Rất mau đã đến kì nghỉ đông, mọi người đều bàn tán về kế hoạch nghỉ ngơi này. Có người nói đi trượt tuyết, tắm suối nước nóng, có người nói phải đi về phương nam, đại đa số bạn bè thì đi tàu về với ông bà nhân dịp năm mới luôn. Thi xong, trường học đã vắng vẻ đi nhiều, vé xe khó mua, nhiều đứa bạn đã sớm về nhà. Cũng có vài đứa vì nhà xa nên không về, hoặc là ở đây mừng năm mới với người thân, hoặc là dùi mài kinh sử chuẩn bị thi cao học.
Tôi về nhà được vài ba ngày, thăm bà nội. Xong xuôi hai việc lớn này thì tôi về trường, nói công việc còn tồn đọng nhiều, sợ vào học kì làm không kịp. Thật ra đây chỉ là một nguyên nhân nho nhỏ trong cả đống to to kia. Còn thêm một cái nữa là năm mới phải đi chúc mừng họ hàng, mà tâm tình của tôi hiện giờ không thích hợp ồn ào, cần gì phải miễn cưỡng vui cười chứ.
Ba mẹ cũng tùy tôi, chỉ nói lo ăn uống đàng hoàng, nhìn ốm nhom như ma đói.
Năm mới Viên Quân về nhà, hẹn tôi đi uống trà, dâng ảnh chụp cô bạn gái quý hiếm của cậu cho tôi xem.
“Không có nét gì giống Emmanuelle Béart hết trơn vậy?” Thực tế thì cô nàng khá xinh, chỉ là tôi cố tình nói vậy.
“Haizz, sợ ở đất Trung Quốc này tìm cũng không ra, tùy tiện kiếm đại một em nhìn vừa mắt là được rồi.” Cậu thành thật trả lời.
“Đúng vậy”, tôi trầm ngâm, “người đẹp chỉ có trong mộng, mộng đẹp bao nhiêu hiện thực phũ phàng bấy nhiêu!”
Cậu lại nói luyên thuyên về cô bạn gái của mình, đại khái là chuyện người này gia cảnh tốt, công việc cũng khá ổn, nghe như cậu rất để ý đến vấn đề này. Tôi bất giác buồn cho cậu, Viên Quân phóng khoáng tự do tự tại năm nào, đã bị hiện thực nhào nặn thành một gã đàn ông tầm thường như bao kẻ khác! Vì vậy những lời cậu nói tiếp theo, tôi cũng chỉ ừ hử cho qua chuyện. Cậu cũng hiểu không còn thú vị nên bữa trò chuyện cũng sớm tàn.
Đầu tháng ba, tôi quay về trường. Bình thường tôi không thấy trường mình lớn lắm, thoáng chốc đã trống không. Mùa đông phía nam, không có tuyết, chỉ có hơi lạnh vây quanh. Nhành cây trơ trụi không lá gầy teo đâm thẳng vào không trung, tựa như đang khẩn cầu ông trời điều gì đó. Một con chim kêu “Quác!” một tiếng, từ cành cây vọt ra, bay về vùng trời màu xám tro tàn, vô ảnh vô tung.
Ký túc xá dường như trống vắng đi nhiều. Túi nilon đang bay múa đầy trời nhờ cơn gió, như đang trình diễn giữa chốn không người.
Tôi về phòng, khóa cửa. Thế là hết thảy chẳng còn liên quan gì đến tôi. Bịt kín chăn, tôi đánh một giấc đến hai mươi mấy tiếng đồ hồ.
Mấy ngày sau, tôi mệt thì ngủ, dậy thì sinh hoạt chút chút, thật là ăn ở không ra thể thống gì. Nhưng nhờ vậy mà tâm dần tịnh lại, không cần phải nói chuyện với ai, cũng không cần lo lắng cho bất cứ người nào. Vũ trụ mịt mờ như chỉ còn lại mình tôi, lúc nào chết cũng được, lúc nào biến mất cũng xong.
Không biết qua bao lâu, có một chiều nọ, một khách hàng trên mạng đưa số điện thoại cho tôi lưu, để khi ông ta đi công tác vài ngày còn có thể giữ liên lạc. Thật ra tôi đều dùng MSN để giữ liên lạc với khách hàng, không thích đưa số điện thoại cho người khác. Nhưng vì ông ta không thể online được, đành phải có trường hợp ngoại lệ vậy.
Ở ngăn kéo tìm chiếc điện thoại màu xám, mới nhớ mình đã không dùng hơn hai tháng rồi. Đang chần chừ không biết cần phải nạp tiền vào hay không, bỗng dưng tôi đọc được tin nhắn. Tháng trước, có ai đó nạp tiền vào tài khoản điện thoại của tôi một ngàn tệ. Tôi hỏi mẹ, mẹ nói không nạp cho tôi.
Lại cầm điện thoại lên, phát hiện có vài tin nhắn chưa đọc.
Vừa nhìn thấy dãy số quen thuộc ấy, tôi chợt hiểu ra.
“Thỏ Con, con đâu mất tiêu rồi? Thấy tin nhắn gọi cho dì ngay nhé.” Nhìn ngày tháng, đã là chuyện năm trước.
Nội dung tương tự, cách vài ngày thì có một tin nhắn như vậy.
Tim như động đậy, sôi trào.
Đây gọi là gì chứ? Lòng tôi bắt đầu rối bời.
Muốn tôi tiếp tục làm Thỏ Con ngoan ngoãn trước mặt dì, e là không được, lỡ đâu tôi lại đi quá giới hạn một chút, dì lại không chấp nhận tôi. Tôi và dì, mối quan hệ này còn tiếp tục được sao? Hay là, tựa như bài hát dì thích: “Nhớ nhau cũng tốt
Mà quên đi càng tốt
Chỉ một thoáng tôi sẽ biến mất.”
Tôi xóa tin nhắn, tiếp tục tắt máy, làm việc.
Nhưng dù tôi có cố gắng thế nào, trong đầu như có chiếc lông chim khẽ khàng quấy nhiễu tôi, nhắc nhở tôi, dì đang đợi tôi, đang đợi tôi, đang đợi tôi…
Nhịn không được nữa, cầm điện thoại lên, nhấn dãy số quen thuộc ấy.
“Rinh! Rinh!” Tôi như tên tội phạm đang chờ đợi phán quyết, nín thở ngồi cạnh điện thoại nghe ngóng tin tức từ tòa án.
“A lô! Thỏ Con à?” Giọng dì lộ rõ lo lắng và bất an.
" Vâng. "
" Con đang ở đâu? "
" Ở trường. "
“Năm mới mà không ở nhà hả?”
“Vâng, phải làm vài chuyện.”
“À vậy hả, hôm nay con rảnh không? Đi ăn một bữa nha?”
Tôi chần chừ, không nói lời nào. Đã lâu không liên lạc, tôi không đoán ra được ý đồ của dì.
“Có chuyện gì không?” Cả tôi cũng thấy giọng mình xa cách và lạnh lùng.
“Ha ha, phải có việc mới đi ăn được với con à?” Dì rất bình tĩnh đáp lại.
Tôi nhất thời không biết phải nói gì, tiếp tục im lặng.
“Buổi tối có vài người trẻ tuổi đi ăn cơm, toàn là sinh viên mới đến công ty của dì, không ngại làm quen chứ?”
“Vẫn là không nên, dì đi ăn đi.”
“Nếu con ngại thì để dì nói tụi nhỏ đừng đến nữa, chỉ hai chúng ta, được không?” Giọng dì gần như khẩn cầu.
Tôi không đành lòng.
“Không có việc gì, vậy đi cùng nhau cũng được.”
“Được, vậy đợi dì đến đón con nha. Năm giờ rưỡi gặp trước trường, được chưa?”
“Dạ.”