Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 49




Trên đường Đồng Đà chen chúc bách tính bị kinh động. A Tùng bị binh lính đẩy ra lề đường, kinh ngạc nhìn tăng chúng bị áp giải ra khỏi chùa Vĩnh Ninh. Bóng dáng Đạo Nhất vẫn cao ráo ngay thẳng vô cùng bắt mắt – nhưng chàng không nên bị như vậy, dù đã xuất gia, chàng cũng vẫn nên thong dong hiên ngang, chứ không phải là sa sút, khoác gông đeo khóa, bị người chỉ chỏ như lúc này.

A Tùng ra sức chen qua đám đông, muốn kéo Đạo Nhất về, chưa kịp tiếp cận đội ngũ đã bị thị vệ cầm đao hất sang một bên không chút khách khí.

Dưới tình thế cấp bách, nàng túm chặt lấy cương ngựa của Tiết Hoàn. Tiết Hoàn quay mặt lại nhìn nàng, “Về đi,” trong làn sóng âm thanh huyên náo, lời hắn rõ ràng, bình thản, “Sẽ không để hắn bị thương một cọng lông nào.” Đoạn kéo cương ngựa, hắn quát khẽ một tiếng, nghênh ngang rời đi.

Ầm một tiếng, hai cánh cổng to lớn của chùa Vĩnh Ninh đóng chặt. Nha dịch dán giấy niêm phong lên cổng, tòa cổ tháp triệt để tĩnh lặng trong khói xanh đang dần lịm tắt.

Phong vân đột biến trong một đêm, chùa chiền ở kinh thành đều bị niêm phong, chúng tăng ni gặp nạn, dân chúng trải qua hoảng loạn ban đầu, lờ mờ biết được nguyên do đầu đuôi mọi chuyện, có người vỗ tay khen hay, có người đau lòng xót dạ.

Phủ Thọ Dương công, A Tùng một đêm không ngủ, thức trắng đến bình minh rồi không thể chờ thêm được nữa, tay nắm tay cùng Mậu Hoa đến nha thự kinh huyện.

Lao ngục nha huyện lúc này đang chật ních tăng ni, người đã đông như mắc cửi. Sai dịch bận rộn ghi tên lập sổ, chỉ huy những người này thay y phục vải thô của dân thường, phân phái đi các nơi. Mậu Hoa thưởng cho lính canh mấy đồng, được dẫn vào một gian ngục thất trống trải.

Trong ngục thất chỉ có một mình Đạo Nhất, chẳng biết là những người khác đã bị phân đi hay là nha thự có đãi ngộ đặc biệt với chàng.

Chàng còn chưa kịp thay y phục, áo huyền vẫn sạch sẽ. Mậu Hoa thở phào, ngậm lệ gọi khẽ: “Đạo Nhất sư phụ.”

Đạo Nhất đang ngồi trong góc tường cúi đầu suy tư, chàng ngẩng lên, trông thấy Mậu Hoa còn mỉm cười với cô, đó là một biểu cảm trấn an và cảm kích, “Điện hạ.” vẫn là xưng hô cũ khi còn ở Kiến Khang.

Mậu Hoa vội hỏi: “Họ muốn đưa thầy đi đâu?”

“Không biết ạ.” Đạo Nhất đăm chiêu nhìn bốn phía đang dần trống vắng, “Chắc là bệ hạ có sắp xếp khác.”

Mậu Hoa an ủi chàng, “Bệ hạ đã phong Đàn thị trung làm Võ An công thì sẽ không khắc nghiệt với thầy.”

Đạo Nhất nói cảm ơn. Sau khi nhìn thấy Mậu Hoa, suy nghĩ của chàng có phần phiêu tán. Hồi lâu sau, chàng mới hồi thần, ngắt ngang lời rủ rỉ của Mậu Hoa, “Đây không phải nơi điện hạ nên tới, điện hạ trở về đi thôi.”

Mậu Hoa không chịu đi, “Tôi không yên lòng…”

Đạo Nhất không nói thêm gì nữa, thi lễ rồi tránh ra chỗ khác.

Mậu Hoa gọi chàng lại, “Sư phụ, A Tùng cũng tới, thầy còn chưa nói câu nào với cô ấy.”

Bóng lưng Đạo Nhất khựng lại, bất động một lúc. Sự do dự của chàng rơi vào mắt người khác lại thành không muốn không chịu. Chậm rãi xoay người, chàng nhìn thấy A Tùng núp xa xa cạnh cửa. Hai mắt nàng đen láy nhìn chằm chằm vào chàng. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, nàng lập tức ưỡn thẳng lưng, muốn ra vẻ vênh vang đắc ý, song trong đôi mắt đỏ ngầu lại chất chứa bất an.

Đạo Nhất trầm mắc chốc lát rồi mới há miệng, A Tùng tưởng rằng chàng lại định phun những lời cay nghiệt ra, nào ngờ chàng nói với Mậu Hoa: “Điện hạ, có thể ra ngoài chờ một lúc không?”

Chàng bảo gì Mậu Hoa xưa nay vẫn nghe nấy, đáp vâng rồi rời đi.

Sự ôn hòa của Đạo Nhất cho A Tùng rất nhiều dũng khí, nàng hoảng hốt lao tới trước ngục thất, nói: “Huynh đừng gấp, muội đi cầu Tiết Hoàn, cầu bệ hạ, xin y thả huynh về Kiến Khang.”

“Đừng.” Sắc mặt Đạo Nhất hơi thay đổi.

A Tùng đã quyết ý muốn vào cung cầu xin hoàng đế. Nàng đã qua lại mấy lần với y, nắm rõ tính y như lòng bàn tay. Chẳng buồn để tâm lời ngăn cản của Đạo Nhất, tinh thần nàng phấn chấn, không chịu chậm trễ một khắc nào, nàng đứng dậy toan đi, “Muội đi ngay đây.”

“Đừng đi!” Đạo Nhất bị vây khốn trong lao, cuống đến độ giọng nói cũng bén gắt, nghĩ đến A Tùng định dùng phương thức gì để cầu xin Hoàn Doãn, nhục nhã và khôn kham mãnh liệt khiến từ mặt đến mắt chàng đều cháy rát, “Đừng đi,” Chàng phun ra hai chữ cực kì khó khăn, “Xin cô.”

A Tùng khó xử nhìn chàng, không thể hiểu nổi sự cố chấp của chàng, “Không cầu xin y, huynh phải làm sao?”

Đạo Nhất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, “Y sẽ không làm gì ta đâu. Cấm Phật rầm rộ như vậy sẽ gây ra dân loạn,” Đạo Nhất lạnh lùng cười, trước nay chưa từng chán ghét hoàng đế đến vậy, “Người này tự xưng là khoan dung nhân ái, kì thực dối trá tột đỉnh.”

A Tùng không tin, nhưng thấy Đạo Nhất bình tĩnh như thế thì cũng an tâm phần nào, “Vậy y có thả huynh về Kiến Khang không?”

Hẳn là không. Đạo Nhất lắc đầu, thấy hai mắt A Tùng hết mực tha thiết, nhìn mình đăm đăm không chớp mắt, có một sát na chàng bâng khuâng ngơ ngẩn, khóe mắt đảo qua ngục thất đơn sơ lạnh giá, ngay sau đó sắc mặt chàng lạnh nhạt trở lại – Kiến Khang hoang tàn trong chiến hỏa hãy còn rõ rành rành trước mắt, sa vào ánh mắt mềm mại ngọt ngào đó phỏng có ích gì?

Đạo Nhất bình tĩnh lại, thu bớt thần sắc xem thường, chua ngoa hay để lộ với A Tùng, thậm chí chàng còn phần nào dịu dàng dặn dò nàng: “Đừng cầu xin bất kì ai, chuyển lời cho cả thúc phụ nữa, đừng bôn ba vì ta, bằng không chẳng phải là đội vững cái danh ‘xúi giục quyền hoạn’ ư? Biết đâu cái bệ hạ đang chờ chính là cái này?”

Thánh chỉ của Hoàn Doãn, Tiết Hoàn chỉ đọc qua loa, nhưng từng câu từng chữ bên trong, Đạo Nhất đều nghe tường tận tỉ mỉ.

“Ừ.” A Tùng hàm hồ nhận lời, trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển ý nghĩ. Nàng không tin chàng, lại càng không chịu trơ mắt nhìn chàng ở trong ngục thất tối tăm không có ánh sáng mặt trời này thêm một ngày nào – một khắc cũng không chịu được. “Muội sẽ quay lại thăm huynh.” Nàng lơ đãng nói.

Trước mặt Đạo Nhất, tâm tư nàng chẳng giấu được cái gì. Chàng khẽ nhíu mày, “Đa tạ, cô đừng quay lại nữa.”

“Muội muốn đến,” Mắt A Tùng tỏa sáng lấp lánh, đầy ắp tình ý – tình ý nóng bỏng, không mảy may lấp liếm, lại như sao băng nơi chân trời, như sương sớm trong đồng nội, chớp mắt đã biến mất, “Muội…”

“Ta đã ghi lòng tạc dạ,” Đạo Nhất ngắt lời nàng, “Nhà họ Đàn chỉ thu nhận cô có nửa năm, cô tới gặp ta đã coi như báo ân rồi.”

Chàng khách khí mà xa cách giống hệt như khi đối xử với Mậu Hoa, A Tùng nhạy bén, lập tức phát hiện ra, “Không phải muội muốn báo ân…”

“Ta đã không còn yêu cô nữa,” Đạo Nhất nói, “Đừng làm những chuyện không đáng vì ta, về sau cô sẽ hối hận.”

“Cái gì?” A Tùng sửng sốt, nhìn chàng luống cuống.

“Cô muốn gọi ta là ca ca cũng được, tùy cô,” Đạo Nhất yên lặng nhìn nàng, không ngơ ngẩn, không bâng khuâng, “Nhưng đừng quá để tâm tới ta.”

A Tùng chậm rãi đứng dậy, lẳng lặng nhìn chàng.

Đạo Nhất cúi người chào nàng, xoay đi.

A Tùng thất hồn lạc phách đi ra khỏi ngục thất, mậu hoa vội chạy tới nắm tay nàng, “A Tùng.”

Lảng tránh ánh mắt dò xét của Mậu Hoa, A Tùng lên xe, một mực đưa mắt ra bên ngoài, ngẩn người nhìn đường phố. Hồng trần thế tục hỗn loạn ồn ào gọi tâm trí nàng trở về. Lấy lại tinh thần, lúc sắp tới phủ Thọ Dương công, nàng nói với Mậu Hoa: “Cô về trước đi.” Rồi nhảy xuống xe, chẳng buồn ngoảnh đầu lại mà đi thẳng về phía nha thư bách quan bên ngoài cung thành.

Thân phận nàng đã không còn là tiểu tì nữ A Tùng của quá khứ, giờ đây đi đến đâu cũng khiến người ta chú ý. Dừng lại bên ngoài nha thự, A Tùng phân phó Tiểu Liên: “Ngươi vào mời Tiết tướng quân ra đây.”

Tiểu Liên cau cặp mày mảnh, tỏ vẻ kinh ngạc. A Tùng lạnh mặt, “Còn không đi?”

“Đã biết, phu nhân.” Tiểu Liên cố ý lớn tiếng đáp, thậm thà thậm thụt đi tới trước nha thự hỏi thăm, tin tức truyền vào bên trong, Tiết Hoàn chần chờ chốc lát rồi theo Tiểu Liên đi tới quán trà ven đường. Hiện giờ hắn là sủng thần của hoàng đế, đi đâu cũng có người xu nịnh, hắn lại trầm mặc hiếm thấy, chỉ mải suy nghĩ tâm sự của mình.

Đi tới ngoài phòng trà, hắn dừng bước.

“Tướng quân, mời vào.” Tiểu Liên yểu điệu nói, tiến lên mở cửa.

Cửa vừa mở ra, Tiết Hoàn đi vào, hắn không mảy may do dự, trở tay đóng cửa cài then trong, Tiểu Liên bị chặn bên ngoài.

A Tùng ngồi bên bàn, một tay chống cằm, ngắm áng mây trôi tĩnh lặng bên ngoài. Sắc trời mùa đông nhợt nhạt, làm nổi bật gò má trắng như tuyết của nàng, nom yên ả khác thường.

Tiết Hoàn bị Tiểu Liên gọi tới, vốn tưởng nàng sắp phát điên, thấy vậy, hắn lại hơi bất ngờ, ngoài miệng thì vẫn phải cười nhạo nàng: “Ta chỉ là một tên quan ngũ phẩm, thấp cổ bé họng, phu nhân muốn tìm ta nói đỡ cho là tìm nhầm người rồi.”

A Tùng quay đầu lại – đáy mắt đỏ ngầu, là vì một đêm không ngủ. Nàng không tin lời Tiết Hoàn, “Không phải anh phụng chiếu đi niêm phong chùa Vĩnh Ninh sao?”

Tiết Hoàn ra chiều bất đắc dĩ, “Ta cũng chỉ phụng chỉ làm việc mà thôi.”

A Tùng truy đuổi ánh mắt Tiết Hoàn, “Là vì lời can gián của Đạo Nhất ở chùa Vĩnh Ninh chọc giận bệ hạ sao?”

“Có thể,” Tiết Hoàn ậm ờ, nhìn A Tùng một lúc, hắn cười, “Thực ra trong cung có lời đồn… trưởng công chúa muốn bệ hạ chiêu Đạo Nhất làm phò mã, đại khái là vì chuyện này.”

Quả nhiên, lông mày A Tùng chợt dựng lên, vẻ mặt vô cùng phản cảm và cảnh giác, “Đạo Nhất sẽ không cưới cô ta đâu, huynh ấy ghét nữ nhân Bắc triều.”

Tiết Hoàn tự châm một chén trà cho mình, thản nhiên nói: “Vậy thì đại khái hắn chỉ còn một con đường chết.”

Kiến giải của Đạo Nhất và Tiết Hoàn hoàn toàn tương phản, A Tùng lại vô thức tin Tiết Hoàn hơn, nàng cuống quít tóm cánh tay hắn, “Anh thả huynh ấy đi.”

Tiết Hoàn bật cười, đặt chén trà xuống, “Thả hắn? Cớ gì ta phải phạm vào đại tội mất đầu này?”

A Tùng á khẩu.

Ánh mắt Tiết Hoàn đậu lên mặt nàng, hơi thắc mắc, “Sao cô không đi cầu bệ hạ?”

A Tùng đáp: “Ta ghét y.”

“Ghét y?” Tiết Hoàn đăm chiêu, “Không ghét ta à?”

A Tùng nhìn hắn chằm chằm, “Ta thích anh.”

Tiết Hoàn kinh ngạc khi thấy nàng bộc trực như vậy, ngẩn ra rồi cười phì một tiếng, hắn mập mờ vuốt ve tay nàng, nói như có ẩn ý: “Thực ra, ta vẫn thường nhớ về lúc ở Hoa Lâm Bồ…”

A Tùng không chút nghĩ ngợi nhắm hai mắt lại, môi đỏ hé ra. Đợi rất lâu mà không có động tĩnh gì, nàng nghi hoặc mở mắt, thấy đôi mắt đen sâu thẳm không phân biệt được hỉ nộ của Tiết Hoàn đang nhìn thẳng vào mình.

Không ngả ngớn, không chế giễu, hắn nghiêm túc nói: “Đừng vì nam nhân mà làm chuyện như vậy.”

A Tùng buột thốt: “Không phải anh yêu ta sao?”

Ánh mắt Tiết Hoàn sắc lẹm trong nháy mắt, hắn hỏi lại như đang cười khẩy: “Ta yêu cô?”

Giọng chất vấn của hắn chọc giận A Tùng, chút bất an mơ hồ trong mắt nàng tức thì biến mất. Giận dữ đẩy hắn ra, nàng lầu bầu: “Cũng phải, anh thấp cổ bé họng, ta tới cầu xin anh làm gì không biết?”

Tiết Hoàn kéo cổ tay A Tùng lại, hắn nhíu mày có phần bực bội, “Đừng ngược xuôi nữa, vì một nam nhân hoàn toàn không để cô trong lòng, có đáng không?”

Lời này không hẹn mà trùng hợp y như lời Đạo Nhất. Trong lòng A Tùng nhói đau từng chặp, im lặng đôi lát, nàng lắc đầu, ánh mắt vẫn xem như trầm tĩnh: “Huynh ấy rất tốt với ta,” Nàng cố chấp nói, vẻ mặt còn mang nhàn nhạt nét cười ngây thơ, “Lúc ta từ Nhu Nhiên đến Kiến Khang, huynh ấy rất tốt rất tốt với ta, chưa từng có ai tốt với ta như vậy.”

Tiết Hoàn chăm chú nhìn nàng hồi lâu, đoạn, hắn quay đầu, nhè nhẹ thở dài, “Sẽ có người xin tha cho hắn,” Tiết Hoàn nhấp một ngụm trà vô vị, đứng lên nói: “Còn cô, cô tự lo cho cái mạng nhỏ của mình đi.” Hắn liếc mắt ra ngoài cửa, “Con tì nữ kia sẽ không nói được câu nào tử tế cho cô trước mặt Nguyên Tu đâu.”