Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 13: Anh 1




Em bên tôi nhiều năm, cùng tôi vượt qua những tháng ngày khổ nhục nhất, chúng tôi bên nhau như lẽ tự nhiên. Nhưng tôi vẫn biết, tôi đối với em phần nhiều là cảm động hơn là tình yêu.

Cô ấy quay về, trái tim trầm ổn của tôi lần nữa dậy sóng.

Có điều chỉ vậy mà thôi. Em đã cùng tôi nhiều năm, hi sinh vì tôi quá nhiều, dù yêu hay không tôi chắc chắn cũng sẽ không rời bỏ em.

Em rất thông minh, tôi vốn biết điều đó, nên nhiều khi vẫn mong em nhận ra tâm sự của mình mà giải thoát cho tôi.

Và thật tôi đã đúng. Em biết tôi bị giằng co giữa trách nhiệm và tình cảm dang dở ngày thanh xuân. Em giải thoát cho tôi như tôi đã từng mong.

Tôi cho em một số tiền lớn, em không từ chối, điều này giúp tôi bớt lo đi phần nào.

Chỉ là sao tôi lại không hề nhẹ lòng như tôi vẫn tưởng.

Em từ chức, cô thư ký nhỏ của em ngày ngày mang gương mặt oán hận, đôi mắt như đâm lê mỗi lần nhìn thấy tôi. Rồi một hôm cô thư ký ấy cũng đến nộp đơn từ chức cho tôi.

Tôi cười khổ trong lòng, nếu em biết người em tâm huyết nhất lại là người em đã đào tạo hỏng bét nhất em có thất vọng không?

Người cuối cùng em đào tạo ra đi nốt rồi, không có ai vô tình nhắc đến em trước mặt tôi nữa. Tôi nhận ra đã lâu tôi chẳng nghe được tin tức gì về em, không rõ giờ đây em thế nào.

Rõ ràng tôi biết em là người dứt khoát, thế mà lúc này bỗng có chút oán trách sự dứt khoát của em. Thật ra chúng tôi vẫn có thể làm bạn được cơ mà, em cần gì phải tuyệt tình như vậy chứ?

Không còn ràng buộc, tôi tìm đến mối tình đầu dở dang, rất nhanh cô ấy đã đáp lại tôi. Cô ấy là giấc mộng ngày ấy tôi không có được, giờ đây dù đã một đời chồng, dù đã có con, tôi vẫn cảm thấy thỏa mãn.

Tôi ra chức chiều chuộng lấy lòng đứa trẻ, lại càng ân cần chăm sóc cho cô ấy. Nhưng khó hiểu là cảm giác thỏa mãn ban đầu qua đi, tôi thấy trong lòng vẫn thiếu điều gì đó. Cho rằng nguyên nhân bởi vẫn chưa có sự ràng buộc chắc chắn, tôi đón hai mẹ con họ về sống cùng.

Căn nhà thật sự sôi động hơn rất nhiều, có tiếng cười nói của trẻ con, có người phụ nữ tôi vẫn hằng mơ. Tôi tin mình sẽ được hạnh phúc.

Anh bạn lâu năm biết chuyện tôi và em đã chia tay, ban đầu không tỏ vẻ gì, mãi đến khi tôi đón mẹ con cô ấy về sống cùng mới gọi tôi ra nói chuyện.

Tôi tưởng rằng anh ta sẽ khuyên nhủ tôi điều gì đấy, nhưng cả buổi bạn tôi lại chỉ nói về chính mình.

Bạn tôi nói: “Cậu biết tôi đấy, sự nghiệp có, vợ đẹp có, còn là á hậu nữa. Mỗi lần dắt vợ ra ngoài đều thấy nở mày nở mặt, trên giường cũng rất biết cách làm tôi vui.”

Vợ bạn tôi nói là vợ hiện tại, cũng là vợ hai. Thật ra bạn tôi đã kết hôn một lần, còn có một cô con gái đang học lớp bảy.

“Cậu thấy tôi như vậy có hạnh phúc không?” Bạn tôi hỏi.

Tôi nhấp một ngụm rượu cay xè, gật đầu.

“Ấy nhưng tôi không hạnh phúc.” Bạn tôi bật cười chua chát: “Năm ngoái con gái mách tôi rằng con bé bị mẹ kế đánh. Tôi mắng nó còn nhỏ đã biết lươn lẹo lừa dối, rõ ràng dù là mẹ kế nhưng vẫn đối xử rất tốt với con. Trẻ con bây giờ rất thông minh, tôi nghi ngờ vợ cũ xúi con bé dựng chuyện, còn nói nhau với vợ cũ một trận.”

Tôi chưa hiểu bạn muốn nói gì, yên lặng để mặc cậu ấy nói.