*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 28 Công Tử Vô Tình (6)
Editor:KL
"Chàng xem tướng công nhà người ta làm gì kìa!? Ai giống chàng, mua cho ta cây trâm bạc đều keo kiệt bủn xỉn , cuối cùng dùng một cây trâm gỗ đào đuổi ta đi......"
Khi cả hai đang nhìn nhau, một âm thanh oán trách bỗng nhiên vang lên cạnh hai người.
Bọn họ cùng một chỗ theo âm thanh nhìn lại, liền nhìn thấy một nam nhân mặc quần áo bằng vải bố, màu da ngăm đen,vai mang đòn gánh, trong cái sọt đựng không ít dầu, muối, vải vóc,đồ vật vụn vặt đang đứng gần hắn là một phụ nhân thanh y cột khăn trùm đầu đưa tay nhéo nhéo ngang hông thịt mềm của hắn, cho dù là thế, nam nhân cũng chỉ là hướng người bên cạnh lấy lòng cười, cũng không phản bác.
Có thể là Yến Hành Chi cùng Đường Ninh hai người nhan trị quá cao, đẹp mắt, mặc kệ người ở đâu đều sẽ làm mọi người nhìn chăm chăm, cho nên vừa vào huyện thành liền hấp dẫn cả chú ý của cả đường phố, cũng bao gồm một đôi phu thê mới bán xong lâm sản, vừa mới mua đồ vật cần thiết trong nhà.
Bởi vì cách không phải rất gần,phụ nhân thanh y căn bản không có nghe rõ ràng hai người đang nói cái gì, tất cả lực chú ý của nàng đều bị cây trâm ngọc chưa từng thấy qua trên đầu Đường Ninh hấp dẫn, cực kỳ hâm mộ liền oán trách một câu như vậy.
Vừa nghe đến nàng nói như vậy, Đường Ninh đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó gấp đến độ mặt đỏ tới mang tai mà vội vàng khua tay áo, "Không phải, ngươi hiểu lầm, ta cùng với Yến công tử cũng không phải là....."
"Nha ha ha ha, tiểu cô nương da mặt mỏng, đại tỷ biết, thành thân sinh hài tử sẽ tốt."
Thấy Đường Ninh đỏ mặt, phụ nhân lập tức ra vẻ là người từng trải, trêu ghẹo nói.
"Thật không phải là......"
Bên này Đường Ninh còn muốn giải thích ,Yến Hành Chi liền đã trước nàng một bước, cười khanh khách với phụ nhân thanh y mở miệng hỏi, "Xin hỏi vị phu nhân này, vì sao sắc trời sắp muộn, huyện thành lớn như vậy vẫn náo nhiệt lạ thường?"
Đối đãi phụ nhân này Đường Ninh đúng là mồm mép đều phá, e rằng đều không cách nào cùng với nàng giải thích minh bạch,Yến Hành Chi trực tiếp chen vào xóa đi chủ đề.
Các ngươi không biết?" Phụ nhân hơi kinh ngạc mà há to miệng, lại quan sát trên dưới lại bọn hắn, "Công tử hai người các ngươi là người bên ngoài sao? Đêm nay là lễ lớn của thành Lan Chu chúng ta, tiết hoa đăng. Bây giờ còn nhìn chưa ra, đến buổi tối trên đường mới náo nhiệt, khắp nơi đều là người, hai bên đường treo cũng là đủ loại hoa đăng, nghe nói buổi tối còn có pháo hoa, một hồi phu thê chúng ta đem đồ vật đưa về nhà,sau đó cũng sẽ mang hài tử tới xem một chút! Một năm chỉ có một lần!"
Nghe xong lời của phụ nhân, Đường Ninh trên mặt cũng lộ ra vẻ khao khát,không nghĩ tới......
Không, nàng sớm nghĩ tới.
Yến Hành Chi muốn công lược nàng, chỉ dựa vào đổ máu chảy mồ hôi vẫn còn có chút không đủ, cho nên mới cố ý gấp rút,khống chế tốc độ trên đường của hai người , cuối cùng tới huyện thành,hắn đã sớm biết ở đây có tiết hoa đăng, còn không phải là vì muốn cùng nàng có nhiều một ít thời gian chung đụng hay sao, nhiều một ít...... Có thể tới cơ hội tính kế của nàng rồi.
Nàng biết, bởi vì đây tất cả những gì còn sót lại từ trong cốt truyện.
Bây giờ chủ yếu chính là xem đến cùng ai lừa dối ai.
Giống như Đường Ninh sở liệu, quả nhiên khi sắc trời đêm, Yến Hành Chi liền chủ động đến tìm nàng đi ra xem một chút tiết hoa đang một năm một lần trong miệng nông phụ kia.
Lý do là bọn hắn chỗ ở thị trấn này cách Không Sơn phái cũng không có bao xa, ngược lại bọn hắn cũng cần ở nơi này trong huyện thành nghỉ chân,sao không thừa cơ xem tết hoa đăng rốt cuộc có bao nhiêu long trọng,đồng thời giải tỏa căng thẳng trên đường.
Đường Ninh gật đầu đáp ứng.
Chờ thật sự đi theo sau lưng Yến Hành Chi sau khi ra ngoài, nàng mới phát hiện phụ nhân thanh y lúc trước cũng không có nói ngoa, cái gọi tiết hoa đăng ở Lan Chu thành thật sự rất long trọng, tiểu phiến(*hàng rong) bên đường cái gì cũng có bán, chè trôi nước nóng hổi, đủ loại, tiểu hài tử thích nhất là hồ lô ngào đường, còn có mặt nạ, tranh chữ, vải vóc các loại, nhưng trên lề đường bán nhiều nhất là hoa đăng.
Hình con thỏ , hình hoa sen, đủ loại kiểu dáng, đủ mọi màu sắc, cái gì cần có đều có.
Trẻ con và người lớn có hoa đăng đâu đâu cũng thấy, xung quanh là những người tung hứng đang bưng bát đi cà kheo, vỗ tay tán thưởng, trong không khí sôi động như vậy, Đường Ninh cũng chen vào tham gia vui vẻ hai lần, nhưng bởi vì hành lý nàng mang theo từ Dược thần Cốc sớm đã theo xe ngựa không thấy bóng dáng, trên thân cũng không bao nhiêu tiền, cuối cùng Yến Hành Chi sau lưng nàng lấy ra bạc.
"Bánh nồi đất, vừa thơm vừa ngọt, bánh nồi đất đây! Ey, tiểu cô nương, ngươi muốn tới thử một cái sao?"
(*Bánh nồi đất 甑糕)
Vừa đi ngang qua gian hàng của người hát rong, một giây sau Đường Ninh liền cảm thấy có mùi thơm ngào ngạt xâm nhập vào mũi nàng.
Ngẩng đầu nhìn lại, Đường Ninh phát hiện phía trước cách nàng không xa trên một gian hàng, đang bán một loại bánh gạo nếp trắng trắng đỏ đỏ, bên trên gạo nếp nóng hổi đầy táo đỏ, mứt táo, đậu đỏ các loại đồ vật, từ nhỏ đã thích ăn đủ loại gạo nếp như Đường Ninh, trong nháy mắt liền nhìn thấy thức ăn này, thấy Yến Hành Chi bên cạnh không thèm để ý chút nào,bước chân không hề dừng lại luôn muốn tiến về phía trước.
Nàng vội vàng thò tay liền kéo lại ống tay áo của hắn, "Yến...... Yến công tử......"
Bởi vì trong lòng muốn ăn mà có chút xấu hổ, trên mặt Đường Ninh sớm đã bay lên một vòng ráng hồng , nhìn về phía hai mắt Yến Hành Chi,ánh đèn nổi bật bốn phía ,mắt nàng tựa như có thể phóng ra ánh sáng tới.
Yến Hành Chi lộ ra ứng phó không rõ ràng cho lắm, vừa mới bởi vì trong đầu đang suy tư tối nay hành động thế nào, hắn hồi thần một lúc cũng không biết rõ chính xác ý tứ của Đường Ninh.
Vẫn là Đường Ninh nhìn hắn một cái sau đó lại nhìn một chút bên sạp hàng bánh nồi đất.
Sáng tỏ ý của nàng,Yến Hành Chi lập tức có chút buồn cười mà cong cong khóe miệng, đợi hắn nhìn thấy tiểu cô nương bị bỏng đến hà hơi, còn vừa muốn cắn một ngụm bánh trong túi giấy hắn vừa mua, lại lộ ra một biểu lộ thỏa mãn,khóe miệng nam nhân nâng lên đường cong càng rõ ràng.
Ngay sau đó hắn liền thấy được Đường Ninh ôm túi giấy nhìn về phía trước,ánh mắt bỗng dưng sáng lên, tiếp đó giống như căn bản không phát giác được mình làm cái gì, kéo tay của hắn lại, thật hưng phấn mà hướng phía trước chạy tới.
Trong quá trình chạy, Yến Hành Chi liên tục nhìn chằm chằm vào bàn tay mà cả hai nắm lấy nhau.
Mãi cho đến khi dừng lại, cảm giác mềm mại mịn màng đột nhiên biến mất.
Hắn liếc mắt nhìn, trong mắt khó lường nhíu chặt, vừa mới nắm chặt đấm, ngay sau đó liền cảm thấy Đường Ninh ở bên cạnh vươn tay vỗ vỗ cánh tay của hắn,"Ngươi xem, thật nhiều thật nhiều hoa đăng!"
Yến Hành Chi theo tiếng nhìn lại, liền nhìn thấy trên đỉnh đầu của hai người có một tòa nhà lớn, trên giá gỗ treo đầy đủ loại hình dáng hoa đăng, trên đỉnh đầu là một hoa đăng hình long phượng Trình Tường ,thủ công tinh xảo cẩn thận, hoa đăng hình rồng trong gió xa xa kia nhìn giống như là đang sống.
Mới nhìn đến ở đây, hắn liền nghe được một bên chưởng quỹ giới thiệu, nói là tiết hoa Lan Chu thành đăng đêm nay,cửa hàng hoa đăng của bọn họ là do nhà họ Thiếu Đông đứng đầu,cũng làm điểm tặng thưởng, bọn họ làm ra một cái cột buồm ở đây,người nào có thể gỡ tú cầu trên cột mà không cần kéo cột xuống, có thể chọn bất kỳ chiếc hoa đăng nào trên giá này, kể cả rồng và phượng ở trên cùng.
Vừa nghe đến như vậy, tại chỗ cơ hồ tất cả người vây xem đều xôn xao lên.
Dù sao hoa đăng long phượng Trình Tường kia người ngoài không biết Lan Chu người bọn họ còn không biết sao?
Đây chính là trấn điếm chi bảo trong cửa hàng bọn họ, không chỉ có như thế, còn từng có một thương nhân buôn muối đến từ Dương Châu khai ra giá cao1000 lượng , đây chính là 1000 lượng nha!
Nhưng khi họ nhìn vào cột buồm, cao gần bằng bức tường thành và dày bằng một cánh tay, họ biết rằng hoa đăng này không hề dễ dàng có được.
Nghe người chung quanh không ngừng thảo luận về hoa đăng long phượng Trình Tường ,Đường Ninh lại cắn miếng bánh nồi đất,ngửa đầu nhìn hoa đăng treo trước mặt, "Hoa đăng long phượng Trình Tường thật xấu nha, nếu là ta, sẽ chọn hoa đăng xếp thứ ba Thỏ ngọc bão nguyệt, thật sự rất đẹp!"
"Thỏ ngọc bão nguyệt sao?
Yến Hành Chi lẩm bẩm.
"Cái gì?"
Đường Ninh chỉ nghe thấy hắn dường như phát ra âm thanh, nhưng không có nghe thấy hắn nói cái gì, quay đầu lại có chút nghi hoặc hỏi.
Nhưng nàng chỉ nhìn thấy khuôn miệng hơi nhếch lên của Yến Hành Chi, Đường Ninh nhìn hắn nhẹ nhàng đẩy đám người đang nhìn trước mặt sang một bên, đi tới cột buồm bị đám người vây quanh,chưa kịp phản ứng,chân hắn chỉ khẽ chạm vào cột buồm, cởi bỏ tú cầu trên đỉnh cột buồm một cách vô cùng dễ dàng,giao cho chưởng quỹ trước mặt.
"Yến công tử......"
Đường Ninh kinh ngạc nhìn sự tình phát sinh chưa tới 2 giây.
Mà chưởng quỹ,kia trước kia còn một mặt đắc ý, trong lòng đã có dự tính , thấy mình mới nói xong đã có người lấy xuống tú cầu, rõ ràng bọn hắn lúc trước đã gọi người thí nghiệm vô số lần cũng không có người có thể gỡ xuống tú cầu trên cột buồm, ai có thể nghĩ tới vậy mà......
Chưởng quỹ sắc mặt dần dần trợn trắng.
Người bốn phía xem náo nhiệt lại im lặng trong nháy mắt, bỗng nhiên phát ra tiếng vỗ tay tiếng khen tới, hơn nữa không ngừng kêu chưởng quỹ nhanh chóng thực hiện lời hứa của hắn, để công tử người ta tùy ý chọn một chiếc đèn trên giá đèn.
Mọi người đều chú ý bên này, chưởng quỹ căn bản nói không nên lời cự tuyệt, ở trong lòng âm thầm kêu một câu đắng,sau đó, liền muốn mở miệng gọi người đem cái đèn long phượng Trình Tường gỡ xuống đưa cho Yến Hành Chi trước mặt.
Hắn lại trực tiếp khua tay, nói câu không cần,sau đó tung người một cái,người nhẹ nhàng như lông ngỗng, rơi vào đèn trên giá, tiếp đó tự tay lấy xuống Thỏ ngọc bão nguyệt xếp thứ ba.
"Haizz, ngươi như thế nào......"
"Chính là, như thế nào không chọn long phượng Trình Tường, 1000 lượng bạc lận đó!"
......
Mọi người vây xem thấy Yến Hành Chi chọn đèn nhỏ Thỏ ngọc bão nguyệt không chút nào đáng tiền, lần nữa huyên náo lên, ngược lại là đăng chưởng quỹ cửa hàng hoa , nhẹ nhàng thở ra, dùng ống tay áo xoa xoa mồ hôi lạnh ở thái dương , nói một câu một khi lựa chọn liền không thể thay đổi, mà bắt đầu chúc mừng Yến Hành Chi.
Yến Hành Chi cũng không thèm để ý, chỉ là xách theo cái đèn nhỏ Thỏ ngọc bão nguyệt kia, mang theo ý cười, cả người dưới ánh đèn giống như bạch y tiên nhân, nhẹ nhàng linh hoạt mà rơi xuống trước mặt Đường Ninh , đem đèn hướng nàng đưa tới, "Đường cô nương, Thỏ ngọc bão nguyệt của ngươi."
Nhìn thấy hoa đăng trước mặt, lại nhìn nụ cười hoàn mỹ không chê vào đâu được trên mặt Yến Hành Chi,trên mặt Đường Ninh không khống chế được một mảnh lại một mảnh đỏ lên.
"Ta......"
Nàng bên này còn chưa kịp nói lời khước từ,người vây quanh bên cạnh hai người cũng đã bắt đầu ồn ào lên.
"Tiểu cô nương, cầm đi, tướng công của ngươi biết ngươi ưa thích cố ý lấy cho ngươi , còn không mau nhận lấy."
Bên cạnh một bà bà hảo tâm cười híp mắt nói.
Ánh mắt bà nhìn Đường Ninh cùng Yến Hành Chi từ ái giống như là đang nhìn tiểu bối trong nhà.
"Ta với hắn không phải......"
"Chúng ta không phải vợ chồng, chỉ là bằng hữu."
Đường Ninh không ngừng vội khua tay, lời giải thích còn chưa nói ra miệng, Yến Hành Chi liền tiếp lời giải thích của nàng như vậy.
"Tốt tốt tốt, không phải, không phải, bà bà hiểu, đều hiểu!"
Thấy bà bà lộ ra vẻ "ngươi không cần nói nhiều, ta cái gì cũng hiểu", Đường Ninh liền biết mặc kệ nàng giải thích thế nào, đối phương hẳn là đều nghe không vào, lúc này đưa tay kéo lại ống tay áo Yến Hành Chi, ngay lập tức mà chạy trốn.
Mãi đến khi trốn đến một nơi không có quá nhiều người, nàng mới chịu dừng lại,thở phào nhẹ nhõm.
Dừng lại một cái, Yến Hành Chi liền cười đem hoa đăng trong tay đưa tới Đường Ninh.
Nhìn thấy hoa đăng, Đường Ninh lập tức nhớ lại cảnh mình xấu hổ đến mức không tìm được chỗ trốn, Đường Ninh vội xua tay,"Không cần, thật sự không cần, Yến công tử, ta vừa mới chỉ là cảm thán Thỏ ngọc bão nguyệt này xinh đẹp, cũng không phải thật sự muốn, đèn này ta không có thể muốn!"
"Không muốn sao?"