Đường Độc Là Một Đôi

Chương 13: Rời Khỏi Cha Là Phải Kiên Cường Lên Nam Chính (Tiểu Tu)




“Aaa, ngày mai là được nghỉ rồi ~” Thẩm Tu trên giường lăn một cái, đôi mắt cười mị, Đường Tam ở một bên thu dọn đồ đạc nghe bất đắc dĩ lắc đầu, quay lại nhìn Tiểu Vũ biểu tình có chút cô đơn đang ngồi ở một bên: “Tiểu Vũ, ngày mai được nghỉ, ngươi không về thăm người nhà sao?”

Tiểu Vũ mất mát lắc đầu, đột nhiên mắt sáng rực như nghỉ đến điều gì: “Chuyện này, tiểu Tam, tiểu Tu, nhà các ngươi có cách trường học xa không? Vương Thánh với Tiêu Trần Vũ đều đi khảo hạch Hồn Sư trung cấp rồi, không ai chơi với ta, ta có thể đến nhà của các ngươi không?”

Đường Tam hơi sửng sốt một chút bên nay Thẩm Tu đã đáp ứng: “Được đó được đó, nhìn Tiểu Vũ tỷ cô đơn như vậy, chúng ta rủ chút lòng thương cho ngươi cùng về nhà. Không cần cảm tạ ~”

“Hừ hừ hừ, Thẩm Tu ngươi dám trêu ta, bổn cô nương cô đơn chỗ nào…” Tiểu Vũ hai tay chống nạnh, bộ dáng kiêu ngoa lại làm người ta không ghét.

Nghe Thẩm Tu cãi nhau với Tiểu Vũ, Đường Tam hơi cười cười, ánh mắt ấm áp.

Có các ngươi, thật tốt.

Sáng sớm hôm sau, ba người liền rời khỏi trường học. Bên trái Đường Tam là Tiểu Vũ nhảy nhót tung tăng, bím tóc ve vẩy, một đôi mắt to thủy tinh chớp chớp tràn đầy hoạt bát. Bên phải là Thẩm Tu vẫn còn ngáp. Y đã đổi lại đồ Ngũ Độc, đầu tóc chỉnh tề dùng dây tím cột ở sau lưng. Khuôn mặt trắng nõn còn mang theo chút trẻ con, đôi mắt hoa đào trắng đen rõ ràng hơi câu lên, sóng mắt lưu chuyển làm mị lực phá lệ hấp dẫn, ngũ quan tinh xảo sẽ không còn làm người ta nhận nhầm thành nữ hài.

Đường Tam nắm tay Thẩm Tu, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười. Rốt cuộc có thể về nhà! Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ của hắn còn mấy bình rượu ngon cùng quần áo mới muốn mang về cho phụ thân.

Đi đến Thánh Hồn Thôn, Đường Tam chỉ một nóc nhà đầu thôn có chút tồi tàn: “Đó, Đó chính là nhà của ta và tiểu Tu.”

Nhà, là một chữ ấm áp cỡ nào, Thẩm Tu hơi run, trên mặt là nụ cười sáng lạn: “Rốt cuộc, đã về đến nhà!”

Đường Tam áp xuống kích động trong lòng, bước chân không khỏi nhanh hơn, ba bước cũng thành hai bước vào cửa, lớn tiếng kêu lên: “Cha, ta đã về!”

Rất ít thấy Đường Tam kích động thất thố như vậy, tiểu Vũ có chút tò mò nhìn, lôi kéo Thẩm Thu: “Tiểu Tu, phụ thân Đường Tam rất tốt ha.”

“Ừm, Tam ca luôn yêu thúc thúc nhất mà.” Thẩm Tu gật đầu, đuổi kịp bước chân Đường Tam.

Mọi thứ tựa hồ không hề thay đổi, tiệm thợ rèn vẫn lộn xộn như vậy, đồ vật lung lung rồi loạn thả đầy đất, có một loại cảm giác rách rưới nhưng khiến cho Đường Tam vô cùng thân thiết.

“Tiểu Tam về rồi à. Thanh âm ôn hòa vang lên, một bóng người từ trong phòng xốc lên rèm cửa đi ra.

Đường Tam không khỏi ngây người, Thẩm Tu cũng ngẩn ra: “Kiệt Khắc gia gia, là ngài à. Đường thúc thúc đâu?”

“Đúng vậy, Kiệt Khắc gia gia, cha ta đâu? Ông ấy không có nhà sao?”

Từ trong phòng đi ra đúng là trưởng lão Kiệt Khắc của Thánh Hồn Thôn, lúc mày trên mặt lão mang theo tia cười khổ, đem mảnh giấy trong tay đưa cho Đường Tam: “Tiểu Tam, ngươi xem, đây là cha ngươi để lại. Buổi sáng ta toái tìm hắn, vốn muốn gọi hắn cùng ta đi đón ngươi và Thẩm Tu, không nghĩ tới…”

Trong lòng nổi lên một tia khẩn trương, Đường Tam chậm chạp không có duỗi tay tiếp nhận tờ giấy. Thẩm Tu thấy thế, bước trước một bước tiếp nhận, thấy rõ trên đó là chữ viết qua loa cẩu thả, đỉnh mày nhăn lại.

Lúc ngươi đọc được tờ giấy này, ta đã đi rồi. Không cần tìm ta, ngươi không có khả năng tìm được.

Ngươi tuy rằng còn nhỏ nhưng đã có năng lực tự gánh vác. Chim ưng non chỉ có tự mình cất cánh mới có thể sớm bay cao.

Không cần lo cho ta, tính cách của ngươi kế thừa rất nhiều sự tinh tế từ mẹ ngươi. Cha ngươi là một kẻ vô dụng. Ngươi đã lớn dần, cha chỉ mong lấy đi vài thứ hẳn thuộc về ta. Một ngày nào đó, phụ tử chứng ta sẽ lại gặp nhau.



Ta hi vọng ngươi sẽ trở nên cường đại, lại không hi vọng ngươi mạnh lên. Con đường của mình chính ngươi lựa chọn.

Ngươi phải nhớ kĩ bảo hộ tốt Thẩm Tu, nó là một hài tử tốt, cũng là người ngươi muốn bảo vệ nhất.

Nếu có một ngày ngươi cảm thấy chứ nghiệp Hồn Sư này không tốt, vậy quay về thôn Thánh Hồn, giống như ta, làm thợ rèn.

Chờ nhớ.

Đường Hạo.>

Chờ Đường Tam xem xong mấy chữ này, hưng phấn vui mừng trong lòng trở thành nồng đậm bất lực cùng mất mát. Cha, người đi đâu, tại sao người phải đi…

Thấy bộ dáng thật thần kia của Đường Tam, Thẩm Tu không tiếng động bao lấy tay đã nắm chặt thành quyền của hắn. Cảm nhận được ánh mắt quan tâm lo lắng của Thẩm Tu, Đường Tam lúc này mới chậm chậm rãi phục lại tinh thần, hắn hít sâu một hơi: “Kiệt Khắc gia gia, ngài nói cha ta gần đây đi từ lúc nào?”

“Hắn đi tầm hai ngày. Gia hóa này, đi mà một chút dự báo cũng không có. Tiểu Tam, ngươi chớ thương tâm, có một người cha như vậy, không đáng. Tiểu Tam, tiểu Tu, các ngươi cùng về nhà gia gia đi.”

Đường Tam yên lặng lắc đầu, thật cẩn thận đem tờ giấy gấp lại cẩn thận bỏ vào Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ: “Gia gia, phiền ngài rồi, trong nhà có chút loạn không thể giữ ngài lại, ta muốn dọn dẹp một chút.”

Không nghĩ tới Đường Tam sẽ nói lời đuổi khách, lão Kiệt Khắc thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu rời đi: “Thôi được, nhưng mà nếu ngươi có yêu cần gì cứ việc tới tìm ta. Tiểu Tu, khuyên nhủ Tam ca ngươi một chút.”

“Ta sẽ.” Thẩm Tu dùng sức gật đầu. Chờ lão Kiệt Khắc đi rồi, tiệm thợ rèn chỉ còn ba người. Đường Tam không hề mở miệng, cứ như vậy bắt đầu thu dọn căn phòng hỗn độn, thu dọn mỗi thứ quen thuộc trong phòng. Thẩm Tu đi theo thu dọn, loại bỏ triệt để quan tâm lo lắng trong mắt. Tiểu Vũ luôn luôn hoạt bát cũng trầm mặc tiền lên hỗ trợ, từ lu nước bên ngoài múc nước vào, cùng Thẩm Tu lau dọn bụi bẩn.

Học viện sơ cấp Hồn Sư Nặc Đinh.

Đại Sư ở trong phòng mình nhìn bức thư, tiểu Tam về nhà, trong lòng ông trống rỗng. Thời gian một năm ở chung, dù ngoài miệng không nói nhưng tình cảm trong tâm đối với đệ tử này chỉ có không ngừng gia tăng.

Mãi đến sáng nay lúc Đường Tam đi ông còn do dự có nên đi nhìn hắn một cái. Cuối cùng Đại Sư vẫn là bác bỏ ý tưởng này của mình. Nguyên nhân có rất nhiều thậm chí chính ông cũng không rõ.

Cộc cộc cộc, lúc này, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

Đại Sư cau mày, bình thường ngoại trừ Đường Tam không ai đến nơi này tìm ông cả.

“Mời vào.” Đại Sư buông quyển sách trên tay, nhàn nhạt nói.

Cửa mở, một thân ảnh cao lớn từ bên ngoài đi vào. Người đó mặc một thân trường bào đơn giản màu xám, tóc đen hỗn độn trên vai, khuông mặt già nua đầy tang thương, một đôi mắt vẫn đục tựa như người gần đất xa trời xo với bề ngoài 50 tuổi không chút nào tương xứng.

“Đào ngài, Đại Sư.” Người tới thanh âm trầm thấp có chút khàn. Không viết vì lí do gì, lúc người này vừa bước vào toàn thân Đại Sư đều theo bản năng khẩn trương, ngay cả hồn lực cũng tự giác bao quanh toàn thân.

“Ngươi là?” Chậm rãi đứng lên, trong mắt Đại Sư toát ra vài phần nghi hoặc.

Người áo xám nhàn nhạt nói: “Chúng ta dù sao cũng không gặp nhau 20 năm rồi. Ta hiện tại là bộ dạng này, cũng khó trách ngươi nhận không ra. Ta là Đường Hạo.”

“Đường Hạo?” Đại Sư luôn quy cũ không dao động biểu tình chợt đại biến, hai mắt gần như muốn rớt ra ngoài, gắt gao nhìn chằm chằm người trước mắt, hai tay túm chặt, ngón tau đã biến thành màu trắng xanh: “Ngươi, ngươi là Hạo…”

Đường Hạo phất tay, ngăn cản Đại Sư nói tiếp: “Danh hiệu của quá khứ không cần nhắc lại. Năm đó chúng ta cũng coi như vài lần có duyên. Người khác có thể cho rằng ngươi là kẻ điên, nhưng ta biết ngươi là một kẻ cố chấp.”



Cảm xúc Đại Sư dần bình tĩnh lại, khuôn mặt cứng đờ có chút xúc động: “Xem ra ta đoán không sai, ngươi quả nhiên là phụ thân của tiểu Tam. Hắn đã về nhà, ngươi sao lại ở đây?”

Đường Hạo gật đầu, nhàn nhạt nói: “Chính vì hắn đã về nhà, cho nên ta mớ có thể ở đây. Ta biết ngươi đã thu hắn làm đồ đệ. Làm phụ thân của nó ta sớm phải tới gặp ngươi. Ta phải đi, vướng bận cũng chỉ có hắn, cho nên, ta hi vọng có thể phó thác tiểu Tam cho ngươi.”

“Ngươi phải đi? Đi đâu? Hắn là con của ngươi đó.” Đại Sư gắt gao trừng Đường Hạo, ánh mắt hơi sắc bén.

Đường Hạo vẫn lạnh lùng như cũ: “Hắn cũng là đồ đệ của ngươi. Ta nhất định phải đi, có rất nhiều việc cần phải làm. Hắn đi theo ta sẽ không được hạnh phúc. Ta không có yêu cầu gì khác, con đường của nó tự nó sẽ chọn. Mười năm, ta đã rời khỏi thế giới này mười năm, hiện tại hắn đã lớn, có những việc ta bắt buộc phải làm.”

Đại Sư hít sâu: “Ta không biết ngươi đã phát sinh chuyện gì, nhưng ta nhìn ra được tiểu Tam không hề muốn xa ngươi. Ngươi cứ như vậy rời đi không phải quá tàn nhẫn với hắn sao?”

Đường Hạo nhàn nhạt đáp: “Chính hắn quyết định đi trên con đường không hề tầm thường, ở cùng với ta mới là tàn nhẫn đối với hắn. Được rồi, chuyện cần nói ta cũng đã nói xong, dù ở thời điểm nào, mong hãy nhớ kĩ, hắn là nhi tử của ta.”

Nói xong câu đó, Đường Hạo giờ tay vung lên, một khối lệnh bài đen nhánh leng keng dừng ở trên bàn Đại Sư. Lệnh bài này giống như khối lúc trước Đại Sư mang theo Đường Tam tiến vào rừng. Chẳng qua trên dối lệnh bày này có tới sau cái đồ án…

Phanh, cửa phòng đóng lại. Thân ảnh cao lớn của Đường Hạo biến mất. Đại Sư nhìn cửa phòng một lúc lâu sau cũng không có cử động.

Mãi lúc sau ông mới chậm rãi cúi đầu, ánh mắt dừng trên khối lệnh bài kia, khóe miệng toát ra một tia cười khổ: “Thật không ngờ, thần tượng của ta đã biến thành như vậy.”

Mặt trời ngả về hướng Tây, cửa tiệm thợ rèn ngồi song song ba thân ảnh nhỏ. Ánh sáng chiều tà đổ trên người bọn họ phảng phất như dấu vết một vòng kim hồng hoa lệ.

Tiểu Vũ ngồi ở bên trái Đường Tam, bộ dáng chống cằm như đang suy nghĩ. Thẩm Tu dựa đầu lên vai Đường Tam, bàn tay trắng nõn cùng Đường Tam mười ngón giao nhau. Đường Tam cúi đầu nhìn mặt đất, ánh mắt có chút mê ly, cũng có chút mông lung, nhưng cuối cùng không có nước mắt rơi xuống. Hắn chỉ nắm tay Thẩm Tu thật chặt: “Tiểu Vũ, cảm ơn ngươi.”

“Cảm ơn cái gì?” Tiểu Vũ tò mò hỏi.

“Cảm ơn ngươi hôm nay bồi ta.” Tiếng Đường Tam có chút khàn.

“Tiểu Tu đâu, hắn cũng bồi ngươi mà.” Tiểu Vũ nhìn về phía Thẩm Tu, ngươi lại chỉ nhìn nàng cong môi cười.

“Giữa ta và tiểu Tu không cần nói cảm ơn.” Đường Tam cũng nhìn cái đầu xù xù trên vai, ánh mắt ôn nhu như nước lại phảng phất mang theo cảm tình không nói rõ.

Thẩm Tu ứng thanh: “Tam ca, ngươi đừng buồn, Đường thúc thúc chủ là tạm thời rời đi mà thôi, nói không chừng ông ấy rời để ngươi càng kiên cường hơn, chúng ta nhất định sẽ có ngày gặp lại. Ngươi bây giờ tinh thần sa sút không phải sẽ cô phụ sự kì vọng của Đường thúc thúc sao. Hơn nữa, Tam ca, ngươi còn có ta. Ta cũng là người thân của ngươi, về sau sẽ luôn bồi ngươi, không bao giờ tách ra!”

“Sẽ luôn, không tách ra?” Thấy Thẩm Tu kiên định gật đầu, Đường Tam nhẹ thở ra một hơi, quay đầu nhìn mặt trời lặn: “Tiểu Tu nói đúng…”

Tiểu Vũ kéo bím tóc trước ngực, khuôn mặt ngỏ hơi rủ xuống, trên mặt toát ra một phần hâm mộ. Nàng cũng muốn có thân nhân, muốn giống Đường Tam và Thẩm Tu, dù chuyện gì cũng sẽ không rời không bỏ.

Đường Tam đã lấy lại tâm tình, thấy Tiểu Vũ cô đơn, hắn cười cười: “Tiểu Vũ, nếu ngươi nguyện ý có thể là muội muội của ta, là tỷ tỷ của tiểu Tu. Nếu ta nhớ không lầm thì ta là tháng 1, ngươi là tháng 8, mà tiểu Tu là,” lúc trước gặp được y là…”tháng 12.”

Con ngươi Tiểu Tu tràn đầy chờ mong nhìn qua, thấy hốc mắc tiểu Vũ đã dần đỏ: “Nếu có một ngày, rất nhiều ngươi muốn gϊếŧ ta nhưng các ngươi đều đánh không lại, vậy phải làm sao?”

“Ta sẽ tận lực bảo vệ tốt tiểu Tu và ngươi, nếu chống cự không được vậy bọn họ phải bước qua xác của ta trước.” Tuy lời hắn nói là với Tiểu Vũ, nhưng tấm mắt Đường Tam lại luôn dừng trên hai tay giao nhau của hắn và Thẩm Tu, trong lòng âm thầm thêm một câu: Tiểu Tu, ta lấy mạng sống ra thề, tuyệt đối không để ngươi sảy ra chuyện, nhất định.

Thẩm Tu đột nhiên xoay đầu nhìn hắn, đón nhận ánh mắt hết sức ôn nhu chân thành tha thiết. Y há miệng thở dốc lại không biết phải nói gì, giờ tay hung hăng lau đi khóe mắt ươn ướt, nhưng dàng lau càng nhiều. Đường Tam đem Thẩm Tu ôm vào lòng, từng chút từng chút ghì chặt, Thẩm Tu rầu rĩ lên tiếng: “Tam ca.” Giống như làm nũng cọ trong lòng ngực Đường Tam nhưng không chịu nói ra.