Tôi cúp máy, tắm, sấy tóc, ngây ngốc đứng trước gương.
Đã rất lâu rồi tôi không thèm để ý đến dáng vóc của mình. Mấy tháng này, sống không có quy luật, quả thật gầy đi rất nhiều. Xương quai xanh nhô lên. Cố như thon dài hơn. Cả tóc đã lâu rồi không cắt, chạm đến ngang vai. Tóc mái cũng che được cả con mắt. Không thể giống như ma này mà đi gặp người được, tôi phải dùng kẹp buộc tóc lên, lộ ra vầng trán tái nhợt.
Bên ngoài không quá lạnh, tôi mặc chiếc áo len màu trắng, quần jeans, khoác thêm một chiếc áo nữa, đi ra khỏi phòng.
Khuôn viên trường vẫn lặng im như tờ, các cửa hàng trong sân đều đóng cửa, chỉ còn những chiếc lá khô rơi lả tả, theo gió bay đi, sắc trời chuyển tối, khuôn viên trường càng thêm vắng lạnh.
Đợi chừng năm phút, xe của dì chầm chậm đi đến, ngừng lại trước mặt tôi.
Dì ở trong xe nhìn tôi mỉm cười.
Tôi cười cười lại với dì, đi đến, mở cửa xe, ngồi cạnh dì. Dì nhìn tôi.
“Thỏ Con, gầy đi rất nhiều.”
“Cũng tàm tạm.”
Bỗng dưng không khí im bặt.
Thật ra tôi rất muốn nói, kiểu tóc và quần áo của dì phối hợp rất thời thượng, khí chất của dì rất thanh lịch, tao nhã. Nhưng bây giờ tôi muốn nói gì đã không còn thích hợp nữa rồi. Vị tất dì cần tôi khen ngợi dì sao, tôi là đồ thừa.
Dường như dì cũng thấy không khí hơi gượng gạo, bèn nhìn tôi cười cười, không nói gì nữa, đạp ga, chạy về phía thành phố.
Có lẽ để đập tan bầu không khí ngột ngạt này, dì bật nhạc lên.
Chất giọng âu sầu của Thái Cầm vang lên.
Hồi ức về khoảng thời gian hạnh phúc ở thành phố W như ùa về, dù đã qua bao nhiêu năm, vẫn hiện rõ mồn một trước mắt. Và tôi biết, chúng tôi chẳng thề nào quay về năm tháng ấy được nữa.
Vừa nghĩ về quá khứ, nước mắt đã chực tràn, tôi quay đầu nhìn ra ngoài xe.
Tết nhất vẫn còn chưa hết, đèn vẫn sáng, tôi tận lực không nghĩ về nó nữa, tập trung nhìn ánh đèn lung linh ngoài cửa xe.
Qua một hồi, xe rẽ vào một góc phổ nhỏ, đỗ trước nhà hàng không lớn lắm. Vừa vào cửa đã bị một cô nàng mang sườn xám dẫn đường vào một căn phòng.
Thấy phía trong đã có bốn năm người ngồi với nhau, nữ có nam có. Vừa thấy chúng tôi đến, một cô gái đứng lên nói, “Xem kìa, Lạc tổng mang một cô em xinh xắn đến cho chúng ta kìa!” Mọi người cười rộ lên. Một anh chàng béo lùn đi qua châm trà cho chúng tôi.
Dì Lạc giới thiệu cho tôi, cô gái kia gọi là Yến Tử, tính cách vô cùng phóng khoáng, bề ngoài cũng vậy. Một cô gái khác, Tiểu Chu, mầm mập, trắng trắng, thoạt nhìn khá là e thẹn, vẫn không bắt chuyện với ai, chỉ khẽ mỉm cười. Chàng trai vừa châm trà tên là Ngô Kỳ, ngoài ra còn hai người nữa, người cao to gọi là Lý Bân, nhã nhặn trắng trắng gọi là Trang Tiểu Đống. Những người nay đểu là sinh viên vào làm việc trong xưởng trước Tết, chủ yếu làm về kỹ thuật. Tôi chào hỏi từng người, nhưng thật ra chẳng để tâm ai, nghĩ rằng tiệc tàn người tan, không cần bận lòng.
Lúc ăn cơm, tôi ngồi bên phải dì Lạc, những người khác ngồi xung quanh. Vì có người muốn lái xe nên mọi người không uống rượu, chỉ uống nước giải khát. Tôi nhìn đồ ăn đầy bàn nhưng chẳng thiết tha chút nào, không biết có phải vì đã ăn mì gói quen rồi hay không. Dì Lạc khá là khách sáo với tôi, gắp rất nhiều đồ ăn đặt trong bát cho tôi.
“Lạc tổng, chị thật bất công, sao không gắp thức ăn cho em chứ.” Cậu trai tên Trang Tiểu Đống nũng nịu nói.
“Cậu cần gì phải ghen tị với một cô gái chứ!” Lý Bân giọng nói hồn hậu, mang theo khẩu âm phương Bắc.
“Ừa tui hẹp hòi vậy đó, còn mấy người rộng rãi, được chưa, giỏi vậy thì mời chầu này đi!” Trang Tiểu Đống kích Lý Bân, đắc ý nở nụ cười gian xảo.
“Mời thì mời! Sợ gì!” Quả nhiên Lý Bân lọt vào tròng.
“Ai chu cha, hai người sĩ diện cái gì, Lạc tổng đã nói hôm nay chị ấy mời, tranh nhau làm chi, có gì để lần sau, đúng không Lạc tổng?” Ngô Kỳ thật là người biết làm dịu tình hình.
“Ha ha, đúng đúng, mọi người đừng cãi nhau, dùng bữa đi, thật muốn chị gắp hết cho từng người các em à?” Dì Lạc nói một câu, mọi người đều không tranh nữa, tiếp tục vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nghe mọi người nói chuyện, tôi mới biết hóa ra Lý Bân là trợ lý của dì Lạc. Tôi không khỏi chú ý đến anh ta nhiều hơn, có vẻ là người phúc hậu, đáng tin cậy.
Cơm nước xong, mọi người muốn đi karaoke. Tôi chẳng hứng thú chút nào nhưng sợ làm mọi người mất vui nên phải theo bọn họ đến một quán karaoke gần đó.
Năm người thì hết ba người giành giật nhau hát hò, Yến Tử, Trang, Ngô, ba người bài nào vừa ra là lập tức hát bài đó. Tiểu Chu nói mình hát lạc nhịp, nên không hát. Lý Bân cũng vậy, nói mình lên không nổi, chỉ ngồi một bên uống trà. Tôi ngồi một lúc, lại bảo đã trễ rồi cần phải về nhà hoàn thành công việc. Dì Lạc muốn đưa tôi về, tôi nói không cần, bắt xe quay về là được rồi.
“Tôi đưa em về, dù sao tôi cũng không hát. Lạc tổng, chị cứ ở đây chơi, tôi đưa em ấy về sẽ quay lại.” Giọng nói hồn hậu của Lý Bân vang lên sau lưng, thật bình tĩnh, dường như không cho phép người khác từ chối.
Dì Lạc chần chừ vài giây rồi đưa chìa khóa xe cho anh ta.
“Vậy đi đường cẩn thận nhé.”
“Lạc tổng yên tâm. Đi thôi, Thỏ Con.” Nói đoạn, anh ta kéo tay tôi đi ra ngoài. Tôi ngạc nhiên, nhủ thầm, người này thật tự ý quyết định.
Vừa mở khóa xe, anh lập tức mở cửa ghế phụ cho tôi. Tôi phải vào ngồi thôi, nghĩ thầm may là đường không xa.
Dọc đường đi, anh nói nhiều hơn, hỏi chuyên ngành, trường học của tôi, v.v… Rồi anh nói về bản thân mình, từ khi tốt nghiệp đến khi nhận được công việc này, luyên thuyên mãi. Thật vất vả mới đến trường học, tôi vừa muốn xuống xe, anh gọi tôi lại.
“Có thể cho tôi xin số điện thoại không? Khi nào rảnh đi chơi với nhau nhé.”
Tôi không nghĩ ra lí do nào để từ chối.
Vừa về phòng ngủ, mới nhận ra mình mệt mỏi đến chừng nào. Cùng người không quen biết, cùng nhau ăn uống, chẳng phải chuyện vui vẻ gì. Huống gì còn có một người làm tôi không thể đến gần lại chẳng thể xa kia. Tôi thầm quyết định, từ nay về sau, sẽ không bao giờ đi chơi với đám người đó nữa, cảm giác mình chỉ là người dư thừa.