Đường Một Chiều

Chương 50




Ánh hoàng hôn chiếu vào mấy cây dã hương tạo nên cảm giác ấm áp cho mùa đông.

Tất cả đều thật yên bình và an tĩnh.

Tưởng Mộ Tranh đút một tay vào túi quần, một cái tay khác đang mân mê bật lửa, đứng dưới tàng cây dã hương chờ Lạc Táp.

Chính anh cũng không ngờ chuyến đi sẽ kết thúc nhanh như vậy, cũng không cần phải đến hòn đảo nhỏ mà lần trước bàn chuyện để kí hợp đồng. Lần này chọn gặp mặt tại một khu nghỉ mát ở vùng ngoại thành, nhưng tín hiệu vẫn bị chặn.

'Tin tin' mấy tiếng còi xe vang lên, Tưởng Mộ Tranh ngẩng đầu, ô tô của Lạc Táp ngừng ở ven đường. Cửa sổ xe hạ xuống, cô ra hiệu cho anh lên xe.

Anh cười với cô, đâu chỉ là một ngày không gặp như cách ba thu.

Lạc Táp: “Lên xe đi, chỗ này không thể ngừng xe lâu đâu.”

Tưởng Mộ Tranh đứng tại chỗ không nhúc nhích, cả người ngã về sau, lười biếng tựa vào thân cây, khóe miệng mỉm cười: “Không phải đã nói hẹn hò ở khu rừng nhỏ này rồi sao?”

Lạc Táp: “...”

Anh vẫn lười biếng dựa vào thân cây dã hương, dáng vẻ xấu xa quyến rũ không thôi, rất khó để người khác không động lòng.

Cô tắt máy xuống xe, đi về phía anh.

Tưởng Mộ Tranh híp mắt, chân mày nhíu lại. Cô càng đi càng gần, anh không nhịn được phụt một tiếng bật cười.

“Cười cái gì!” Lạc Táp trừng anh.

Tưởng Mộ Tranh: “Cảm giác như bản thân đang làm chuyện xấu, bị cảnh sát tóm được.”

Lạc Táp lại cúi đầu nhìn trên người mình, cô chớp chớp mắt, vừa rồi quá sốt ruột nên mặc luôn đồng phục ra đây.

Tưởng Mộ Tranh còn đang cười: “Em mặc như vậy anh không dám ôm đâu, là chướng ngại tâm lý.” Lại nói giỡn: “Ôm cảnh sát giao thông ngoài đường có thể bị đánh không vậy?”

Lạc Táp: “...”

Tưởng Mộ Tranh muốn ôm cô, lại nhịn xuống.

Nơi này xe cộ qua lại, cô còn đang mặc đồng phục cảnh sát, nếu như bị người qua đường chụp lại thì sẽ có ảnh hưởng không tốt.

Anh đút tay vào túi áo khoác, cẩn thận lấy đồ vật ra đưa cho cô: “Bông hoa đẹp nhất tặng cho người đẹp nhất.”

Một nụ hoa hồng chưa nở, cành hoa bị cắt ngắn, chỉ còn hai chiếc lá xanh.

Cầm ở trong tay nhỏ bé lại xinh xắn.

Lạc Táp đưa hoa lên chóp mũi ngửi ngửi, là cùng loại với hoa hồng trước kia anh tặng, mùi hương nồng nàn.

Tưởng Mộ Tranh lại lấy ra một lọ thủy tinh nhỏ đưa cho cô: “Về nhà hứng nước rồi cắm hoa vào, hai ngày nữa hoa sẽ nở.”

Lạc Táp lại ngắm nghía cái lọ thủy tinh nhỏ, một cái lọ nhỏ bằng bàn tay có thể bỏ túi cực kỳ đáng yêu.

“Có bán cả lọ hoa nhỏ thế này à?”

Tưởng Mộ Tranh cười cười, hơi hơi gật đầu.

Lọ thủy tinh nhỏ này là để đựng kẹo.

Lúc anh đến cửa hàng bán hoa mua hoa, hỏi nhân viên cửa hàng có lọ hoa đẹp không, nhân viên cửa hàng nói trong tiệm đều là bình hoa lớn, một nụ hoa bé như vậy phải đặt trong một lọ hoa nhỏ mới càng đáng yêu.

Nhân viên đó còn bày ý tưởng cho anh, nói rất nhiều siêu thị thực phẩm nhập khẩu có bán lọ thủy tinh đựng kẹo trái cây, những cái lọ đó vừa bé lại vừa đáng yêu.

Sau khi mua về, anh đứng ở đây chờ Lạc Táp, rảnh rỗi không có gì làm nên anh đã ăn sạch kẹo trong đó...

Đột nhiên Lạc Táp hỏi anh: “Trước kia anh đều theo đuổi các cô gái như vậy hả?”

Tưởng Mộ Tranh đứng thẳng lên, nắm cánh tay của cô đi về phía ô tô.

Anh nói: “Anh chỉ theo đuổi mỗi mình Lạc Lạc nhà chúng ta mà thôi.”

Lạc Táp ngồi ở ghế điều khiển, Tưởng Mộ Tranh ngồi ở ghế phụ.

“Sao lại gầy đi rồi?” Tưởng Mộ Tranh ngồi ổn, đóng cửa xe lại.

“Đâu có, hai ngày nay đều ăn rất nhiều.” Lạc Táp không khỏi sờ sờ lên mặt.

“Anh nhìn thấy gầy mà.” Tưởng Mộ Tranh thò đầu qua hôn lên môi cô. Một cái chạm nhẹ chẳng thể giải tỏa được nỗi nhớ nhung, anh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng cô ra, quấn lấy lưỡi cô.

Vừa rồi đã muốn hôn cô, bây giờ hôn rồi thì không muốn buông cô ra.

Hai tay anh dùng sức siết chặt cô vào trong ngực, khi thì cắn môi, khi thì mút lưỡi.

Trong khoang xe an tĩnh, tiếng hít thở dần trở nên gấp gáp.

Lạc Táp bị hôn đến choáng váng, chỉ còn chút ý thức nhỏ nhoi đang nhắc nhở cô là nơi này không được dừng xe, nếu bị camera chụp lại thì sẽ bị phạt tiền.

Cô đẩy anh ra: “Đi thôi, còn ở thêm lát nữa thì đồng nghiệp em sẽ ra tới đây đấy.”

Lúc này Tưởng Mộ Tranh mới ngồi yên, thắt đai an toàn.

Sau khi nhìn thấy cô, cả người anh đều được thả lỏng. Vừa thả lỏng là cảm giác mỏi mệt cũng ùa tới, anh dựa vào lưng ghế: “Buổi tối muốn ăn gì? Hay là về nhà, anh nấu cho em ăn nhé?”

Lạc Táp: “Anh biết nấu ăn?”

Tưởng Mộ Tranh: “Biết chứ, biết nấu mì ăn liền.”

Lạc Táp: “...”

Tưởng Mộ Tranh cười: “Sẽ không để em thường xuyên ăn mấy bữa ăn thiếu dinh dưỡng đâu.” Anh nói: “Để anh nói đầu bếp nhà anh Tư làm nhiều thêm một chút rồi anh qua đó lấy vài món về, hai bọn mình ăn ở nhà.”

Lạc Táp: “Ba em đang ở nhà.”

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, không đáp lại ngay.

Bọn họ ở bên nhau mới được hai ngày, lúc này gặp người lớn trong nhà thì còn quá sớm, nghĩ nghĩ: “Nếu không thì em về nhà trước đi, sau đó anh sẽ gọi điện thoại cho chú Phùng, làm bộ như không biết ông ấy đang ở nhà, chỉ đơn thuần là muốn tìm ông ấy nói chuyện thôi.”

Cái ý tưởng này thật ra cũng không tệ, Lạc Táp tò mò là: “Anh thì có chuyện gì để có thể trò chuyện với ba em cơ chứ?”

Một người làm kinh doanh, một người làm công an, có đề tài gì chung?

Tưởng Mộ Tranh chọc cô: “Nhờ chú Phùng giới thiệu một đối tượng cho anh.”

Lạc Táp: “...”

Trừng anh một cái.

Có điều nghĩ tới Phó Duyên Bác cũng sẽ tới, cô thông báo với anh một tiếng: “Tối nay ba em mời Phó Duyên Bác đến nhà ăn cơm, nói có chuyện công việc cần bàn bạc.”

Tưởng Mộ Tranh vừa nghe tới Phó Duyên Bác thì chau mày: “Cậu ta sẽ đến nhà em?”

Lạc Táp nhìn ra anh không vui, xem ra lại ghen tuông rồi.

Cô nói với anh hôm nay cô đã nói rõ ràng với ba ba là cô đã có bạn trai, ba ba sẽ không làm mai lung tung nữa, chỉ đơn thuần là nói chuyện công việc với Phó Duyên Bác thôi.

Vẻ mặt Tưởng Mộ Tranh hòa hoãn lại, nếu Phùng Khiếu Vịnh muốn chủ động nói rõ ràng với Phó Duyên Bác thì anh cũng không cần khoe khoang. Anh không làm được cái chuyện như cố ý chê cười khi người khác mất mát.

Suy nghĩ một lát: “Vậy chúng ta không quấy rầy bọn họ bàn công việc, qua nhà anh đi.”

Lạc Táp chế nhạo anh: “Không phải khóa vân tay nhà anh hỏng rồi sao?”

Tưởng Mộ Tranh: “... Thư ký đã gọi người đến sửa rồi.”

Lạc Táp tập trung lái xe, không vạch trần anh.

Tưởng Mộ Tranh thấy cô không lên tiếng, cũng không miễn cưỡng thêm, tựa lưng vào ghế ngồi nhắm mắt nghỉ ngơi.

Khi chờ đèn đỏ, Lạc Táp xoay mặt qua nhìn anh, như có vẻ suy tư gì. Sau đó cô gọi điện thoại cho ba ba. Qua mấy chục giây bên kia mới nghe máy: “Lạc Lạc hả, tan làm rồi phải không?”

Lạc Táp không tự giác gãi gãi chân mày, nói dối thì luôn chột dạ, cô ho nhẹ hai tiếng: “Ba ba, chắc đêm nay con sẽ về trễ. Chu Nghiên có chuyện gia đình, hôm nay lại là ngày cô ấy trực ban, con làm thay cô ấy một chút.”

Nói xong thì vô cùng khẩn trương.

Phùng Khiếu Vịnh đang chuẩn bị đồ nhắm rượu: “Được rồi, không về ăn cơm thì càng tiện cho lúc ba uống rượu khỏi bị ai lải nhải. Không nói nữa, Phó Duyên Bác đến rồi, ba đi mở cửa cho cậu ta đây.”

Nói xong liền cúp máy.

Lạc Táp: “...”

Cô đang tính lại làm nũng một chút.

Ấn khóa màn hình di động, cô khẽ thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ là 'xin vắng mặt' dễ dàng như vậy.

Tưởng Mộ Tranh duỗi tay chạm chạm vào gương mặt cô. Lạc Táp ghé mắt qua, hai người nhìn nhau, ánh mắt xoáy thẳng đến đáy lòng của đối phương.

Đèn xanh bật sáng.

Tưởng Mộ Tranh lấy tay ra, ngồi yên ổn lại.

Lạc Táp khẽ nhấn ga, xe từ từ chạy về phía trước.

Hai mươi phút sau thì tới khu chung cư nhà Tưởng Mộ Tranh.

Đây là lần đầu tiên Lạc Táp đến nhà một người đàn ông. Thay dép lê của nam xong, cô nhìn một vòng xung quanh, phong cách trang trí đơn giản, thiên về gam màu lạnh.

Tưởng Mộ Tranh cởi áo khoác ra: “Em xem TV một lát, anh đi tắm rửa đã.”

Theo thói quen, mỗi lần đi công tác về, chuyện đầu tiên anh làm khi về tới nhà chính là tắm rửa, đổi một bộ đồ sạch sẽ.

Lạc Táp gật gật đầu, đặt bông hồng nhỏ kia vào bình rồi mới mở TV ra, cũng không có tâm tư xem gì mà lơ đãng nhìn màn hình.

Lúc này ở biệt thự nhà Lạc Táp.

Phùng Khiếu Vịnh và Phó Duyên Bác vừa uống rượu vừa nói chuyện, khi ăn cơm hai người không nói chuyện phá án mà nói chút đề tài nhẹ nhàng trong cuộc sống.

Nói xong về cha mẹ Phó Duyên Bác thì nói đến Lạc Táp.

Phùng Khiếu Vịnh cũng không vòng vo với Phó Duyên Bác mà đi thẳng vào vấn đề: “Tôi có chuyện rất xin lỗi cậu. Trước đó không biết Lạc Lạc đã có người yêu, làm mai lung tung.”

Nói rồi ông giơ ly rượu lên, chạm nhẹ vào ly Phó Duyên Bác rồi uống một hơi cạn sạch.

Đối với chuyện Lạc Táp và Tưởng Mộ Tranh ở bên nhau, Phó Duyên Bác đã có chuẩn bị tâm lý từ lâu, tuy vẫn không tránh khỏi bị tụt cảm xúc, nhưng cũng không đến mức luẩn quẩn trong lòng.

Anh ta trấn an Phùng Khiếu Vịnh: “Chuyện tình cảm mà sao trách sư phụ được chứ.”

Tạm dừng, rồi cũng nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Mấy ngày hôm trước thật sự từng có tâm tư theo đuổi Lạc Lạc. Khi biết là có người đang theo đuổi cô ấy, con cũng muốn đi thử xem.”

Đặc biệt là khi chiến hữu - phó đội trưởng của Lạc Táp kích thích, trưa hôm đó anh ta liền có xúc động muốn đi tỏ tình.

Chờ tới khi tan tầm về nhà bình tĩnh lại, anh ta lại cảm thấy... anh ta không thể cho Lạc Táp cuộc sống an ổn mà cô muốn. Nếu biết trước sẽ không đi đến đâu, thà rằng chặt đứt tâm tư đó từ ngay lúc này.

Mỗi lần nhìn thấy Lạc Táp, tâm trạng của anh ta đều cực kì vi diệu, giống như trở lại mười bảy, mười tám tuổi, khi tình cảm còn bồng bột.

Nhưng anh ta cũng biết rõ bản thân không phải là người xúc động thiếu lý trí.

Cho dù anh ta và Lạc Táp có ở bên nhau, khi tình yêu trôi qua quãng thời gian mới mẻ ban đầu, có thể anh ta vẫn sẽ muốn trở về Cục Điều tra hình sự, nếu không thì anh ta cứ có cảm giác hiện tại bản thân thật vô dụng, cuộc sống hằng ngày giống như đang dưỡng già.

Đến lúc đó anh ta thật sự sợ rằng bản thân sẽ là Phùng Khiếu Vịnh thứ hai, không làm thất vọng lý tưởng và khát vọng của bản thân, nhưng lại thật sự có lỗi với vợ con.

Phó Duyên Bác thấp giọng nói: “Sau đó lại cảm thấy sau này có thể con sẽ rất có lỗi với cô ấy, với gia đình sau khi kết hôn. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy thêm một cô em gái như thế này thì tốt hơn.”

Tay Phùng Khiếu Vịnh cầm bình rượu hơi khựng lại: “Vậy là có ý gì? Cậu sắp quay trở lại Cục Điều tra hình sự à?”

Phó Duyên Bác gật gật đầu: “Con cảm thấy cuộc sống khá nhàm chán trong khoảng thời gian ở Cục Quản lý giao thông này. Sư phụ cũng biết từ trước tới nay con chỉ cảm thấy hứng thú với việc điều tra hình sự. Hiện tại tới Cục Quản lý giao thông thì giống như bắt cá lên bờ vậy.”

Phùng Khiếu Vịnh trầm tư một lát: “Nếu cậu muốn quay lại, đầu tiên phải xử lý tốt chuyện gia đình đã. Cha mẹ cậu lớn tuổi rồi, ngóng trông cậu lập gia đình sớm một chút cũng là điều bình thường. Cậu cũng không thể mặc kệ không quan tâm được.”

Có một số người xem công việc chỉ đơn giản là công việc để kiếm tiền nuôi gia đình.

Nhưng có một số người lại một lòng một dạ nhào vào nghiên cứu, không thèm để tâm đến bạn bè, người thân.

Loại người này thật ra rất ích kỷ, không có bất kỳ đóng góp gì cho gia đình.

Ông và Phó Duyên Bác đều là như vậy.

Cứ tưởng rằng sau khi Phó Duyên Bác được điều đến Cục Quản lý giao thông thì sẽ từ từ thay đổi, nhưng xem ra giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Phó Duyên Bác: “Vâng, cũng may nhà anh trai con có em bé, có thể phân tán sự chú ý của cha mẹ con một chút. Nghe anh trai con nói nói anh chị ấy còn tính sinh thêm bé gái. Nếu có thêm cháu thì cha mẹ con sẽ càng bận. Có lẽ sau một thời gian sẽ nản lòng với con, đến lúc đó con sẽ có cơ hội quay lại.”

Phùng Khiếu Vịnh: “...........”

Giơ ngón tay chỉ chỉ Phó Duyên Bác, không còn lời gì để nói.

Lúc này di động của ông vang lên, Phùng Khiếu Vịnh tưởng Lạc Táp, cầm lấy xem thì thấy là cấp dưới gọi tới. Sắc mặt ông hơi trầm xuống, vội nghe máy.

Phó Duyên Bác cũng ngước mắt nhìn ông, chỉ nghe ông nói: “Ừ, được rồi, tôi trở lại ngay.”

Phó Duyên Bác hỏi: “Xảy ra chuyện gì sao?”

Phùng Khiếu Vịnh: “Tra được chút manh mối về tên trùm buôn thuốc phiện kia, tôi trở lại xem thử.”

Phó Duyên Bác: “Con về với sư phụ.” lại chần chờ: “Thân phận hiện tại của con có tiện không?”

Phùng Khiếu Vịnh: “Giai đoạn trước cậu cũng tham dự, không có gì bất tiện cả. Đến lúc đó sư phụ sẽ nói với Cục trưởng Dương bên này một tiếng, tạm thời điều cậu qua đấy, đi thôi.”

Đầy bàn đồ ăn nhưng bọn họ cũng không kịp thưởng thức, mặc áo khoác xong rồi thì vội vàng rời khỏi nhà.

Được nửa đường Phùng Khiếu Vịnh mới nhớ tới báo một tiếng cho Lạc Táp. Có một số việc không thể nói rõ với cô, chỉ nói là có việc muốn xử lý, Lạc Táp cũng không hỏi nhiều, chỉ dặn dò: “Ba ba, ba nhất định phải chú ý sức khỏe đó.”

Phùng Khiếu Vịnh: “Không sao, ba ba biết mà.”

Lạc Táp cứ mãi dặn dò ông phải nghỉ ngơi đầy đủ rồi mới cúp điện thoại.

Tưởng Mộ Tranh đã tắm xong, “Sao vậy?”

Anh ngồi xuống bên cạnh cô.

Lạc Táp: “Không có gì, ba em lại đi gấp rồi.”

Tưởng Mộ Tranh ôm cô qua, chống lên trán của cô: “Đêm nay ở lại nhà anh đi.”

Lạc Táp lắc đầu, cô còn chưa chuẩn bị tâm lý để ở lại đây.

Cô liếc mắt nhìn quần áo anh đang mặc, áo thun đen, quần mặc nhà màu xám, phối đồ đơn giản nhưng mặc lên nhìn khá ổn.

Tưởng Mộ Tranh hôn lên chóp mũi cô: “Anh sẽ không bắt nạt em đâu, bảo đảm là anh sẽ làm được. Hôm trước anh ở tạm nhà em một đêm, phải trả lại cho em chứ đúng không nào? Biết vay phải biết trả thì mới dễ mượn tiếp.”

Lạc Táp: “...”

Tà thuyết ngụy biện.

Tưởng Mộ Tranh tiếp tục nài nỉ cô: “Đêm nay ở lại đây được không? Gần đây anh vẫn luôn mất ngủ, cực kỳ đau đầu, ở lại với anh được không?”

Lạc Táp nhấp nhấp môi, không biết nói gì.

Trước đó anh có bị mất ngủ hay không thì cô không biết, nhưng cô nhìn ra đúng là lần này sau khi đi công tác về thì anh rất mỏi mệt.

Tưởng Mộ Tranh ôm cô ở trong ngực: “Chú Phùng cũng không ở nhà, em về nhà cũng chỉ có một mình, quãnh quẽ biết bao nhiêu. Ở lại chỗ anh đi, tụi mình nói chuyện còn vui hơn được chút.”

Nghĩ đến cả biệt thự lớn như vậy chỉ có mình cô, trong lòng anh cảm thấy chua xót.

Lạc Táp đấu tranh một lát, cuối cùng gật đầu đồng ý.

Tưởng Mộ Tranh buông cô ra: “Vừa rồi anh có gọi đồ ăn, chắc phải đợi một lát nữa mới có thể đưa đến, anh đi trải ga giường cho em trước.”

Lạc Táp: “Em đi với anh.”

Hai người đi vào phòng ngủ.

Lúc trải ga giường, mỗi người túm hai góc, phối hợp ăn ý như đôi vợ chồng đã sống lâu năm với nhau.

Chỉ một lát cơm đã được giao đến, Tưởng Mộ Tranh gọi mấy món rau xào và một phần canh.

Khi hai người ăn cơm thì vẫn giống như trước kia ở câu lạc bộ, không có nói chuyện.

Nhưng bầu không khí lại khá tốt. Thỉnh thoảng Tưởng Mộ Tranh sẽ gắp đồ ăn cho cô, Lạc Táp cũng không làm ra vẻ, anh gắp cái gì cô liền ăn hết cái đấy.

Khi sắp ăn xong, Tưởng Mộ Tranh chủ động nói chuyện, hỏi cuối tuần này cô có phải trực không.

Anh biết cô không có nhiệm vụ, là cố ý hỏi như vậy.

Lạc Táp: “Thứ bảy trực nửa ngày, chủ nhật được nghỉ ngơi. Anh thì sao?”

Tưởng Mộ Tranh nhìn cô: “Chủ nhật anh có một bữa tiệc, đi với anh nhé.”

Lạc Táp không ngừng lắc đầu: “Em ứng phó không nổi đâu, để sau này đi.”

Tưởng Mộ Tranh: “Người này em có biết, còn cực kì quen thuộc.”

Lạc Táp chớp chớp mắt, người duy nhất cô nghĩ đến chính là: “Giang Đông Đình?”

Tưởng Mộ Tranh: “Sở Nhất Sơn và dì Du hẹn anh bàn chuyện hợp tác. Dì Du còn hỏi anh gần đây có hay liên lạc với em không. Nghe giọng điệu của bà ấy hẳn là cũng muốn em đến.”

Lạc Táp có một cảm giác bài xích không giải thích được. Cô không nói gì mà chỉ lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.

Tưởng Mộ Tranh có thể nghĩ đến nguyên nhân duy nhất chính là cô không thích Sở Nhất Sơn cho lắm, nên cũng không tiếp tục đề tài này, chuyển qua nói chuyện học tiếng Anh.

Ăn cơm xong, hai người lại rề rà ở phòng ăn thêm một lát. Lạc Táp nói muốn tắm rửa đi ngủ, thấy hơi buồn ngủ rồi.

Hai ngày nay cộng lại cô ngủ chưa được năm tiếng đồng hồ, đêm hôm sinh nhật sau khi anh đi rồi thì mãi cô mới chợp mắt được.

Tối hôm qua thì chờ tin nhắn của anh, sau đó cũng không biết đến mấy giờ sáng mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Đêm nay anh đã về, cả người cô đều cảm thấy rất mệt mỏi.

Hiện tại muốn được ngủ một giấc thật ngon.

Nơi này của Tưởng Mộ Tranh không hề có vật dụng gì dành cho nữ, anh đưa áo tắm dài của mình cho cô. Nó dài tới tận cổ chân cô nhưng miễn cưỡng dùng tạm.

Lạc Táp tắm xong lập tức bò lên trên giường, có thể là bởi vì anh ở ngay phòng bên cạnh nên cô đặc biệt an tâm. Chưa đến hai phút, mí mắt trên dưới đã đánh vào nhau.

Còn chưa ngủ say thì tiếng đập cửa vang lên.

Lạc Táp cố gắng mở mắt ra, lại cẩn thận nghe nghe, thật sự là tiếng đập cửa. Có lẽ là Tưởng Mộ Tranh đưa sữa bò tới cho cô, cô bật dậy đi mở cửa.

Lúc nhìn thấy người thì cô sửng sốt.

Đây là muốn làm gì?

Tưởng Mộ Tranh ôm chăn trong tay: “Một mình anh không ngủ được.”

Lạc Táp: “.....................”

Đầu óc lập tức tỉnh táo.

Một mình không ngủ được?

Ý kia là muốn ngủ chung với cô?

Ngay khi cô còn đang sững sờ, anh đã nghiêng người đi vào trong phòng, đường hoàng mà nói: “Lạc Lạc, nếu anh thật sự muốn làm gì em thì ở câu lạc bộ, ở nhà em, anh đã làm từ lâu rồi, không phải chờ tới bây giờ đâu.”

Tưởng Mộ Tranh đi đến bên giường thả chăn xuống, cũng không quan tâm đến cô, chui thẳng vào trong ổ chăn mà ngủ, còn đưa lưng về phía cô.

Lạc Táp đóng cửa lại, tức tối bò lên trên giường đấm đá anh vài cái: “Tên lừa đảo.”

Tưởng Mộ Tranh cười, xoay người, dùng một tay kéo cô vào trong ngực. Anh xoay người một cái đè cô xuống dưới. Tim Lạc Táp đã nhảy tới cổ họng.

Cô yêu anh, cũng không cảm thấy có cái gì không thể, nhưng cảm thấy tất cả những điều này đến quá nhanh, cô có cảm giác không chân thật.

Tưởng Mộ Tranh cúi đầu, một nụ hôn nóng bỏng rơi xuống cổ cô. Anh nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lạc Lạc, anh phải hôn em cho đã mới được, hai ngày này lúc nào cũng nhớ em.”

Lời ngon tiếng ngọt quả thực chính là thuốc độc, bị độc chết cũng cam tâm tình nguyện.

Lạc Táp bám vào bờ vai anh, cảm nhận được nụ hôn gần như điên cuồng của anh.

Tưởng Mộ Tranh hôn lên cổ, lên xương quai xanh, lại hơi hơi dùng sức gặm cắn.

Tay trái anh đặt ở trước ngực cô, do dự hai giây mới hạ xuống, cách áo tắm mà xoa nắn.

Lạc Táp giật mình, ẩn nhẫn ‘Ưm’ một tiếng.

Tưởng Mộ Tranh lấp kín môi cô, một tay khác đặt trên dây lưng của áo tắm, rất nhiều lần tính kéo ra, nhưng lý trí còn sót lại luôn nhắc nhở anh là: mày đã bảo đảm rồi đấy.

Tưởng Mộ Tranh híp híp mắt, chôn mặt vào hõm cổ cô hít sâu vài cái. Sau đó anh ngẩng đầu, xoay người xuống khỏi người cô, ôm chặt cô vào lòng.

Anh tắt đèn, hôn hôn lên trán của cô, giọng khàn khàn: “Ngủ đi.”

Anh kéo chăn qua đắp lên trên người cả hai.

Lạc Táp dán mặt lên ngực anh, nghe được tiếng tim đập mạnh mẽ mà rối loạn của anh.

Trong bóng tối, không ai nhìn thấy ai.

Hai người ôm nhau ngủ.

-------------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Nhật ký của Tưởng Mộ Tranh ~

Ngày thứ ba ở bên vợ:

Mua cho Lạc Lạc một bông hoa, một cái lọ thủy tinh nhỏ (kẹo bên trong bị tôi ăn hết rồi.)

Chuyện đầu tiên cô làm khi về đến nhà chính là đi phòng bếp, hứng nước vào bình thủy tinh rồi cắm bông hồng nhỏ vào, chiêm ngưỡng nó với sự hài lòng.

Một bông hoa và một lọ kẹo, tổng cộng chưa đến năm mươi đồng.

Nhưng cô lại cảm giác như có được toàn bộ thế giới.

*

Nếu tôi gặp được Lạc Lạc từ thời tiểu học thì tôi đã biết được cái gì là một ngày không gặp như cách ba thu, nói không chừng bài thi ngữ văn có thể được tới 100 điểm cũng nên.

Càng không phải sầu lo không viết ra được bài nhật ký 150 chữ, rồi sẽ không vì một bài nhật ký mà đi đánh nhau với cháu trai cả của tôi.

Lúc ấy tôi dụ cháu trai cả viết nhật ký giùm, tôi sẽ cho nó năm đồng. Kết quả là nó nhận tiền rồi mà quên mất việc viết nhật ký.

Ngày hôm sau phải nộp rồi, không còn cách nào tôi đành phải lấy bài nhật ký của nó, xóa hai chữ phía sau trên tên của nó đi rồi viết thành tên của tôi...