Lông mày của Tử Đàn không hề giãn ra, nàng lo lắng nói với Đường Kiến Vi: "Không biết Đường gia có phải khắp nơi tìm ngươi hay không. Tam Nương, thả ta đi."
Đường Tam nương nhét gỗ đàn hương đỏ nàng mang từ Đường gia vào hầu bao và lắc đầu: "Nếu không thương lượng được giá cả, đối phương có thể sẽ không chịu mua, vẫn là nên đi thôi. Tử Đàn, ngươi giúp ta chăm sóc tỷ tỷ, đừng để nàng ấy chạy lung tung, bây giờ nàng lại như thế này, nếu chạy ra ngoài rồi bị lạc...Ta sẽ phải đập đầu chết mất."
Mũi Tử Đàn đặc biệt khó chịu vì mùi mốc trong ngôi nhà tồi tàn này, nàng hắt hơi mấy lần, vừa nhéo mũi vừa nói với Đường Kiến Vi: "Yên tâm đi Tam Nương, ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt."
Đường Kiến Vi khẽ "Ừm" một tiếng, nhẹ nhàng thở dài:
"Bây giờ cũng chỉ có ngươi đi theo ta."
Lời nói của Đường Kiến Vi khiến hốc mắt Tử Đàn nóng lên: "Tam Nương, nếu không phải ngươi có lòng tốt, lấy năm lạng bạc mua lại ta, cứu ta một mạng, còn chôn cả mẫu thân ta, có khi bây giờ ta đã theo mẫu thân vào miệng sói hoang, làm sao có thể đứng ở đây được? Chỉ cần Tam Nương không ghét ta, ta sẵn sàng đi theo Tam Nương đến hết cuộc đời!"
Từ Đàn rơi nước mắt, nàng kéo tay áo Đường Kiến Vi nói từng lời một cách vô cùng chân thành.
Trong lòng Đường Kiến Vi cũng chua xót, nhưng lúc này nàng không còn thời gian để tiếp tục thở dài nữa.
"Được, vậy ta đi đây."
Đường Kiến Vi thắt chặt hầu bao, đang định rời đi thì đại tỷ Đường Quán Thu bước tới, túm lấy khăn choàng của nàng, suýt chút nữa kéo nàng xuống.
"A nương, A nương, ngươi muốn đi đâu?" Đường Quan Thu lo lắng ôm lấy nàng, mặt đỏ bừng, không chịu thả nàng đi.
Đường Kiến Vi đau đầu (*): "Tỷ tỷ, ngươi xem cho rõ, ta là muội muội của ngươi, không phải A nương"
Bản gốc: 一个头两个大 nghĩa là: Một đầu, hai đầu lớn tương đương với "đầu to", có nghĩa là có nhiều thứ hoặc khó giải quyết, khiến mọi người không biết phải làm gì
Đường Quán Thu tiếp tục gọi nàng là A Nương như không nghe thấy nàng đang nói gì.
Vòng tay ôm lấy nàng ngày càng mạnh hơn, mười ngón tay vốn dĩ vì lạnh đến mức đỏ bừng giờ đã chuyển sang màu trắng.
Đường Quán Thu lo lắng, hô hấp càng ngày càng nặng nề, nàng hiện đã hai mươi mốt tuổi lại giống như một đứa trẻ sợ bị mẹ bỏ rơi.
Đường Kiến Vi chưa từng nhìn thấy một tỷ tỷ như vậy ở đâu cả?
Dân chúng Bác Lăng chỉ biết rằng Đường gia Đường Tam nương, vô cùng xinh đẹp, mà trong lòng Đường Kiến Vi, đại tỷ của nàng mới chính là người mà Đường Kiến Vi yêu thích và ngưỡng mộ nhất từ khi còn nhỏ cho đến khi trưởng thành.
Hai người lớn lên cùng nhau, trước khi Đường Quán Thu thành thân, hai người gần như như hình với bóng, tình cảm vô cùng tốt.
Không ai có thể ngờ rằng đại tỷ sẽ mắc chứng mất trí nhớ chỉ sau một đêm, trở nên điên loạn, đem thân muội muội nhận nhầm thành mẫu thân.
Nhưng làm sao có thể trách nàng?
Không ai có thể chịu đựng được loại đại họa này.
Những thay đổi to lớn trong nhà nàng những ngày qua đã khiến Đường Kiến Vi phải cắn răng tiến về phía trước, không có thời gian để dừng lại suy nghĩ.
Bây giờ nhìn kỹ hơn mái tóc rối bời và đôi bàn tay đỏ bừng vì lạnh của đại tỷ, Đường Kiến Vi vốn đã kiệt sức, mơ hồ cảm thấy run rẩy...
Nàng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, đem bàn tay của đại tỷ vào lòng bàn tay không chút hơi ấm của nàng.
Nàng hít một hơi nóng, xoa xoa lần nữa, bắt chước giọng điệu của mẫu thân, cười gọi đại tỷ: "A Tĩnh, ngoan nhé. A nương ra ngoài bàn bạc chút việc, rất nhanh liền trở lại."
Chiêu này còn rất hữu dụng, quả nhiên, Đường Quán Thu không náo loạn nữa, nửa tin nửa ngờ nhìn nàng.
Đường Kiến Vi tiếp tục trấn an nàng: "Chờ A Nương trở về sẽ mang một ít sữa từ Vĩnh Ninh Phường cho A Tĩnh có được hay không?"
Đường Quán Thu chớp mắt: "Thật sao?"
Sữa từ Vĩnh Ninh Phường là món ăn vặt yêu thích của đại tỷ nàng khi còn nhỏ.
"Thật sự, A nương lừa ngươi khi nào? Ngươi ở đây, nghe lời Tử Đàn, đừng chạy lung tung, ngươi hiểu không?"
Đường Quán Thu ngoan ngoãn gật đầu.
Đường Kiến Vi ôm tay đại tỷ một lúc, cảm nhận trong tay có hơi nóng rồi mới vội vàng bước ra ngoài.
Nơi nàng ở là Bác Lăng thủ phủ.
Bác Lăng, đô thành của Đại Thương, đã được một trăm năm kể từ khi Thương Cao Tổ lập đô vào Quảng Hưng năm thứ nhất
Kể từ ngày lập quốc vào Quảng Hưng năm thứ nhất, sau thời kỳ "Thịnh vượng Kiến Hưng" và "Quy tắc Diên Long" huy hoàng, Bác Lăng, thậm chí toàn bộ Đại Thương đã trở nên hùng mạnh và giàu có hơn.
Hiện giờ đã là Thiên Hiển năm thứ sáu với những toà thành cổ có tuổi đời trăm năm mà vẫn chưa hề có dấu hiệu lụi tàn.
Người tại kinh thành đông đúc với cây thông, búp tre, đô thành đang toát lên vẻ quyến rũ của thời hoàng kim.
Đường Kiến Vi lớn lên ở Thông Đô Quận khổng lồ mà vô số người khao khát.
Lúc này mặt trời đã lặn ở phía Tây, vẫn chưa có lệnh giới nghiêm, xe và ngựa chạy đua ở các quận phía Đông và phía Tây, trong các quán rượu, người hô ngựa hí.
Nàng xuyên qua nơi náo nhiệt thường ngày, đi sâu hơn vào nơi quen thuộc.
Chợ đen mà nàng tìm không bày bán công khai ngoài đường.
Qua một mật đạo ngầm, tiếng la hét nhanh chóng bị bỏ lại phía sau.
Hiện giờ nàng cần ngân lượng, nhưng nàng không thể đến những nơi thông thường trên đường để đổi.
Nếu nàng để lại dấu vết, Đường gia sẽ sớm tìm ra nàng.
Nàng chỉ có thể đi tìm Hắc Nha Lang tại chợ đen.
Theo tục lệ của nhà Thương, nam nhân nữ nhân đều có thể vào làm quan, làm ăn, từ lâu đã không có chuyện nữ tử không được phép xuất đầu lộ diện.
Phụ thân của Đường Kiến Vi là quan trong triều, là thư lại của Hộ bộ, phụ trách về ngân sách chi tiêu của triều đình, là quan lục phẩm và là phụ tá Sở Thu Chi.
Mẫu thân nàng là một thương nhân, đã mở hơn mười tửu lâu, quán ăn ở những khu sầm uất nhất của thành Bác Lăng, kiếm được rất nhiều ngân lượng.
Ở Đại Thương cũng không có điều cấm kỵ nào là thân quyến của quan viên thì không được làm ăn.
Thân quyến: người thân
Chỉ cần thân quyến không làm quan, mở trăm cửa hàng cũng không có ai quan tâm.
Luật pháp Đại Thương nghiêm minh nhưng việc làm ăn cùng phong tục dân gian lại vô cùng sinh động, khoan dung và cởi mở.
Thậm chí cho phép người đồng giới kết hôn cũng là do Thương Cao Tổ ban hành, tính đến nay đã trăm năm rồi.
Từ năm mười tuổi, Đường Kiến Vi đã phụ giúp mẫu thân, thậm chí còn làm đầu bếp trong tửu lâu của A nương, trở thành đầu bếp có tiếng ở Bác Lăng.
Để học cách kinh doanh và mua nguyên liệu, nàng đã đi khắp các con phố ở Bác Lăng.
Từng khu chợ, từng cửa hàng, từng quán rượu, từng cánh cửa bí mật và từng mật đạo ngầm ở đây, tất cả nàng đều rõ như lòng bàn tay.
Hắc Nha lang ở nơi nào, nàng tự nhiên cũng biết.
Gõ lên cánh cửa gỗ, người bên trong lộ ra đôi mắt cảnh giác, nhận ra Đường Kiến Vi.
"Đường Tam Nương, hôm nay ngươi có việc phải chăm sóc người khác à?" Nha Lang mỉm cười mở cửa.
Đường Kiến Vi bước vào khoảng sân nhỏ tối tăm, vứt hết đồ đạc trong bao lên bàn rồi nói:
"Đầy đủ chất lượng."
Mặt bàn được phủ lên những chiếc trâm quý giá, còn có một chiếc lược ngọc được chạm khắc tinh xảo hình Khổng Tước.
Khổng Tước: con công
Nhã Lang nhìn những đồ trang sức này rồi nhìn Đường Kiến Vi, nhướng mày, bịu môi.
"À, đúng rồi." Đường Kiến Vi dừng một chút, tháo khuyên tai ra, vỗ nhẹ lên bàn.
"Một ngàn lượng." Đường Kiến Vi nói.
Nhã Lang ngồi xuống, chậm rãi xem xét từng món đồ, chỉ vào chỗ bị mòn một hồi lâu, cuối cùng mở miệng:
"Ba trăm lượng."
Sắc mặt Đường Kiến Vi vạn phần khó coi: "Túc hạ cũng ranh ma quá, nếu gộp tất cả những đồ trang sức này lại với nhau, tại cửa hàng trang sức ít nhất có thể lấy được một ngàn năm trăm lượng!"
Chú thích: Ngày xưa, bậc dưới đối với bậc trên hoặc những người ngang vai kính xưng với nhau dùng từ "túc hạ"
"Ồ." Nhã Lang mỉm cười, hàm răng trắng nõn, "Vậy Đường Tam Nương có thể ra bên ngoài mua bạc. Hoặc là ngươi có thể đi đến cửa hàng phía sau nhà kia hỏi một chút, có lẽ có thể bớt đi năm mươi lượng. "
"..."
Đường Kiến Vi nhìn chằm chằm vào người Hắc Nha Lang, hận không thể nhìn thủng một lỗ trên người hắn.
Nàng cầm chiếc bao chứa ba trăm lượng bạc và bước ra khỏi cửa ngầm, ánh sáng phản chiếu khuôn mặt ăn thịt đồng loại của Đường Kiến Vi.
Không hổ là dân chợ đen, đương nhiên biết biến cố của Đường gia, kỹ năng lợi dụng tình thế cũng thuộc hàng đỉnh cao.
Bất kể còn điều gì nữa, nàng hiện tại cần không phải đồ trang sức, chỉ là ngân lượng.
Nhờ sự thông minh của Tử Đàn khi ra khỏi Đường gia, nàng đã lén mang ra một số đồ dùng cá nhân của Đường Kiến Vi, nếu không nàng cũng không có ba trăm lượng này.
Ba trăm lượng thì ba trăm lượng, còn hơn là không một xu dính túi.
Đường Kiến Vi lần nữa nhéo nhéo hầu bao.
Ba trăm lượng này có thể là kế sinh nhai của nàng trong thời gian dài sắp tới.
Chỉ có ba trăm lượng...
Nàng đang định quay lại "Quỷ trạch" bên Chợ Tây thì gió chiều nổi lên, nàng kéo áo choàng lên, thần sắc ảm đạm.
Nửa tháng trước, làm sao cũng sẽ không nghĩ tới bây giờ nàng thế mà cùng tỷ tỷ lưu lạc đến tận đây.
Càng không thể tưởng tượng được rằng một đại hoạ thảm khốc như vậy lại giáng xuống Đường gia, giáng xuống đến chính nàng.
Nửa tháng trước, gia gia chết vì bạo bệnh, phụ thân của Đường Kiến Vi, người vẫn chưa nguôi ngoai nỗi thống khổ mất người sinh thành, thế mà lại dính líu đến một quân tư đại án.
Đường Kiến Vi không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là việc này liên luỵ quá lớn.
Ngày đó, tang lễ còn chưa bắt đầu, Ngự Sử Đài cùng Đại Lý Tự cùng nhau xông vào cửa đưa phụ thân nàng, người đang mặc áo tang đi.
Đi lần này liền là mười ngày, mỗi ngày Đường Kiến Vi và mẫu thân nàng đều nhờ người đến hỏi thăm tình hình của phụ thân.
Mơ hồ nghe nói quân tư đại án này là từ Vương Công, Thị Lang Bộ Hộ, mà ra, Vương Công chính là lão sư của phụ thân, cũng là quan trên của hắn.
Vương công đã vào nhà lao, chỉ sợ phụ thân bị bắt vì liên lụy.
Đại án nghiêm trọng liên quan đến tài sản quân đội triều đình là chuyện mất đầu!
Mười ngày nay mẫu thân nàng ăn không vô ngủ không được, sống sờ sờ nhưng gầy đi rất nhiều, bệnh đến nỗi ngay cả đêm ho khan, tang sự đều không để ý tới.
Mặt khác, Đường Kiến Vi chạy khắp nơi, một bên vì mẫu thân bốc thuốc, vừa cùng nãi nãi và Nhị thúc trong nhà xử lý hậu sự của gia gia, còn phải nghe ngóng tình cảnh của phụ thân.
Nàng tìm kiếm tất cả những người mà nàng có thể tìm thấy, vô luận ai nghe được chuyện này đều chỉ có thể lắc đầu, ngậm miệng không đề cập tới.
Dần dần Đường Kiến Vi hiểu được, chuyện này nghiêm trọng hơn nàng tưởng tượng.
Đến cùng nàng cũng chỉ là một hài tử mười bảy tuổi, Đường Kiến Vi không thể bình tĩnh được, muốn tìm đại tỷ thương lượng, lại không thể phân thân, liền để Tử Đàn đi Thẩm phủ tìm đại tỷ nàng.
Đường gia Đại Nương Tử Đường Quán Thu, cùng đích trưởng nữ Thẩm gia thành thân đã ba năm.
Thẩm Ước là một võ tướng, hai năm trước mang quân xuất chinh đến Tuy Xuyên, đến nay vẫn chưa trở lại Bác Lăng.
Hai người tình cảm thâm hậu, Thẩm Ước tuy ở Tây Bắc nhưng mỗi tháng đều có thư gửi đến Bác Lăng.
Trong lòng Đường Kiến Vi, hai người này chính là một đôi thần tiên quyến lữ, khiến người ta ghen tị.
Thần tiên quyến lữ (神仙眷侣): là một cặp đôi hiểu biết nhau một cách sâu sắc, trao cho nhau những tình cảm đẹp nhất trong tâm trí con người, dù một trong hai người chết, người còn lại sẽ không bao giờ kết hôn lần nữa.
Đường Quán Thu ở một mình tại Bác Lăng, nàng sẽ về nhà ngoại đi dạo khi không có việc gì làm.
Ngày bình thường Đường gia có việc gì lớn nhỏ, nàng cũng sẽ xuất hiện trước tiên, bày mưu tính kế.
Hiện tại xảy ra chuyện lớn như vậy, đại tỷ sao lại không có động tĩnh gì?
Khi đó, Đường Kiến Vi đã có chút lo lắng.
Tử Đàn tới đó mấy lần, khi về lại nói Thẩm phủ có chuyện kỳ lạ, đừng nói là gặp được Đường Quán Thu, liền ngay cả cửa đều không thể gõ được.
Đường Kiến Vi bối rối, khi nàng đích thân đi đến Thẩm phủ, cửa Thẩm phủ mở ra, trong mắt nàng tràn ngập lụa trắng.
Trong thoáng chốc, Đường Kiến Vi nghĩ rằng mình đã trở lại đám tang của gia gia Đường gia.
Ai chết?
Nàng không dám chớp mắt, ngơ ngác bước vào, đột nhiên trông nhìn thấy tấm biểu ngữ sáng chói treo trên bậc thềm phía Tây, trên đó viết bốn chữ màu đen "Quan tài Thẩm Ước".
Trong đầu Đường Kiến Vi vang lên một tiếng vang - Thẩm Ước đã chết?
Thẩm Ước không phải ở Tuy Xuyên sao?
Nàng ấy đã chết trong trận chiến Tây Bắc?
Đường Kiến Vi ngay lập tức kết nối những sự việc xảy ra trong vài ngày qua với nhau.
Thẩm Ước chiến đấu ở Tuy Xuyên, quân tư đại án dường như có liên quan đến chiến sự Tây Bắc.
Tham nhũng và thiếu binh lính đã trì hoãn chiến cơ, dẫn đến tiền tuyến đại bại.
Chẳng lẽ vì vụ án này mà Thẩm Ước...
Đường Kiến Vi miệng lưỡi khô khốc, đầu ong ong.
Còn đại tỷ thì sao?
Đường Kiến Vi bắt lấy nô lệ của Thẩm gia đang đi ngang qua và hỏi: "Đại tỷ của ta đâu? Đại tiểu thư của ngươi đâu?"
Mười người bị bắt, chín người vội vã bỏ đi, nói rằng họ không biết.
Cuối cùng, có người nói với nàng: "Đường Tam Nương đến vừa kịp lúc. Xin hãy đưa đại tỷ của Đường gia trở lại Đường phủ. Từ giờ trở đi, nàng ấy không phải là người của Thẩm gia của chúng tôi."
Đường Kiến Vi vạn phần không hiểu: "Ngươi có ý gì?"
Người đó chính là quản gia của Thẩm phủ, hừ lạnh một tiếng, tức giận:
"Trong khi Đại nương tử chúng ta đang vì nước chinh chiến, nàng ta đã thông dâm với một gia nô. Đường Tam Nương còn có gan chất vấn Thẩm gia chúng ta chuyện mất mặt này."
Thông dâm: ngoại tình
"Cái gì?"
Thông dâm? Cùng ai? Đại tỷ cùng Thẩm gia gia nô?
Đường Kiến Vi tuyệt đối không tin: "Đại tỷ của ta không phải người kiểu này! Ngươi sao có thể nói hươu nói vượn huỷ hoại danh tiết của Đại tỷ ta!.
Quản gia cười lạnh nói: "Chỉ vài câu mà có thể nói ra loại người nào? Bây giờ Đại nương tử của chúng ta đã chết ở sa trường, Đường Quán Thu không còn liên quan gì đến Thẩm gia chúng ta nữa. Nàng ta đã nhận được hưu thư, nhưng chỉ là do tình trạng thể chất của ta khiến ta tạm thời không thể di chuyển. Bây giờ Đường Tam Nương đã ở đây, ngược lại là bớt đi cho Thẩm gia sức lực. Nàng ấy đang ngủ trong phòng, Đường Tam Nương, xin mời."
Lúc này Đường Kiến Vi còn đang ngơ ngác, quản gia đã nhanh chóng rời đi.
- -------------------------
Tác giả: Mở hố rồi ~ Tác phẩm mới có ba chương mới và có những bản thảo được lưu lại, vì vậy các bạn có thể tùy ý.
[Hướng dẫn vào hố, chú ý chống sét]
Sơ đồ luồng√
đường tình yêu√
Phó cp√
Ngón Tay Vàng√
Kết hôn trước, yêu sau√
xxj mổ (cãi) nhau hàng ngày√
Hệ thống nuôi dưỡng, định hướng phát triển√
Yếu tố chính: Mỹ thực, kinh thương kiếm tiền, yêu đương, quan trường xử án......
Bối cảnh là một trăm năm sau "Ngã Vi Ngư Nhục", nếu bạn chưa xem "Ngã Vi Ngư Nhục" thì cũng không ảnh hưởng gì.
Các cặp đồng giới có thể thành thân và nữ tử có thể làm quan
[Chớ có khảo chứng, có rất nhiều giả định cá nhân]
(Khúc này mình dịch không sát lắm, xin lỗi mọi người , đầu óc hạn hẹp)
Note: Đâylà bản mình tự dịch vì thực sự không tìm được ở đâu được Bản edit hoàn chỉnh,văn chương mình cũng có hạn, mình dịch theo ý hiểu và tìm hiểu ở các trang web.Mình cũng thấy nhiều editor bị phốt vì lấy bản dịch từ trang khác. Mình khôngphải là editor, mình tự dịch vì yêu thích truyện này cũng như yêu mến tác giả.