Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng

Em Đừng Mong Chúng Ta Là Người Dưng - Chương 5





Tranh tối tranh sáng, cô không nhìn rõ được thái độ của Hàn Mặc Ngôn, cũng giống như cô chưa bao giờ nhìn rõ người đàn ông này...
Từ buổi xem mặt không chào đã ra về, mẹ chỉ gọi cho Lục Nhiễm một lần trách móc cô vài câu, chắc tại không thân với con gái như con trai, còn Lục Nhiễm cũng thờ ơ câu được câu chăng.
Sau khi theo dõi tình hình lên xuống của thị trường chứng khoán, Lục Nhiễm xem xét lại hồ sơ của mình.
Cô vẫn chưa quen với cuộc sống không phải làm việc, đã một tuần trôi qua, cô cũng không có dự định đi tìm Hàn Mặc Ngôn. Cô có thể nộp đơn tìm việc mới, một người có kinh nghiệm như cô sẽ không khó khăn gì để tìm được một công việc ưng ý, nhưng... cảm thấy làm thuê cho người khác thật chẳng dễ chịu gì, trước đây vì đối tượng là Hàn Mặc Ngôn, còn bây giờ cô chẳng tìm thấy lý do gì để ép buộc mình.
Trước đây Lục Tề vẫn muốn cô về làm việc cho gia đình, nhưng mấy hôm nay chắc bị mẹ làm phiền nên không thấy đến tìm cô.
Đang nghĩ ngợi xem sau này nên làm thế nào thì có điện thoại.
Số gọi đến là của Hàn Mặc Ngôn, Lục Nhiễm hơi do dự nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia không phải giọng của Hàn Mặc Ngôn, là giọng nói dứt khoát của một cô gái không quen: “Cô Lục, tôi là Đỗ Hàn”.
Quá kinh ngạc, nhất thời Lục Nhiễm không thể nói gì- Đầu dây bên kia Đỗ Hàn đã tiếp lời: “Cô Lục, tôi dự định mở một phòng tranh, nếu cô có hứng thú cộng tác, tối nay mời cô ăn cơm được không?”.
“Cô Đỗ, e là chúng ta mới gặp mặt một lần...”.
Đỗ Hàn nhanh chóng tiếp lời, giọng nói vui vẻ nhưng chắc chắn, ngôn từ không hề mềm mại nữ tính mà già dặn và giàu sức thuyết phục: “Tôi biết, tôi cũng biết là cô nghỉ việc rồi, trước đây cô là trợ lý của Hàn Mặc Ngôn, nhưng làm thuê cho người khác sao bằng tự mình làm chủ? Tôi đảm bảo đến lúc đó thu nhập của phòng tranh sẽ được chia phần trăm, cô kiếm được bao nhiêu sẽ nhận được bấy nhiêu”. Như cảm nhận được sự nghi ngại của Lục Nhiễm, Đỗ Hàn cười bổ sung: “Có phải cô đã nghe anh cô nói gì không, cô yên tâm đi, tôi không nghĩ gì khác đâu, chỉ là coi trọng năng lực của cô thôi”.
Không giống Lục Tề, mấy năm ăn chơi, Lục Nhiễm đã gặp đủ các hạng người, cô không cần quan tâm Đỗ Hàn là người xấu hay người tốt hay là người thế nào, cô chỉ thấy đề nghị của Đỗ Hàn khá hấp dẫn với cô...
“Tôi...”.
Đỗ Hàn vốn định kiên nhẫn nghe Lục Nhiễm giãi bày, bỗng thay đổi ý định báo luôn thời gian và địa điểm, rồi nói một câu “Không gặp không về” và cúp điện thoại.
Sự việc xảy ra quá nhanh, Lục Nhiễm bất giác phán đoán, lẽ nào... Hàn Mặc Ngôn ở bên cạnh cô ta.
Không thể không nói, trực giác của Lục Nhiễm rất chuẩn.
Đỗ Hàn trả điện thoại của Hàn Mặc Ngôn về chỗ cũ, cười bẽn lẽn.
Để tránh việc số điện thoại bị tiết lộ, điện thoại của Hàn Mặc Ngôn chỉ hiện tên người, không ngờ có người to gan dám lấy điện thoại của anh để gọi.
“Cô Đỗ, thế này là thế nào?”.
Đỗ Hàn trấn tĩnh: “Anh Hàn, tôi vừa nói với bố tôi là tôi rất vừa ý với đối tượng gặp mặt là anh, cũng hy vọng là anh có thể phát triển quan hệ với tôi, vì thế tôi đã đến văn phòng của anh để tìm anh, thấy anh đi họp, nên tôi đợi anh ở đây”. Những lời cô nói hoàn toàn đúng đắn và hợp lý: “À, lúc nãy tôi có gặp trợ lý mới của anh, không thể không nói rằng, anh Hàn tìm trợ lý gì mà phẩm cấp đi xuống quá”.
“Trợ lý của tôi? Cô lại dọa cho cô ấy khóc rồi đúng không?”.
Đỗ Hàn gật đầu, cũng hơi lo lắng.
Cái dáng vẻ giả ngây thơ của cô trợ lý mới này khiến Đỗ Hàn cảm thấy thú vị, cô ta vừa giả vờ cầm tài liệu vừa vụng về dò hỏi, sau khi biết được thân phận của cô, càng làm ra vẻ vô tình nói về quan hệ của Hàn Mặc Ngôn với bạn gái trước đây ra sao, nếu Đỗ Hàn thật lòng có ý với Hàn Mặc Ngôn, e là nghe hết câu chuyện cũng mất hết hứng thú, chỉ có điều...
Đỗ Hàn khẽ lắc đầu, chẳng qua cô cũng chỉ chống tay vào tường rồi dồn cô gái đó vào góc tường dọa mấy câu, mà đối phương đã nước mắt hai hàng đẩy cô chạy ra ngoài.
Cái kiểu hơi tí là chảy nước mắt chạy đi tìm đàn ông làm chỗ dựa cho mình thật đáng ghét.
Hình như Hàn Mặc Ngôn cũng chẳng có ý truy cứu việc này, anh chỉ vào điện thoại hỏi Đỗ Hàn: “Thế lúc nãy lấy điện thoại của tôi để làm gì?”.
Đỗ Hàn khẽ xoay người, ngồi lên bàn của Hàn Mặc Ngôn, thành thực trả lời: “Dụ người của anh”.
Suy nghĩ giây lát, lại xua tay nói: “Có điều, cô ấy đã thôi việc rồi nên cũng không gọi là dụ người của anh được. Anh phải biết, thời buổi này tìm được một cô gái chuyên nghiệp và có năng lực thật là một việc khó khăn, anh không cần nên tôi cũng không muốn lãng phí...”.
“Lục Nhiễm?”. Hàn Mặc Ngôn dò hỏi.
Đỗ Hàn gật đầu.
“Hôm đó gặp cô ấy tôi đã nói với anh là tôi rất ngưỡng mộ cô ấy mà...”.
“Không được”.
Không đợi Đỗ Hàn nói hết, Hàn Mặc Ngôn đã cương quyết nói.
Đỗ Hàn chẳng hề tức giận mà còn nở nụ cười, ánh mắt sắc sảo không nhân nhượng: “Đằng nào anh cũng có trợ lý mới rồi, còn tranh với tôi làm gì?”.
“Cô có thể tìm người khác”.
Đôi bốt cao chắn ngang trước mặt Hàn Mặc Ngôn, Đỗ Hàn vênh cằm cười nói: “Anh có thể tìm cho tôi một cô gái trẻ hơn, có năng lực hơn và có khí chất hơn cô ấy không?”.
Trầm ngâm một hồi, Hàn Mặc Ngôn hỏi lại: “Tại sao nhất định phải là một cô gái?”.
“Tất nhiên rồi”. Đỗ Hàn đổi tư thế vắt chéo hai chân: “Tôi mở phòng tranh nghệ thuật, tìm một mỹ nhân có khí chất để hợp tác không hơn một anh đàn ông lôi thôi luộm thuộm sao?”.

Giơ tay xem đồng hồ, Đỗ Hàn nhảy khỏi mặt bàn, đôi bốt cao cổ màu đen dẫm xuống nền đá Đại Lý, cộp cộp hai tiếng.
Đỗ Hàn mỉm cười: “Sắp đến giờ rồi, tôi phải về chuẩn bị đi gặp mỹ nhân đây, anh Hàn cứ làm việc đi nhé”.
Vừa đi được nửa bước, một cánh tay chắn ngang trước mặt cô.
Rốt cuộc là đàn ông, Hàn Mặc Ngôn còn cao hơn cô cả một cái đầu, chỉ là ánh mắt của anh khiến Đỗ Hàn cảm thấy áp lực.
“Tôi hết giờ rồi, cùng đi với cô”.
“Anh đùa gì thế?”. Đỗ Hàn giơ tay hất tay Hàn Mặc Ngôn: “Tôi không cần anh đi cùng đâu”.
Hàn Mặc Ngôn không đùa, anh bấm điện thoại gọi trợ lý vào dọn dẹp, sau đó mặt không cảm xúc quay sang nhìn Đỗ Hàn, giọng điệu bình tĩnh: “Cô Đỗ, cô là đối tượng xem mặt của tôi nên đừng có ý định gì với cô ấy”.
Lục Nhiễm đi lại trong phòng một lúc, cuối cùng quyết định đi.
Cứ cho là Đỗ Hàn có ý đồ gì với cô, cô cũng không để mình bị thiệt thòi.
Theo thói quen đến trước năm phút, trong căn phòng đặt trước chỉ có mình cô, Lục Nhiễm bất giác nghĩ, phải chăng những nhân vật quan trọng đều có sở thích đến muộn một chút.
Vừa nghĩ đến đó thì cửa mở.
Đôi bốt của Đỗ Hàn rất cao, hai bên trang trí dây xích bạc cá tính, mái tóc ngắn màu tím sậm, trước ngực đeo một chiếc dây chuyền vàng móc hình chữ thập, khác hẳn lần gặp trước.
Lục Nhiễm còn chưa hết kinh ngạc, thì đã nhìn thấy một người nữa đi phía sau Đỗ Hàn.
Khuôn mặt anh tuấn quen thuộc khiến Lục Nhiễm cứng đơ người, nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, quay sang nhìn Đỗ Hàn.
Đỗ Hàn kéo ghế ngồi xuống, nghển cổ lắc đầu: “Không phải tôi bảo anh ấy đến, mà là anh ấy muốn ngăn cản tôi”.
Hàn Mặc Ngôn cũng ngồi xuống, không phản đối.
Trong phòng có tới hai người khiến cô bối rối, Lục Nhiễm cảm thấy hơi đau đầu.
Không khí có chút gượng gạo, người phục vụ đem quyển thực đơn đẩy cửa bước vào, cung kính hỏi: “Anh chị có muốn gọi món luôn không ạ?”.
Đỗ Hàn là người đầu tiên ngoắc tay gọi phục vụ vào, cô nhận lấy quyển thực đơn, đọc lướt qua chọn vài món, rồi quay sang hỏi Lục Nhiễm: “Cô Lục muốn ăn gì?”.
Nếu người ngồi trước mặt cô là một người đàn ông thì điều đó hết sức bình thường, nhưng đằng này lại là một cô gái nên cảm giác hơi kỳ kỳ.
Lục Nhiễm khách sáo lắc đầu: “Tôi thế nào cũng được”.
Đỗ Hàn đang định trả quyển thực đơn, bỗng như chợt nhớ ra, cô đưa quyển thực đơn cho Hàn Mặc Ngôn: “Hàn Mặc Ngôn, anh chọn món đi”.
Hàn Mặc Ngôn lướt qua, chỉ vào quyển thực đơn, rồi đưa cho người phục vụ.
Trước khi đồ ăn được mang ra, Đỗ Hàn đưa cho Lục Nhiễm một bản kế hoạch đơn giản.
Thực lòng là Lục Nhiễm chỉ định đến để thăm dò thái độ của Đỗ Hàn, không ngờ cô ấy nói là làm.
So với những bản kế hoạch tỉ mỉ đến từng con số mà Lục Nhiễm từng làm, bản kế hoạch này đơn giản đến mức hơi tùy hứng, thậm chí bên cạnh những con chữ còn có cả nét phác thảo bằng bút chì thiết kế nội thất tiền sảnh hành lang, suy nghĩ và khái niệm về chỉnh thể phòng tranh rất mới mẻ, đáng tiếc là... trong bản kế hoạch này chưa đề cập đến địa điểm, nguồn vốn, phương thức kinh doanh, lợi nhuận...
Đỗ Hàn im lặng đợi Lục Nhiễm xem hết, mới hỏi: “Thế nào, có hứng thú cộng tác không, tôi không hiểu gì về kinh doanh, nhưng về mặt tiền vốn thì cô không phải lo”.
Tuy rằng chưa từng gặp Đỗ Hàn, nhưng Lục Nhiễm biết bố cô ấy là đối tác của Hàn Mặc Ngôn, kinh doanh bất động sản, một vốn vạn lời, giới kinh doanh địa ốc không ai không biết đến danh tiếng Đỗ Thừa, thử mà ông ta có nhiều nhất chính là tiền, có tiền mọi việc đều dễ dàng, so với việc làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn, công việc này rõ ràng thú vị hơn và cũng thách thức hơn.
Nhưng... Lục Nhiễm bỏ tập tài liệu xuống, nói: “Để tôi nghĩ thêm”.
“Còn suy nghĩ gì chứ? Cô cần gì tôi cũng có thể cung cấp cho cô, sẽ không có chuyện có người khoa tay múa chân bảo cô làm thế này, không làm thế kia, cô muốn làm gì cũng được, chiến lược kinh doanh, phương thức quảng cáo đều do cô quyết định...”. Những lời của Đỗ Hàn thật là hấp dẫn.
“E hèm...”.
Cái kiểu lôi kéo người ngay trước mặt sếp cũ của người ta thế này thật khiến người khác khó chịu.
Đỗ Hàn nghếch đầu nhìn Hàn Mặc Ngôn: “Anh có ý kiến gì không?”.
Hàn Mặc Ngôn cầm tập tài liệu trên bàn, lật qua vài trang, khẽ chau mày rồi vứt xuống bàn vẻ giễu cợt.
Bị công kích vì phản ứng của Hàn Mặc Ngôn, Đỗ Hàn lạnh lùng: “Có gì thì anh cứ nói ra”.
Vẻ lạnh lùng đó hiển nhiên chẳng ảnh hưởng gì đến thái độ của Hàn Mặc Ngôn, anh ta nhìn Đỗ Hàn, nhả ra hai chữ: “Ấu trĩ’.
Đỗ Hàn nổi nóng, đập bàn: “Ắu trĩ ở chỗ nào?”.
Ngồi cách nửa cái bàn, Lục Nhiễm cũng cảm nhận được nộ khí bừng bừng của Đỗ Hàn.
Hàn Mặc Ngôn vẫn bình thản như không, lần lượt chỉ ra những thiếu sót và khuyết điểm trong bản kế hoạch của Đỗ Hàn, phân tích tính khả thi và viễn cảnh thị trường, ngữ điệu bình tĩnh như một đầm nước chết, nhưng sự chắc chắn trong từng câu chữ khiến người ta tin phục và thuận theo suy nghĩ của anh.
Một Hàn Mặc Ngôn mà Lục Nhiễm quen thuộc, cô không còn nụ cười khi hai người mới bắt đầu tranh cãi.
Nhưng cũng không giống với Hàn Mặc Ngôn, tuy cực kỳ nghiêm khắc với cấp dưới, nhưng Hàn Mặc Ngôn chưa từng không nể mặt người ngoài như thế này bao giờ, đó là cách cư xử theo kiểu cáo đã thành tinh của những người làm kinh doanh, vẻ trầm mặc kiệm lời của Hàn Mặc Ngôn khiến người khác cảm thấy khó tiếp xúc, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy chắc chắn đáng tin cậy, hơn nữa, những người như Hàn Mặc Ngôn chỉ cần tỏ ra hơi thân thiết một chút đã khiến đối phương cảm thấy được tôn trọng rất nhiều.
Hàn Mặc Ngôn không phải đồ ngốc, chẳng lẽ anh cố ý làm cho Đỗ Hàn tức giận.
Đỗ Hàn muốn phản bác, nhưng đối phương quá chắc chắn, còn cô lại có vẻ chẳng hiểu gì.
Thực ra, để phản bác lại Hàn Mặc Ngôn cũng không khó khăn gì, mặc dù bản kế hoạch này có rất nhiều chỗ tồi tệ bất khả thi, ví dụ như giao thông, ví dụ như khách hàng hay định vị sức mua, nhưng những ý kiến táo bạo cũng có thể bù đắp phần nào... Thành phố này cũng chưa có phòng tranh cao cấp nào...
Lục Nhiễm bóp trán, cố xua đi những ý nghĩ trong đầu, bệnh nghề nghiệp thật đáng sợ.

Chẳng bao lâu, đồ ăn lần lượt được bưng lên.
Đỗ Hàn gọi không nhiều không ít, vừa đủ cho ba người.
Đúng giờ ăn cơm, đồ ăn lại ngon, Lục Nhiễm cũng cảm thấy đói, cô múc một thìa canh thịt bò Tây Hồ lên miệng thổi.
Người phục vụ bưng lên một đĩa sáu con cua.
Mắt Lục Nhiễm sáng lên, Đỗ Hàn thì ngăn người phục vụ lại, nghi ngờ nói: “Tôi có gọi cua đâu, đồ tặng kèm à?”.
“Dạ, là...”.
“Tôi gọi đấy”. Hàn Mặc Ngôn cũng uống một thìa canh, đáp.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm thích ăn cua, nên... cố ý gọi cho cô sao?
Nuốt thìa canh, Lục Nhiễm yên lặng tự cười mình, thôi nào, đừng có tự mình đa tình như vậy.
Thuật dùng người, chỉ là thói quen của anh mà thôi.
Có cả Đỗ Hàn và Hàn Mặc Ngôn, nên có một số chuyện không tiện nói ra.
Thế là cứ yên tâm ăn cơm, sáu con cua, mỗi người hai con, Lục Nhiễm ăn hết phần của mình, vẫn liếm mép vẻ thèm thuồng, lim dim hai mắt tận hưởng món khoái khẩu.
Đang định lau tay, lại có hai con cua được đẩy đến trước mặt cô.
Cô nhìn Hàn Mặc Ngôn vẻ nghi hoặc, anh bình thản: “Cô thích ăn mà”.
“Cô Lục thích ăn cua à?”. Đỗ Hàn ngắt lời Hàn Mặc Ngôn, đẩy nốt con cua còn lại của mình đến trước mặt Lục Nhiễm, giọng khẩn thiết: “Thế thì cô ăn nốt cả con này đi”.
Có thích ăn lắm cũng cảm thấy cảnh tượng này thật là khó xử, Lục Nhiễm lấy khăn lau tay, cười đáp: “Thôi, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại, cua tính lạnh, ăn nhiều ngày mai đi bệnh viện mất”.
Đúng thế, có thích lắm cũng phải học cách dừng lại.
Ăn xong cơm, Lục Nhiễm chuẩn bị ra về.
Hàn Mặc Ngôn biết Lục Nhiễm chưa mua xe, định đưa cô về, không ngờ Đỗ Hàn cũng đi xe đến, hai người tranh nhau kết quả là... Lục Nhiễm quyết định đi tàu điện ngầm về.
Được nửa đường, phát hiện có một chiếc xe cứ đi theo mình.
Lục Nhiễm dừng chân, quay lại thấy Đỗ Hàn hạ cửa xe, vẫy cô.
“Cô Đỗ, có việc gì không?”.
“Lên xe đi”.
Lục Nhiễm cười: “Lúc nãy đã bảo là tôi sẽ tự về mà?”.
Đỗ Hàn cũng cười, rất xinh đẹp và hào sảng, ánh mắt nghĩa hiệp: “Quân tử giữ lời là việc của đàn ông, tôi là phụ nữ, ngang ngược vốn là đặc quyền của phụ nữ mà. Lên xe đi, lúc nãy có mặt Hàn Mặc Ngôn ở đấy tôi chẳng dám nói chuyện gì cả”.
Cô ấy nói hoàn toàn hợp lý.
Lục Nhiễm vốn có cảm tình với những cô gái thẳng thắn, không chút e dè, cô lên xe của Đỗ Hàn.
Sau khi hỏi thăm địa chỉ nhà Lục Nhiễm, câu hỏi của Đỗ Hàn là: “Bản kế hoạch đó của tôi ấu trĩ như thế thật à?”.

Rõ ràng là Đỗ Hàn vẫn đang canh cánh bên lòng những lời nói của Hàn Mặc Ngôn.
Lục Nhiễm phì cười, Đỗ Hàn khí thế là thế mà vẫn trẻ con. Sắp xếp lại suy nghĩ, Lục Nhiễm phân tích bản kế hoạch của Đỗ Hàn theo cách nghĩ của mình, có ưu điểm, có nhược điểm, một số chỗ đã đưa được ra những vấn đề chính. Đỗ Hàn vừa nghe vừa gật đầu, cuối cùng thở dài: “Tôi hiểu rồi”.
“Trong tay không có số liệu cụ thể và tài liệu liên quan nên tôi không thể phân tích cụ thể hơn”.
“Việc này không vội”. Đỗ Hàn gật đầu: "... chẳng trách mà cô nghỉ việc, cô làm trợ lý cho Hàn Mặc Ngôn đúng là thiệt thòi quá”.
Lục Nhiễm không nói gì, nhìn thẳng về phía trước.
Đỗ Hàn nghĩ ngợi một lát rồi lại nói: “Cô và Hàn Mặc Ngôn có vấn đề gì đúng không? Chắc tôi không nhầm đâu, tôi chưa thấy chỗ nào mà quan hệ ông chủ và trợ lý lại kỳ quái như ở đây. Là anh ta thích cô mà cô không thích anh ta, hay là cô thích anh ta mà anh ta không thích cô, hay là hai người yêu nhau mà không đến được với nhau?”.
Phì cười vì một loạt hết cô cô lại anh ta, hết anh ta lại cô cô của Đỗ Hàn, những tình cảm u uất trong lòng Lục Nhiễm cũng vơi bớt phần nào.
Lục Nhiễm xua tay, bỗng cảm thấy có nói ra cũng chẳng có gì to tát: “Là tôi thích anh ta, nhưng cô thấy anh ta rồi đó... Chúng tôi sớm tối bên nhau ba năm chứ không phải là ba ngày hay ba tháng, nhưng mà lửa gần rơm lâu ngày không bén, hay nói cách khác là có đem dây thừng trói chúng tôi lại cả đêm cũng không có chuyện gì xảy ra”.
Đỗ Hàn do dự: “Nhưng tôi thấy anh ta đối với cô cũng không tồi, còn chọn món cho cô”.
“Thói quen mà thôi, nếu không vì những điều này sao tôi có thể kiên trì được ba năm”.
“Tôi lại không cảm thấy một ông chủ bận trăm công nghìn việc có thể ghi nhớ xem một trợ lý mà mình không hề quan tâm thích ăn gì, lại còn gọi món cho cô ấy”.
Lục Nhiễm muốn nói với Đỗ Hàn rằng cả công ty đều biết mình thích ăn cua, nhưng... cuối cùng lại cười đáp: “Cũng chẳng còn ý nghĩa gì, tôi đã từ bỏ rồi”.
Đỗ Hàn không tiếp tục an ủi cô, còn vừa cười vừa nói: “Thế càng tốt, đàn ông ấy à, chẳng phải thứ gì cần thiết, vừa hôi hám vừa xấu tính, đề cao chủ nghĩa nam quyền, muốn phụ nữ gọi thì đến, xua tay là đi, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp thì đờ người ra, mình coi anh ta là bến bờ, nhưng anh ta chỉ coi mình là người dọn dẹp miễn phí... Đàn ông chỉ cần điều kiện tương đối một chút đã tự cho mình quá hấp dẫn, đợi phụ nữ nhào vô...”.
Nghe Đỗ Hàn oang oang kể tội đàn ông, Lục Nhiễm quay lại, khẽ hỏi: “Cô Đỗ, cô ghét đàn ông đến thế sao...?”.
Tiếng oán thán lúc nãy ngưng bặt, Đỗ Hàn quay lại, cười: “Cũng không phải, chỉ là đa phần đàn ông đều khiến người ta chán ghét, nhất là nhìn thấy loại đàn ông lừa gạt phụ nữ, tôi chỉ muốn...”.
Bất giác, Lục Nhiễm cảm thấy lạnh sống lưng.
Đỗ Hàn dừng xe, bò lên cả vô lăng mà cười: “Bị tôi dọa cho chết khiếp phải không?”.
Cười chảy cả nước mắt, Đỗ Hàn tắt máy: “Đùa cô chút thôi. Được rồi, đến nhà rồi, cô xuống xe đi”.
Lục Nhiễm lắc đầu cười, bước xuống xe.
Vừa xuống xe Lục Nhiễm đã nhìn thấy chiếc BMW màu đen quen thuộc đậu ở trước cửa nhà.
Phản ứng đầu tiên của Lục Nhiễm là muốn trốn vào trong xe, nhưng người đàn ông mặt sắt xanh lè đối diện đã bước đến, gần như chỉ chớp mắt đã hiện ra trước mắt hai người.
Sau phút bối rối, Đỗ Hàn hàn huyên với Lục Tề, giọng điệu chẳng tử tế gì: “Anh Lục, chúng ta lại gặp nhau rồi, đúng là vinh dự ba đời”.
“Cô Đỗ, tôi không hề cảm thấy vinh hạnh khi gặp cô”.
Lục Nhiễm ngáp một cái, tăng tốc lướt qua người Lục Tề: “Anh, em lên nhà ngủ trước đây”.
Không đợi mặt Lục Tề kịp đen như một cái đít nồi, Lục Nhiễm phi như tên bắn lên trên, để lại hai người đó gườm gườm nhìn nhau.
“Đây là cái gì?”.
Hàn Mặc Ngôn hiếm khi nổi nóng. Anh ta lạnh lùng nhưng ít khi nóng giận.
Tiết Lễ Giai cúi đầu nhìn tập tài liệu bị ném xuống chân, cảm thấy uất ức, dù có thế nào thì đây cũng là thành quả cả một buổi tối của cô, cho dù không bằng Lục Nhiễm, nhưng chắc cũng chẳng kém hơn là mấy.
Nhưng cô cũng biết rõ những lúc thế này tuyệt đối không phải là lúc phản bác Hàn Mặc Ngôn.
Khẽ cắn môi, mắt Tiết Lễ Giai đỏ hơn, ánh mắt loang loáng nước, muốn khóc mà không dám khóc.
“Hàn tổng, tôi cũng đã cố gắng hết sức rồi...”.
Hàn Mặc Ngôn chẳng thèm nhìn đến cô, anh cố nén sự tức giận: “Lần trước là thế nào? Cô giải thích đi”.
“Giải thích... gì ạ?”.
Hàn Mặc Ngôn đã mất hết kiên nhẫn với cô gái đang đứng trước mặt mình.
“Cô có thể làm không tốt, nhưng đừng coi tôi là thằng ngốc”. Hàn Mặc Ngôn xua tay, giọng cứng rắn lạnh lùng: “Cô có thể dọn dẹp đồ đạc ra về được rồi”.
Tiết Lễ Giai không thể ngờ Hàn Mặc Ngôn có thể dễ dàng đuổi cô đến thế: “Tôi...”.
Ánh mắt lãnh đạm lướt qua, Tiết Lễ Giai đọc được trong đó sự chế giễu, trước mặt Hàn Mặc Ngôn mà đề cập đến xuất thân của cô thì chẳng khác nào tự chuốc nhục vào thân.
Và thế là buột miệng thành: “Tôi biết tôi sai rồi, bản kế hoạch hôm trước không phải do tôi làm”.
Hàn Mặc Ngôn chỉ ngồi nhìn, đợi cô tiếp tục.
Tiếp tục lừa dối chỉ càng nhận hậu quả tệ hơn, Tiết Lễ Giai cắn răng thuật lại mọi chuyện với Hàn Mặc Ngôn.
Ngón tay lật lật tập tài liệu bên cạnh, Hàn Mặc Ngôn im lặng, đáng lẽ anh phải phát hiện ra bản kế hoạch đó là của Lục Nhiễm, chỉ vì anh đã quá quen với phong cách của cô nên cho rằng tất cả những bản kế hoạch trên thế giới này đều giống hệt như thế, kết quả là chỉ có mình Lục Nhiễm mà thôi.

Đuổi Tiết Lễ Giai, Hàn Mặc Ngôn không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu anh lại dấy lên ý nghĩ muốn Lục Nhiễm quay lại.
Không có trợ lý, công việc của Hàn Mặc Ngôn chất đống lại, cũng may anh đã quen làm việc với tốc độ cao.
Làm xong công việc cũng đã nửa đêm.
Hàn Mặc Ngôn đang chuẩn bị ra về, bỗng điện thoại reo.
Sau khi trở về Lục Nhiễm bị Lục Tề mắng cho một trận nên thân.
Có những lúc, người thân quá quan tâm đến mình cũng không phải một việc hay. Lục Tề luôn coi cô như một cô bé không hiểu việc đời, luôn cảm giác cô dễ dàng bị tổn thương, nhưng trên thực tế cô còn nguy hiểm hơn cả Đỗ Hàn.
Lục Nhiễm của năm năm trước, hoàn toàn có thể gọi là một đứa con gái bất lương.
Chỉ là, trải qua bao nhiêu việc, giờ chỉ còn là ảo mộng.
Hiện giờ, việc cô quan tâm không phải là tối nay đi đâu chơi mà là Lục Tề ra lệnh cho cô tuần sau phải đến công ty báo cáo.
Đang vò đầu bứt tai xem làm thế nào có thể trốn được Lục Tề một cách hợp tình hợp lý, Lục Nhiễm nhận được điện thoại của bạn thân Lâm Tĩnh.
Đầu tiên là một loạt những lời trách cứ tối tăm mặt mũi, nào là từ lần trước gặp nhau ở quán bar Lục Nhiễm không hề gọi cho cô ấy, nào là Lục Nhiễm không coi cô ấy là bạn, rồi cuối cùng Lâm Tĩnh nức nở trong điện thoại, lời lẽ lộn xộn lung tung, Lục Nhiễm mới biết không phải Lâm Tĩnh đang trách mình, chỉ là uống say rồi muốn tìm người oán thán mà thôi.
Hỏi rõ địa chỉ, Lục Nhiễm khoác thêm chiếc áo đi đến quán bar lần trước họ gặp nhau.
Khi tìm thấy Lâm Tĩnh, cô ấy đang ngồi trong lô riêng, nốc từng cốc rượu, mặt mũi nhòe nhoẹt phấn son.
Dưới đất là cả đống vỏ chai, đủ loại khác nhau.
Len qua đám đông, Lục Nhiễm giằng lấy chai rượu trong tay Lâm Tĩnh, vứt qua một bên.
Lâm Tĩnh say mềm nhướn mắt nhìn cô, như hoàn toàn không hiểu tại sao Lục Nhiễm lại giằng lấy chai rượu của mình, rồi ngã nhào vào lòng cô, miệng lẩm bẩm: “Thằng khốn Lạc ức Vi, còn dám chơi trò bắt cá hai tay...”.
Vực Lâm Tĩnh dậy, chào hỏi qua loa những người ở đấy, Lục Nhiễm đỡ Lâm Tĩnh ra ngoài, trong lòng ngổn ngang bao suy nghĩ.
Lục Nhiễm quen Lâm Tĩnh từ năm mười sáu, mười bảy tuổi, cái tuổi không biết trời cao đất dày, lúc đó, Lục Nhiễm nổi tiếng vì hay trốn học, Lâm Tĩnh là bạn cùng bàn, vẫn hay giúp cô chép bài. Cô gái ngoan ngoãn đó có một người bạn trai thanh mai trúc mã Lạc ức Vi. Sau khi thi trượt phổ thông, Lâm Tĩnh còn có ý định tự tử, cũng may có cô và Lạc ức Vi khuyên giải, cứ tưởng rằng đời này kiếp này họ mãi ở bên nhau.
Ra khỏi quán bar đã là nửa đêm, trời tối đen, đường phố không một bóng người.
Đợi mãi không có chiếc xe nào, đang đứng bên đường, bỗng mấy tên đàn ông cầm hung khí đột nhiên xuất hiện vây xung quanh.
Cảm giác không ổn, Lục Nhiễm rút điện thoại, bấm nút gọi nhanh.
Chưa đầy năm giây, máy đã thông, Lục Nhiễm gấp gáp nói: “Quán barThất Lạc Viên, cứu...”.
Chưa nói xong, một tên cầm gậy gỗ quật bay chiếc điện thoại của cô.
Điện thoại đập mạnh vào tường, văng cả pin ra ngoài, mất liên lạc.
Tên tóc vàng cầm đầu gõ gõ cây gậy gỗ vào lòng bàn tay, chỉ vào Lâm Tĩnh rồi quay sang Lục Nhiễm cười dâm đãng: “Hi hi, chúng tao đã nhắm nó mấy hôm nay rồi, còn đang lo là một đửa không đủ dùng...”.
Lục Nhiễm đặt Lâm Tĩnh xuống đất, bình tĩnh hỏi: “Chúng mày định thế nào?”.
Tên tóc vàng lộ vẻ khả ố: “Nếu tiểu thư đây ngoan ngoãn nghe lời giúp ông tận hứng thì ông cũng sẽ nhẹ tay...”.
Vứt áo khoác sang một bên, Lục Nhiễm làm vài động tác khởi động chân tay, cười khẩy: “Thế thì chúng mày cứ thử đi đã”.
Tất nhiên là Lục Nhiễm cũng nói quá lên, thực tế là nếu chúng cùng xông lên, cùng lắm là Lục Nhiễm chịu được đến đứa thứ hai, còn nếu một chọi một, cho dù mấy năm nay Lục Nhiễm không động tay chân, nhưng với người học võ như cô, nếu giải quyết từng đứa sẽ chẳng thành vấn đề.
Lúc này điểm yếu lớn nhất của Lục Nhiễm nằm ở chỗ cô là phụ nữ, thể lực không thể bằng đàn ông.
May mà cô đủ nhanh.
Ra tay một cách nhanh nhẹn và dứt khoát, lại nhằm vào những chỗ yếu như bụng, họng...

Cũng có thể chúng không ngờ Lục Nhiễm lại ra tay, trong chớp mắt chủ quan, chưa đầy một phút Lục Nhiễm đã đốn ngã ba tên đàn ông, còn tiện tay cướp được chiếc gậy của một tên khác.
Thấy đối phương là người luyện võ, tên tóc vàng do dự một lát, rồi vẫn bảo thuộc hạ tiếp tục bao vây và tấn công Lục Nhiễm, nếu Lục Nhiễm là đàn ông, có thể chúng đã bỏ đi, nhưng vì đối phương là một cô gái... bị một cô gái đánh cho phải rút lui, tin này mà lộ ra ngoài thì thật là mất mặt.
Không thể ngờ Lục Nhiễm cầm gậy còn đáng sợ hơn khi nãy, chỉ thấy cây gậy khua tít, rồi rầm rầm vài tiếng mà quá nửa đám người đi theo đều đã bị ăn đòn, tên tóc vàng không thể tiếp tục ngồi yên một chỗ.
Vẫy tay ra hiệu cho hai tên tâm phúc, riêng hắn giấu theo một con dao sau lưng, từng bước tiến đến gần Lục Nhiễm.
... Hắn cũng không muốn xảy ra án mạng, nhưng cô gái này không hề biết cư xử một chút nào.
“Dừng tay ngay, nếu không tao giết nó bây giờ!”.
Lục Nhiễm sững lại, không biết từ lúc nào hai tên khốn đã lại gần, kề con dao hoa quả vào cổ Lâm Tĩnh.
Lục Nhiễm khẽ nhếch mép cười gằn: “Có bản lĩnh thì cứ ra tay đi, nếu chúng mày không giết được cả tao, tao sẽ cho tất cả chúng mày cùng chết”.
Khi nói những lời này, Lục Nhiễm bỗng cảm thấy sau lưng lành lạnh.
Theo phản xạ, Lục Nhiễm tránh sang một bên.
Trong giây lát, đường phố mờ mờ bỗng nhiên sáng chói ánh đèn.
Lục Nhiễm phút chốc thất thần, chính trong giây phút ấy, động tác né tránh của cô bị chậm mất một giây, con dao rạch một đường trên tay trái của cô, máu trào qua vết thương dài và hẹp thấm ướt cả cánh tay, đau rát.
Ánh sáng chói mắt lúc nãy đã dần biến mất, Lục Nhiễm quay lại, đạp tên đâm lén bằng đôi giày cao gót sáu phân, Lục Nhiễm cố nén cơn đau mở to mắt, một chiếc Audi A6 đang từ xa tiến đến.
Xe của Hàn Mặc Ngôn.
Giữ chặt vết thương, cô chửi thầm trong lòng: Hàn Mặc Ngôn, đồ ngốc.
Mười phút sau, cảnh sát bắt toàn bộ nhóm ẩu đả.
Đáng lẽ Lục Nhiễm cũng phải lấy khẩu cung, nhưng vì Hàn Mặc Ngôn có quen biết, đánh tiếng cô đang bị thương phải đi viện nên lủi sang ngày mai.
Đến trước mặt Lục Nhiễm, nhìn thấy vết thương của cô, Hàn Mặc Ngôn thoáng chút bực bội, lẽ ra anh đã có thể đến sớm hơn một chút thì cô đã không bị thương.
Nhưng vẻ mặt đó nhanh chóng biết mất, Hàn Mặc Ngôn bình tĩnh nói: “Tôi đưa cô đi bệnh viện”.
Trên xe của cảnh sát có một số băng gạc cấp cứu, Lục Nhiễm quấn tạm mấy vòng, vẫn đau, nhưng không chảy máu nhiều nữa.
“Cứ đưa Lâm Tĩnh, cô gái đi cùng tôi về đã”.
Lục Nhiễm ngồi bên cạnh Hàn Mặc Ngôn, đây không phải lần đầu tiên cô đi chiếc xe này, xét về ngoại hình, chiếc xe này không có gì xuất chúng, không có thân xe đẹp cá tính như Porsche, cũng không thanh thoát hào hoa như Lamborghini, nhưng mọi tính năng đều hoàn hảo, tốc độ ổn định, kết cấu động cơ hoàn thiện. Hàn Mặc Ngôn đã lái chiếc xe này ba năm, nhưng cả bên trong lẫn bên ngoài xe vẫn sáng choang như mới.
So với những ông chủ suốt ngày thay xe như thay áo, rõ ràng Hàn Mặc Ngôn... rất chung tình.
Xe đi vào đường lớn, rồi lại rẽ sang một đường khác.
Lục Nhiễm vội lên tiếng: “Nhầm rồi, nhà Lâm Tĩnh không đi đường này”.
“Bệnh viện ở đường này”.
Vẫn không có gì khác... những việc anh đã quyết định, không ai thay đổi được.
Cánh tay đau buốt, cũng không còn sức mà tranh cãi, Lục Nhiễm quay đầu đi chỗ khác.
Không thấy Lục Nhiễm trả lời, Hàn Mặc Ngôn hơi quay lại: “Vết thương chảy máu nhiều, xử lý càng nhanh càng tốt”.
Lục Nhiễm ngạc nhiên quay lại nhìn Hàn Mặc Ngôn, anh... đang giải thích?
Đèn đường loang loáng lướt qua, chiếu lên khuôn mặt Hàn Mặc Ngôn ánh sáng loang lổ, tranh tối tranh sáng, cô không nhìn rõ được thái độ của Hàn Mặc Ngôn, cũng giống như cô chưa bao giờ nhìn rõ người đàn ông này...
Trong bệnh viện chỉ còn mỗi phòng cấp cứu đang mở cửa, Hàn Mặc Ngôn mua sổ, đăng ký cho Lục Nhiễm.
Bác sĩ tháo băng gạc, vì máu khô bết lại nên băng gạc bị dính vào da thịt, lúc gỡ ra chạm vào vết thương, đau quá, Lục Nhiễm cắn chặt môi.
“Ai quấn băng thế này?”.
Lục Nhiễm vừa định trả lời, bác sĩ đã nhìn Hàn Mặc Ngôn, giọng nói hơi buồn ngủ có phần thiếu kiên nhẫn: “Là anh phải không? Anh có biết trước tiên phải sát trùng vết thương, băng gạc này không biết để từ bao giờ rồi, còn nữa, có ai quấn băng thế này không?”. Đưa cuốn sổ y bạ cho Hàn Mặc Ngôn: “Anh đưa bạn gái đi tiêm mũi phòng uốn ván, rồi quay lại đây rửa vết thương để xem có phải khâu không?”.
Thái độ của bác sĩ khiến Lục Nhiễm cảm thấy khó xử, cô đang định giải thích, Hàn Mặc Ngôn đã nói “vâng”, rồi đỡ cô đi tiêm.
Không tức giận, cũng không giải thích.
Trong lòng Lục Nhiễm lại ngổn ngang suy nghĩ, nhưng rồi những suy nghĩ ấy nhanh chóng bị cơn đau che khuất.
Vì không nhìn thấy nên cô cũng chẳng lo lắng gì, nhưng đến lúc rửa vết thương mới phát hiện vết rách lớn trên cánh tay thật sự đáng sợ, mặc dù bác sĩ đã cố gắng hết sức nhẹ tay, nhưng Lục Nhiễm vẫn đau tái cả mặt.
Hàn Mặc Ngôn đứng ngay bên cạnh, cô đau quá, đưa tay ra như muốn tìm chỗ bám vào.
Theo bản năng, Hàn Mặc Ngôn nắm lấy bàn tay của Lục Nhiễm, không ngờ bị cô nắm lấy cánh tay, như muốn chia bớt cơn đau, may mà Lục Nhiễm không có móng tay, nên dù cô nắm chặt như thế cũng không đau là mấy.
Chỉ đến khi rửa xong vết thương, Lục Nhiễm mới thả cánh tay của Hàn Mặc Ngôn ra, cô muốn nói câu cảm ơn, nhưng lại lúng túng không nói ra lời.
Bác sĩ thu dọn dụng cụ nói: “Thực ra vết thương của cô khâu hay không cũng được. Nếu không khâu sẽ lâu khỏi hơn và lần sau nếu tiếp tục bị thương ở chỗ đó thì sẽ rắc rối to. Khâu thì để lại sẹo, nhưng sau này vết thương sẽ ổn định... Cô là con gái... cái này thì cô tự quyết định nhé... Có điều, hiện giờ tôi cũng không khâu được cho cô, nếu cô quyết định khâu thì tốt nhất là bảy, tám giờ sáng mai quay lại, nhớ là không được quá bảy tiếng, nếu không rất khó khâu đấy”.
Lục Nhiễm suy nghĩ một lát, quyết định: “Em sẽ khâu”.
Sẹo thì có làm sao, da tay thì có gì quan trọng, thích hay không thích và một vết sẹo trên tay thực ra cũng không liên quan gì đến nhau.
Khi quay lại xe Hàn Mặc Ngôn, cả hai người đều không nói gì.
Lâm Tĩnh vẫn đang ngủ say ở ghế sau, không hề biết gì về những việc đã xảy ra, Lục Nhiễm cảm thấy thật ghen tị với bạn.
Sau khi đưa Lâm Tĩnh về nhà, cũng đã gần hai giờ sáng, Lục Nhiễm đắn đo nói với Hàn Mặc Ngôn: “Tối nay thật phiền anh quá, rất cảm ơn anh. Anh đưa tôi qua bệnh viện rồi về đi, sáng mai còn phải đi làm, khi nào khâu xong tôi sẽ tự bắt xe về”.
Im lặng hồi lâu, Hàn Mặc Ngôn hỏi: “Có cần báo cho bạn trai cô không?”.
“Bạn trai?”. Lục Nhiễm nhất thời chưa hiểu ra vấn đề.
“Họ Hướng đó”.
Lục Nhiễm nghĩ ra, Hàn Mặc Ngôn đang nói đến Hướng Diễn... cũng chẳng trách, lần gặp nhau ở rạp chiếu phim, cũng coi như là Lục Nhiễm ngầm thừa nhận.
Lúc đó là vì cảm thấy một mình một bóng thật lẻ loi, bây giờ nghĩ lại, muốn dựa vào điều đó để giữ thể diện cũng không phải một việc hay, cô khẽ cười, hạ giọng: “Anh hiểu nhầm rồi, anh ấy không phải bạn trai của tôi”.
Im lặng giây lát, Hàn Mặc Ngôn tiếp lời: “Nhà tôi ở gần đây, cô cứ đến đó ngủ đến bảy giờ, khi nào cô khâu xong, tôi sẽ đi làm”.
“Thôi, phiền anh quá”.
Đến nhà Hàn Mặc Ngôn, ý nghĩ đó vừa lướt qua, Lục Nhiễm đã nghĩ ngay đến việc từ chối, ở bên cạnh Hàn Mặc Ngôn, cô không thể giữ cho mình tỉnh táo. Cô cũng đang có chút hối hận vì đã gọi cho Hàn Mặc Ngôn, nhưng lúc đó tình thế gấp gáp, cô chỉ hành động theo bản năng. Cho đến hôm nay Lục Nhiễm vẫn phải thừa nhận... Hàn Mặc Ngôn là một người luôn mang đến cho người khác cảm giác an toàn, chỉ cần ở bên cạnh anh, sẽ chẳng có gì phải lo lắng.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Hơn hai năm trước, Lục Nhiễm đã dần quen với công việc, cũng có thể coi là nhận được sự công nhận của Hàn Mặc Ngôn. Hậu quả của việc hí ha hí hửng khiến cô nhầm lẫn số liệu thống kê, chút nữa gây ra họa lớn. Khi nhận được tin, lần đầu tiên trong đời Lục Nhiễm cảm thấy kinh hoàng, nhưng càng cuống càng không thể tìm thấy sai sót. Lúc đó, Hàn Mặc Ngôn vẫn chưa bận bịu như bây giờ, anh chỉ nói một câu: “Tôi cho cô một cơ hội”, rồi cùng cô tìm kiếm thâu đêm, chẳng khác gì mò kim đáy bể, từ trong biển số liệu tìm kiếm ra hạng mục sai sót.
Có thể đó chỉ là những hành động vô tư của Hàn Mặc Ngôn, dồn ít hóa nhiều, tích tụ dần dần thành tình cảm sâu đậm của Lục Nhiễm.
Lúc đó, cô cứ tưởng rằng anh không hoàn toàn vô tâm.