Lúc Lâm Nguyệt và Phó Nam ở xưởng gốm sứ học kiến thức căn bản về chế tác gốm sứ thì đội hình sự còn đang điều tra những người trong gia đình của các vụ án liên quan.
Liên tục hai ngày điều tra, cả đám cảnh sát đều nản lòng.
Có hành động bỉ ổi thấp hèn, có tiền án cưỡng hiếp, lúc trước đã phá án xong xuôi nhưng người thân trong gia đình của nạn nhân cảm thấy hình phạt chưa đủ nặng, đồng thời oán hận người thi hành nên khá ngứa mắt cảnh sát, chuyện đã qua đi, bây giờ cảnh sát lại đến hỏi đông hỏi tây thì không ai vui nổi, vết sẹo bị vạch ra một lần nữa sẽ rất đau đớn, những lời nghị luận của hàng xóm càng tăng thêm áp lực.
Nếu lúc trước không thể phá án thì chiếc mũ "không có năng lực" trên đầu mấy người cảnh sát sẽ càng nặng hơn.
Bữa trưa bọn họ tùy ý chọn một nhà hàng, ăn xong lại tiếp tục điều tra.
Chu Lẫm lái xe, trên ghế lái phụ, Đường Hiên thấp giọng kể lại tình hình của nhà tiếp theo: "Người chết là Lương Phương, 24 tuổi, tối ngày 10 tháng 8 năm ngoái đã uống thuốc ngủ tự sát ở phòng thuê, trước khi chết để lại di thư nói là sống rất mệt mỏi... Mẹ ruột đã mất sớm, bố là Lương Hữu Công thì kết hôn với mẹ kế - Lý Kiều dẫn theo một đứa con trai tới ở, vì ít qua lại với Lương Phương nên không phát hiện ra biểu hiện khác thường của Lương Phương. Lúc Lương Phương tự sát, bạn trai Tôn Vệ Bình đang đi công tác ở Hà Lan, theo ghi chép thì không phát hiện ra điều gì khác thường, nhưng chủ nhà trọ và Tôn Vệ Bình đều nói, từ tháng ba năm trước Lương Phương đã bắt đầu xuất hiện biểu hiện khác thường, cụ thể là im lặng ít nói, lảng tránh xã hội, nghi ngờ là mắc bệnh trầm cảm."
Chu Lẫm liếc mắt nhìn hướng dẫn đường, quãng đường đến nhà họ Lương mất khoảng 10 phút nữa.
Vì là cuối tuần nên Lương Hữu Công và Lý Kiều đều ở nhà nghỉ ngơi, con trai nhỏ đang học phụ đạo. Thấy cảnh sát đến nhà, hai vợ chồng có sự căng thẳng và cảnh giác khác nhau.
Chu Lẫm mặt không thay đổi nhìn kỹ hai người này, Đường Hiên bắt đầu đặt câu hỏi: "Chúng tôi cần điều tra lại vụ án của Lương Phương, xin hỏi khi Lương Phương còn sống, bên cạnh cô ấy có người bạn nam nào có tuổi tác từ 20 - 30 tuổi, cao trên 1m75 không?"
Lương Hữu Công nhìn vợ mình.
Lý Kiều mím môi, có vẻ khá thiếu kiên nhẫn nhưng nghĩ đến tâm trạng chồng mình nên đành nhịn, lạnh nhạt nói: "Chúng tôi không phải mẹ con ruột, bình thường không nói chuyện nhiều, bên cạnh con bé có bạn trai nào thì tôi không biết đâu."
Lương Hữu Công thở dài, cố gắng nhớ lại: "Từ nhỏ Phương Phương đã rất ngoan, trước khi vào đại học thì không yêu đương gì, lên năm hai thì quen biết Vệ Bình, ngoại trừ Vệ Bình, bình thường đều chỉ giao tiếp với bạn học và đồng nghiệp, tôi đã thấy đám bạn bè qua ảnh chụp du lịch của con bé, chính là mấy hoạt động công ty, liên hoan leo núi gì đó, ngoại trừ Vệ Bình, quan hệ của con bé với đồng nghiệp khác thế nào thì tôi không biết được."
Con cái đã lớn đều sẽ có cuộc sống của riêng mình, trừ phi bố mẹ quá nghiêm khắc, nếu không cũng không biết cụ thể về con cái.
Đường Hiên gật đầu: "Ông thấy Tôn Vệ Bình thế nào?"
Loading...
Lương Hữu Công khá vui mừng: "Vệ Bình rất tốt lại còn lễ phép, tình cảm của hai đứa chúng nó khá ổn định..."
Lý Kiều ở bên cạnh đột nhiên nói chen vào: "Tôn Vệ Bình và người các anh muốn tìm cũng gần giống nhau đó, cao khoảng 1m78, học cùng khóa với Phương Phương, khá đẹp trai, có phải liên quan đến chuyện tự sát của Phương Phương không?"
Đường Hiên không đáp, tiếp tục hỏi Lương Hữu Công: "Lần trước ông gặp Tôn Vệ Bình là khi nào, gần đây có liên lạc gì không?"
Lương Hữu Công lắc đầu: "Không, sau tang lễ của Phương Phương thì cậu ấy và chúng tôi mất liên lạc, anh cảnh sát, có phải các anh điều tra được gì rồi hay không?"
Sau khi nói xong, đột nhiên người đàn ông cuống lên, trong mắt mang theo sự khó tin và oán hận, dường như đã nghĩ rằng cái chết của con gái liên quan tới Tôn Vệ Bình.
"Con gái ông tự sát, chúng tôi điều tra vụ án này là vì một vụ án khác, bây giờ chưa thể công khai, có tin tức thì chúng tôi sẽ liên lạc lại sau." Đường Hiên bình tĩnh đáp.
Hai vợ chồng nửa tin nửa ngờ.
Điều tra xong, Chu Lẫm và Đường Hiên lập tức đi tới nhà bố mẹ của Tôn Vệ Bình. Bố Tôn là nhân viên quản lý ngân hàng, hôm nay tăng ca nên chỉ có một mình mẹ Tôn ở nhà, vừa căng thẳng vừa không biết chuyện gì xảy ra mời hai vị cảnh sát vào nhà.
Nhắc tới Lương Phương, vẻ mặt mẹ Tôn khá đau lòng: "Phương Phương xinh đẹp, dịu dàng, trước khi xảy ra chuyện hai đứa trẻ còn tính tới chuyện kết hôn rồi, ai ngờ...Vệ Bình vừa bị đả kích vừa tự trách, nói nếu nó không đi công tác, Phương Phương sẽ không nghĩ quẩn như vậy... Sau khi Phương Phương được chôn cất, Vệ Bình nói nó không có tâm trạng đi làm nữa, từ chức rồi đi du lịch, một đến hai tháng mới về nhà một lần..."
"Bà có hình của cậu ấy không?" Đường Hiên hỏi.
Mẹ Tôn rất phối hợp lấy di động ra, mỗi khi tới một khu thắng cảnh con trai đều chụp hình lại gửi cho bà, thông qua bức hình nhìn thấy con trai có thể mỉm cười, mẹ Tôn mới yên tâm.
Chu Lẫm nhận lấy di động.
Người đàn ông trong tấm hình mặc quần áo leo núi, đứng trước bảng chỉ dẫn thắng cảnh Lư Sơn, khuôn mặt tuấn tú làn da trắng trẻo, hai tay người đàn ông chống nạnh mỉm cười, vóc dáng cao gầy, trong mắt chất chứa niềm đau không thể che giấu nổi. Chu Lẫm phóng to bức hình, nhìn vài giây, đột nhiên phát hiện có dấu vết photoshop trên hình.
Chu Lẫm nháy mắt với Đường Hiên.
Đường Hiên giả vờ có điện thoại gọi tới, chạy ra ngoài cửa nhà họ Tôn, lặng lẽ thông báo về cục cảnh sát để điều tra Tôn Vệ Bình, vừa điều tra liền biết, ngày 12 tháng 10 năm ngoái Tôn Vệ Bình đã lên máy bay rời khỏi thành phố Giang, năm ngày sau mới trở về, sau đó cho tới hôm nay không còn ghi chép rời khỏi thành phố nữa. Đồng thời điều tra được, ngày hôm qua Tôn Vệ Bình đã đăng ký thuê phòng khách sạn ở thành phố Giang.
Đội hình sự lập tức triển khai lùng bắt.
Ba giờ chiều, trong phòng đôi của khách sạn.
Tôn Vệ Bình ngửa mặt nằm trên đống hoa hồng rải thành hình trái tim trên giường, nhắm mắt, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Vào kỳ nghỉ hè năm hai đại học, anh ta hẹn Phương Phương ra ngoài xem phim, trong rạp chiếu phim tối om, anh ta lấy hết can đảm nắm chặt tay cô, cô cũng không trốn tránh. Tối đó là lần đầu tiên hai người bọn họ hẹn hò với tư cách người yêu. Vào đêm Giáng Sinh, anh ta dắt tay cô đến khách sạn, đi vào căn phòng này, cô vẫn xấu hổ như thế, che mặt không cho anh ta nhìn, cuối cùng anh ta không thể không tắt đèn, hai người trúc trắc mãi mới xong lần đầu tiên.
Sau khi tốt nghiệp hai năm, anh ta rất thích một căn nhà, Phương Phương cũng khá thích, lúc đó anh ta đang ở ngoài, kế hoạch là sau khi về thành phố Giang sẽ dẫn cô đi đăng ký kết hôn.
Nhưng ngay trước đêm anh ta trở về, buổi tối Phương Phương tăng ca, trên đường về nhà bị một kẻ lang thang che miệng kéo vào trong ngõ nhỏ.
Anh ta muốn báo cảnh sát nhưng Phương Phương không đồng ý, thà chết cũng không muốn cho người khác biết, sau đó cô luôn khóc, khóc suốt mấy ngày, khóc lóc nói rằng cô không nhìn thấy rõ mặt kẻ đó, vừa khóc vừa cầu xin anh ta đừng hỏi nữa. Anh ta đau khổ, anh ta hận, trong tay như đang siết chặt một con dao nhưng lại không tìm được người để giết. Phương Phương quá yếu đuối, anh ta không dám ép cô, cô muốn nhân nhượng cho qua chuyện, anh ta cũng cố gắng che giấu nỗi căm hận, giả vờ như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng sau đó, Phương Phương bắt đầu kháng cự sự thân thiết, anh ta cũng không để ý, anh ta bằng lòng chờ đợi. Hai người ra ngoài dạo phố thì vô tình gặp được người ăn xin, sắc mặt Phương Phương liền tái nhợt, anh ta ôm cô rời đi, cô dần dần kháng cự việc ra ngoài, anh ta cũng đồng ý theo cô. Cứ như vậy được nửa năm, ngay lúc Phương Phương sắp bình phục thì công ty lại cử anh ta đi công tác.
Tôn Vệ Bình muốn đi vì lần công tác này có liên quan tới việc thăng chức của mình, nhưng anh ta lại do dự, sợ Phương Phương xảy ra chuyện.
Phương Phương mỉm cười cổ vũ anh ta, lúc này Tôn Vệ Bình mới thu dọn hành lý.
Đến Hà Lan, mỗi ngày bọn họ đều sẽ gọi video, trong video Phương Phương vừa nói vừa cười, lúm đồng tiền ở khóe miệng làm cho anh ta thật sự muốn hôn một cái.
Tất cả đều rất bình thường, sau đó đột nhiên anh ta nhận được điện thoại của bác trai...
Trái tim chết lặng có cảm giác như thế nào, chính là người còn sống nhưng không nghe thấy gì, không nhìn thấy gì, ban ngày cũng biến thành ban đêm.
Bọn họ đều nói Phương Phương mắc bệnh trầm cảm, Tôn Vệ Bình cũng nghĩ như vậy, nhưng anh ta tin trước khi Phương Phương chết chắc chắn đã bị chuyện gì đó kích thích. Lúc Phương Phương còn sống luôn cố gắng che giấu, cô chết rồi, Tôn Vệ Bình cũng không muốn cô bị người ta bàn tán chỉ trỏ, cô gái đơn thuần dễ xấu hổ như vậy, anh ta không muốn bất kì người nào giội nước bẩn lên người cô hết.
Không thể báo cảnh sát thì anh ta tự báo thù vậy.
Anh ta từ chức, anh ta nói dối bố mẹ là đi du lịch, trên thực tế anh ta đổi sang bộ quần áo bẩn thỉu, cố gắng biến thành một kẻ lang thang thực sự. Anh ta đi khắp phố lớn ngõ nhỏ ở thành phố Giang, anh ta kết bạn với từng kẻ lang thang, anh ta bịa ra câu chuyện bắt nạt phụ nữ, rồi lại trùm thêm câu chuyện của kẻ lang thang vào.
Gió thổi mưa rơi, ăn đói mặc rét, quần áo dơ bẩn, anh ta đều không để ý, cứ hỏi thăm người này tới người kia, rốt cuộc anh ta cũng tìm được kẻ nọ.
Đó là một kẻ lang thang hơn 40 tuổi, ông ta đưa bạn gái xinh đẹp của anh ta ra làm chiến tích khoe khoang, kẻ lang thang đó vừa ợ một cái vừa cười ha hả, ông ta nói có lần mình ngồi trên cầu vượt, hình như nhìn thấy cô gái xinh đẹp kia, lúc bắt đầu ông ta cũng không xác định đó là cô, phát hiện sắc mặt người phụ nữ tái nhợt, hình như rất sợ ông ta, lúc này ông ta mới vui vẻ huýt sáo.
Kẻ lang thang nói, đáng tiếc đó là ban ngày, nếu là ban đêm thì ông ta sẽ thử một chút.
Lúc đó Tôn Vệ Bình nằm trên mặt đất, tòa nhà cao tầng trên đỉnh đầu che lấp bầu trời, tăm tối như vòng xoáy nuốt chửng anh ta.
Cảnh sát phá cửa vào, Tôn Vệ Bình không phản kháng, nằm chết lặng giống như một thi thể.
Vào buổi tối thẩm vấn, Tôn Vệ Bình thẳng thắn thú nhận, hỏi cái gì đáp cái đó, giọng nói máy móc, nặng nề đè xuống lòng các cảnh sát ở đây.
"Hối hận không?"
Kết thúc cuộc thẩm vấn, Chu Lẫm thấp giọng hỏi.
Tôn Vệ Bình mỉm cười nhìn anh, điều không hối hận nhất trong cuộc đời này chính là tự tay giết được tên súc sinh kia.
Đôi mắt đen kịt lạnh lẽo của Chu Lẫm híp lại: "Nếu lúc đó cậu lựa chọn cách báo cảnh sát thì Lương Phương sẽ không chết, cậu sẽ không phạm tội, bố mẹ cậu cũng không phải tiều tụy những lúc cuối đời."
Nụ cười của Tôn Vệ Bình cứng lại.
"Cái chết của Lương Phương không liên quan gì tới cậu, còn về bố mẹ cậu, hãy thức tỉnh đi."
Chân tướng của vụ án Tôn Vệ Bình đã bại lộ nhưng bầu không khí trong đội hình sự không thể thoải mái được, luật pháp không độ lượng, bất kì ai cũng đều không có quyền cướp đi mạng sống của người khác.
Nhưng làm cảnh sát, có vụ án nào mà chưa từng thấy chứ, sau khi cảm thán một lúc, nghe nói được nghỉ hai ngày nên mọi người lập tức sống lại ngay, từng người thu dọn đồ đạc về nhà.
"Lão đại, anh còn chưa giải thích cho chúng em, ảnh đại diện xuất hiện thêm một ánh trăng là sao?" Đoàn tham quan chị dâu kề vai sát cánh bám theo Chu Lẫm vào văn phòng, tranh nhau chen lấn ồn ào. Lúc xử lý vụ án thì không thích hợp để nói chuyện về cuộc sống riêng, bây giờ không cần kiêng dè nữa.
Chu Lẫm cười mỉa, đóng ngăn kéo lại, cầm di động vòng qua bàn làm việc.
Bốn người Đường Hiên đứng chắn trước cửa, vênh váo lên tiếng: "Hôm nay anh không nói rõ ràng thì đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này."
Chu Lẫm không nhìn ai mà liếc mắt nhìn đồng hồ, 9 giờ 30 phút, chắc cô gái nhỏ còn chưa ngủ đâu nhỉ.
Bọn lưu manh chặn trước cửa, Chu Lẫm cũng không sốt ruột, anh ngồi trên bàn làm việc, một tay xem danh bạ, một tay tìm điếu thuốc, cũng không ngẩng đầu lên. Đường Hiên nịnh nọt lại gần đốt thuốc cho anh, ba người Lưu mắt kính nhân cơ hội cũng chạy tới, đứng xung quanh lão đại tạo thành một vòng tròn. Điện thoại được kết nối, Chu Lẫm còn chưa nói gì mà khóe miệng đã cong lên: "Em ngủ chưa?"
Bốn tên lưu manh chen lấn xô đẩy muốn nghe chị dâu nói thế nào, kết quả anh đẩy tôi xô, không ai nghe được gì.
Chu Lẫm không coi ai ra gì: "Bây giờ anh sẽ về, nấu cơm cho anh nhé, đói bụng rồi."
Cái vẻ cây ngay không sợ chết đứng đó rõ ràng là đang sai khiến vợ mình mà.
Đám lưu manh nhìn nhau, sau đó đều bật khóc: Bạn gái, muốn có bạn gái quá đi!