Hai người trở lại túc xá, Áo Tư Tạp vẫn chưa có nghỉ ngơi, chỉ nằm trên giường, nhìn lên trần, mắt thấy Đường Tam đi tới vội vàng ngồi dậy. “Tiểu Tam, Vinh Vinh tìm ngươi có chuyện gì vậy?”
Nhìn hắn khẩn trương như vậy lạo muốn tở vẻ bình tĩnh Thẩm Tu không nhịn được nở nụ cười, Đường Tam đồng dạng cười thầm, nhịn không được trêu hắn một chút: “Cũng không có gì, chỉ là trao đổi tình cảm một chút mà thôi.”
“Trao đổi tình cảm?” Âm thanh Áo Tư Tạp trở nên quái dị.
Đường Tam nhìn Áo Tư Tạp, có chút cân nhắc: “Không phải ngươi đã quyết định buông bỏ rồi sao?”
Áo Tư Tạp có chút xấu hổ nói: “Nhưng lần này chúng ta đi Tinh Đấu đại sâm lâm, ngươi không có cảm giác rằng Vinh Vinh đã thay đổi một chút hay sao? Tựa hồ không khiến cho người ta chán ghét nữa, hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ. Ta tin tưởng rằng tính cách của nàng sẽ trở nên tốt hơn.”
“Vậy ngươi cần phải cố gắng, Yên tâm đi, nàng tìm ta có chút chuyện về ám khí mà thôi.” Đường Tam cười nói, ma xui quỷ khiến theo bản năng liếc nhìn Thẩm Tu một cái, lọt vào mắt là nụ cười trên miệng y.
Áo Tư Tạp mừng rỡ: “Thật tốt quá. Tiểu Tam, ngươi quả nhiên là huynh đệ tốt của ta.”
Thẩm Tu hừ nhẹ một tiếng: “Được được, mau nhanh nghỉ ngơi đi. Tam ca ngươi không phải nói rất mệt sao. Áo Tư Tạp, ngươi không mệt sao?”
Nhìn ra trên mặt Đường Tam đầy mỏi mệt, Thẩm Tu có chút đâu lòng nói, đẩy Đường Tam tới mép giường: “Mau đi ngủ đi! Hôm nay không cần tu luyện.”
Đường Tam ôn nhu cười cười, nằm đến trên giường nhắm lại mắt. Đuổi một ngày đường hắn xác thật rất mệt, mới vừa rồi cũng chỉ miễn cưỡng lấy lại tinh thần cùng Ninh Vinh Vinh nói chuyện. Rất nhanh, Đường Tam liền tiến vào mộng đẹp, Thẩm Tu mỉm cười ngồi ở hắn bên cạnh đả tọa tu luyện.
Sáng sớm.
Thẩm Tu mở mắt ra, tay chân nhẹ nhàng xuống giường, ra khỏi kí túc xá duỗi vái eo lười. Vô tình quay đầu lại làm y ngẩn người. Trên nóc nhà ngồi một người, ánh mắt sáng quắc nhìn y chằm chằm.
Uyển chuyển nhảy lên nóc nhà, Thẩm Tu kinh hỉ mở miệng: “Nghĩa phụ! Ngài tới lúc nào vậy?”
Ngồi trên nóc nhà đúng là Đại Sư.
“Ta nói là sẽ đến đây tìm các ngươi. Tiểu Tu, không ngờ ngươi đột phá cấp 30 nhanh như vậy.” Đại Sư hòa ái nói.
Thẩm Tu nghịch ngợm lè lưỡi, động tác lại không bị nữ hóa: “Đều nhờ nghĩa phụ dạy tốt!”
“Ngươi chỉ biết nói ngọt.” Đại Sư bật cười, vỗ đầu Thẩm Tu, động tác nhẹ mềm.
Hai người đang thấp giọng trò chuyện thì Đường Tam cũng ra tới, đồng dạng thập phần kinh hỉ: “Lão sư!”
Đại Sư sắc mặt trầm xuống: “Tiểu Tam, lá gan của ngươi thật lớn. Dám hấp thu Hồn Hoàn của hồn thú không biết rõ năm, vẫn là hấp thu vượt cấp!”
Thẩm Tu ngẩn người, ánh mắt nhìn Đường Tam toát lên vài phần lo lắng: “Tam ca, ngày hôm qua ngươi nói với ta là không có việc gì, rốt cuộc là sao. Tam ca, ngươi thật sự không có bị thương?”
Đường Tam ngay lập tức hiểu Đại Sư biết mình gặp nguy hiểm, có chút xấu hổ vò đầu: “Tiểu Tu, không sao, vết thương đã ổn rồi.”
Hắn đại khái nói chút chuyện phát sinh trong Tính Đấu Đại Sâm Lâm. Rước lấy vô số cái hừ lạnh của Đại Sư, Đường Tam tự biết mình đuối lý đành hậm hực vuốt mũi không hứa răng.
Đại sư mở miệng quở trách: “Ngươi đã quên ta từng nói với ngươi, Nhân Diện ma chu nguy hiểm như thế nào à? Nếu lần này ngươi xảy ra chuyện gì, ta làm sao nói chuyện với cha ngươi đây? Không được ta cho phép, ngươi không được chết. Ngươi có hiểu không?”
Mặc dù lời đại sư nói ra rất khó nghe, nhưng Đường Tam vốn quen thuộc với, làm sao lại không nhận ra sự ân cần cũng như nỗi sợ hãi trong lời nói của đại sư chứ. Lão sư lo cho mình gặp nguy hiểm mà thôi. Hai hốc mắt nóng bừng, cung kính cúi đầu, “Lão sư, con sai rồi.”
“Tam ca, ngươi lần sau còn gạt ta ta sẽ không để ý ngươi nữa.” Thẩm Tu oán hận cắn răng, nổi giận đùng dùng nói.
“Được, tiểu Tu, là ta không đúng.” Đường Tam bất đắc dĩ không ý.
Ánh mắt đại sư lại một lần nữa trở nên ôn hoà: “Ta hôm nay giáo huấn ngươi, là hy vọng ngươi nhớ kỹ, lúc nào cũng phải bảo trì sự tỉnh táo. Cho dù là người quan trọng nhất đối với ngươi gặp nguy hiểm, ngươi lại càng phải tỉnh táo hơn. Chỉ có trước tiên bảo vệ được bản thân mình, thì mới có cơ hội cứu người. Có rất nhiều việc, không phải cứ xúc động là có thể giải quyết được. Ngươi rõ chưa?”
Đường Tam vội vàng gật đầu: “Lão sư, ta nhớ kỹ.”
Đại sư mỉm cười, đối với đứa đệ tử rất biết nghe lời này thập phần hài lòng, “Đi thôi, chúng ta ra ngoài học viện, để ta xem xem, sau khi xúc động, ngươi đã thu hoạch được những gì.”
Nghĩ đến trên giao diện biểu hiện bốn chữ ngoại phụ Hồn Cốt, Thẩm Tu cực kì tò mò, hưng phấn lôi kéo Đường Tam: “Đi!”
Bọn họ từ nóc nhà nhảy xuống, không có kịn động người khác, lặng lẽ ra khỏi thôn đi vào một rừng cây nhỏ.
Đại sư giơ tay hướng về phía Đường Tam, làm thế thủ. Thầy trò nhiều năm, Đường Tam tự nhiên hiểu rõ ý tứ của ông, vội vàng thúc dục hồn lực trong cơ thể, đem vũ hồn phóng thích ra ngoài.
Quang mang màu tím lóng lánh, Lam Ngân Thảo lặng yên xuất hiện dày đặc, từ xung quanh Đường Tam dâng lên. Chuyển động xung quanh thân thể hắn.
Đại sư nhìn Đường Tam đang gọi ra Lam ngân thảo một cách cẩn thận, miệng thì thào: “Lam Ngân Thảo nhìn qua thì sáng bóng hơn lúc trước rất nhiều, ngoại trừ mùi hương trà, vẫn còn rất nhiều điểm sáng nhàn nhạt, chắc là độc tố của Nhân diện ma chu bị hút vào. Cứ lấy sự cứng cáp của sợi lưới của Nhân Diện Ma Chu mà tính thì đáng lẽ Lam Ngân Thảo của ngươi phải càng thêm cứng cỏi. Lam ngân thảo độc tính rõ ràng gia tăng, nếu ngươi dùng Quỷ đằng kết hợp với độc tính, hiệu quả chắc chắn sẽ rất tốt. Ngoại trừ độc tính còn có độc tố mang tính hủ thực của Nhân Diện Ma Chu. Đọc tính của Lam Ngân Thảo gia tăng không ít, hiện tại hồn lực đại khái có tê mỏi, thần kinh đau nhức, hiệu quả ăn mòn. Lần này hấp thu hồn hoàn của Nhân diện ma chu mặc dù gặp nhiều nguy hiểm, nhưng nguy hiểm luôn có bù đắp tương đương, chỉ cần nhìn Lam ngân thảo được tăng cường đã kinh người, thêm vào đó là lực lượng cùng tốc độ đều tăng lên không ít, thu hoạch quả không nhỏ. Nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi một lần nữa, không nên có sai lầm lần thứ hai như vậy. Ta tuyệt đối không muốn chứng kiến cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh chút nào.”
Đường Tam vội vàng gật đầu: “Lão sư, ta biết rồi. Lần sau ta tuyệt đối sẽ không để bị xúc động nữa.”
Đại sư nói: “Được rồi, bây giờ cho ta xem điều nghi vấn nhất trong lòng ngươi, ngươi trước tiên cởϊ áσ ra đi.”
Ánh mắt Thẩm Tu sắng lên, mặt đầy tò mò nhìn chằm chằm Đường Tam.
Cởϊ áσ ra, Đường Tam xoay lưng về phía Đại Sư. Đại sư đi tới sau lưng hắn, hai tay sờ lên xương sống.
Đường Tam chỉ thấy một cỗ hồn lực ấm áp nhu hoà từ sau lưng dũng mãnh tiến vào, ngay sau đó, cỗ lực lượng bắt đầu di chuyển tới lui xem xét trên xương sống của hắn. Vẻ mặt đại sư rất chăm chú, cẩn thận kiểm tra từng xương cốt trên xương sống Đường Tam.
“Tiểu Tam, khi ngươi đem chu thối thu hồi lại, ngươi có cảm giác được nó chui vào đâu không?”
Đường Tam thò tay phải ra chỉ vào xương sường phía sau lưng, nói: “Ở tám cái xương này, ta có thể cảm nhận được chúng bám trên xương sườn một cách bình thường. Đối với thân thể ta cũng không gây ra ảnh hưởng gì, ngược lại cảm giác lực lượng ở lưng so với trước kia mạnh hơn một chút.”
Đại sư dựa theo vị trí Đường Tam chỉ, lập tức phát hiện, tám cái xương sườn này so với những cái khác có vẻ tráng kiện hơn một chút, đồng thời điểm tiếp giáp giữa chúng với cột sống cũng mạnh hơn các chỗ khác, hơn nữa còn có tính dẻo dai, khiến cho lưng của Đường Tam tựa hồ dẻo hơn không ít.
Thần sắc vui mừng lẫn sợ hãi dần dần xuất hiện trên gương mặt Đại Sư, nhưng ông không nói gì, chỉ lui nhanh về phía sau vài bước, cách lưng Đường Tam năm thước: “Dùng hồn lực thúc dục đem tám cái chu thối phóng thích ra đi.”
Lam quang nhàn nhạt bắt đầu hiện ra sau lưng Đường Tam. Ngay sau đó, đại sư nhìn thấy rõ ràng, xương sống Đường Tam tựa hồ tách ra khỏi cơ thể, phóng thích ra tử quang, hắn liền chú ý tới tử quang trên một vài cái xương sườn cực kỳ rõ ràng, ngay sau đó, tám cái xương sườn cuối cùng cũng mạnh mẽ nhô ra, hình thành tám cục bướu.
Một chút đau đớn và tê dại xuất hiện sau lưng cùng với tâm cục bướu nhô lên. Tử quang sau lưng Đường Tam cũng trở nên ngày càng rõ ràng.
Đột nhiên, thân thể Đường Tam run lên. Tám cục bướu rốt cuộc phá thể nhô mạnh lên, tám cái chân màu tím từ sau lưng lưng hắn kéo dài ra.
Cơ hồ chỉ là mấy lần nháy mắt công phu. Chu thối tráng kiện đã duỗi thẳng ra, kéo dài tới một thước năm. Ngay sau đó. Chu thối chợt lại giãn tiếp. Từ chu thối đang dài một thước năm thông qua các khớp nối bắn dài thêm một thước năm nữa, cuối cùng lộ ra một bộ phận sắc nhọn. Tám cái chu thối (chân nhện) đồng thời hướng hai bên thân thể vươn ra mang theo tử quang lóng lánh dày đặc. Tựa như tám cánh tay cự đại đem thân thể hắn hộ vệ tại trung ương.
Trên thân chu thối, mơ hồ có thể thấy một tầng tử khí nhàn nhạt hiện lên, tử quang lưu chuyển trên thân mình trong suốt của nó tựa hồ như thủy tinh màu tím.
“Tốt.” Đại sư than thở một tiếng.” Tiểu Tam. Dụng lực khống chế Chu thối của ngươi đâm vào một gốc cây đại thụ cho ta xem.”
một tiếng, Đường Tam kinh ngạc phát hiện, chu thối như không có đụng phải bất cứ chướng ngại gì. Dễ dàng đâm vào thân cây to một người ôm không hết. Hơn nữa xuyên thấu ra tận đằng sau.
Từ chỗ Chu thối xuyên qua, một tầng màu tím từ trên Chu thối lặng lẽ lan ra. Lấy tốc độ kinh người truyền khắp cả thân cây. Chẳng những cành cây rất nhanh biến thành màu tím. Mà trong chốc lát. Mà ngay cả các nhánh cùng lá cây cũng biến thành đồng dạng một màu.
Từng mảng lá từ trên cây rơi xuống. Chưa kịp rơi chạm đất, tại giữa không trung đã liên tiếp hóa thành tử sắc bột phấn, tan biến không dấu vết. Ngay lúc đó gốc đại thụ cũng như băng tuyết tan rã, lặng lẽ hóa thành tử sắc bột phấn. Ngay cả trên mặt đất phụ cận nơi gốc đại thụ, một vài bụi cây tiếp xúc với bột phấn tím cũng lần lượt bị màu tím phủ lên mà biến mất, phương viên trong mấy thước, toàn bộ biến thành một mảnh màu tím tĩnh mịch.
Một cỗ năng lượng yếu ớt theo chu thối truyền vào trong cơ thể Đường Tam. Mặc dù năng lượng không nhiều lắm. Nhưng phi thường rõ ràng.
Tử sắc bột phấn rơi trên mặt đất dần dần biến thành vô sắc. Trong chốc lát đã cùng bùn đất hỗn hợp cùng một chỗ không cách nào phân biệt được. Mà gốc đại thụ tựa như từ trước tới nay chưa hề tồn tại, chu thối của Đường Tam đâm ra theo quán tính, nhưng mà nơi đó đã trống không.
Đại sư chậm rãi đi tới bên người Đường Tam. Vòng qua chu thối của hắn: “Xem ra phán đoán của ta không sai. Tiểu Tu, ngươi biết đây là gì không?”
Thẩm Tu đầy mặt kinh ngạc cảm thán nhìn tám cái chu thối sắc nhọn kia, nghe vậy theo bản năng tiếp lời: “Ngoại phụ Hồn Cốt.”
“Không sai. Ngoại phụ Hồn Cốt.” Theo lời Đại Sư, Đường Tam không chế hồn lực đem tám cái chu thối thu lại vào cơ thể, nghe được Thẩm Tu nói nghi hoặc nhìn về phía Đại Sư.
“Không sai. Chính là ngoại phụ Hồn Cốt.”