(Phiên ngoại: Tiêu Thời Diên)
1
Phụ thân ta thường nói, là một thần tử phải trung quân, yêu nước, thương dân.
Mạc Bắc gió cát lớn, ta nắm chặt kiếm của mình, không dám quên nửa câu.
Ta còn nhớ rõ năm ta mười bốn tuổi, phụ thân muốn ta bái nhập Thủ phụ để học hành.
Ta không chịu, nhất quyết muốn theo người tới Mạc Bắc.
Người cực kỳ tức giận, liền dùng đến gia pháp.
Suốt bốn mươi bảy roi, tổ mẫu đích thân tới khuyên ngăn cũng không thể làm người dừng tay.
Người hỏi ta: “Bây giờ còn muốn đi không?”
Ta nói: “Muốn.”
Người nói: “Đây không phải trò đùa, Mạc Bắc là sòng bạc, bạc trên bàn chính là tính mạng của con.”
Người lại nói: “Người lăm le bạc trên bàn của con, không chỉ có đám man tử Mạc Bắc kia.”
Lúc đó ta còn quá trẻ, không hiểu được thâm ý trong lời nói của phụ thân. Ta chỉ nói với phụ thân: “Biên cảnh bất ổn, dân chúng lầm than, con là thân nam nhi, nên ra trận g.iết địch.”
Phụ thân nhốt mình trong thư phòng cả đêm, lúc đi ra liền tặng cho ta một thanh kiếm.
Người nói: "Đi đi, hãy nhớ nắm chặt thanh kiếm, càng phải nhớ rõ sơ tâm của con.”
Ta mang theo kiếm, theo phụ thân tới Mạc Bắc.
Mạc Bắc không thể so sánh với kinh thành, nơi này gió cát quanh năm, ta bị sặc đến nỗi thiếu chút nữa ngã xuống ngựa.
Bởi vì da ta từ lúc sinh ra đã trắng, nên binh lính dưới trướng phụ thân gọi ta là “Kiều tiểu thư”.
Ta không phục, khi chiến tranh đến, phụ thân dẫn binh nghênh địch, ta liền cầm kiếm lao lên phía trước.
Đao kiếm trên chiến trường không có mắt, ta suýt chút nữa thì bị đao của man tử c.hém trúng vai.
Phụ thân hất ta xuống chiến mã, một đao lật ngã ba bốn tên man tử. Trên mặt người bê bết m.áu, ánh mắt vẫn bình tĩnh như trước: “A Diên, những người này vọng tưởng có được thành trì và bách tính của chúng ta.”
Người đưa lại cho ta thanh kiếm mà ta vừa bị rơi khỏi tay: “Hãy để bọn chúng nhìn xem, sự kiên quyết của nam nhi Đại Tề ta!”
Ta cầm kiếm, chỉ có m.áu tươi phun ra trước mắt.
Tay cầm kiếm của ta càng ngày càng vững vàng.
Năm mười sáu tuổi, phụ thân cho ta một chi tiểu đội, bảo ta nghe hiệu lệnh chi viện.
Sau đó ta nằm sấp ở sườn núi, đợi nửa canh giờ cũng không nghe thấy hiệu lệnh.
Khi đó ta còn trẻ tuổi khinh cuồng, thuyết phục những binh sĩ lớn hơn ta một giáp, bảo bọn họ cùng ta đi tập kích doanh trại địch.
Lúc ấy ta cũng không biết thủ lĩnh man tử không ra ngoài nghênh chiến, bọn chúng chuẩn bị dương đông kích tây, muốn tập kích thành trì của chúng ta.
Ta mang người tới đ.ánh g.iết, làm bọn chúng trở tay không kịp, thủ lĩnh man tử còn đang nghị sự, ta cầm kiếm dùng một cước đá văng cửa.
Thủ lĩnh kia kinh ngạc chỉ vào ta, liến thoắng nói lớn.
Ta nghe khó chịu, liền c.ắt đ.ầu hắn xuống trước.
Khi ta hào hứng mang chiến lợi phẩm của mình trở về, không ngờ đến nửa đường đụng phải phụ thân.
Mặt phụ thân âm u đáng sợ, người trực tiếp xách cổ áo ta kéo về, bảo ta quỳ giữa quân doanh.
Người nói: “Con có biết cái này gọi là vi phạm quân lệnh không! Sẽ rơi đầu đấy!”
Ta mím môi, cao giọng nói: “Người cũng không nói con không thể đi tập kích!”
Người chỉ vào ta, tay run rẩy không ngừng: “Ngươi còn dám cứng miệng? Hôm nay ta sẽ đ.ánh c.hết ngươi!”
Quân côn còn chưa giáng xuống người ta đã bị một đám phó tướng của phụ thân ngăn lại.
Cả đám người khuyên nửa ngày mới làm phụ thân nguôi giận, nhưng ta vẫn quỳ cả ngày, phụ thân còn sai người không cho ta cơm ăn.
Mặc dù phụ thân rất tức giận, nhưng ta có thể nhìn thấy ý cười ẩn giấu dưới đáy mắt người.
Ta bị phạt quỳ xong, lại hào hứng mang đầu thủ lĩnh man tử đi tìm phụ thân.
Đúng lúc người đang dùng cơm, sau khi nhìn thấy thứ trong tay ta, một cước đạp ta bay ra ngoài.
“Nghịch tử, không thấy lão tử đang ăn cơm sao!”
Ta không được phụ thân khen ngợi, trong lòng có chút buồn bực. Nhưng dù sao đó cũng là bằng chứng cho công lao của ta, thế nên ta đem cái đầu kia chôn ở bên cạnh quân trướng của phụ thân, nơi đó tương đối an toàn.
Khi ta mười bảy tuổi, có một nhóm nhỏ dân du mục xâm chiếm biên cảnh.
Phụ thân cho ta một tiểu đội, lệnh ta nghênh địch.
Người nói: “Thất bại trở về thì đừng gọi ta là cha.”
Ta nói: “Thắng thì sao?”
Người liếc ta một cái: “Nếu thắng thì ta liền xé tông phả, bắt đầu viết lại từ tên con.”
Ta cầm kiếm xoay người lên ngựa: “Đây là chính người nói đó!”
Trận chiến này kéo dài chưa đầy ba canh giờ, ta chặt đứt cờ địch, ra lệnh cho quân thu binh.
Mặt ta đầy m.áu, tiến đến bên cạnh phụ thân: “Khi nào xé tông phả?”
Người dùng một cước đá ta ra thật xa: “Sao ngươi không đi hỏi cha của ta ấy.”
Ta cười rồi ôm kiếm chạy, vừa chạy ngược gió vừa hét lên: “Ta thắng rồi! Ta thắng rồi!”
Năm ta mười tám tuổi, Nam Cương bị địch tập kích.
Triều đình sai phụ thân dẫn binh đến chi viện, khi phụ thân đi, người lệnh cho ta canh giữ Mạc Bắc.
Người nói: “Tiểu tử thối, canh giữ Mạc Bắc cẩn thận, chờ ta trở về.”
Ta không thể chờ được người trở về.
Người đã c.hết ở Nam Cương, bị tiểu binh vô danh của một tiểu quốc nhỏ c.hém đầu.
Phó tướng của người nói, là do người cố gắng cứu một hài tử.
Hài tử đó chỉ mới mười sáu tuổi, hai má lấm lem, là một cô nhi.
Người lợi hại như vậy, sao lại c.hết được chứ?
Ta không tin.
Ta mang theo thanh kiếm mà phụ thân cho ta, một mình xông vào doanh trại địch.
Ta g.iết đến đỏ mắt, nắm cổ bọn chúng hỏi từng người một: “Ngươi đã từng gặp phụ thân ta chưa?”
“Phụ thân của ta đâu?”
“Phụ thân của ta ở đâu?!”
Bọn chúng hoảng sợ nhìn ta, ta không nghe được câu trả lời mình muốn, liền dứt khoát g.iết sạch.
Cho đến khi ta tiến vào một cái doanh trướng, ta nhìn thấy người ở trong một cái hộp gỗ, một binh lính bình thường đến mức không thể bình thường hơn ôm cái hộp kia.
Ta cắn răng, cảm nhận được thân kiếm đang run rẩy.
Ta ôm lấy người, dùng một ngọn lửa thiếu rụi sạch sẽ doanh trại địch, giống như muốn xóa sạch dấu vết nào đó.
Ta nhìn ngọn lửa trước mặt, đột nhiên có chút mờ mịt.
Phụ thân ta c.hết rồi, tướng quân khai quốc của Đại Tề, thần hộ mệnh của bách tính Đại Tề, cứ như vậy mà c.hết.
Ta không biết mình nên hận ai, ta chỉ có thể hận những cuộc chiến tranh triền miên không dứt này, nó đã cướp đi phụ thân của ta.
2
Ta khiêng linh cữu của phụ thân về kinh, dân chúng quỳ đầy hai bên đường phố kinh thành, tiền giấy trắng tung bay như tuyết.
Ta quỳ gối trước cửa phủ tướng quân, phía sau là tiếng khóc ai oán của dân chúng cả thành.
Tổ mẫu mặc bộ đồ trắng, người nhẹ nhàng vỗ đầu ta, nói: “A Diên có khoẻ không?”
Ta nói: “Khoẻ.”
Người lại nói: "Mạc Bắc gian khổ, con đã quen chưa?”
Ta nói: “Quen rồi.”
Người đưa tay cho ta, nói: “Vậy thì tốt rồi, mau theo tổ mẫu về nhà đi.”
Tổ mẫu dắt tay ta đứng trước cửa phủ tướng quân, nhìn linh cữu phụ thân rồi nói với ta: “Con đưa được phụ thân mình về, con đã làm rất tốt rồi.”
Phụ thân còn chưa hạ táng, hoàng thượng liền phong ta làm chủ soái quân phòng hộ biên cảnh.
Vị đế vương trẻ tuổi cúi người thắp hương cho phụ thân ta, hắn nói: “A Diên, biên cảnh bất ổn, Đại Tề của trẫm trước kia dựa vào phụ thân ngươi. Bây giờ, trẫm chỉ có thể dựa vào ngươi.”
Ta im lặng.
Hắn nói thêm: “A Diên, nguyện vọng cả đời của cha ngươi chính là muốn dân chúng Đại Tề an cư lạc nghiệp, không còn chiến loạn trên đời này nữa.”
Vì vậy, ta mang theo thanh kiếm của mình, một lần nữa đặt chân lên vùng đất Mạc Bắc.
Ta không thể chịu tang cho phụ thân, cô nhi mà phụ thân đã cứu thay ta canh giữ trước linh cữu phụ thân.
Sau này, hắn trở thành phó tướng của ta.
Ta mang theo kiếm của mình canh giữ ở biên cương, trấn thủ chư quốc tứ phương.
Sau đó, khi quân đồng minh ba nước xâm phạm, người mà phụ thân dùng mạng đổi lấy này, hung hăng đ.âm ta một đao từ phía sau.
Quân phòng hộ biên cảnh gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, ta bị quân địch bao vây ba ngày ba đêm, trên lưng mang theo vết thương do hắn đ.âm.
Ta b.óp c.ổ hắn, hỏi hắn tại sao.
Hắn nói: “Phụ thân ta c.hết trong tay quân phòng hộ của Tiêu Mẫn, huynh đệ của ta c.hết trong tay quân phòng hộ của ngươi, ta hận các ngươi, càng hận Đại Tề.”
Hắn c.hết rồi, tự cắn lưỡi mà c.hết.
Ta mang theo những người còn lại, không biết c.hém g.iết bao lâu.
Thanh kiếm của ta đang nhỏ m.áu, vết thương trên người đã đau đến tê dại.
Ta bị quân địch hợp lực áp chế trên mặt đất, những giọt m.áu trên lông mày rơi xuống mắt ta, nhuộm thế giới mà ta nhìn thấy thành màu đỏ như m.áu.
Ta nghĩ, c.hết trên chiến trường cũng không tồi, ta mệt rồi, ta muốn về nhà.
Ta đã không c.hết.
Ta thức dậy trong lao ngục, bên cạnh ta là thức ăn lạnh ngắt mà cai ngục đưa.
Ngục tốt nói: “Lần này chiến bại, Đại Tề mất đi một tòa thành trì, dân chúng biên cảnh bị đám không bằng heo chó kia tr.a t.ấn sống không bằng c.hết.”
Tay ta hơi run lên, dựa vào bức tường lạnh lẽo để giữ bình tĩnh.
Hắn nói: “Bệ hạ hạ chỉ tước tước vị phủ tướng quân, trị ngươi tội mưu nghịch.”
Hắn lại nói: “Niệm công lao của Tiêu tướng quân, bệ hạ nhân từ, chỉ cần mạng của một mình ngươi, tha cho những người khác trong nhà ngươi.”
Hắn nói xong, chậc chậc hai tiếng: “Biên cảnh c.hết bao nhiêu người, một cái mạng của ngươi lại đổi được nhiều mạng người như vậy, mạng này của ngươi thật đúng là quý giá.”
Ta rũ mắt xuống, yên lặng nhìn mặt nước hơi lay động trong chén trà.
Ta không biết ta đã ở trong lao ngục mấy ngày, và lần này ta cũng không c.hết.
Lúc Cố Hành Chỉ đến đón ta trở về, ta nhìn thấy ngoài cửa cung có một vũng m.áu lớn.
Ta hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Đôi mắt hắn chợt đỏ hoe, giọng nói run rẩy không rõ ràng: “A Diên, mau về nhà đi.”
Ta không kịp suy nghĩ, ta thậm chí còn không dám nghĩ.
Tấm biển phủ tướng quân đã không còn, lụa trắng treo trên cửa bay lên lộn xộn trong gió.
Ta lảo đảo chạy vào chính sảnh, nhìn thấy ba cỗ quan tài.
Ta vịn vào khung cửa, cảm thấy mình như bị c.hết đuối, lồng ngực nặng nề, trái tim run lên không ngừng.
Ta hỏi: “Tổ mẫu đâu? Mẫu thân và muội muội ta đâu?”
Tất cả người trong sảnh thấp giọng khóc nức nở, không ai trả lời câu hỏi của ta.
Cố Hành Chỉ nói: “Hoàng Thượng muốn trị tội mưu nghịch của ngươi, còn muốn tháo biển phủ tướng quân, lệnh cho toàn tộc Tiêu thị lưu đày Túc Châu.”
“Trên triều đình có người không muốn, nói lần này chiến bại hơn phân nửa là lỗi của phụ thân ngươi, bọn họ thương lượng nửa ngày, nói muốn quất quan tài của phụ thân ngươi.”
“Toàn tộc Tiêu thị quỳ gối ở cửa cung cầu kiến bệ hạ, cuối cùng bệ hạ buông lỏng, để Tiêu thị trở về quê hương, không đề cập đến chuyện của phụ thân ngươi nửa lời.”
“Nhưng có một đám người không rõ có vướng mắc gì, bất chấp nói Tiêu thị muốn bức cung, lão phu nhân bảo những người khác trở về, chính mình dẫn theo mẫu thân và muội muội ngươi quỳ ở cửa cung, lấy cái c.hết tạ tội, cầu xin bệ hạ cho ngươi trở về Mạc Bắc g.iết địch chuộc tội, cũng cầu xin bọn họ buông tha phụ thân ngươi, để phụ thân ngươi yên nghỉ.”
Trong đầu ta ù ù, xách kiếm đi ra ngoài.
Ta bị Lâm An hầu chặn lại rồi kéo trở về.
Hắn hỏi ta muốn làm gì.
Ta cắn răng không hé răng, chỉ nắm chặt kiếm không buông tay.
Hắn nói: “Ngươi muốn dùng thanh kiếm mà phụ thân ngươi tặng đi g.iết đám người đó?”
Hắn nhìn ta, vỗ nhẹ vai ta: “A Diên, tới Mạc Bắc đi. Vì phụ thân ngươi và Tiêu thị. Chứng minh với bọn họ, cái Đại Tề này, không có phụ thân ngươi và ngươi thì không được!”
Ta xử lý ổn thoả hậu sự của tổ mẫu, mẫu thân và muội muội; cầm theo kiếm trở về Mạc Bắc.
Ta thận trọng và yên tĩnh hơn.
Ta căm ghét sự phản bội, càng căm ghét người lấy oán báo ơn.
Ta liều mạng c.hém g.iết trên chiến trường, cũng chôn cây đinh của ta trong hậu cung triều đình.
Ta muốn cho kẻ địch ngửi thấy mùi hôi thối với ta, càng muốn cho những người đang tham vọng quyền lực trong tay ta trước khi động đến ta cũng phải cân nhắc nhiều lần.
Ta không thể cầm kiếm nữa.
Thái y nói như vậy.
Họ nói rằng cơ thể của ta đã hao tổn quá nhiều, không thể ra chiến trường nữa.
Các nước biên cảnh đều đã cúi đầu xưng thần với Đại Tề, vì vậy hoàng thượng triệu ta về kinh thành.
Hắn phong ta làm Minh vương, để ta hồi phủ dưỡng thương cẩn thận.
Ta ở Minh vương phủ, hằng ngày uống thuốc đắng mà thái y đưa tới, thân thể vẫn ngày một bại hoại.
Ta biết, họ muốn g.iết c.hết ta từ từ.
Ta không thèm để ý, dù sao trên đời này cũng không có thứ gì có thể ràng buộc được ta.
Trong khoảng thời gian chờ c.hết, sở thích lớn nhất của ta chính là nghe tin nhi tử nào đó của hoàng đế lại c.hết, lại tàn phế.
Ta không cần hoàng vị của hắn, ta muốn hắn ngày nào cũng run sợ kiêng dè ta.
Khoảng thời gian ta bệnh nặng nhất, Cố Hành Chỉ lo lắng đến mức không làm được gì, bái thần cầu Phật mọi thứ đều làm, hắn thậm chí còn tìm đạo sĩ đến làm phép.
Ta mặc cho hắn giày vò, vẫn uống thuốc trong cung đưa tới.
Chỉ là ta không nghĩ tới, hắn vậy mà lại mang tới cho ta một nữ nhân.
Không thể tính là nữ nhân, chỉ có thể xem như một tiểu hài nhi —— có thể làm nữ nhi của ta.
Tiểu nữ hài đó gầy gò không chịu nổi, co rúm lại nhìn ta, biểu hiện giống y đúc với cô nhi mấy năm trước kia.
Lần đầu tiên ta tức giận đến như vậy, chỉ về phía cửa, sai người ném nàng ra ngoài.
Đầu nàng cúi xuống càng thấp, cả người sắp co thành một cục tròn, cũng không dám nói một câu.
Ta đột nhiên nghĩ tới hài tử mất đi phụ mẫu sau lần chiến bại đó, giống như nàng, bơ vơ và đáng thương.
Ta đột ngột thay đổi suy nghĩ, giữ nàng ở lại.
Ta một mình ngồi ở từ đường thật lâu, nhìn bài vị của phụ thân lẩm bẩm: “Ngươi có hối hận không?”
Phụ thân có hối hận không?
Ta không biết câu trả lời là gì.
Phụ thân đã cứu một con rắn độc, còn người mà ta giữ lại thì sao?
Nàng sẽ phản bội ta không?
Lúc ta nhìn thấy đôi mắt khi nàng đang cười với ta, ta đột nhiên có câu trả lời.
Nàng sẽ không phản bội ta.
Nàng nhỏ như vậy, đơn thuần như vậy, thậm chí còn có chút đáng thương.
Khi ta nắm tay nàng, nàng sợ ta chán ghét nàng bẩn thỉu.
Nàng cảm thấy tay ta lạnh, nên nàng đã cố gắng sưởi ấm cho ta với nhiệt độ cơ thể của mình.
Ta không nhịn được mà muốn đối xử tốt với nàng một chút.
Vậy nên, ta đặt tên cho nàng, dùng hai từ đầu tiên mà phụ thân đã cho ta.
Tiêu Thời Chiêu, ta thích gọi nàng Chiêu Chiêu.
Bởi vì khi ta gọi nàng như vậy, nàng sẽ cười.
3
Ta biết, trước kia Chiêu Chiêu sống rất khổ sở.
Nàng đen và gầy, trên bàn tay nàng đầy những vết sẹo.
Nàng là một người bé nhỏ, sợ ta đuổi nàng đi, liền tự mình cầm chổi quét dọn.
Nàng nói trong nhà không nuôi người rảnh rỗi.
Ta không dám tưởng tượng những ngày tháng mà trước đây nàng đã trải qua, ta chỉ có thể cố gắng hết sức đối xử tốt với nàng nhiều hơn một chút, lại nhiều hơn một chút.
Ta định khiến nàng quên đi cuộc sống trước đây.
Khi nàng nằm trong vòng tay ta khóc nức nở, điều duy nhất mà ta có thể làm là ôm nàng thật chặt, cho nàng biết rằng, nàng có nhà rồi.
Lần đó Chiêu Chiêu sinh bệnh, ta sợ tới mức gần như hồn phi phách tán.
Trên mặt nàng mọc đầy mẩn đỏ, cũng không ăn được thứ gì, đau đến nỗi khóc trong chăn một mình.
Ta không dám chợp mắt, càng không dám rời khỏi nàng, ngày nào cũng ngồi ở bên giường trông chừng nàng.
Ta sợ nàng mở mắt ra không nhìn thấy ca ca sẽ sợ hãi, ta biết, nàng sợ ta không cần nàng nữa.
Chiêu Chiêu khỏi bệnh rồi, ta lại ngã xuống.
Cố Hành Chỉ nói sắc mặt ta trắng bệch doạ người, ta liền bảo Chiêu Chiêu cách xa ta một chút, sợ doạ nàng.
Tiểu cô nương ngồi dưới mái hiên trước phòng ta, đáng thương gọi ca ca.
Ta thấp giọng an ủi nàng.
Ta thấy nàng ngồi co tròn ở một chỗ, đột nhiên ta không muốn c.hết.
Nếu ta c.hết, Chiêu Chiêu phải làm sao?
Ai sẽ bảo vệ nàng, ai có thể trông chừng nàng khi nàng sinh bệnh?
Ta không thể c.hết.
Ta đáp ứng Cố Hành Chỉ, cùng hắn đi Giang Châu.
Lúc đi, ta tặng Chiêu Chiêu một con mèo con.
Con mèo nhỏ nhắn kia, thích cọ vào lòng bàn tay người, rất giống nàng.
Giang Châu không quá xa, khi ta đi trên đường, không lúc nào không nhớ đến tiểu cô nương ở nhà.
Hôm nay nàng có mặc ấm không? Nàng có ăn thêm bữa nào không? Có lén khóc lúc nửa đêm không?
Ta chợt phát hiện, trên đời này, chung quy vẫn xuất hiện người có thể ràng buộc ta.
Danh y Giang Châu là một công tử phóng đãng mặc thanh y, phối với thanh kiếm, thích uống rượu, còn biết bói toán.
Hắn nói: “Trong nhà vương gia có gia quyến nào đang chờ phải không?”
Ta nghĩ đến Chiêu Chiêu: “Phải.”
Hắn nói: “Độc trong người vương gia có thể giải trong ba ngày, ba ngày sau hãy mau trở về đi.”
Ta hỏi: “Tại sao?”
Hắn uống một ngụm rượu, tựa vào cây trúc phía sau, cười nói: “Nếu vương gia không tin ta, sau này cũng chỉ có thể hối hận.”
Liên quan đến Chiêu Chiêu, ta không thể không tin.
Còn chưa đến kinh thành, ta nhận đã được tin, hoàng đế muốn gả Chiêu Chiêu đến Lương quốc.
Ta cưỡi ngựa, cầm kiếm xông vào cửa cung.
May thay, ta đã đến kịp.
Tiểu cô nương lẻ loi một mình quỳ gối ở giữa đại điện, tất cả xung quanh đều như hổ rình mồi.
Ta biết, hoàng đế đang dùng Chiêu Chiêu để thăm dò ta.
Sau khi trở về, ta nhìn góc mặt đang say ngủ của Chiêu Chiêu, trong lòng vẫn còn kinh hãi.
May là nàng vẫn bình yên vô sự.
Ngày hôm sau, ta điều quân phòng thủ trong hoàng cung đi một nửa.
Văn võ cả triều, kể cả người trên long ỷ, không ai dám nói nhiều hơn một câu.
Ngày thứ ba, nhi tử của hoàng đế không còn một ai.
Ta đích thân vào cung phúng viếng, vị đế vương với hai mai tóc hoa râm từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi nói: “Ngươi làm như vậy, là đang đả thương lòng trung thành của phụ thân ngươi.”
Ta đứng chắp tay, nhìn màu trắng đầy mắt, khẽ cười nói: “Bệ hạ, lẽ ra thần muốn giữ lại cho ngài một nhi tử, nhưng bây giờ, thần đột nhiên thay đổi chủ ý rồi.”
“Nghịch thần! Người đâu! G.iết hắn cho trẫm! Người đâu!”
Đế vương uy nghiêm ngã ngày xưa xuống bên cạnh quan tài, cung thị trong đại điện đều cúi đầu, trong đại điện chỉ có âm thanh gào thét của hoàng đế.
Ta phất tay áo, xoay người ra khỏi hoàng cung.
Nửa canh giờ sau, nhị hoàng tử c.hết đuối trong hoàng cung.
Ta chắn gió tuyết ở ngoài cửa, để Chiêu Chiêu có thể vô ưu vô lo mà lớn lên.
Nàng dần dần trưởng thành, đến tuổi có thể đi dự tiệc, ta liền để cho muội muội của Cố Hành Chỉ chiếu cố nàng nhiều hơn.
Tính tình Chiêu Chiêu thuần khiết, quý nữ trong kinh tâm tư trùng trùng, ta sợ Chiêu Chiêu chịu thiệt.
Cố Hành Vi lén nói cho ta biết, có một số quý nữ khinh thường Chiêu Chiêu, mỉa mai châm chọc nàng.
Ngày hôm sau, ta liền sai Lại bộ giáng chức quan của người nhà kia, tự mình tước tước vị người nhà kia.
Ta biết Chiêu Chiêu rất ỷ lại ta, nàng biết cảm giác một thân một mình ở nhà chờ ta không dễ chịu, nên cũng không muốn để ta ở nhà một mình chờ nàng.
Ta động viên để nàng đi ra ngoài nhiều hơn, ta cũng hi vọng nàng có nhiều bằng hữu thân thiết hơn.
Nàng nói một câu “Chiêu Chiêu chờ ca ca về nhà” làm cho ta đỏ hốc mắt.
Ta đã cho Chiêu Chiêu một mái nhà thì sao nàng không thể cho ta một gia đình cơ chứ?
Sau khi thành thân, Chiêu Chiêu thường xuyên hỏi ta thích nàng từ khi nào.
Ta thích Chiêu Chiêu từ khi nào?
Ta không thể nói rõ.
Có lẽ là khi nàng gọi một tiếng ca ca, có lẽ là khi nàng cười với ta, có lẽ là khi nàng nói chờ ta về nhà.
Ta không biết xấu hổ mà nói với nàng, kỳ thật ta cũng không rõ.
Nhưng khi ta nảy sinh ý định độc chiếm nàng, là ngày nàng làm lễ cập kê.
Nàng toả sáng như mặt trời mùa đông, đứng trước mặt và mỉm cười với ta.
Trong yến tiệc có rất nhiều nam tử tham dự, ta chán ghét ánh mắt thèm muốn của bọn họ.
Làm sao bọn họ có thể xứng với Chiêu Chiêu của ta.
4
Ta từng nghĩ, nếu Chiêu Chiêu chỉ coi ta là ca ca thì phải làm sao.
Ta không nỡ để nàng rời bỏ ta, nhưng ta cũng không nỡ để nàng đau lòng.
Nếu nàng thích nam nhân khác, ta chỉ có thể cho nàng đi, vĩnh viễn ở phía sau làm ca ca của nàng, vĩnh viễn bảo vệ nàng.
Nhưng ông trời lại cho ta một cái tát thật mạnh.
Ta không thể bảo vệ tốt cho Chiêu Chiêu.
Xe ngựa của nàng bị nam nhân khác đột nhập, nàng khóc và thu mình trong lòng ta, giống như một con thỏ sợ hãi.
Ta luôn bảo vệ nàng không tốt, có lẽ ta nên buông bỏ, để một người khác thay mình bảo vệ nàng.
Người cứu nàng là đại phu chữa bệnh cho ta ở Giang Châu.
Ta biết, hắn là quốc chủ Lương quốc.
Quốc chủ Lương quốc mất tích đã nửa năm, quan lại Lương quốc nắm giữ triều chính, đã có tình trạng đại loạn.
Khi ta gặp hắn, hắn đang dựa người vào cửa sổ uống rượu.
Hắn nói: “Tiểu cô nương nhà ngươi xinh đẹp như vậy, sao trông chừng kỹ một chút?”
Ta khom lưng cảm tạ hắn, gượng cười nói: “Đa tạ quốc chủ nhắc nhở, tại hạ sẽ chú ý.”
Trước khi đi, hắn nói với ta: “Phụ thân ngươii từng cứu ta hai lần, ta đã cứu ngươi và vương phi của ngươi một mạng, hiện giờ cũng coi như hoà rồi.”
Ta đích thân tiễn hắn, còn tặng cho hắn mấy vò rượu ngon.
Nhưng Chiêu Chiêu lại nhất quyết muốn gặp hắn.
Ta không muốn Chiêu Chiêu gặp hắn, có lẽ là do ta hẹp hòi, vì Chiêu Chiêu từng suýt gả cho nam nhân kia.
Nhưng Chiêu Chiêu vẫn quyết muốn gặp hắn, ta đành phải mời quốc chủ Lương quốc vào phủ lần nữa.
Ta ra bắt Chiêu Chiêu phải ngồi ở phía sau bình phong, nhưng ta không ngờ nàng lại dám lén lút chạy ra ngoài.
Ta thấy Chiêu Chiêu rất gần hắn.
Lần đầu tiên ta không kiểm soát được bản thân mình.
Có phải nàng muốn rời bỏ ta không? Có phải nàng muốn đi với nam nhân khác không?
Ta kéo tay nàng trở về phòng, ta không biết mình nói cái gì, cũng không biết Chiêu Chiêu trả lời cái gì.
Ta hôn lên môi Chiêu Chiêu, mềm mại, kèm theo một tia thanh ngọt.
Ta nói với nàng đang trong vòng tay ta, “Ta không muốn làm ca ca của nàng nữa.”
Tiểu cô nương ngơ ngác, hỏi: “Vậy làm cái gì?”
Ta nói, “Người trong lòng nàng, người bên gối nàng.”
Ông trời lại chiếu cố ta một lần nữa, Chiêu Chiêu của ta, trong lòng có ta.
Ngày cưới Chiêu Chiêu là mùng ba tháng ba.
Nàng mặc giá y màu đỏ, khi nàng ngước mắt lên nhìn ta cười, trong đôi mắt kia dường như có ánh sáng.
Sau khi thành hôn, Chiêu Chiêu luôn lo lắng rất nhiều.
Lo lắng mình không quản tốt vương phủ, lo lắng mình ở bên ngoài sẽ xấu mặt, thậm chí còn lo lắng mình sinh không được hài tử thì ta sẽ nạp thiếp.
Ta buồn cười nhéo chóp mũi nàng: “Sinh không được hài tử là do ta không có bản lĩnh, không phải lỗi của Chiêu Chiêu.”
Nàng nước mắt lưng tròng nhìn ta: “Ca ca có nạp thiếp không?”
Ta thở dài: “Nuôi một Chiêu Chiêu đã rất mệt rồi, nhiều hơn nữa thì không nuôi nổi.”
Nàng nhíu chặt mày: “Vương phủ rất nghèo sao?”
Ta gắp cho nàng một miếng thịt: “Nghèo lắm, chỉ có thể nuôi được Chiêu Chiêu thôi.”
Nàng lo lắng đến nỗi ăn không nổi nữa: “Vậy thì phải làm sao? Nếu sau này có tiểu hài tử thì phải làm sao?”
Ta làm bộ thở dài: “Ca ca chỉ có thể cố gắng nhiều hơn thôi.”
Năm sau, ta lên ngôi hoàng đế, đón Chiêu Chiêu vào trong cung.
Cuộc sống của ta và Chiêu Chiêu vẫn bình thản như trước, sau khi hạ triều ta liền đi dùng bữa với nàng, ta phê duyệt tấu chương, Chiêu Chiêu liền cầm đệm nhỏ ngồi bên cạnh ta đọc sách hoặc ngủ.
Trên triều đình tranh cãi rất lớn về Chiêu Chiêu, bọn họ nói nhân phẩm của Chiêu Chiêu không xứng với tước vị.
Ta cười khẽ, hỏi bọn họ: “Ái khanh cảm thấy nhân phẩm của trẫm xứng với ngôi vị không?”
Chúng thần quỳ xuống đất, không ai dám nói nữa.
Sự vụ của hoàng hậu rất nhiều, ta liền thành lập Nhiếp Loan Ti, phân cấp cho sự vụ, không để cho những sự vụ rườm rà kia quấy rầy nàng.
Hậu cung trống rỗng, các đại thần lại dâng tấu tuyển tú cho ta, ta liền tập hợp tú nữ, sai gia quyến của các đại thần đến lựa chọn.
Chọn xong, ta tự mình soạn chỉ, đưa các nàng đến nhà các đại thần.
Từ đó về sau, không ai dám đề cập đến chuyện tuyển tú nữa.
Bốn năm sau khi ta lên ngôi, Chiêu Chiêu đã sinh cho ta một nữ nhi.
Ta đặt tên cho nó là Niệm An, hi vọng cuộc sống của nó sẽ được bình bình an an.
Sau khi Chiêu Chiêu sinh ra Niệm An, thân thể suy nhược, mới vào mùa đông đầu gối liền đau đến lợi hại.
Nàng nói: “Xin lỗi, không thể sinh cho chàng một tiểu thái tử nữa rồi.”
Ta ôm nàng, vùi mặt vào bên cổ nàng: “Ta không cần tiểu thái tử gì hết, ta chỉ cần nàng.”
Ta biết Chiêu Chiêu thật ra hiểu hết, tiền triều nói con nối dõi của ta đơn bạc, bảo ta tuyển tú làm phong phú hậu cung.
Nàng sợ ta bị áp lực, nên mới chủ động nói muốn có một hài tử.
Chỉ là ta và nàng đều không nghĩ tới, sinh nở lại thiếu chút nữa làm nàng mất nửa cái mạng.
Ta tự trách vô cùng, chỉ có thể cẩn thận dưỡng thân thể nàng tốt lên.
Niệm An trông rất giống Chiêu Chiêu, chỉ là không giống một nữ hài tử cho lắm, thích múa đao khua thương, cả ngày gào thét muốn theo Cố Hành Chỉ đến Mạc Bắc.
Chiêu Chiêu suốt ngày cau có mặt mày, không biết Niệm An giống tính ai.
Ta chột dạ ôm lấy nàng, không dám nói với nàng dáng vẻ của mình năm mười sáu mười bảy tuổi.
Năm Niệm An mười bảy tuổi, gả cho tiểu nhi tử của Cố Hành Chỉ.
Tiểu nhi tử của Cố Hành Chỉ từ nhỏ đã lớn lên ở Mạc Bắc, dáng dấp cao lớn, ít nói, đôi mắt đen nhánh thâm sâu, môi mỏng mũi cao, vẻ ngoài ưa nhìn hiếm thấy.
Ta không nỡ gả nữ nhi đi xa như vậy, Chiêu Chiêu an ủi ta, nói: “Nếu nữ nhi đã thích, cứ để cho nó đi đi.”
Ta cùng Chiêu Chiêu tiễn Niệm An rời đi, nhìn bóng dáng Niệm An, ta mới hoảng hốt phát giác, thì ra thời gian đã trôi qua lâu như vậy.
Nữ nhi của ta và Chiêu Chiêu cũng đã trưởng thành rồi.
Ta thu nhận một hậu duệ của chi thứ Tiêu gia làm con nuôi.
Hài tử đó là thứ tử, từ nhỏ đã mất phụ mẫu, không được người trong nhà coi trọng.
Khi ta tới chọn hài tử, nó đứng từ xa nhìn ta.
Ta mang nó đi, phong nó làm thái tử, mời lão sư tốt nhất cho nó.
Chiêu Chiêu cũng coi nó là hài tử ruột thịt, đối xử với nó còn tốt hơn so với ta.
Ta nhìn hài tử kia càng ngày càng sáng sủa, cũng dần dần nguyện ý gọi ta và Chiêu Chiêu một tiếng phụ mẫu.
Năm thái tử lên ngôi, ta thoái vị, mang theo Chiêu Chiêu rời khỏi kinh thành.
Chúng ta không có điểm đến, chỉ bước đi mà không mục đích.
Đi tới đâu, chúng ta sẽ ở lại đó vài ngày.
Thiên hạ rất rộng, chỉ cần chúng ta ở bên cạnh nhau thì không sợ không có nhà.
(TOÀN VĂN HOÀN)