*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi chiều Trì Uyên quấn khăn quàng ủ ấm, đưa Hàng Tuyên ra ngoài.
Hai người còn mang theo mấy hộp quà, đều từ nhà cha Trì Uyên, quả hạch, trà sữa, kẹo socola..v..v, ngoại trừ hộp to bên ngoài thì khi tháo ra còn có cái hộp nhỏ bên trong nữa, quà vừa đủ, đều là của anh đem về.
Hàng Tuyên không biết tại sao, “Cái này không phải của cha với dì Trương sao?”
“Không sao, năm nào tôi cũng đem về cho bọn họ rồi.” Trì Uyên nhún vai, “Nếu có thể chuyển phát nhanh tới đây, tôi cần gì phải cực khổ mang theo nhiều đồ như vậy chứ.”
Trì Uyên lấy nhà của bọn họ làm trung tâm, những nhà xung quanh một trăm mét đều được gõ cửa, anh giữ nụ cười tươi tới khi tặng hết quà.
Cả hai đều hơi mệt, dừng lại nghỉ ngơi trong bụi cỏ lau kế con sông.
Hàng Tuyên không hiểu lắm, “Anh… Anh không phải không thích nơi này sao?”
Trì Uyên nằm xuống đất, nhắm mắt lại, có vẻ rất thoải mái.
“Đúng vậy, tôi không thích nơi này.”
“Vậy vì sao lại muốn tặng quà cho họ? Còn nói nhiều câu khách sáo như vậy.”
Trì Uyên cười cười, “Tôi sợ cha nóng tính, đến lúc đó làm người ta lẫn lộn, nói thật ra cậu là vợ ông ấy, chứ không phải cưới về cho tôi.”
Hàng Tuyên sững người.
“Bây giờ không phải đã cùng cậu ra ngoài sao, đến lúc đó cha tôi dù có tức giận cũng không dám làm chuyện gì điên rồ đâu, trừ khi ổng thật sự không cần cái mặt già của mình.”
Hàng Tuyên nghe xong mặt mũi trắng bệch, không biết đang nghĩ đến chuyện kinh khủng gì nữa, tự hù dọa bản thân.
Trì Uyên thấy cậu không có động tĩnh, vừa nhìn tới đã thấy con mắt cậu trợn to, môi run run, “Không, sẽ không đâu đúng không?”
Trì Uyên chọc cậu, “Cũng có thể? Hay là ngày mai cậu về nhà của mình đi.”
Hàng Tuyên lắc đầu, “Không được, sẽ bị đánh.”
Gió mùa đông thổi sắc như lưỡi dao*, mặt sông gió thổi gợn sóng lăn tăn.
Hàng Tuyên dùng cỏ lau làm thành một cái thuyền nhỏ, nằm trọn trong lòng bàn tay
Trì Uyên nhìn thấy tinh xảo, đưa tay đòi, “Cho tôi đi, dùng để treo lên móc khóa.”
Hàng Tuyên đưa qua một nửa lại giật lại, “Anh… Nhìn nó có nhớ tới em không?”
“Dĩ nhiên là có, sao lại không?”
“Vậy thôi bỏ đi. Mấy ngày trước em có nói, sau khi anh đi sẽ không nhìn thấy em nữa. Mắt không thấy tâm không phiền.”
Tay Trì Uyên đang đưa ra cũng thu về.
Gió lạnh thổi xào xạc.
Trì Uyên nhìn trời, trong lòng thở dài một hơi.
Thật con mẹ nó, phá sự.*
*Ý anh là đang yên đang lành em nhắc tới làm chi mất vui
===================
# Có một chuyện là vầy, mình thấy tên chương với lúc tả gió đông có để là giống như giày trượt băng, mà mình thấy nó kì quá. Sau khi tìm hiểu mới thấy tả thổi mạnh, mạnh thì phải sắc, mình thấy giống lưỡi dao trong đôi giày trượt băng hơn, nên mình để là lưỡi dao (trong đôi giày trượt băng). Mọi người có gì góp ý cho mình nha.
Cái phần thép ở phía dưới đó
Quả hạch
Trà sữa
Socola
Con thuyền làm bằng cỏ lau, thì mình kiếm không được tấm hình nào hết, bản thân cũng không hình dung sao làm ra được luôn** Chương này khó kinh khủng luôn á, mày mò cả tiếng mới xong.