Lâm Văn Ý có chứng bệnh sợ máy bay do di chứng từ tai nạn máy bay cô gặp lúc nhỏ, mà mỗi lần đi máy bay cô đều phải uống thuốc ngủ. Ngủ gà ngủ gật thế nào lại ngả vào vòng tay của anh. Duyên phận của bọn họ cứ thế mà bắt đầu. Từ lần đó Lâm Văn Ý cũng đã bắt đầu rung rinh trước sự dịu dàng, ấm áp của người đàn ông đó. Sau đó qua vài lần tình cờ gặp gỡ họ cũng dần quen với nhau hơn. Mặc dù anh có nhiều chỗ bất tiện, nhưng anh luôn vì cô mà bỏ quên chính mình. Cô không chịu được nóng, anh lại không thể chịu được lạnh, vậy mà anh lại không lên tiếng, cứ mặc cho hơi lạnh trong xe làm chân mình tê buốt.
Khi hai người hẹn nhau, dù cho bất tiện, nhưng anh chưa bao giờ để cô phải chờ. Nhìn người thanh niên chống nạn chờ mình dưới trời nắng gắt, trái tim Lâm Văn Ý làm sao không rung động. Tình cảm của cả hai cứ hình thành tự nhiên như thế. Lương Văn Thông đã chống chọi và làm quen dần với khiếm khuyết của bản thân, anh không vì điều đó mà cảm thấy mặc cảm nữa, ngược lại luôn sống tích cực và hết mình với công việc. Vậy mà từ khi yêu Lâm Văn Ý lại làm anh không ít lần cảm thấy tự ti, cảm thấy mình không xứng với cô. Tình yêu của cả hai ấm áp, ngọt ngào nhưng làm sao tránh khỏi những lần giận hờn cãi vả vì suy nghĩ riêng của cả hai.
Sự việc lên đến cao trào khi ngay trước hôn lễ, Lâm Văn Ý lại biết được rằng chính vì bảo vệ mình trong tai nạn máy bay năm đó mà Lương Văn Thông mới bị tàn tật như bây giờ. Cô hoang mang, hoảng sợ, dằn vặt… Liệu Lâm Văn Ý có vượt qua được cú sốc đó để tiếp tục cùng anh tiến đến lễ đường, hay cô lại quyết định chạy trốn, trốn khỏi thực tại khiến bản thân cảm thấy tội lỗi, vì cô, chính bởi vì cô mà một người có nụ cười ấm áp, tương lai sáng lạng đã phải suốt đời ngồi trên xe lăng?