Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 44




Sau yến tiệc ở ngự uyển, hoàng đế lại gia ân ban thưởng rất nhiều cho Thọ Dương công, đủ các loại tiền bạc châu báu, gióng trống khua chiêng đưa vào phủ Thọ Dương công. A Tùng gửi bái thiếp cho Đàn phủ, vừa nhận được lời mời của Đàn phu nhân, đương soi gương trang điểm thì thị tì đi vào, nói: “Chủ quân cho mời phu nhân.”

Nguyên Tu và nàng đó giờ vẫn nước giếng không phạm nước sông, chủ động tới mời như thế này là lần đầu tiên. A Tùng buông lược, chần chừ thoáng chốc rồi theo thị tỳ vào vườn.

Sắp tới tháng Chạp, trời đông giá rét, cây hoa héo tàn, tầng mây âm u sà xuống thấp, ấp ủ một trận tuyết lớn. Nguyên Tu lại thanh nhàn hiếm thấy, đang một mình chắp tay đứng trước chuồng ngựa. Nghe thấy tiếng váy áo xột xoạt, y cũng chẳng buồn ngoảnh đầu, nói: “Lại đây xem ngựa bệ hạ ban cho này.”

Ngựa là lương câu Mạc Bắc do Nhu Nhiên cống, bóng mượt trơn láng, thần tuấn lạ thường. A Tùng không đoán ra dụng ý của Nguyên Tu, đành khen: “Ngựa tốt.”

Nguyên Tu nói: “Ngựa này tính tình ôn hòa dễ thuần, hợp với phụ nữ, cho cô đấy.”

A Tùng quyến luyến liếc mấy lần, lại lắc đầu nói: “Thiếp không biết cưỡi ngựa.”

“Không biết cưỡi ngựa, vậy sao được?” Trên mặt Nguyên Tu là thần sắc ngoài cười trong không cười, “Ý bệ hạ là ý túy ông không ở rượu… cũng xem như nhọc lòng,” Ném roi ngựa cho A Tùng, y nói chém đinh chặt sắt: “Không biết thì học.”

A Tùng nắm chặt roi ngựa lạnh lẽo, trong lòng bỗng dưng trỗi dậy khôn cùng sức mạnh, nàng mỉm cười xinh đẹp: “Đa tạ lang quân.”

“Đừng cảm ơn ta, cảm ơn bệ hạ đi.” Nguyên Tu nói, thấy A Tùng thi lễ định lui ra, y thò tay tóm lấy cổ tay nàng, cười nói: “Làm gì gấp thế? Đi theo ta.”

Chuông cảnh báo réo ầm ĩ trong lòng A Tùng, nàng không giãy giụa, ngoan ngoãn theo Nguyên Tu lên sảnh đường. Nguyên Tu đuổi tùy tùng lui xuống, xách một vò rượu nhỏ trên bàn qua, rót đầy một âu bạc, đưa cho A Tùng. Y chậm rãi ngồi xuống, mỉm cười nhìn nàng, đáy mắt lập lòe hơi lạnh thấu xương, “Đây là rượu ngon cũng của bệ hạ ban thưởng đợt này, phu nhân nếm thử trước thay ta xem vị thế nào.”

Sắc mặt A Tùng hơi đổi, nàng gắng sức bình tĩnh liếc nhìn chất rượu trong suốt mát lạnh trong âu, cười hỏi: “Bệ hạ ban cho lang quân, thiếp nào dám?”

“Không dám?” Nguyên Tu móc mỉa, “Không phải cô rất to gan sao?”

A Tùng chợt cất tiếng: “Lang quân sợ trong rượu có độc sao?”

“Có à?’ Ánh mắt Nguyên Tu vụt sắc lẹm, y nghiêng người, bóp mạnh cằm A Tùng, “Hoàn Doãn đã tiết lộ với cô là muốn mưu hại tính mạng ta?” Ngữ khí y tuy hung ác nhưng trong mắt nửa kinh nửa ngờ, hiển nhiên là bị vò rượu Hoàn Doãn đột nhiên ban thưởng dọa sợ.

Đồ nhát cáy. A Tùng nhìn thấu Nguyên Tu miệng hùm gan sứa, nàng vừa hả dạ, vừa thương hại y, “Thiếp cũng không biết.” A Tùng thành thật lắc đầu.

“Cô nếm thử là biết thôi.” Nguyên Tu cười khẩy, giơ âu bạc lên miệng A Tùng. Hương thơm the mát ập vào chóp mũi, thoạt tiên A Tùng ngẩn ra, ngay sau đó vùng vẫy, bị Nguyên Tu nắm cổ tay, đè nghiến ra bàn. Trong tiếng mắng chửi lúng búng của A Tùng, âu rượu đầy trút một mạch cạn đáy.

Mặt A Tùng ngộp đến đỏ bừng, nàng bị sặc ho sù sụ một trận, giãy khỏi tay Nguyên Tu, lùi lại mấy bước. Hồi lâu sau, trận co giật do sợ hãi dịu đi, nàng loạng chọang ngồi dậy, khóe mắt còn long lanh nước mắt, vì sặc và cũng vì sợ – nàng bật cười khanh khách, “Không có độc,” Nàng lau gương mặt ướt nhẹp, “Còn lại, ông tự thong thả mà uống đi.”

Nguyên Tu nghĩ lại hãy còn hãi hùng, tứ chi mềm nhũn ngồi ngây ra. Khuôn mặt diễm lệ đầy vẻ khinh miệt của A Tùng khiến y căm ghét. Túm lấy vạt áo thấm rượu ướt rượt của nàng, y kề sát tai nàng, u ám cười, “Ta còn sống ngày nào, ngươi còn là phu nhân Thọ Dương công ngày đó, nếu ta chịu tội bị ban chết, ngươi cũng phải chịu liên lụy chết cùng ta. Không phải Hoàn Doãn tự xưng là minh quân sao? Để ta xem hắn có cách nào đưa được phu nhân Thọ Dương công là ngươi vào hậu cung của hắn.” Hất A Tùng sang một bên như ném một chiếc giày rách, y tự rót rượu cho mình, từ từ uống cạn, “Cút đi.” Y lạnh lùng nói, không nhìn nàng thêm lần nữa.

A Tùng ngẩng đầu trở về phòng, soi mình vào gương đồng, búi tóc bung ra, y phục ướt đẫm. Nàng lại lần nữa thay y phục, cầm lược nhẹ nhàng chải tóc. Một tỳ nữ áo xanh được đón vào, uyển chuyển hạ bái nàng, “Nô tên là Tiểu Liên, chủ quân sai nô tới hầu hạ phu nhân.”

Tỳ nữ này mày dài mắt nhỏ, nom xinh xắn quyến rũ, là một trong số sủng tỳ của Nguyên Tu, A Tùng từng tình cờ trông thấy ả và Nguyên Tu quấn lấy nhau. Tiểu Liên thi lễ xong bèn đi tới sau lưng nàng, định vấn tóc thay nàng, A Tùng lắc đầu nói: “Ta có tỳ nữ, không cần ngươi.”

“Vậy sao được ạ.” Tiểu Liên có Nguyên Tu làm chỗ dựa nên rất to gan, nhận lấy lược từ tay A Tùng, ả cười với A Tùng qua gương đồng, “Chủ quân sai nô theo sát phu nhân một tấc không rời.”

Một tấc không rời, A Tùng nhẩm lại cụm từ này. Tiểu Liên vòng tới vòng lui quanh nàng, vô cùng ân cần, A Tùng nhẫn nhịn cơn phiền chán, lơ đãng hỏi: “Nếu ngươi làm mất dấu ta, chủ quân có đánh chết ngươi không?”

Tay Tiểu Liên cầm trâm cài tóc khẽ run lên, mặt mày trắng bệch. Ả cười hoảng hốt, đáp: “Chủ quân rất hiền hòa với chúng nô tỳ, sao nỡ đánh người chứ?”

Hắn không chỉ thích đánh người mà còn thích giết người nữa đấy – trong đầu A Tùng hiện lên câu Tiết Hoàn dọa nàng, nàng cười giễu một tiếng, đẩy Tiểu Liên ra, “Ngươi đi xem xem Mậu Hoa xong chưa, chuẩn bị qua Đàn phủ.”

Đàn phu nhân cũng từng nghe chuyện khi xưa Võ Lăng vương Nguyên Dực gửi thư cho Đàn Quyên, xin Đàn Quyên nhận A Tùng làm con gái nuôi, nhưng lúc này gặp mặt A Tùng, bà vẫn hơi mất tự nhiên. Bà là một người phụ nữ bình thường quy củ giữ lễ, luôn có mấy phần hiếu kì với người tiếng lành đồn xa như Hoa Nùng phu nhân. Hai người lúng ta lúng túng trò chuyện được một lúc, chung quy Đàn phu nhân vẫn không nhịn được ngó trộm A Tùng.

A Tùng buông chung trà xuống, mỉm cười với Đàn phu nhân – ánh mắt nàng bộc trực thản nhiên, Đàn phu nhân bỗng đỏ mặt, ấp úng hỏi: “Phu nhân nhìn chằm chằm thiếp như vậy làm gì?”

Hốc mắt A Tùng hoe đỏ, cúi đầu nói khẽ: “Con nhìn thấy phu nhân là nhớ ngay đến mẹ con, phu nhân trông hơi giống bà ấy.”

“Sao có thể…” Đàn phu nhân không khỏi sờ mặt mình, hơi khấp khởi, cũng hơi cảm khái, “Ta cũng nghe nói phu nhân côi cút từ nhỏ, sống rất gian khổ.”

A Tùng rưng rưng nói: “Nếu không phải âm dương lầm lỡ, có lẽ phu nhân đã sớm làm mẫu thân con rồi, con chẳng quen biết một ai ở Lạc Dương, gặp phu nhân mà như gặp mẹ vậy.”

Đàn phu nhân không kìm được bảo: “Con là nữ nhi Võ An công nhận nuôi, cũng là cháu gái ta. Về sau nếu nhớ nhà thì cứ qua đây với thím đi.”

A Tùng cười toe, lộ ra hàm răng trắng sáng như tuyết, thực sự cảm động rơi nước mắt, “Đa tạ thím.”

Một tỳ nữ đi vào, nói: “Bên ngoài có vị tăng nhân đến bái kiến, nói tục gia của mình họ Đàn.”

Nụ cười trên mặt A Tùng tắt lịm trong thoáng chốc, nàng chậm rãi quay đầu, bất ngờ nhìn sắc trời âm u bên ngoài. Tuyết bay xuống sân viện vắng vẻ, vang tiếng xào xạc khe khẽ.

Đàn phu nhân cũng kinh ngạc chốc lát, “Dung mạo ra sao? Bao nhiêu tuổi?”

Tỳ nữ tủm tỉm đáp: “Hơn hai mươi, tuấn tú lắm ạ.”

“Là Đạo Nhất.” Đàn phu nhân lẩm bẩm. Bà ta bằng lòng qua lại với A Tùng là vì nàng rất được hoàng đế ưu ái, còn là một phụ nhân, mà phụ thân của Đạo Nhất thì là chiến tướng chủ lực chống Bắc triều, chẳng biết bao nhiêu tướng sĩ dưới trướng Phàn Đăng đã chết trong trận Bành Thành. Bà ta trù trừ không dám chắc, chỉ có thể qua quít nói: “Ngươi đi nói với nó, lang chủ vẫn đang ở quan xá chưa về, mời nó hôm khác hẵng quay lại. Cũng tới quan xá gửi lời nhắn cho lang chủ xem ông ấy nói thế nào.”

Tỳ nữ thất vọng ra mặt, “Vâng.”

“Là Đạo Nhất sư phụ ạ?” Mậu Hoa nghển cổ ngó ra ngoài, Đàn phu nhân nhất bên trọng nhất bên khinh khiến cô cảm thấy hơi bất bình thay Đạo Nhất, “Là bệ hạ hạ chiếu mời thầy vào kinh mà.”

“Đúng vậy.” Đàn phu nhân mất hồn mất vía bưng chung trà lên, nhưng ai biết trong lòng hoàng đế rốt cuộc nghĩ thế nào?

Ba người trầm mặc ngồi đó, Đàn Quyên ở quan xá không nhắn lại lời gì gửi về. Đoán là Đạo Nhất đã đi, A Tùng đứng dậy nói: “Hôm khác con lại qua thăm thím.”

“Cũng được.” Đàn phu nhân miễn cưỡng cười gượng, không giữ lại.

A Tùng kéo Mậu Hoa chậm rãi ra khỏi sân của Đàn phu nhân. Tuyết bay đầy trời tựa lông ngỗng, lướt qua mắt mày, khóe môi hai người. A Tùng gắng mở to hai mắt, xuyên qua trận tuyết như sương mù, xe ngựa xuất hiện trước mắt, nàng nhấc váy lên xe. Mậu Hoa ngó đông ngó tây, bỗng reo lên mừng rỡ: “Nhìn kìa, Đạo Nhất sư phụ hãy còn ở cửa ngõ chưa đi.”

A Tùng phủi tuyết đậu trên vai, nghe vậy, động tác khựng lại.

“Chúng ta đi nói vài câu với Đạo Nhất sư phụ đi?” Mậu Hoa nói.

“Cô đi đi.” A Tùng cúi đầu chỉnh váy, cơ thể nàng run lên nhè nhẹ, cảnh tượng ở Huyền Phố đêm ấy như tuyết rơi lả tả, không ngừng chớp hiện trước mắt, oán hận và phẫn nộ chiếm cứ trái tim nàng. Nàng muốn lao xuống, dùng lời lẽ ác độc nhất rủa xả chàng, còn muốn lập tức sai người gọi chàng lại đây, bắt chàng đứng dưới xe, mình thì nhìn xuống từ trên cao, cười nhạo chàng với dáng vẻ kiêu ngạo nhất, tự phụ nhất – nàng cơm ngon áo đẹp, được Đàn phu nhân tôn kính như khách quý, chàng thì áo tang vải thô, bị người ta cự tuyệt ngoài cửa, là ai không xứng? Ai nên hối hận?

Sau cùng, nàng nhịn hết xuống được, chỉ cười khẽ một tiếng. Nàng ngạo nghễ ngước cằm, ưỡn thẳng lưng ngồi đó, chẳng mảy may có ý định xuống xe.

Mậu Hoa đi một lúc lâu, tuyết dần tích dày dưới mái hiên Đàn phủ, đến gia đinh trông cửa cũng giậm chân náu vào nhà. Ngón tay A Tùng vén rèm xe, ngoảnh lại nhìn, hai người Mậu Hoa và Đạo Nhất đứng lặng ở cửa ngõ, Đạo Nhất hơi nghiêng người về phía Mậu Hoa, là một tư thế gần gũi dịu dàng.

Tuyết đổ ào ào lặng lẽ bay quanh họ.

Cô ta cũng xứng, mình ta không xứng. Ai cũng xứng, ta không xứng. A Tùng nghĩ đi nghĩ lại câu này, đầu tựa bên cửa sổ xe, nàng nhìn hai chiếc đèn lồng chầm chậm chuyển động trước cổng Dàn phủ, tỏa ra vầng hồng tịch liêu trong ánh tuyết óng ánh.

Tiểu Liên cũng thò đầu nhìn về phía Mậu Hoa, “Trời tối rồi, nô gọi ngài ấy về nhé.”

“Không vội,” A Tùng lạnh nhạt nói, “Kệ họ đi.”

Mậu Hoa trở về, mặt hãy còn vương nước mắt, tuyết bay đều bị Đạo Nhất che chắn, tóc mai cô chỉ hơi ướt. Lên xe rồi, Mậu Hoa hãy còn nhìn cửa ngõ, “Chắc là hôm nay Đàn Quyên sẽ không về,” Mậu Hoa hơi sốt ruột, “Chẳng lẽ Đạo Nhất sư phụ định chờ ông ta cả đêm ngoài phủ?”

“Đi thôi.” Tiểu Liên bảo phu xe.

“Đừng đi vội,” A Tùng bướng bỉnh ngăn ả, “Ta muốn nhìn xem Đàn Quyên có quay về hay không.”

Tiểu Liên lầm bầm, “Chẳng lẽ chúng ta còn phải đợi cùng hắn? Đàn Quyên có gặp hắn hay không thì liên quan gì tới chúng ta?”

“Sao lại không liên quan?” A Tùng cười rạng rỡ, “Đàn Quyên không gặp hắn, ta mới vui.”

Mậu Hoa nhíu mày nhìn A Tùng. A Tùng chẳng để ý đến cô, nàng nghĩ đến Đạo Nhất lẻ loi hiu quạnh, đạp tuyết đứng chờ bên ngoài Đàn phủ, đại khái Đàn Quyên lại trốn ở đâu uống rượu rồi – nàng tủm tỉm không dừng được.

“Đạo Nhất sư phụ đi rồi.” Mậu Hoa bám cửa sổ xe, khẽ thở phào.

“Ồ?” A Tùng chợt nhíu mày, chàng không kiên nhẫn được như trong tưởng tượng của nàng. Chẳng lẽ chàng hổ thẹn vì bị nàng cười nhạo? A Tùng chợt cảm thấy nhen nhóm chút niềm vui chiến thắng, “Đi thôi.” Nàng nói. Lúc xe đong đưa, nàng cầm lòng không đậu vén rèm xe lên, lúc đi qua cửa ngõ, nàng nhìn thấy hai dấu chân hằn sâu trong tuyết. Nàng liếc mắt, bật một tiếng cười lạnh.