng nắng gắt như vậy mà lại đi xe đạp chở đồ nặng thì đối với một cô gái yếu ớt như thế này là điều rất nguy hiểm!”

“Bác sĩ ơi…vậy có ảnh hưởng gì đến xương của cháu nó không?” Bà Đỗ lo lắng

“Bà yên tâm, cũng chỉ là xây xước ngoài da, cần tránh cho bệnh nhân ăn những đồ ăn để lại sẹo, đợi vết thương lành hẳn thì mới thôi!”

“Cảm ơn bác sĩ !”

Ông bác sĩ gật đầu chào rồi bước đi. Bà Đỗ ngồi phịch xuống ghế chờ kê sát cửa ra vào, nét mặt hốt hoảng của bà đã dịu đi phần nào. “Ơn trời, con bé không sao!”

“Vương Thiên Hoàng? Tôi cũng không cần biết thiếu gia nhà các người là ai, nhưng đón con bé đến đó để chăm sóc thiếu gia nhà các người? Ừ thì nó cứu con gái tôi khỏi bọn xã hội đen, nhưng sao lại để con bé đi trên Death một mình như vậy chứ?...Sao? Không cố ý?”

Bên ngoài vang lên tiếng mắng xa xả của ông Đỗ, Quỳnh vội ra khỏi phòng bệnh, chạy đến chỗ ông

“Ba à, đó là do con trốn về đó thôi, thực sự là Hoàng không biết gì mà!”

“Đó, con gái tôi giờ nó vẫn còn minh oan cho các người nữa đây, không biết các người nghĩ gì mà lại đối xử với con bé như vậy nữa!”

Ông cúp máy, ánh mắt tràn ngập sự yêu thương nhìn Quỳnh, nhà chỉ có một đứa con gái duy nhất nên ông luôn thương cô, bà Đỗ cũng vậy. Chỉ cần cô ngoan, không hỗn với cha mẹ, là đứa con hiếu thảo như thế này thì dù cô có đòi mua cả vũ trụ ông bà cũng cố gắng mua cho…

*

“Ba à, chuyện này ba đừng nói gì nha ba, là con tự làm tự chịu, con không…”

“Nhìn con xem” Ông Đỗ lắc đầu “Thân mình còn lo không nổi, hà cớ gì phải lo cho cái thằng kia chứ, nó xin phép ba và má con cho con đến đó chăm sóc nó, ba đã đồng ý mà nó nỡ biến con gái ba ra nông nỗi này, thật quá quắt mà!”

“Ba à, là tại con mà :~
“Hahahaha… “

Tiếng cười vui vẻ trong chiếc taxi của một gia đình rất đỗi bình thường, nhưng chứa đựng bao nhiêu tình yêu thương và một sự thật chôn giấu mười mấy năm nay….

30/06

Mai đã là ngày quay trở lại trường rồi, Quỳnh muốn nhân cơ hội này đi mua sắm tiêu pha một chút, coi như là khởi đầu một năm học mới thì mọi thứ cũng cần phải mới theo…

Quỳnh đi bộ trên phố, cô muốn dạo phố vào ngày cuối cùng của kì nghỉ hè, để xem có gì khác biệt so với những ngày thường không…Nhưng dường như, mọi thứ vẫn như vậy, chúng vẫn không có gì thay đổi gần nửa năm nay, không giống như tâm trạng con người, thoắt cái là có thể đổi thay….

Ngang qua BEAUTY WORLD, cô chợt nhớ lại kỉ niệm của ba ngày trước, khi Hoàng đưa cô tới đây, lúc đó cô vẫn còn bàng hoàng và không dám vào, nhưng hôm nay, không biết lấy ý chí ở đâu ra, cô lại đẩy cửa bước vào. Cô nghĩ, nếu như không mua món đồ nào cũng chẳng sao, mình vào ngắm một chút chắc cũng không vấn đề gì. Bởi túi tiền của Quỳnh xẹp lép, nếu như vào mấy shop dành cho dân thường thì chắc cũng đủ để cô mua sắm thỏa thích, nhưng nếu vào BEAUTY WORLD, có khi đến thứ rẻ nhất ở đây cô cũng không mua nổi…

Những món đồ hôm đó Hoàng đã mua cho cô, cô đều cất giữ rất cẩn thận ở nhà, đến sợi dây chuyền cô cũng không dám đeo, vì sợ một fan cuồng nào đó của Hoàng sẽ cướp mất.

Mải đuổi theo những kỉ niệm, chẳng may cô lại va vào người đối diện

“Xin…xin lỗi!”

“Đi đứng kiểu gì thế hả? Mắt cô để đằng sau hay sao? Lại…lại là cô?”

Nghe đến câu “lại là cô”, Quỳnh ngẩng đầu lên. Là Ngọc Lan. Cô ta mặc chiếc váy bó sát người màu đỏ rực rất bắt mắt, nhưng phụ kiện trên người lại toàn màu đen, toàn là hàng hiệu. Nhưng cái Quỳnh quan tâm không phải là trang sức trên người cô ta, mà là người cô ta đi cùng. Vương Thiên Hoàng!

Nhận ra Quỳnh, Ngọc Lan khẽ nhếch môi cười, ánh mặt lộ rõ vẻ khinh bỉ

“Ồ, cô mà cũng đến đây cơ à? Định chơi trội mua sắm ở đây? Cô đủ trình? Hahaha…”

Quỳnh không nói gì, chỉ lặng lẽ cúi đầu bước qua, nhưng hành động đó lại khiến cho Ngọc Lan tức điên lên

“Tôi nói cô có nghe không đấy hả? Cô phớt lờ tôi? Gan to nhỉ…”

“Mình sẽ đi đến cửa hàng khác ngay bây giờ, mong bạn đừng nói gì nữa!”

Quỳnh không buồn quay lại nhìn lấy một lần, bởi nếu quay lại, thấy cảnh Lan khoác tay Hoàng đi như thế, cô sẽ không kìm được nước mắt mất. Cô không nghĩ là mình đã yêu Hoàng nhiều đến như vậy.

Ngọc Lan không nói được gì nữa, định kéo Hoàng đi, nhưng cậu vẫn đứng như trời trồng ở đó, trong đôi mắt cậu giờ chỉ có hình bóng của một người con gái, nhưng dường như càng ngày hình bóng đó càng mờ nhạt dần, rồi biến mất. Lan hơi sững người. Cô biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô sẽ không để nó tiếp diễn mãi được, phải kết thúc nhanh thôi, cô về bên Hoàng cũng là có mục đích cả mà…