Đường Mây Trong Gió

Chương 36: Lần đầu đặt chân lên mảnh đất nước A




Dịch Gia Húc vừa tắm ra xong, mái tóc ướt dính vào da cổ và vai. Anh ngồi trên giường, đôi mắt nhìn chằm chằm vào không gian trống trải, nhưng ánh nhìn như mờ mịt, như đang mải mê suy tư về điều gì đó.

Bầu không khí trong phòng vẫn vẹn nguyên, thời tiết vẫn se se lạnh. Cả hai vẫn im lặng, nhưng cảm giác dường như đã êm dịu hơn so với trước đó.

Lục Nghiên tự ngẫm nghĩ, cô đứng bên bệ cửa sổ đôi mắt nhìn về phía xa xăm, những suy tư trong lòng trào dâng. Cố gắng chấn tĩnh bản thân, giữ cho mình không rơi vào tiêu cực.

Khoảng cách thật gần, trái tim cũng thật gần, nhưng sao...cứ có bức tường nào đó ngăn cách lại.

Có phải ...tình không sâu, duyên không đủ?

(...]

Chuyến bay mang mã số 456 vừa hạ cánh xuống sân bay vào giữa đêm khuya, Nam Thành bắt đầu mưa nhỏ. Mộ Kim Thuần cô, một phụ nữ trẻ trung và quyến rũ, kéo chiếc vali nặng kích cỡ ra khỏi máy bay.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khu vực đỗ máy bay tạo nên bóng đêm rợn tối. Cô mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng vẫn giữ vững bước chân trên sân bay lạnh giá.

Chiếc vali đầy đặn của cô phản chiếu ánh đèn mờ mịt, tạo ra hình ảnh ẩn hiện đầy bí ẩn trên sàn đỗ máy bay. Mộ Kim Thuần cô nắm chặt tay cầm và bước đi một cách tự tin trong bóng tối, sẵn sàng khám phá những điều mới mẻ và thú vị tại đất nước xa lạ mà cô đang đặt chân đến. D

"Chào mừng nước A thân mến."

"Bây giờ trước tiên phải tìm khách sạn nào đó ở vậy, ngày mai tìm thằng nhóc thối kia sau." ?

Cô bước ra ngoài đường lộ cao tốc, cái đường vắng hoe, Mộ Kim Thuần lúc này có hơi rén rén.

"Bây giờ nên làm sao ta? Giờ này còn xe đâu mà bắt!"

Mãi đứng suy nghĩ rối rắm hết cả lên, cô không hề biết có mối đe dọa đang đến gần.

Chiếc xe đen tuyền đậu phía đối diện, một đôi mắt nham hiểm nhìn Kim Thuần qua lớp kính đầy ham muốn. ()

Đồng hồ điểm đúng 23 giờ. Phải nói Mộ Kim Thuần thật biết chọn chuyến bay, bay giờ nào không bay, đáp xuống cả 23 giờ khuya.

"..."

Chiếc xe bên kia đang có dấu hiệu bẻ lái, chẳng biết là bước tiếp theo định làm gì. Đột ngột tăng tốc.

"Két!"

Chiếc Ferrari màu đỏ rượu trấn ngang ý định của chiếc xe đen tuyền bên kia. Dừng lại ngay chỗ Mộ Kim Thuần đang đứng. (1)

Ý định bất thành, chiếc xe đó nhanh chóng bỏ đi.



Mộ Kim Thuần chứng kiến màng trước mắt, cô run rẩy tay chân, mồ hôi trên trán túa ra muốn ướt hết cả khuôn mặt.

Cánh cửa xe bật mở ra, thân ảnh cao lớn nguyên thân mặc quần áo sắc đen, người còn có cả mùi rượu thoang thoảng bay trong làn gió.

Mộ Kim Thuần vô thức lùi lại vài bước, cô sợ.

Bạch Cao Thiệu đưa ánh nhìn sắt nhọn về phía Mộ Kim Thuần. Giọng anh trầm ấm nhưng đầy sự oán trách:

"Cô nhìn xem đồng hồ điểm mấy giờ rồi?" I

"Mười...mười một giờ!"

Mộ Kim Thuần vô thức trả lời.

"Cô có biết vừa rồi nguy hiểm lắm không?"

Bạch Cao Thiệu đưa mắt nhìn xuống chiếc vali to đùng mà cô gái đang cầm, anh lại đảo mắt lên nói:

"Vừa đáp máy bay sao?"

Mộ Kim Thuần đưa mắt nhìn anh, đập vào mắt cô là thân ảnh cao lớn, nhưng gầy. Khuôn mặt rất soái, cái sống mũi thắng tắp, mái tóc rũ rượi phấp phơ theo làn gió nhè nhẹ.

Kim Thuần choàng thoát ra khỏi cái suy nghĩ lung tung của bản thân, cô nhìn thẳng mắt anh mà nói:

"Ừm, tôi vừa đáp."

"Ở đây vào giờ này không bắt được xe nữa đâu." (

Cô nghe mà bối rối, vô thức đưa tay vò vò tóc mái đến rối tung cả lên.

Bạch Cao Thiệu thấy hành động của cô trong đáng yêu, anh vô thức nở nụ cười ấm áp, miệng lại cất lời: *

"Giờ này muốn thuê khách sạn cũng rất khó đấy!"

Sau lời nói của anh mặt Kim Thuần tái xanh đi, cô hối hận rồi, thật sự rất hối hận, cô đâu nào ngờ đời sống ở nước

A này hoàn toàn khác xa với nước D cô ở.

"Làm...làm sao...sao bây giờ?" (

Kim Thuần ấp úng, lời nói nói ra có chút rung rung.

Bạch Cao Thiệu đầu nhảy số, thanh âm chầm ấm lại cất lên:



"Nếu cô tin tưởng, tôi đưa cô về nhà tôi, không xa ở ngay đường lớn cách đây 50 mét!"

Vừa nói anh vừa nghiêng người đưa tay chỉ ra phía trước mặt.

Mộ Kim Thuần nửa tin nửa không tin, dù sao cũng mới lần đầu gặp, không thân không thích đương nhiên không tin tưởng lắm rồi.

Nhìn ngó xung quanh, cô cũng hết cách, thế thì đành liều một phen vậy!

"Tôi...anh..."

"Hửm!"

"Vậy được, tôi nhờ anh."

Nói câu dứt khoát, Kim Thuần gật đầu.

Bạch Cao Thiệu hôm nay uống không nhiều rượu, anh đang rất tỉnh táo, nhìn người con gái xa lạ trước mắt, anh lại vô thức để lộ nụ cười ấm áp của bản thân.

Có được gọi đây là tiếng sét ái tình không nhỉ! •

Mộ Kim Thuần phóng lên chiếc Ferrari màu đỏ rượu do Bạch Cao Thiệu cầm lái, bên trong khoang xe thoang thoảng mùi rượu nhẹ cùng mùi bạc hà thanh mát. (1)

Kim Thuần tò mò nên hỏi:

"Anh tên gì vậy? Tôi không có ý gì đâu, chỉ hỏi để dễ xưng hô thôi!"

Mộ Kim Thuần vừa nói vừa lúng túng giải thích.

"Tôi họ Bạch, tên Cao Thiệu! Còn cô?"

Cô không nghĩ anh lại dễ chịu như vậy, lòng cô cũng nhẹ nhõm đi một ít, như vậy dễ dàng giao tiếp hơn rồi.

"Tôi tên Mộ Kim Thuần, anh gọi tôi là Thuần Thuần hay Kim Thuần điều được!"

Bạch Cao Thiệu vẫn đưa mắt tập trung lái xe, nhưng anh đều nghe rất rõ lời người bên cạnh nói.

"Ừm, tên đẹp."

Cả trận đường, cả hai ngồi trong xe giao tiếp rất nhiều, Mộ Kim Thuần hay nói hay hỏi, còn Bạch Cao Thiệu lắng nghe và trả lời.

Lần đầu gặp mặt, sợi tơ vô hình nào đó đã xiết chặt vào tay.