Lần này lại bị tỉnh giấc bởi tiếng ẩu đả, nghe kỹ lại thì hình như không phải, giống như ai đó tự đánh mình thì đúng hơn.
Tôi thầm cười khổ, có vẻ như chứng ảo giác của tôi ngày càng nghiêm trọng hơn.
“Sóng ơi.” Cổ họng tôi khô khốc, khó nhọc gọi.
Bàn tay Sóng chạm nhẹ vào tôi, nhưng em không lên tiếng, hoặc tôi đoán có lẽ tôi lại không nghe được em. Tôi nói: “Chị muốn uống nước.”
Môi tôi khô đến độ tróc vảy, sần sì như lớp vỏ cây.
Sóng dùng thìa bón nước cho tôi, có cảm giác như em hơi khác, tôi muốn hỏi lại nghĩ ra mình không nghe được em, nên thôi.
Đêm nay tôi có một giấc mơ, tôi lại nằm trong vòng tay anh giống trước kia, nụ hôn lên mí mắt vẫn dịu dàng như cũ, khác biệt đôi chút là trong giấc mơ này thi thoảng cơ thể anh run lên sợ hãi điều gì đó.
Giá có thể nói được, lúc này tôi sẽ bảo với anh: “Đừng sợ, có em đây.”
Giấc ngủ này của tôi không sâu, chập chờn nông giấc, nhiều lúc không nhận biết được đâu là tỉnh đâu là mộng.
Tỉnh giấc lần này, tôi đột nhiên thấy tinh thần tốt hơn nhiều, còn có thể nhận biết được trong phòng lúc này có rất nhiều người. Tôi biết điều gì sắp đến, cố gắng để cho mọi người đều thấy tôi đang rất tốt, tự dưng thành huyên thuyên nhiều lời.
“Mẹ đang ở đây phải không? Mẹ đừng uống mấy loại thuốc không rõ nguồn gốc trên mạng nữa, như vậy không tốt cho sức khoẻ đâu. Cũng đừng mắng em Kim nhiều, em ấy rất ngoan. Em Tài rất thông minh, chỉ là bị mẹ chiều quá thành ra ngỗ ngược không chịu học hành đàng hoàng, mẹ nên thắt chặt kỷ luật với em ấy hơn.”
“Bố hút ít thuốc thôi, đừng để dì phải lo lắng, lần trước bố nằm viện, dì phải thức trắng mấy đêm liền đấy.”
“Khang với Nhi chịu khó học nhé em, có điều kiện du học thì tốt, còn không thì trường trong nước chất lượng giảng dạy cũng rất được.”
“À mà, con…”
Tôi bỗng dưng chẳng biết nói gì nữa, còn điều gì cần dặn dò cũng quên hết rồi. Tôi thở dài, thôi bỏ đi. Nhỡ đâu trong phòng chẳng có ai mà nãy giờ chỉ là tôi tưởng tượng thôi thì sao.
“Sóng ơi cho chị ra biển được không?” Nói xong tôi lặng yên chờ đợi, hy vọng được em đáp ứng.
Hình như tôi lại mơ, vậy mới có thể cảm nhận được vòm ngực người đang ôm tôi bước đi thật rộng, đây đâu phải ngực của một cô gái. Hẳn là mơ thôi, bởi nếu là anh thì bước chân đâu thể liêu xiêu như sắp ngã thế này.
Khổ thân Sóng quá, những ngày này chắc em vất vả vì tôi lắm.
Vậy là bố, mẹ, các em tôi vừa nói chuyện khi nãy cũng là ảo tưởng mà thôi. Thực ra tôi vẫn lo lắng cho họ nhiều, vẫn muốn có thể chăm sóc cho họ về sau.
Nhưng thế gian này có sinh lão bệnh tử, tôi lại chẳng kịp có lão đã bệnh tử mất rồi. Điều này vốn chẳng thể nào khống chế, tôi cũng chỉ biết nhắm mắt buông xuôi mà thôi.
Lồng ngực người đang ôm tôi run lên bần bật, tôi muốn chạm tay vào gương mặt người ấy nhưng khó quá, tay không sao nhấc lên nổi. Vậy mà vẫn có thể cảm giác được đôi môi run rẩy chạm vào khoé miệng mình. Theo bản năng tôi nghiêng mặt tránh đi.
Những ngày cuối đời của bà nội tôi vẫn luôn bên cạnh chăm sóc bà, mỗi ngày lau chùi tắm rửa đều tự tay làm. Nên tôi biết người sắp chết có hơi thở rất khó chịu, cho dù có vệ sinh sạch sẽ đến mấy.
Tôi không muốn người kia phải chịu đựng hơi thở đặc trưng của người sắp chết, dù là trong giấc mơ đi nữa.
Nụ hôn này xin được chối từ.