Đường Đi Không Nổi Nữa Ca Ca

Chương 38




Huyền Phố nằm ở góc đông bắc cung thành, vị trí hẻo lánh, không lọt vào tầm tàn phá của phản quân. A Tùng mò mẫm tìm đến, cửa cung lại đóng chặt, bên trong chẳng có chút động tĩnh nào. Vỗ nhẹ cửa, không ai trả lời, A Tùng không cam lòng, động tác mạnh hơn, tiếng “thùng thùng” vang lên rõ mồn một trong đêm, chợt thấy lóe lên ánh lửa, có cung nhân khẩn trương dò xét nàng qua khe cửa mấy lượt, “Vào đi.”

A Tùng được dẫn lên điện, ngồi trên mặt đất, nằm trong góc tường đều là cung nhân đến tị nạn, cũng có nội thị trẻ tuổi khỏe khoắn cầm gậy gộc, đứng canh giữ ở các góc cửa. So với Hoa Lâm Bồ thì ngăn nắp trật tự hơn nhiều.

Có người đưa bát canh nóng cho nàng, ánh mắt A Tùng loanh quanh trong đám người, không thấy Đạo Nhất đâu, nàng hơi hoảng, “Đạo Nhất sư phụ đâu rồi?”

Cung nhân trông cửa kia chỉ A Tùng sang bên cạnh điện, hai dãy nhà vu đều tối đen như mực, chỉ có một ô cửa sổ hé chút ánh sáng nhạt.

Suốt một đường tới đây, A Tùng chạy trong nơm nớp lo sợ, mồ hôi ướt đẫm quần áo, nhếch nhác mệt mỏi khôn tả. Nhìn thấy ánh đèn kia, nàng lập tức hớn hở tươi tỉnh, vội vã buông bát xuống, chạy như bay tới ngoài nhà vu, chớp mắt toan đẩy cửa, tay thốt nhiên rụt về.

Bàn chân cọ bụi bẩn lên ống quần, vén vạt áo lên chà mạnh mặt, nàng sửa lại tóc rối, rón rén mở cửa, đi vào.

Đạo Nhất đang cầm bút suy tư dưới đèn, bên bàn là mấy cuốn kinh thư để mở. Trước đây chàng hay mặc bào trắng, giờ đổi thành áo huyền, nhưng vẫn phẳng phiu không dính một hạt bụi như xưa – dường như tất cả ồn ào hỗn loạn bên ngoài đều không tồn tại.

Dung mạo vẫn là dung mạo ấy, gương mặt có phần xa lạ.

Đạo Nhất ngẩng đầu lên, nhìn nàng chăm chú trong chớp mắt – chàng nghe thấy có tiếng xột xoạt ngoài cửa ra vào, còn tưởng là cung nhân đến đưa cơm. Trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, chàng lại cụp mắt, nhấc bút lên.

So với A Tùng mừng rỡ ra mặt, phản ứng của chàng bình thản khác thường.

A Tùng vốn nghĩ, chàng mắng nàng, nàng cũng nhất định chịu đựng không cãi lại, nhưng đợi hồi lâu mà chàng vẫn chẳng liếc nàng thêm cái nào nữa, nàng hơi ngượng ngùng, mặt dày đi tới, thò đầu lại xem chữ chàng, “Muội biết hết những chữ này đấy,” Nàng khoe khoang, “Tưởng chư bồ tát, như tưởng phụ mẫu, thiết hữu cầu đạo, vô hữu dục niệm, đương tự thận hộ, sở hành an ổn, thường đắc điều định, tướng ngự phật đạo, cứu ức chúng sinh…” Líu lo mấy câu, nàng ngó sắc mặt chàng, cười hì hì cướp bút, “Muội còn biết viết nữa, muội viết giúp huynh.”

Đạo Nhất buông bút xuống, động tác nhẹ nhàng nhưng ý cự tuyệt vô cùng dứt khoát, “Cô muốn tạm lánh thì lên điện đi.”

A Tùng dè dặt hỏi, “Huynh có đi không?”

Đạo Nhất lắc đầu.

“Vậy muội ở đây xem huynh viết.” Tính bướng bỉnh của A Tùng chưa hề thay đổi, không chỉ bướng mà còn mặt dày. Chắc là nàng mất trí nhớ rồi, quên khuấy chính mình đã chạy đi hai năm, chỉ cho rằng vẫn đang ở chùa Thiên Bảo. Thấy đầu mày Đạo Nhất lạnh lẽo, nàng cũng mặc kệ, chen lên đùi chàng, ôm chặt eo chàng, “Muội ở với huynh.”

Cơ thể mềm mại tựa vào, mặt nàng ưng ửng đỏ – là do ban nãy chà mặt quá mạnh, nhưng nom thẹn thùng khôn cùng. Nàng chớp đôi mắt long lanh ánh nước, những giọt lệ li ti trào ra, nàng giơ chân lên cho chàng xem, “Muội chạy thật xa mới tìm được huynh, chân bị trầy hết cả rồi, còn suýt gặp phải phản quân nữa.”

Đạo Nhất rất lạnh nhạt, chẳng buồn nhìn nàng, “Cô lên điện đi.”

Hai tay A Tùng bưng mặt chàng xoay lại, “Huynh nhìn muội đi.”

Đạo Nhất không lên tiếng, nhấc luôn nàng lên, cánh tay A Tùng bị chàng nắm đau, nàng xoay một vòng trên đất, giậm chân xáp lại một lần nữa. Đạo Nhất giương ống tay áo, cất kinh phật trên bàn đi – trước đây chàng phiền nhất là xem kinh phật. A Tùng nhìn Đạo Nhất không rời mắt. Trước kia sao nàng ngốc thế nhỉ, nàng nghĩ. Mắt này mày này, sao có thể cạo đầu là xấu được cơ chứ? Rõ ràng rất anh tuấn mà! Nàng đuổi theo chàng, lòng tràn ngập yêu thương nồng nàn, tay bám lên vai chàng, môi đỏ rướn lên.

Đạo Nhất cách nàng ra một chút, nhíu mày nhìn nàng, dở khóc dở cười, “Cô có biết đây là đâu không?”

“Muội không muốn ở trong cung,” A Tùng nói khe khẽ, “Chúng ta về chùa Thiên Bảo đi.”

“Bệ hạ sẽ còn trở lại.”

“Y chết rồi càng tốt!” A Tùng vùi mặt vào ngực chàng, chùi hết nước mắt vào vạt áo chàng, “Ban nãy muội đi đến đây, dọc đường im phăng phắc, muội tưởng là huynh chết rồi.”

“Ai chết?” Có người vén mành phòng kế lên, ló gương mặt thấp thỏm âu lo ra, ấy vậy mà lại là phế hậu Vương thị. Hai mẹ con thị dựa vào nhau ngủ ở phòng trong, bị tiếng nói chuyện kinh động, khoác áo đi xuống, công chúa hãy còn ngái ngủ trốn sau Vương thị, run rẩy.

“A Tùng?” Vương thị thở phào, thị dẫn con gái trốn đến Huyến Phố, núp trong phòng một ngày một đêm, chưa ăn uống gì, vừa xuống giường đã đầu váng mắt hoa, “Ngươi đi lấy hai bát cháo nóng tới đây… ba bát,” Thị săn sóc nhìn Đạo Nhất, “Đạo Nhất sư phụ cũng ăn.”

Tay A Tùng hãy còn níu vạt áo Đạo Nhất – nhìn mẹ con Vương thị, lại nhìn sang Đạo Nhất, trong nháy mắt nàng đã vỡ lẽ, thì ra Đạo Nhất ở đây là để bảo vệ hai nữ nhân này, Vương thị còn rất thân thiết với Đạo Nhất.

Trước mặt Đạo Nhất nàng không tiếc lời ngon tiếng ngọt, hạ mình cầu khẩn, nhưng nghĩ đến những lời vừa rồi có thể đều đã lọt vào tai người khác, mặt A Tùng tức thì đỏ lựng. Lườm xéo cô công chúa xinh xắn tội nghiệp kia, nàng buông Đạo Nhất ra, “Bà không có chân à?” Nàng lạnh lùng vặc lại phế hậu, đuôi mày sắc bén dựng lên, đón gió đêm đi ra cửa.

Trở lại đại điện, A Tùng tránh xa đám cung nhân nằm ngủ ngổn ngang, dựa vào góc tường ngồi xuống, mặt sa sầm.

Nửa đêm canh ba, trai đơn gái chiếc, không biết xấu hổ. Nàng quay lưng ra ngoài nằm xuống, cắn môi hờn lẫy.

Đạo Nhất nhìn ngọn lửa xanh trong đèn dầu, im lặng hồi lâu.

Để tị hiềm, chàng ngồi ngay ngắn ở gian ngoài cả một ngày, Vương thị vô cùng cảm kích chàng, cho rằng chàng mệt mỏi, nói với qua mành ngăn: “Đạo Nhất, cậu chợp mắt đi.”

Đạo Nhất vẫn không đứng dậy, công chúa trong lòng Vương thị lập tức kéo tay áo thị, “Đừng để thầy đi.” Thiếu nữ mười lăm tuổi bị phản quân hù dọa, giờ đây như chim sợ cành cong, giọng điệu rụt rè, “Con sợ.”

Đạo Nhất bỏ ngoài tai, đứng dậy rời đi, sang một căn phòng vu không người trống vắng bên cạnh, chàng đẩy cửa đi vào. Sợ thu hút sự chú ý của phản quân, cả cung không ai dám thắp đèn, Đạo Nhất đứng một lúc, đợi hai mắt thích ứng với bóng tối rồi chậm rãi ngả lưng lên giường.

Đủ loại cảm xúc mãnh liệt xao động trong lòng, cảnh tượng quá vãng như ngưng kết rồi lại vỡ tan trước mắt, Đạo Nhất nghe tiếng mình thở có phần gấp gáp trong bóng đêm tĩnh lặng. Chợt nghe cửa mở “két” một tiếng, tiếng bước chân rất nhỏ lại gần, chàng xoay người, nhắm mắt lại.

Y phục cọ vào nhau xột xoạt, có người bò vào chăn. Nàng lần sờ đôi mắt nhắm chặt của chàng, lại men xuống cổ sờ tới ngực chàng. Đạo Nhất mặc nguyên quần áo đi ngủ, nàng không mảy may do dự, quàng chân ngàng hông chàng, quấn chặt lấy chàng.

“Đạo Nhất ca ca.” A Tùng ghé vào tai chàng ngọt ngào gọi, Đạo Nhất không có động tĩnh gì, nàng cười khúc khích, leo lên trước ngực chàng, nói: “Đừng giả vờ ngủ nữa, tim huynh đập nhanh lắm đó.” Có bóng đêm che mặt, nàng càng thêm không biết thẹn, “Huynh không muốn nhìn muội, vậy huynh sờ muội đi.” Ngả vào lòng chàng, nàng nói: “Muội rất nhớ huynh, huynh có nhớ muội không?”

Đạo Nhất đáp: “Không nhớ.”

“Rõ ràng là có,” A Tùng ngẩng đầu lên, suýt thì cộc vào cằm chàng, hai mắt nàng lấp lánh nhìn chàng, giảo hoạt nói: “Huynh còn để cửa riêng đợi muội nữa.”

Đạo Nhất lẳng lặng nhìn nàng. Mỗi nhịp chàng hít thở, A Tùng lại run lên nhè nhẹ.

Đạo Nhất hỏi: “Cô tới chỉ vì chuyện này thôi sao?”

“Muội tới gọi huynh đi cùng muội,” A Tùng nói, nhưng vào lúc này, nàng cũng chẳng cảm thấy cần thiết nữa, “Huynh muốn ở trong cung, muội sẽ ở trong cung, huynh muốn đi chùa Thiên Bảo, muội sẽ theo huynh đi chùa Thiên Bảo.” Nàng vuốt ve mặt chàng, quyến luyến không rời, “Huynh thật sự không nhớ muội sao?”

“Không nhớ.”

A Tùng nhìn chàng, thoáng ngừng. Nàng chớp mắt mấy cái, ghé vào tai chàng gọi ca ca liên hồi, “Ca ca, không phải huynh nói muốn cắn chết muội à?” Lời này thì nàng khắc rất sâu trong kí ức, “Huynh mau cắn muội đi, sao huynh chưa cắn muội?”

Đạo Nhất của hai năm trước sẽ bị nàng mê hoặc, nhưng giờ khắc này, A Tùng phóng đãng chỉ khiến chàng chán ghét hơn. Xách A Tùng ra, chàng xuống giường. A Tùng ngồi trên giường, sững người một chớp mắt, thấy chàng định đi, nàng cuống quít nhảy xuống giường, ôm lấy chàng từ đằng sau, “Huynh đừng đi.”

Đạo Nhất nghĩ đến giọng điệu nhẹ bẫng tự nhiên của nàng khi nói muốn về chùa Thiên Bảo, không khỏi cười lạnh, “Hôm nay muốn đông, ngày mai muốn tây, được voi đòi tiên, đứng núi này trông núi nọ, cô chưa từng nghĩ đến người khác…”

A Tùng quýnh lên biện bạch: “Muội có nghĩ đến huynh mà, ngày nào muội cũng nhớ huynh.”

“Cô muốn quá nhiều thứ.”

“Muội chỉ muốn huynh,” A Tùng quật cường nói, ánh nước lấp lánh trong mắt, nàng ôm chàng không chịu buông tay, giọng lại mềm nhũn, “Muội yêu huynh mà, muội yêu huynh nhất, chỉ yêu mình huynh…”

“Tình yêu của cô, lúc đòi tới, lúc đuổi đi.” Đạo Nhất kéo tay nàng ra, sải bước rời đi.

A Tùng vớ đại bộ quần áo trên mặt đất, tròng lên người đuổi theo. Đạo Nhất đi đến phật đường, nàng cũng theo vào phật đường, chàng tĩnh tọa, nàng cũng ngồi xếp bằng trên mặt đất, chàng đi thêm dầu vào đèn, nàng cũng vội vàng đứng dậy, nhìn không chớp mắt, một tấc không rời, dính người y hệt như khi xưa ở chùa Thiên Bảo.

Đạo Nhất thổi tắt nến, ra khỏi Phật đường, A Tùng rảo bước đuổi theo, nhắm mắt bám đuôi chàng ra khỏi Huyền Phố, băng qua đường cung tối mịt không người. Vào đêm sâu, phản quân cũng tản đi, A Tùng đuổi đến đầu óc choáng váng, mồ hôi đầm đìa, dưới chân vấp phải bậc thềm, nàng vịn cửa thở, “Đây là đâu?”

Đạo Nhất châm ống thổi lửa, tùy ý chiếu sáng trước mắt, “Cô xem đây là đâu?”

Trên điện rộng rãi trống trải, ánh lửa dần bùng lên rọi sáng bảo tọa thếp vàng, bình phong chạm ngọc, Đạo Nhất chiếu lửa lên bàn, ngoại trừ một đống tấu sớ không quan trọng thì cũng chỉ có giấy bút nghiên mực. Ống thổi lửa cạn tắt, chàng vẩy tay, nói: “Đây là chính điện, là chỗ hoàng đế thường ngồi.”

A Tùng căm ghét hoàng đế, đến cung điện của y cũng chẳng muốn dừng chân, “Có khi còn chưa tới Nam Sơn y đã bị phản quân giết chết rồi.” Nàng độc địa nguyền rủa hoàng đế.

Đạo Nhất đứng cạnh bàn một lúc, quay mặt lại nhìn nàng. Trăng đêm soi qua cửa sổ, vẩy một mảng sương trắng lên đất. Trên mặt chàng mang chút ít mỉa mai quen thuộc, “Hoàng đế chết rồi, cô làm Hoa Nùng phu nhân thế nào được nữa?”

A Tùng thề thốt phủ nhận, “Xí, bây giờ muội không muốn làm Hoa Nùng phu nhân gì nữa.”

“Ồ?” Đạo Nhất cười khẩy, “Cô muốn làm hoàng hậu?”

A Tùng nghe ra Đạo Nhất đang châm chọc mình, nàng rầu rĩ, thúc giục chàng: “Huynh đang tìm gì vậy? Muội muốn đi.”

Đạo Nhất bình tĩnh nói: “Cô lại đây.”

A Tùng sợ lại bị vấp chân, nàng đi rất chậm rãi, thình lình bị Đạo Nhất túm cánh tay kéo lại, ném lên ngự tọa. Lưng bị thành ghế cứng rắn lạnh lẽo cấn đau, A Tùng la nho nhỏ, nhớ tới ban nãy bị chàng hất lăn kềnh ra giường, rất mất mặt, miệng nàng lại mím chặt.

Nàng chỉ mặc một chiếc trường sam dài đến đầu gối, bên trong trống không, bị Đạo Nhất kéo xuống khỏi vai.

A Tùng ngây người – bôn ba một trận, nàng đã sớm mất tăm tâm tư đó, mồ hôi trên sống lưng bị gió đêm thổi, dính lên người lạnh như băng. Nàng hơi không thoải mái, “Huynh… ở đây?”

“Cô ngày nhớ đêm mong, không phải là muốn như thế này à?” Đạo Nhất mỉm cười, “Đây là ngự tọa của hoàng đế, chàng đẩy A Tùng về, thấy hai mắt A Tùng nhìn mình thẳng tắp, chẳng biết là kinh ngạc hay sợ hãi, Đạo Nhất dịu dàng vuốt má nàng, “Cô không thích?”

A Tùng bật cười giòn giã, “Thích chứ, sao lại không?” Cánh tay trắng nõn của nàng leo lên vai chàng.

A Tùng hai năm trước còn mảnh khảnh, gầy nhưng có cơ, dưới da là xương, động tác hơi nặng một chút, nàng đã vội vã nhảy dựng khỏi giường, ghìm thế nào cũng không ghìm được. Nàng bây giờ mềm như dòng nước xuân, dựa vào chàng, còn chê không đủ, cánh tay quấn cổ chàng sít sao, giọng như pha mật, ngọt ngào ngậy ngấy, “Ca ca, huynh tốt quá.”

Đạo Nhất dán bên tai nàng, giọng còn vững vàng, hơi thở thì nóng rực, “Tốt? Tốt chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng tốt.” Nàng áp sát mặt Đạo Nhất, lại có chút ai oán, “Huynh cố ý, hận hoàng đế cướp mất muội nên muốn làm thế này với muội trên ngự tọa của y.”

“Không được à?” Đạo Nhất phản vấn, “Không phải cô thích sao?”

Tay A Tùng còn đang mơn trớn dấu răng xưa, chàng đẩy nàng ra, ánh mắt A Tùng mông lung nhìn chàng.

Vẻ mặt Đạo Nhất bình tĩnh hơn nhiều. Chàng mê muội cơ thể nàng, nhưng trong ánh mắt nhìn nàng thì quả thực không nhìn ra có bao nhiêu yêu và thương.

A Tùng bị chàng làm cho ý loạn tình mê, không còn lòng dạ đâu truy cứu sự lạnh nhạt của chàng, chỉ là trong lòng thấy khó chịu, chân nàng đạp nhẹ ngực chàng, oán giận nói: “Huynh hận muội, cố ý muốn làm muội khó chịu.”

“Ta không hận cô.” Đạo Nhất đơn giản nói.

“Vậy huynh có còn yêu muội không?” A Tùng hỏi.

Đạo Nhất không trả lời.

Tim A Tùng nhoi nhói, nàng quay đầu, nhìn ra ngoài, “Trời sắp sáng rồi,” nàng đẩy chàng, “Muội không muốn,” lúc này nàng mới nhớ trong cung còn có người khác, “Lỡ bị người ta trông thấy thì sao.”

“Thấy thì thấy.” Đạo Nhất ghì bàn tay vùng vẫy của nàng xuống, biểu cảm như chẳng có chuyện gì xảy ra.

“Huynh,” A Tùng kinh ngạc trước sự càn rỡ của chàng, “Huynh không xấu hổ à?”

“Xấu hổ được ích gì?” Đạo Nhất hừ lạnh.