Em Là Ánh Sáng Của Anh - Mèo Tam Thể

Chương 16




Cố Vương Khiêm cả ngày hôm nay mang một cục tức đi làm. Sáng sớm đã thấy Vương Vũ Phong đến nhà khiến anh không mấy vui vẻ.

"Cố Vương Khiêm, Cố tổng, có nghe tôi nói gì không đấy. Hey." Quý Vương nhìn Cố Vương Khiêm ngơ ngẩn cả người mà hoảng sợ, lúc nào cũng thấy Cố Vương Khiêm trong trạng thái lạnh lùng làm việc vậy mà giờ đây lại có cơ hội thấy một Cố Vương Khiêm không trong trạng thái làm việc.

"Có chuyện gì?"

"Lại đang suy nghĩ chuyện gì nữa vậy?"

"Không có gì."

Mỗi lần như vậy Quý Vương cảm thấy rất tức giận, muốn cho cái tên mặt lạnh một đấm nhưng không thể làm được.

"Thật là.. không thể hiểu nổi cậu."

Quý Vương mệt mỏi chạy đi mua cà phê cho Cố Vương Khiêm, nói gì thì nói người ta cũng là boss của mình, phải nhẫn nhịn lại một chút.

"Xin chào quý.." Vương Vũ Phong đang sắp xếp lại đồ trên quầy thì nghe tiếng gọi, theo thói quen chào khách. Vừa quay ra liền thấy khuôn mặt của Quý Vương thì Vương Vũ Phong cười không nổi nữa.

"Xin chào, cho tôi một ly cà phê đen." Quý Vương tủm tỉm cười nhìn Vương Vũ Phong làm Vương Vũ Phong nổi cả da gà.

"Xin quý khách đợi một lát." Vương Vũ Phong thật sự không thích cái tên này chút nào, có chút quỷ dị nào đó khiến hắn không hiểu nổi, cũng không đoán ra được tên đó đang nghĩ gì. Đôi mắt kia cứ như con dao sắc lạnh vậy, như thể nhìn thấu bên trong con người ta làm hắn không được tự nhiên lắm khi nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.



Quý Vương không phải là gay, anh cũng từng có vài mối tình với các cô gái đẹp nhưng dường như anh cảm thấy không thỏa mãn, bên trong anh vẫn thiếu thốn một cái gì đó, anh muốn tìm thứ đó và anh đã tìm thấy rồi.

Sự xinh đẹp trước mắt Quý Vương là điều mà anh luôn tìm kiếm, một Vương Vũ Phong gợi cảm theo mọi góc nhìn, anh dường như đang chìm đắm trong con người Vương Vũ Phong.'Làm sao để lừa được chú cáo này đây.'

"Của quý khách đây."

"Cảm ơn."

"Quý khách còn muốn gì nữa sao?" Vương Vũ Phong thấy Quý Vương đã lấy nước nhưng vẫn đứng đấy bèn hỏi.

"Không, chỉ là tôi muốn mời cậu ăn tối thôi. Có được không?"

"Xin lỗi, tôi không quen biết anh nên không thể cùng anh ăn tối."

"Vậy sao, rồi sau này cậu sẽ quen thôi. Đi đây."

Vương Vũ Phòng nhìn Quý Vương từng bước rời khỏi tiệm, lúc từ chối hắn nhìn thấy được anh có vẻ rất thất vọng, nhưng hắn không thể làm gì khác ngoài từ chối. Hắn không muốn dính líu gì đến con người đó cả, một chút cũng không.

Tiêu Viễn An đứng ở một góc nhìn Quý Vương bước vào, cứ cảm thấy người này rất quen, phải một lúc sau cậu mới nhớ ra Quý Vương chính là người hỗ trợ cho Cố Vương Khiêm. Sáng hôm nay Vương Vũ Phong có ghé qua nhà cậu cùng cậu đến tiệm, Cố Vương Khiêm tối qua vẫn còn rất bình thường mà khi gặp Vương Vũ Phong liền thay đổi, thái độ thù địch hiện rõ trên mặt anh khiến cậu cảm thấy hoang mang.

"Anh Phong, người vừa nãy là bạn anh hả?" Tiêu Viễn An có chút tò mò hỏi Vương Vũ Phong, Quý Vương nhìn Vương Vũ Phong như muốn ăn tươi nuốt sống Vương Vũ Phong làm cậu thấy khó hiểu.

"Không, người lạ thôi." Vương Vũ Phong nhìn Tiêu Viễn An một lúc lâu dần trở nên vui vẻ lạ thường.

"Em xem ngày nào thì ta đi du lịch được." Vương Vũ Phong nhịn không được laijxoa đầu Tiêu Viễn An.

"Ừm, mình đi tầm hai ba ngày thôi ha, dù sao cũng gần năm mới rồi."

"Được, đều nghe em cả."

Thu Uyển nhìn cảnh này liền cảm nhận được có cái gì không đúng lắm, dường như trong ánh mắt của Vương Vũ Phong chỉ có Tiêu Viễn An, xung quanh hai người còn nổi lên vài bong bóng màu hường tình cảm khiến Thu Uyển ngỡ ngàng.



"Mình đi trước ngày giáng sinh đi."

"Được, đi đâu thế."

"Chúng ta có thể đi qua thành phố C, em thấy ở bên đấy có vài chỗ hay lắm."

"Tùy em cả."

Thu Uyển nhìn Vương Vũ Phong đối xử dịu dàng với Tiêu Viễn An như không tin vào mắt mình, ôi trời hai người này đang quen nhau phải không vậy? Thắc mắc là vậy nhưng Thu Uyển không dám hỏi thẳng hai người đấy.

Vì sắp đi du lịch nên cậu sẽ không về nhà, phải nói chuyện này cho Cố Vương Khiêm biết trước mới được. Cố Vương Khiêm mệt mỏi trở về nhà, thấy Tiêu Viễn An đang ngồi ở phòng khách thì cảm thấy lạ.

"Anh đã về." Tiêu Viễn An rụt rè chào đón anh.

"Ừm, có chuyện gì sao."

"Cũng có, anh lên phòng tắm trước đi, ăn tối xong tôi sẽ nói."

Cố Vương Khiêm làm theo lời Tiêu Viễn An, chờ đợi chuyện cậu nói sẽ là gì, suy nghĩ đến nỗi trong lòng anh sinh ra ảo giác. Sau khi ăn tối xong Tiêu Viễn An mặt đối mặt với Cố Vương Khiêm ở phòng khách, cảnh tượng này thật giống như đứa con làm chuyện xấu bị phụ huynh bắt gặp vậy.

"Tuần sau tôi sẽ không ở nhà nên anh có thể về nhà riêng của anh."

"Tuần sau em đi đâu sao." Nếu là về nhà chính Tiêu gia thì anh cũng không có ý kiến gì.

"Tôi đi du lịch cùng anh Phong nên sẽ không ở nhà. Anh yên tâm tôi sẽ về trước giáng sinh nên không đi lâu đâu. Chỉ tầm ba ngày."

"Gì cơ, em đi với ai?"

"Tôi đi cùng anh Vương Vũ Phong."



Cố Vương Khiêm không nghĩ tới trường hợp này, lại là cái tên Vương Vũ Phong đó, còn muốn đi du lịch cùng hắn ta.

"Không được, tôi không cho phép em đi chung với tên đó."

"Tại sao?" Tiêu Viễn An tưởng Cố Vương Khiêm sẽ không có phản kháng gì mà cứ vậy cho cậu đi, không ngờ anh lại phản ứng mạnh đến vậy, còn không cho phép cậu đi chhung với Vương Vũ Phong.

"Không gì cả, tôi không cho phép vậy nên em đừng đi với tên đó."

"Không, tôi muốn đi với ai là quyền của tôi."

"Em.." Cố Vương Khiêm tức đến độ trừng mắt nhìn Tiêu Viễn An, Tiêu Viễn An nhìn ánh mắt ấy trong lòng đã sợ đến không nói nên lời.

"Chúng ta chỉ là quan hệ hợp đồng, tôi làm gì cũng là quyền tự do của tôi, anh làm gì cũng là quyền của anh, chúng ta không dính líu đến nhau. Chẳng phải anh cũng xem mối quan hệ của ta như quan hệ hợp tác hay sao." Dù sợ nhưng cậu vẫn phải nói ra những lời trong lòng.

Cố Vương Khiêm khiến cậu đau buồn nhiều rồi, giờ là lúc cậu cho anh biết thế nào là có không giữ mất đừng tìm.

Cố Vương Khiêm giận đến đỏ mặt bước về phòng, câu nói đó cứ như muốn cắt đứt quan hệ với anh vậy. Tiêu Viễn An nói đúng, anh đúng là không có quyền gì để quản cậu, nhưng anh vẫn là người chồng hợp pháp của cậu. Nhìn thấy cậu đi chung với tên đó khiến anh rất khó chịu.

"Cố Vương Khiêm, cái con người tính tình thất thường này." Tiêu Viễn An cũng tức giận lắm chứ, cậu sao phải nghe lời cái tên mặt lạnh kia.

Trở về phòng Tiêu Viễn An liền lên danh sách những đồ cần thiết khi đi du lịch, không để tấm đến Cố Vương Khiêm đang tức giận đến cỡ nào.