Khu nhà máy năm nào nay đã trở thành khu công nghiệp mới, giao thông cũng dễ dàng đi lại hơn xưa nhiều. Xe buýt từ từ lăn bánh đi qua nội thành rồi dừng lại ở chốn này.
Chú bảo vệ hiền lành trong phòng trực chỉ tôi đến tầng cao nhất của công ty, phòng làm việc của dì ở tầng mười hai.
Vào bên trong tôi mới phát hiện nhà máy thật lớn, chí ít là quét mắt không thấy được điểm cuối. Nhà xưởng chiếm hai tầng, âm thanh máy móc cứ vang lên không dứt. Tôi phải vào sâu bên trong mới dần yên ắng hơn. Ký túc xá xây bên cạnh căn tin. Toàn bộ khu công nghiệp khá là sạch sẽ, chỉnh tế, không biết có phải do tâm tình tôi tốt hay không.
Thang máy đưa tôi đến tầng mười hai, bốn phía yên lặng như tờ. Đi dọc hành lang vào sâu bên trong, tìm được gian cuối. Hít hơi thật sâu, gõ cửa.
“Cạch cạch!”, tiếng giày cao gót càng lúc càng gần.
Cửa mở, dì đứng trước mặt tôi, vẫn đẹp như thế, lại tựa như xa xôi vời vợi.
“Dì Lạc!”
“Thỏ Con, mau vào đi!” Hai năm không gặp, dì hơi gầy đi thì phải. Tóc dài, được bối đơn giản ở phía sau, rất ra dáng phụ nữ quyến rũ. Áo sơ mi trắng phối với quần đen, tràn đầy khí khái của một office lady.
Tôi đưa hoa cho dì: “Sinh nhật vui vẻ!”
“Cảm ơn con! Không ngờ con còn nhớ.” Dì cười nhận lấy hoa.
“Sinh nhật của dì con nhớ rất kĩ.” Tôi như là che giấu điều gì, trong lòng chợt cười thầm.
“2, 4, 6, 8, 10 – 11 đóa, là có nghĩa gì?” Dì đếm, ngẩng đầu tò mò hỏi tôi.
“Hình như có nghĩa là một lòng một dạ.” Tôi nhẹ nhàng nói, có chút không dám nhìn dì.
Dì nhìn tôi cười cười, không hỏi thêm nữa, xoay người đi cắm hoa vào bình.
Dì pha trà cho tôi. Tôi nhìn khắp bốn phía, rộng rãi sáng sủa, bài trí rất hiện đại, lấy màu trắng làm chủ, màu xám tro chấm phá thêm, trang nhã chững chạc, đơn giản lại thoải mái, đúng là phong cách ưa thích của dì.
“Thỏ Con, hai năm không gặp, con đẹp hẳn ra đó!”
“Vậy ạ?” Tôi nghe xong hơi phấn khích. Thật ra lên đại học, con gái giống như thay da đổi thịt, vậy đủ thấy cơ chế giáo dục trung học phổ thông bóp chết con người thế nào!
“Tất nhiên rồi, không có cậu trai nào nói vậy sao?”
“Nào có!”
“Ha ha, nam sinh trường con thật không có mắt!”
“Trường con nào thiếu người đẹp hơn con, con có là gì đâu.”
“Thật sao? Dì đây rảnh rỗi phải đi xem coi có thật hay không.”
“Được, dì đến, con mời di đi ăn.”
Dường như tôi lại trở về ngày ấy, dễ dàng nói chuyện vui đùa, rất thoải mái dễ chịu, gợi cho tôi rất nhiều kỷ niệm xưa.
“Dì Lạc, bây giờ dì ở luôn trong nhà máy à?”
“Dì ở trong này luôn, muốn nhìn qua không?” Dì thần bí nháy mắt với tôi mấy cái
“Ở đây?”
Tôi thấy dì đi đến bên một tủ lớn, nhấn một nút, chiếc tủ tức thì chuyển động, quay chừng ba mươi độ. Tôi mới phát hiện ra, sau chiếc tủ đó, hóa ra là một căn phòng!
“Phòng bí mật? Dì đang luyện Cửu âm chân kinh à?”
“Ha ha, đã luyện đến Cửu âm bạch cốt trảo rồi, con coi chừng đó nha!” Nói xong dì kéo tôi vào trong.
Nếu nói bên ngoại là bài trí chỉnh tề, thì bên trong có thể dùng từ xa hoa để hình dung. Tơ tằm màu tím nhạt, giấy dán tường màu khói, chiếc giường theo phong cách hoàng gia Âu, trướng rủ màn che, bàn trang điểm lịch sự tao nhã, loạt tủ quần áo, giày dẹp, giá sách, đầy đủ mọi thứ, một cánh cửa nhỏ, thông qua phòng vệ sinh, bồn tắm màu trắng với tạo hình vô cùng nổi bật. Đế nến rất tinh xảo, tất cả đều thể hiện nên sự tinh tế tỉ mỉ chau chuốt từng chi tiết của người phụ nữ.
Tôi nhìn đến ngây người, đến khi phục hồi tinh thần, chợt nhần ra dì đang đắc ý nhìn tôi.
“Sao nào? Dì tự thiết kế hết đó!”
“Nữ hoàng ở cũng được nữa là!”
“Ừa, dì cũng thấy vậy!”
Phảng phất đâu đây trong không khí là mùi hương đặc biệt mà quen thuộc.
Tôi ngồi uống trà chờ dì. Dì còn phải làm xong vài tài liệu, sáng mai có hội nghị. Tôi ngồi hơi chếch dì một góc, thỉnh thoảng lại trộm nhìn dì. Gò má dì mang theo sự quyến rũ làm tôi trầm mê. Vì dì phải chú tâm làm việc, khóe miêng hơi chếch xuống dưới, có vẻ lạnh lùng mà uy nghiêm. Tôi nghĩ thầm, đây có lẽ là biểu cảm “không giận tự uy” mà người ta thường nói. Mặt mũi con nít như tôi, có làm vậy hẳn cũng không có được hiệu quả như dì.
Sắc trời dần tối, dì rốt cuộc đẩy mọi thứ sang một bên, xoa xoa vai mình, nói: “Cuối cùng cũng xong, thật ngại quá, để con chờ dì lâu như vậy.”
Tôi đi ra phía sau dì, nhẹ nhàng nói: “Con đấm bóp cho dì nha…”
“Con biết sao?” Dì quay đầu, giật mình xem tôi.
“Làm thì biết thôi.” Tôi mười phần tin tưởng nói.
Vì ông nội có học Trung y, bà nội thân thể không được tốt nên ông hay xoa bóp huyệt vị cho bà. Tôi học lỏm được vài ngón nghề, cũng biết vài ba chiêu thức. Bình thường ở nhà, thi thoảng tôi cũng xoa bóp cho ba mẹ.
Tay tôi đặt trên vai dì, vải áo thật mỏng, tôi như cảm nhận được độ ấm từ thân thể dì, đến gần, mùi thơm quen thuộc lại kéo đến. Tôi hít sâu một hơi, ngón tay dùng sức, hạ lực.
“Đau không?” Tôi sợ dì đau, chỉ dùng năm phần lực.
“Mạnh thêm chút nữa đi!”
Tôi lại thêm ba phần lực, nắn bóp vai, cổ dì.
“Ừm, thật thoải mái!” Tôi không khỏi hả hê trong lòng.
Dường như cả người dì đều trầm lại, thả người vào chiếc ghế, đầu chuyển động từ từ, có lúc khẽ rên vài tiếng, như thỏa mãn, như thư thái vô cùng.
“Thỏ Con mỏi không?” Một hồi, dì nhẹ giọng hỏi tôi.
“Không mệt.” – Có mệt cũng đáng.
Lại xoa bóp một hồi, nàng vỗ vỗ tay tôi, ý bảo thôi.
“Đau sao?”
“Không phải”, dì khẽ cười, “Rất dễ chịu, cảm ơn con!”
“Nhấc tay thôi mà!”
“Ngoan! Đi thôi, ăn tối nào!”