Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 5: Nếu đây chính là cuộc sống




Trong rất nhiều câu chuyện có một câu thế này: Từ quá khứ đến hiện tại…

Còn tôi, quá khứ của tôi, hiện tại của tôi, là thế nào đây.

Nhưng tôi biết rõ hơn bất kì ai, tôi không dám nghĩ tới tương lai của mình.

Đó, là chuyện quá xa xỉ.

—Tô Tử Quân.

————————-

Sau khi chiếc đồng hồ báo thức tuyên bố bãi công, Tô Tử Quân lại đi mua một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ hình chú ếch xanh. Hình dạng chiếc đồng hồ này rất hợp ý cô, hơn nữa âm thanh cũng trong trẻo, điều đó càng khiến cô kiên định mua về. Khi đồng hồ vừa kêu, Tô Tử Quân bèn vươn tay qua cầm, đang toan nhìn xem là mấy giờ thì đồng hồ đã bị người bên cạnh lấy mất.

Tô Diệc Mân ném đại chiếc đồng hồ đi, nhưng chỉ ném trên giường, không cần lo đến sinh mệnh của chiếc đồng hồ.

“Có gì hay mà xem, kêu thì tức là tám giờ mười thôi chứ còn gì.” Anh nói thản nhiên, sau đó bắt đầu mặc quần áo.

Vì vừa mới tỉnh dậy nên đôi mắt cô vẫn còn mơ màng, nhưng cho dù chỉ trong lúc này, cô cũng cảm thấy anh nói đúng. Cô túm chăn, sau đó che lên đầu mình. Anh mặc quần áo xong, rồi nhìn cô chẳng hề có ý định ra khỏi giường. Anh đi đến gần, sau đó đưa tay vỗ mặt cô. Cô mở mắt nhìn anh đang trông đầy khoan khoái.

“Bây giờ em cũng không có việc gì để làm, chi bằng suy nghĩ đến việc học lên thạc sĩ đi.” Anh nói thản nhiên.

“Chẳng lẽ kinh nghiệm du học nước ngoài của em còn không thể xứng với cái danh ‘Tô phu nhân’ này?” Cô cũng ngồi dậy.

“Xem ra, trọng tâm của chúng ta khác nhau.”

Cô nheo mắt. “Vậy sao không bảo em đi thi công chức?” Cô nghĩ tới một câu đối thoại: nếu bạn chẳng biết gì thì đi thi công chức.

“Bởi vì anh cảm thấy em không có một khuôn mặt vì dân phục vụ, ngược lại có một khuôn mặt nhân dân phục vụ vì em.”

Cô nhìn anh với vẻ hơi thất bại, người này nói mấy từ không thuận miệng này lại rất trôi chảy. Cô suy nghĩ mấy giây rồi gật đầu. “Được, em chấp nhận đề nghị của anh.”

Anh cũng gật đầu. “Anh rất vinh hạnh vì có thể khiến em chấp nhận đề nghị của anh.”

Anh rời đi, cô tiếp tục ngủ.

Tô Diệc Mân quay về công ty.

Kha Hoa nhìn khuôn mặt gần như không cảm xúc của Tô Diệc Mân, lấy hết tài liệu mà anh cần đến. “Đây là tất cả tài liệu liên quan đến Thanh Hồ.”

Tô Diệc Mân gật đầu, đặt tầm mắt vào văn kiện và tài liệu. “Phương án thiết kế của bộ phận thiết kế mấy tháng này hẳn là có mẫu rồi chứ?”

Kha Hoa ngẩn người, vẫn gật đầu.

“Vậy thì dặn dò xuống là sẽ lập tức mở cuộc họp bàn về Thanh Hồ.” Tô Diệc Mân ung dung ngồi trên ghế, cũng không biết đang nghĩ gì.

Lúc này Kha Hoa hơi bối rối, tuy Tô Diệc Mân thường làm một vài chuyện khiến người ta chẳng tài nào hiểu nổi, nhưng không có lần nào không hợp thói thường như vậy. Rõ ràng mọi người trong cả công ty đều đang chuẩn bị để lấy được Sơn Lĩnh, nhưng lúc này anh còn cử người phụ trách chuyện Thanh Hồ. Hơn nữa, khi công trình Sơn Lĩnh khởi công, căn bản không có vốn lưu động chảy vào dự án Thanh Hồ. Nhưng Sơn Lĩnh lại bất ngờ bị Triệu Thị lấy được, ngoài lúc ban đầu anh có biểu hiện hơi tức giận thì những lúc khác giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả, vả lại anh còn nhanh chóng khởi động dự án Thanh Hồ.

Nếu Sơn Lĩnh được khởi công thì sẽ là một kiểu hợp tác của Viễn Thần và Thiên Khải, song lại xuất hiện điều ngoài ý muốn.

Còn, hành vi của Tô Diệc Mân giống như đã tính toán được tất cả vậy.

Lúc này, Kha Hoa càng thêm khâm phục người đàn ông này, dường như chẳng có gì mà anh không thể làm được, cho dù là vào thời điểm thế này.

Cuộc họp diễn ra mấy tiếng đồng hồ để sắp xếp kế hoạch làm đủ thứ chuyện về Thanh Hồ, bộ phận thiết kế, bộ phận tuyên truyền, bộ phận quan hệ công chúng… tất cả đều được điều động. Thanh Hồ, nghĩa cũng như tên, là một hồ nước tự nhiên, mấy năm trước Tô Diệc Mân đã mua mảnh đất đó, song vẫn để không, chẳng sử dụng. Hiện tại, giá nhà ở thành phố này vẫn tăng một mạch, Thanh Hồ là một điểm tham quan tự nhiên, chỉ riêng giá của mảnh đất này đã tăng gấp mấy lần, nhưng Tô Diệc Mân vẫn án binh bất động. Còn bây giờ, vậy mà anh lại muốn sử dụng một cách khá lạ lùng, hơn nữa Tô Diệc Mân không muốn xây thành nhà thương mại bình thường mà xây thành biệt thự thông minh loại nhỏ với công năng chống khô hanh, ấm vào mùa đông và mát vào mùa hè. Thiết kế này là một bước khởi xướng ở thành phố này, xem ra Tô Diệc Mân đã nhắm đến những người ở giới thượng lưu giàu có ví tiền rủng rỉnh.

Công trình bị trì hoãn vì vấn đề tiền vốn lại được Tô Diệc Mân đưa vào chương trình nghị sự, mấu chốt nhất là do mảnh đất này được Tô Diệc Mân mua lại từ mấy năm trước nên tập đoàn Thiên Khải cũng không tiện ăn chia vào lúc này. Nhưng lúc bàn bạc về Sơn Lĩnh, Ôn Như Lôi đã bày tỏ rõ ràng rằng nếu có chỗ nào cần giúp đỡ thì nhất định phải nói, chỉ là định nghĩa “giúp đỡ” này đôi bên đều hiểu rõ trong lòng.



Họp xong, Tô Diệc Mân bảo Lý Bính vào. Không thể không nói, Lý Bính và Kha Hoa là trợ lý đắc lực của anh, còn nguyên nhân anh lựa chọn họ không phải vì họ đủ xuất sắc, mà là bởi họ đủ nhanh nhạy và thông minh. Cho dù có nảy sinh nghi ngờ, họ cũng sẽ không thật sự hỏi, biết mình nên nói gì và không nên nói gì. Con người, quan trọng nhất là biết rõ vị trí của bản thân, nhất định đừng làm chuyện không hợp với thân phận của mình.

“Sếp Tô.” Lý Bính gật đầu với anh rồi mới nói. “Quả đúng như anh dự liệu, Triệu Thị đã bán luôn quyền khai phá Sơn Lĩnh cho Tưởng Thị. Hơn nữa bán với 105% giá đấu.”

Tay Tô Diệc Mân cầm một chiếc bật lửa Zippo phiên bản giới hạn, dường như anh vẫn luôn có động tác nhỏ trông có vẻ thờ ơ này. Mỗi lần anh làm động tác này, người quan sát đều sẽ bất giác đoán xem chiếc bật lửa này có câu chuyện gì phía sau. Chỉ là, chẳng một ai dám hỏi.

Anh gật đầu. “Triệu Thị đoạt Sơn Lĩnh từ trong tay chúng ta, Tưởng Thị ra cái giá này cũng là chuyện có thể hiểu được.”

“Nhưng mà, sếp Tô, sao anh lại xác định được Tưởng Thị chắc chắn sẽ tiếp quản Sơn Lĩnh?”

“Vấn đề này còn đơn giản hơn, chỉ cần Triệu Tử Hoa hơi động não thôi, ám chỉ Tưởng Chí Nam nếu không ra giá thì sẽ bán lại Sơn Lĩnh với giá gốc cho Viễn Thần. Tin rằng đây là điều mà Tưởng Chí Nam chắc chắn không muốn thấy nhất.”

“Nhưng, tại sao sếp Tô lại có hứng với Sơn Lĩnh…”

Tô Diệc Mân cười lạnh. “Sơn Lĩnh có vị trí địa lý tuyệt đẹp, là vùng đất phong thủy có tiếng. Nhưng tại sao Lâm Thị lại cho ra quyền sử dụng Sơn Lĩnh vào lúc này? Cho dù không đủ tiền vốn thì cũng có thể thế chấp ngân hàng, đến lúc đó chỉ cần Sơn Lĩnh vừa phát triển thì rất rõ ràng có thể kiếm được chứ không lỗ. Nếu đã thế, chúng ta đều biết mảnh đất này có thể kiếm lời, chẳng lẽ bản thân Lâm Thị không rõ hay sao?”

Lúc này, Lý Bính mới thật sự khâm phục sự sáng suốt của Tô Diệc Mân.


“Vả lại, từ lâu tôi đã nghe nói Lâm Thị có người trong Chính phủ.”

“Ý của sếp Tô là…”

“Sơn Lĩnh hẳn sẽ bị hoạch định vào một dự án khai phá nào đó của Chính phủ, chắc là sẽ bị chiếm dụng, đến lúc đó Sơn Lĩnh chỉ là một bãi đất hoang.”

“Nếu là vậy, hẳn Lâm Thị sẽ bán đứt mảnh đất này mới phải…”

“Như thế thì lồ lộ quá, vả lại sẽ khiến người ta hoài nghi. Nhưng ông ta làm vậy không chỉ có thể coi như chuyện không liên quan đến mình mà còn có thể diễn vai một người vô tội, dẫu sao tính ra thì Lâm Thị cũng coi như đã tổn thất một món tiền lớn.”

Lý Bính gật đầu, chiêu này thâm thật, có điều dù thế nào thì dường như đều không thể giấu giếm được con mắt của Tô Diệc Mân. Điều này khiến Lý Bính càng thêm tin rằng đi theo ông chủ này nhất định sẽ hơn hẳn mọi người.

Lý Bính ra khỏi văn phòng.

Tô Diệc Mân bật lửa, ngọn lửa màu xanh nhạt, anh nhìn một lúc lâu, rồi mới lấy xấp ảnh trong ngăn kéo ra. Động tác của anh rất tập trung, anh đốt từng tấm ảnh một, tựa như anh chưa từng nhìn thấy những bức ảnh này, mà cảnh tượng ấy cũng chưa bao giờ xuất hiện.

Tay anh siết lại, sau đó hất đổ đống tro tàn đã cháy hết.

Buổi chiều, Tô Diệc Mân đến cổng rạp chiếu phim đã hẹn. Sau khi anh đứng ở đó gần nửa tiếng đồng hồ, người trong ký ức mới xuất hiện trong tầm mắt anh với bộ đồ hợp thời trang.

Tưởng Nhã Đình đi đến bên cạnh Tô Diệc Mân, sau đó lấy vé xem phim mình đã chuẩn bị ra, lắc lắc trước mắt anh. “Em thông minh chưa, biết đường mua vé từ trước rồi.”

Tô Diệc Mân cười. “Vậy thì mau vào thôi! Bắt đầu luôn rồi.”

Tưởng Nhã Đình bặm môi, sau đó kéo tay áo anh. “Em còn tưởng anh sẽ tức giận rồi cãi nhau với em, nếu không thì sẽ một mực bơ em nữa.”

Tô Diệc Mân nhìn cô mấy cái. “Thôi được rồi. Thực ra anh tức giận vô cùng, nhưng vì quá tức giận nên tức đến mức chẳng còn nổi nóng luôn rồi.”

Tưởng Nhã Đình buồn bực, ủ rũ đi vào rạp chiếu phim.

Phần cuối cùng “Ring 0: Birthday” của bộ phim điện ảnh đình đám một thời “Vòng tròn oan nghiệt” kể về cuộc đời một thiếu nữ có năng lực dự đoán, còn phần này thì tiết lộ câu chuyện ly kỳ của mấy phần trước. Sau cái chết của mẹ, Sadako bị bố ruột của mình đẩy xuống giếng và sống ba mươi năm trong giếng bằng nghị lực mạnh mẽ, cuối cùng mới chết.

Nhưng cô ấy từng muốn rời khỏi giếng vô số lần, muốn bò lên miệng giếng vô số lần, đó là kỳ vọng duy nhất của cô ấy. Song cuối cùng, cô ấy đã thất bại, hơn nữa năng lực ý chí của cô ấy còn nhập vào cuốn băng. Cuốn băng trở thành một lời nguyền chết chóc…

Người trong rạp đều nín thở xem từng cảnh tượng giật gân, Tưởng Nhã Đình kéo Tô Diệc Mân. “Sao anh không tò mò tại sao em lại lựa chọn bộ phim này?”

“Tại sao em lại lựa chọn bộ phim này?” Giọng anh rất nhẹ, nhưng lại chứa ý cười.


“Giật gân kích thích, với lại có thể để anh cảm nhận trọn vẹn sự vĩ đại của phái nam khi có thể đem lại cho em sức mạnh vào lúc em sợ hãi.”

Anh liếc nhìn cô mấy cái. “Nhưng anh chẳng cảm thấy em đang sợ chút nào.”

“Đó là vì lúc ở nhà em đã xem đi xem lại mấy lần, tiêm phòng trước rồi.”

“Vậy em còn xem…”

“Em cảm thấy chắc chắn anh không có thời gian xem, cho nên em đi cùng anh.”

Tô Diệc Mân lắc đầu, kéo tay cô. “Vậy anh nghĩ ta nên ra ngoài thì hơn!”

“Toàn nghĩ xấu cho người tốt.”

Tô Diệc Mân cười, sau đó kéo cô ra khỏi rạp chiếu phim.

Một tuần trước cô đã đi du lịch, trông thì không có nhiều thay đổi, nhưng làn da đã đen hơn. Anh nhớ cô ghét nhất là có người nói cô đen, lúc ra ngoài cô luôn phải thoa mấy lớp kem chống nắng từ trong ra ngoài thì mới xuất phát.

“Em đói rồi.” Cô kéo tay anh, mắt nhìn anh, có mấy phần đáng thương.

“Vậy thì đi ăn cơm.”

Nơi anh dẫn cô tới trông không mấy sang trọng và đắt đỏ, nhưng thức ăn luôn là loại tinh tế nhất. Anh rất kén chọn với đồ ăn, ngày trước có lần hai người cùng đi ăn cơm, anh quạc cho một đầu bếp phải á khẩu cạn lời.

“Lạ ghê, rõ ràng hẳn là anh chẳng có bao nhiêu thời gian, sao ngay cả nơi hẻo lánh thế này anh cũng có thể tìm ra chứ.” Tưởng Nhã Đình ăn một miếng cháo rồi nói.

“Rượu thơm không sợ ngõ sâu.” Anh cũng cười nhàn nhạt.

“Anh rõ là hời hợt. Em đi bao nhiêu ngày như thế mà cũng chẳng gọi cho em một cuộc điện thoại nào.” Cô bất mãn oán giận.

“Thời gian này bận quá, không chú ý đến. Với lại anh nghĩ, hẳn là em chơi rất vui, e là vui quên đường về ấy chứ.”

Bấy giờ Tưởng Nhã Đình thật sự nở nụ cười. “Phải đó, lúc tắm nắng trên bãi biển, em còn quen trai đẹp. Cảm giác thích lắm.”

“Ừ, đúng là thích thật.” Tô Diệc Mân cười đả kích. “Ngay cả da cũng đen đi không ít rồi.”


Lúc này Tưởng Nhã Đình cười không nổi nữa. “Em biết ngay mà, kem chống nắng đó đều điêu toa, còn nói là phơi nắng thế nào cũng không đen.”

“Có người tưởng thật như em ấy hả?”

“Mặc kệ anh, anh chỉ biết cười nhạo em thôi.” Cô chẳng húp cháo nữa, toàn bộ tâm tư đều dồn vào làn da bị phơi đen.

Anh thở dài. “Hôm nào anh cùng em đi chọn loại kem chống nắng tốt nhất, em đừng lăn tăn nữa. Cằm có thể treo một bình sữa rồi kìa.”

“Anh còn cười nhạo nữa.”

“Không thật mà.”

“Em nói có là có.”

“…”

Anh thanh toán, nhìn dáng vẻ đơn thuần của cô, thật sự đáng để hoài niệm sự đơn thuần và tốt đẹp như thế. Ấy là thứ mà anh chưa bao giờ có được, thật muốn cô có thể mãi tiếp tục như vậy. Lúc nghĩ thế, anh liền thật sự nhìn cô mà thất thần.

Thực ra, cô cũng không hề ngốc, nhưng lại thỏa mãn với sự hài hòa của hiện tại.


Dù rằng, cô nghĩ thế nào cũng không thông tại sao khi ấy Tô Diệc Mân lại cưới Tô Tử Quân, nhưng nghe Tưởng Chí Nam nói: “Quyết định này là sự lựa chọn tốt nhất đối với Tô Diệc Mân, xem ra Viễn Thần và Thiên Khải thật sự định làm anh em rồi. Sau này hẳn là Tưởng Thị sẽ càng thêm rắc rối.”

Lúc đó, cô bắt đầu hiểu, rất nhiều chuyện không phải mình muốn sao thì là vậy, nhất là với thân phận như họ. Cho nên trước giờ cô chưa từng hỏi bất cứ chuyện gì của anh, dù cô rất muốn biết rốt cuộc anh nghĩ thế nào.

Gió bên bờ biển rất to, Tô Diệc Mân phủ áo khoác ngoài của mình lên người cô. “Cẩn thận kẻo bị cảm.”

Anh biết cơ thể cô rất yếu ớt, hình như lúc ra đời cô đã bị cảm lạnh, kể từ đó về sau cơ thể rất yếu, chỉ cần gặp một cơn cảm vặt thì sẽ có phản ứng rất dữ dội. Cô ngồi xe buýt một đoạn rất ngắn cũng sẽ say xe, càng không dám đi tàu hỏa, đi máy bay sẽ tốt hơn một chút. Trước đây anh cười nhạo cô thật sự có cơ thể của đại tiểu thư, nhưng dù nói vậy, anh luôn đích thân đến trường cô đón cô ra, chỉ vì cô không thích ngồi xe của người lạ.

“Sẽ không dễ ốm thế đâu.” Cô bất mãn.

“Cẩn thận vẫn tốt hơn.” Anh lặng lẽ bao bọc cô, tay đặt vừa đúng lên áo khoác ngoài của anh, như thế sẽ ngăn được áo rơi xuống.

“Anh xem, cảnh đêm ở đây đẹp quá đi.” Tầm nhìn của cô mau chóng bị ánh đèn phản chiếu chói lọi trên sông thu hút.

Anh gật đầu.

Cô sực nhớ tới điều gì. “Phần lớn con trai lớp em đều cận thị, mà kha khá bạn đã bị cận từ hồi cấp hai rồi. Anh bảo vệ mắt mình tốt đấy, đến bây giờ thị lực vẫn tốt như thế.”

Tô Diệc Mân sững người một lát. “Đâu có, ngày trước anh cũng cận thị mà.”

“Đeo kính áp tròng à? Nhưng sao không thấy giống nhỉ…”

“Không phải. Hồi cấp ba anh đã làm phẫu thuật rồi.”

“Đau không?”

“Không đau.” Anh cười dịu dàng với cô. “Hình như là dùng các loại tia để cắt bỏ lớp màng mỏng bề mặt giác mạc mắt, không đau. Chỉ là mấy hôm đó không được rửa mặt, sợ mắt dính nước, đó mới là chuyện khó chịu nhất.”

“Có thể dùng giấy ướt mà.”

“Thứ đó được đổ nước có tính ăn mòn nhiều lần lúc ở trong nhà máy, mấy tháng mới xuất xưởng, anh cảm thấy dùng giấy ướt xong sẽ càng bẩn.”

“Anh làm em sau này không dám dùng giấy ướt nữa rồi.” Tưởng Nhã Đình bặm môi. “Nhưng mà, em rất tò mò mấy hôm anh đều không rửa mặt thì sẽ thế nào.”

Tô Diệc Mân buồn bực, khi ấy, anh thế nào đây?

Lại ngắm cảnh đêm một lúc, Tô Diệc Mân đưa Tưởng Nhã Đình về nhà.

Sau khi xuống xe, Tưởng Nhã Đình nhìn anh. “Anh đã đồng ý sẽ đi mua kem chống nắng cùng em, không được chơi xấu đâu đấy.”

“Được.” Anh cười ưng thuận.

Sau khi nhìn cô đi vào biệt thự, Tô Diệc Mân mới quay xe, nét mặt lại phục hồi vẻ bình tĩnh giống bình thường, như thể anh của vừa rồi chỉ là một ảo giác. Nhưng, anh thích thứ cảm giác này, tựa như chỉ có lúc ở bên cạnh cô, mình mới có thể không có vướng bận, cũng không mang bất cứ toan tính nào, tiến vào một thế giới đơn thuần nhưng không thuộc về anh.

Anh lái xe một lúc lâu thì mới về đến căn hộ.

Phòng khách hơi bừa bộn, anh hơi chau mày, anh nhớ cô luôn dọn dẹp nhà cửa sạch bong, ít nhất theo anh thấy là vậy.

Khắp nơi đều bày một vài cuốn sách, anh ngẩn người một lúc mới hồi hồn, thì ra cô thật sự định đi học lại. Đây đều là sách cô mua để ôn tập, đầu cô vùi vào trong sách, có vẻ đang ngủ rất say. Anh nhìn một lúc lâu, rồi mới bế cô, đặt cô lên giường.

Lúc cởi dép lê giúp cô, ánh mắt anh rơi vào bàn chân cô. Bàn chân cô rất ngắn, cũng rất gầy và nhỏ. Anh dùng tay so sánh, không biết ngắn hơn của mình bao nhiêu nữa.

Anh đứng dậy thở dài, cầm quần áo rồi đi tắm.