Xem ra, lời cầu nguyện của cô đã không đến tai ông trời rồi.
"Em tốt nhất nên nói rõ lý do, tại sao em lại ra ngoài giờ mới về."
Âm thanh lạnh băng, làm Cổ Tinh Nhã vừa đi vào cửa đứng khựng lại, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh băng trước mắt.
"Em. . . . . em. . . . . . Em đi nhầm phòng, giờ mới về!" Cô rất không có chí khí, muốn đem toàn bộ hình ảnh trước mắt biến mất, xoay người liền chạy ra cửa.
"Cổ, Tinh, Nhã, em tốt nhất bỏ ngay ý định lẩn trốn đi!"
Cô tốt nhất đừng thử thách tính kiên nhẫn của anh. Bằng không. . . . . . Ân hừ! Cô thật đáng chết! Bỏ ý định chạy trốn, Cổ Tinh Nhã chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo anh trở về phòng.
Hôm nay rốt cuộc là cái ngày quỷ gì vậy, là ngày Phật nghỉ phép sao? Nếu không, cô sao lại đen đủi thế này?
Hơn nữa cô lại ngoan ngoãn chịu để anh lớn tiếng với mình cán? Cô phải biết làm ra bộ mặt lạnh lùng giết người để đối chọi lại anh chứ! Chính là như vậy, cô muốn. . . . . .
"Cổ, Tinh, Nhã, em đang làm gì đấy?" Anh giận dữ nhìn cô quát lên.
"Không có." Cô lầm bầm trả lời, bước nhanh về phía anh.
Vừa bước vào phòng khách, Trọng Suất Ngụy không nén nhịn nữa, trực tiếp bộc phát tức giận: "Em tưởng em là ai? Gặp chuyện như vậy sao không nhanh chân mà chạy? Vì sao không đợi người đến cứu, bằng không kéo dài thời gian cũng tốt, vì sao lại muốn tự mình giải quyết chứ? Em muốn mọi người biết em là anh hùng có phải hay không?"
"Em. . . . . . Không có!" Làm gì mà tức giận vậy chứ. Anh không phải là không biết năng lực của cô.
"Không có, em dám nói không có, em có hay không nghĩ đến cảm giác của anh khi nghe nhìn thấy việc đó không hả? Em rốt cuộc có biết hay không, lúc anh nhìn thấy cô ta cầm dao xông vào em là tim anh muốn rớt xuống không hả?" Anh điên cuồng hét lên.
"Em. . . . . . Em. . . . . ."
Cô nhất định không biết. Xem cô ấp úng kìa. Anh giờ chỉ biết cô vừa mới rồi không hề nghĩ đến anh, thậm chí một chút cũng không nghĩ đến cảm nhận của anh.
Đáng chết! Vì sao lúc bình thường cô rất quả quyết, giờ gặp chuyện này, cô lại trở nên trì độn vậy chứ. Mà đứng trước mặt anh, cô càng si ngốc hơn.
Anh tức giận quay đầu đi, không muốn lại nhìn thấy người con gái làm anh vừa yêu vừa tức.
"Ngụy. . . . . . Không cần tức giận. . . . . ." Cổ Tinh Nhã làm nũng, đến bên anh nhẹ giọng nói.
Gương mặt anh tuấn vẫn tức giận. Quyết không quan tâm đến cô, không nhân nhượng cô nữa để cô biết anh không chỉ quan tâm cô bằng lời nói mà thôi.
"Em biết anh lo cho em nhưng không phải em không có năng lực tự bảo vệ mình." Đàn ông a! Có đôi khi cũng giống như đàn bà vậy, cũng muốn được xoa dịu.
"Anh không biết!" Trọng Suất Ngụy lại gầm nhẹ, "Phải! Em thực lợi hại, nhưng em có thể đảm bảo sẽ không có điều gì bất trawchs xảy ra không? Em có thể đảm bảo, lần sau điều mà anh nhìn thấy không phải là một cái xác lạnh tanh nằm trong nhà xác không? Em có thể đảm bảo sao?
"Anh quan tâm không phải bởi vì thân thủ của em được không, mà là anh quan tâm ngươi con gái của anh. Cô gái tên Cổ Tinh Nhã – không phải là lãnh đạo của tập đoàn Ân Long, không phải là một sát thủ lợi hại, mà là vợ anh, là mẹ của các con anh, được không ?" Anh khí thế bức người. Mỗi một câu lại một câu đều nói to, rõ ràng. Giống như là muốn đem việc này khẳng định một lần. Từng câu, từng câu khắc vào trong tâm trí cô.
"Em. . . . . ." Cô không biết lúc đầu là anh muốn như vậy.
Cho tới nay, cô đẫ làm rất nhiều nhiệm vụ, tạo nên vị trí của cô mà rất ít người có thể làm đối thủ. Cô cũng làm rất nhiều nhiệm vụ nguy hiểm, trở nên rất quen thuộc với cô. Không phải anh không biết như vậy sao . . . . . .
Anh quan tâm không phải là nhiệm vụ nguy hiểm, mà vì cô là vợ anh, thuần túy là người của anh.
"Xin lỗi, em ——" đột nhiên một trận buồn nôn kéo đến khiến những gì cô muốn nói lại không nói được.
"Sao vậy?" Vừa nghe thấy giọng nói của cô không tố, anh lập tức thay đổi thái độ.
"Em. . . . . . em. . . . . ." Cố ngăn cảm giác cuộn lên trong dạ dày, cô nhịn không được chạy thẳng vào toilet.
Thật vất vả nôn hết những gì có trong bụng ra, cô mệt mỏi dựa vào người Trọng Suất Ngụy đi vào phòng ngủ nghỉ ngơi.
"Em thấy không khỏe ở đâu?" Trọng Suất Ngụy cầm khăn mặt, ôn nhu lau mặt cho cô.
"….." Cô nằm ở trên giường, hư yếu thời dài.
"Phanh!" một tiếng, cửa phòng bị đẩy ra. Liễu Thuần Đình xách túi y tế tiêu sái đi vào, chọn một chỗ ngồi thoải mái, không đợi chủ nhà tiếp đón.
"Liễu thư ký, tôi không phải gọi bác sĩ sao? Bác sĩ đâu?" Trọng Suất Ngụy nhìn ra cửa tìm kiếm.
"Tôi mời rồi, còn là danh y nữa." Liễu Thuần Đình ôn tồn trả lời, bắt đầu lấy dụng cụ trong túi ra.
"Vậy người đâu?" Anh lạnh lùng hỏi.
"Đã đến!" Thật là, ánh mắt sáng như vậy cũng không nhìn thấy người đang đứng trước mặt chứ!
"Cô đừng nói là cô nha?" Thanh âm Trọng Suất Ngụy lại càng thêm lạnh, vẻ mặt căng thẳng rất muốn đánh người.
"Đúng vậy a! Có gì sao?" Hoài nghi a? Có rất nhiều người trả giá cao để mời cô khám bệnh mà còn không được đấy!
"Liễu thư ký, cô không cần thổi phòng vậy chứ?" Chọn lúc này mà nói giỡn là không được đâu.
"Tôi không có nói giỡn." Cô nghiêm túc trả lời.
"Cô. . . . . ." Anh phát điên nhịn không được nhấc tay lên định đánh lại bị một bàn tay mềm mại khác giữ lại.
"Ngụy, Thuần Đình không nói giỡn. Cô ấy thật là danh y." Bất quá là danh y chuyên thuộc hắc đạo .
"Thật sao?" Anh nghi vấn hỏi lại.
"vâng." Cổ Tinh Nhã thiếu điều giơ tay lên thề.
Hơn nữa, nếu bọn tranh cãi nữa, anh tuyệt đối sẽ thua. Nhưng mà ngững lời này không thể nói ra, sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của đang ông.
"Thực lắm lời, có muốn tôi khám bệnh không?" Lãng phí thời gian.
Lần này, Trọng Suất Ngụy không nói gì nữa, lui qua bên để Liễu Thuần Đình chuyên tâm khám bệnh.
Cô nghe mạch rồi sờ mó một hồi, cuối cùng kết luận: "Không gì bệnh, chỉ là sự cố gắng của Tổng tài đã có kết quả mà thôi."
Khám bệnh xong, Liễu Thuần Đình chậm dãi thu dọn dụng cụ.
"Cái gì?" Trọng Suất Ngụy nhíu mày không hiểu.
"Ừ. . . . . . Cậu nói đi!" Phất tay, Liễu Thuần Đình tiêu sái dời đi. Trước khi đi còn trừng mắt nhìn người đang nằm trên giường.
"Rốt cuộc là bị làm sao?" Anh lo lắng hỏi.
"Chính là. . . . . ." Cổ Tinh Nhã cười cười, "Em lại có thai rồi !"
"Có thai. . . . . . Đợi chút! Có mang? Em nói là em sao?" Anh kinh hỉ nhìn cô rồi lại nhìn xuống bụng cô.
"Chẳng nhẽ là anh?" Cổ Tinh Nhã vui vẻ cười trêu.
"Anh chỉ biết, sự cố gắng của anh cũng có thành quả rồi." Trọng Suất Ngụy khoa trương cười, hưng phấn nhẩy lên giường ôm lấy cô.
"Này, này!" Cô cười ứng cùng.
"Hôm nay anh đã nói anh yêu em chưa nhỉ?"
"Vâng, nhưng em không ngại nghe thêm lần nữa. Người tình một đêm của em"
"Không phải một đêm, là mỗi đêm!"
"Ưm….ưm…."