Ve đầu hè kêu râm ran giữa những tán hòe xanh mướt, hoàng hậu ngồi trên đại điện, tảo tỉnh1 tráng lệ phức tạp càng làm nổi bật lên gương mặt u ám tái mét. Gióng trống khua chiêng từ chùa Thê Vân về đã lâu mà hoàng đế vẫn chẳng xuất hiện lấy một lần. Càng nghe ve kêu càng thấy nóng nảy, sắc mặt hoàng hậu mỗi lúc một khó coi, “ầm” một tiếng ném âu trà đi, thị hỏi tỳ nữ: “Bệ hạ đang ở đâu?”
1 Trong kiến trúc cổ Trung Hoa, trần nhà những công trình lớn thường sẽ được chia thành những khung vuông hoặc tròn gọi là tỉnh (giếng), tảo tỉnh là loại khung có chạm khắc sơn màu trang trí.Tỳ nữ thưa: “Đang chơi hè cùng Lưu chiêu dung ở Hoa Lâm Bồ ạ.”
Móng tay hoàng hậu đâm sâu vào lòng bàn tay, kiềm chế cơn giận dữ chỉ chực dâng lên. Thị rặn ra một nụ cười, nói với A Na Côi hiển nhiên cũng có phần thất vọng bên cạnh: “Chúng ta có mang vài tràng hạt hương mộc tê từ chùa về, đi tặng mấy chuỗi cho chiêu dung đi.”
A Na Côi mừng thầm, bọc mấy tràng hạt hương vào khăn lụa, theo cung tỳ đến Hoa Lâm Bồ. Hoa Lâm Bồ có hồ Thiên Uyên, trong hồ cất một tòa điện tinh xảo đẹp đẽ, hoàng đế thường nghỉ mát chơi hè tại đây. A Na Côi dừng chân bên cạnh hồ, chỉ thấy sóng biếc óng ánh, sương khói ngả tía, tường khảm lưu ly trong vắt, mơ hồ hiện ra rất nhiều bóng hình quần là áo lượt yểu điệu thướt tha.
So ra, vẻ lộng lẫy của Hoa Nùng biệt viện chẳng thể bì kịp. A Na Côi nhìn mà ao ước khát khao, lúc được đưa vào điện bái kiến hoàng đế, giọng cũng càng thêm giòn tan, “Bệ hạ.”
Nàng mặc áo kép vải xanh, đội khăn trùm đầu, hoàng đế chưa từng thấy trang phục như vậy, không khỏi nhìn lâu thêm mấy lượt, cười nói: “Sao ngươi lại vào cung thế này?”
“Em hầu hạ hoàng hậu điện hạ.” Hai tay A Na Côi bưng khăn lụa, dâng tràng hạt thoang thoảng hương mộc tê cho Lưu chiêu dung, mắt mày đảo liếc, lặng lẽ đánh giá dung mạo Lưu Chiêu Dung, tự nhận mình cũng chẳng thua gì ả ta, nàng cười xán lạn, nói: “Chiêu Dung đẹp quá ạ!”
Lưu Chiêu Dung lơ đễnh gảy tràng hạt, đã biết còn hỏi: “Hoàng hậu điện hạ hồi cung rồi à?” Ngón ngọc điểm nhẹ cằm hoàng đế, ả tựa thân mình bọc trong lụa mỏng vào lòng hoàng đế, cười khẽ, “Bệ hạ không đi thăm hoàng hậu ạ?”
Hoàng đế cười khẩy, “Nàng ta thì có gì đáng thăm?” Y xem như vẫn hòa nhã với A Na Côi, “Ngươi về bẩm lại với hoàng hậu, trẫm bận, không rảnh qua.”
Lưu chiêu dung đắc ý trong bụng, phe phẩy quạt lụa, cặp mắt quyến rũ đậu lên người A Na Côi, “Trời nóng thế này mà ngươi quấn khăn trùm đầu làm gì?”
Nụ cười của A Na Côi hơi sững, “Tóc, tóc em không đẹp.”
Lưu chiêu dung xưa nay vẫn lấy làm kiêu ngạo với mái tóc dày đen nhánh của mình, nghe A Na Côi nói vậy lại càng muốn bắt nàng gỡ khăn trùm đầu ra. A Na Côi không dám chống đối, rất không tình nguyện chậm rãi cởi khăn trùm đầu xuống, nghe một tiếng cười phụt, thấy Lưu chiêu dung cầm quạt che mặt, A Na Côi cuống quít nhìn quanh, chúng phi tần tỳ nữ trên điện đều không khỏi để lộ vẻ mặt vừa giật mình vừa buồn cười.
A Na Côi mặt đỏ như máu, vội vã toan trùm lại khăn lên đầu, lại bị hoàng đế ngăn cản.
“Gượm đã,” Hoàng đế cũng vô cùng hứng thú, “Ngươi lại gần đây cho ta xem.”
A Na Côi đành phải tiến lên, hoàng đế đích thân xuống sập, đi quanh nàng nhìn trước nhìn sau thật tỉ mỉ. Trời nóng nực, y mặc ít, cổ áo mở hờ để lộ lồng ngực trần trụi, loáng thoáng tản mát hơi thở đàn ông. A Na Côi bị y nhìn đến đứng ngồi không yên, né tránh nửa bước, giơ tay che đầu, vừa thẹn vừa lúng túng cầu xin y: “Bệ hạ, em có thể trùm đầu lại chưa ạ?”
Hoàng đế cười ha hả, còn tò mò vươn tay xoa xoa mái đầu ngắn ngủn rối xù của nàng, “Chưa, trẫm thích nhìn ngươi như vậy.”
Hoàng đế chính miệng nói thích, A Na Côi lại chẳng thể nào vui vẻ cho nổi. Đứng như trời trồng một lúc, hoàng đế thưởng thức đủ rồi, lại quay lại âu yếm thắm thiết với Lưu chiêu dung. A Na Côi liếc nhìn, ánh mắt tủm tỉm của người trên điện cố ý vô tình đều quanh quẩn trên đầu nàng. Mắt A Na Côi nóng lên, nước mắt suýt ứa ra, nàng lúng túng nói: “Bệ hạ, em muốn về…”
Hoàng đế biết A Na Côi không thoải mái, lại cố ý trêu ghẹo nàng, “Vội cái gì? Không được đi.”
Lưu chiêu dung vỗ nhẹ quạt lụa lên ngực hoàng đế, dỗi hờn: “Bệ hạ, con bé sắp khóc tới nơi rồi, thật đúng là trẻ con.”
A Na Côi cắn môi, nàng ngẩng đầu lên, trong mắt còn long lanh ánh lệ, khóe miệng lại nhoẻn một nụ cười xinh xắn. Đón lấy đủ loại ánh mắt, nàng đi đến trước mặt hoàng đế, phớt hồng trên mặt vẫn chưa rút đi, “Bệ hạ,” giọng nàng run run, mang chút nhút nhát, “Bệ hạ thích ăn nho, em bóc nho thay bệ hạ.”
Hoàng đế nhớ tới dạ yến ở Hoa Nùng biệt viện, không nhịn được cười, “Ngươi còn nhớ cơ à?”
A Na Côi thẹn thùng nói: “Nhớ ạ…” Nhón một quả nho tím bóng đưa cho hoàng đế, hoàng đế còn chưa nhận đã bị Lưu chiêu dung lấy quạt đập rơi.
“Tiết Hoàn đến rồi.” Lưu chiêu dung trề môi ra ngoài, xuyên qua tường lưu ly, có thể thấy Tiết Hoàn đi từ bờ hồ Thiên Uyên tới.
A Na Côi vừa giành được một ánh mắt của hoàng đế đã nghe y nói: “Ngươi lui xuống đi.” Nàng uổng công liếc mắt đưa tình, lập tức lại hận Tiết Hoàn, lui khỏi điện rồi, rời đi với gương mặt xinh đẹp phủ sương lạnh.
Tiết Hoàn đang đợi nội thị bẩm báo, ánh mắt vừa chạm vào A Na Côi thì khựng lại.
Mặt A Na Côi vừa mới khôi phục bình thường đã lại nóng lên, nàng vội trùm bừa khăn lên đầu, căm tức nguýt hắn – lường trước được rằng Tiết Hoàn muốn thừa cơ cười nhạo mình, nàng đánh đòn phủ đầu, quát một tiếng thùng rỗng kêu to, “Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa ta móc mắt chó của ngươi!”
Ngoài dự liệu, Tiết Hoàn dường như chẳng hề để ý đến tóc nàng, đến bị chửi là chó cũng không để bụng. Ánh mắt lướt qua mặt nàng, hắn cười cười, thần sắc tự nhiên, rồi đi theo nội thị vào điện.
A Na Côi sửng sốt, song cũng không khỏi thở phào, trở lại cung hoàng hậu.
Biết hoàng đế không chịu tới, hoàng hậu thầm cắn nát răng ngà, thị hỏi A Na Côi: “Nghe nói Tiết Hoàn tiến cung, cô có gặp hắn không?”
Vốn dĩ nghe đến tên Tiết Hoàn là A Na Côi phát ghét, bây giờ còn chồng thêm một lớp kinh hồn bạt vía. Nàng phủ nhận chắc nịch: “Không ạ.”
“Ra cửa cung canh đi.” Hoàng hậu không cam lòng, “Nếu hắn tiến cung, bảo hắn tới gặp ta.”
A Na Côi muôn phần không muốn, song cũng chỉ có thể quay lại Hoa Lâm Bồ, mượn cành liễu rậm rạp che giấu thân hình, chốc lát sau, thấy bóng dáng Tiết Hoàn đến gần phía trước, nàng ngắt cành liễu ném lên người hắn, gắt gỏng nói: “Hoàng hậu gọi ngươi.” Bủn xỉn cho hắn thêm nhiều ánh mắt hơn, nàng xoay người định đi.
Nào ngờ cành liễu tung bay theo gió, vướng vào khăn trùm đầu, suýt nữa kéo xuống, A Na Côi giật mình, cuống quít giữ chặt khăn.
Tiết Hoàn cười khẽ, “Khỏi che, ta thấy lâu rồi.”
Con mắt đảo tròn của A Na Côi dừng khựng, lại định phỉ nhổ hắn mắt chó không an phận.
Nếu là ngày thường, A Na Côi mắng hắn là chó, Tiết Hoàn khẳng định sẽ cho nàng một cái bạt tai, hôm nay lại như điếc, không để ý đến cái miệng không biết lựa lời của A Na Côi, hắn bình tĩnh nói: “Không nóng à? Bỏ xuống đi?”
Hắn mà chịu tốt bụng ư? A Na Côi càng giữ khăn trùm đầu chặt hơn, “Không.” Nàng ngang ngược, “Ngươi không được nhìn ta.”
Tiết Hoàn không để tâm, “Cô có gì đáng nhìn? Trào lưu thế gian vốn khác biệt. Kiểu đầu này rất thịnh hành trong giới quý phụ nhân ở Lạc Dương, có người còn cạo trọc hẳn, vẽ đủ kiểu hoa văn hình họa… Xinh đẹp lắm. Cũng chỉ có cái thứ Nhu Nhiên nhà cô chưa trải đời, tưởng mình là độc nhất thiên hạ à?”
A Na Côi không tin lắm, nhưng ánh mắt không nhịn được bay lên người hắn, “Quý phụ nhân ở Lạc Dương thế nào, ngươi thì thấy rồi chắc?” Nàng thực sự rất nóng, thấy cung đạo ít người, bèn kéo khăn đầu xuống quạt gió.
Mắt Tiết Hoàn dõi ra trước thẳng tắp, “Ta nghe người khác nói.”
Được chiêm ngưỡng Kiến Khang rồi, A Na Côi cũng có sự mong đợi đối với kinh thành Lạc Dương của Bắc triều, “Chẳng biết Lạc Dương trông ra sao nhỉ.”
Tiết Hoàn cười bảo: “Tốt hơn Kiến Khang hàng chục hàng trăm lần.”
A Na Côi cười ha ha, “Nói hươu nói vượn.”
“Cô nhìn tận mắt rồi sẽ biết thôi.” Tiết Hoàn không tranh luận với A Na Côi, đến bên ngoài cửa cung hoàng hậu rồi, hắn nói câu tạm biệt rồi xoay người đi ra khỏi cung, A Na Côi sửng sốt, vội đuổi theo, “Hoàng hậu nói muốn gặp ngươi.”
Sau khi bị cấm vệ vây bắt ở chùa Thê Vân, lại còn bị thương, Tiết Hoàn đương nhiên không muốn mạo hiểm đi gặp hoàng hậu nữa. Hắn nghiêm mặt nói: “Cung của hoàng hậu, một ngoại thần như ta sao có thể đi tới đi lui?” Bất kể A Na Côi lấy hoàng hậu ra vừa đấm vừa xoa thế nào, hắn đều không chịu.
A Na Côi đang tìm mọi cách lấy lòng hoàng hậu, đầu mày nàng kết nỗi buồn tênh, mắt lại rưng rưng, “Đi đến đây, chỉ e người bên trong đã trông thấy cả rồi, ngươi mà không vào, điện hạ sẽ trách tội ta, ta không có nơi nương tựa, nếu điện hạ cũng bỏ mặc ta…” còn tội nghiệp kéo tay áo Tiết Hoàn.
Ánh mắt Tiết Hoàn quét qua tay áo, “Không nơi nương tựa?” Hắn cười chừng như nghiền ngẫm, “Đàn Đạo Nhất không chăm lo cho cô nữa rồi?”
Hắn thuận miệng nói một câu mà như đâm vào lòng A Na Côi, nước mắt giả mù sa mưa của nàng lập tức ráo hoảnh, buông tay áo Tiết Hoàn, A Na Côi kiêu ngạo ngẩng đầu, “Ta không cần người khác chăm lo. Tự ta có thể làm mọi thứ.” Tóc đen bị mồ hôi thấm ướt phủ trước trán, càng làm nổi bật thêm khí thế lẫm liệt trong đôi mắt. Chỉ duy khuôn mặt bị ráng chiều chiếu ửng đỏ, mang chút vẻ ngây thơ.
Lòng Tiết Hoàn khẽ rung động, tuy biết lúc này đến chỗ hoàng hậu chẳng khác nào vào đầm rồng hang hổ, song vẫn không kìm được thay đổi ý định, đi vào cung hoàng hậu.
Hoàng hậu ngồi ngay ngắn trước bình phong rực rỡ tựa gấm vóc, trông thấy Tiết Hoàn, ánh mắt sáng bừng, không dính nhớp như ở chùa Thê Vân, thị gật đầu mỉm cười với hắn, nói mời ngồi rồi cho mọi người trong điện lui đi, “Các ngươi ra ngoài hết đi.”
A Na Côi cũng rời đi cùng các cung tỳ, ánh mắt hãy còn hiếu kì đảo qua đảo lại giữa Tiết Hoàn và hoàng hậu.
Ánh kim chiếu rọi thụy thú, trong điện trống vắng, hai người đều ngồi yên trên ghế, áo quần nghiêm chỉnh. Hoàng hậu cân nhắc lời lẽ, nói thẳng vào chủ đề chính: “Anh thường xuyên ở cạnh bệ hạ, không biết bệ hạ có từng đề cập đến chuyện lập thái tử không?”
“Chuyện này, thần chưa từng nghe đến.”
Khuỷu tay hoàng hậu vịn bàn trà, mắt liếc về phía hắn, dáng vẻ vô cùng nể trọng và tín nhiệm, “Ta muốn xin bệ hạ mau chóng lập đích trưởng tử là thái tử, có cách nào không?”
Tiết Hoàn đáp: “Bệ hạ trẻ trung khỏe mạnh, điện hạ thúc giục bệ hạ lập thái tử vào lúc này, chỉ e sẽ hoàn toàn phản tác dụng, bị bệ hạ hoài nghi.”
Tiết Hoàn cũng nói như vậy, hoàng hậu thở dài não nề: “Ta không muốn tỏ ra quá sốt ruột, nhưng hiện giờ chiêu dung được bệ hạ thịnh sủng, ta sợ bệ hạ bị ả mê hoặc…”
Tiết Hoàn cụp mắt nhìn váng nổi trong âu trà, không chịu tiếp lời.
Chợt thấy trên cánh tay có chút trọng lượng, hắn đặt âu trà xuống, xoay mặt qua, thấy hoàng hậu nhẹ nhàng gom váy, ngồi xuống bên cạnh hắn. Hoàng hậu đã dụng tâm chỉnh trang trước đó, lông mày vẽ vừa mảnh vừa dài, đôi môi đỏ diễm lệ, tràng hạt hương mộc tê trượt trên cổ tay trắng muốt. Thân thiết vỗ vỗ mu bàn tay Tiết Hoàn, thị nói: “Con người ai mà đột nhiên đổ bệnh gặp nạn đều sẽ sốt ruột… Đích trưởng tử mới mười tuổi, đợi nó làm thái tử, làm hoàng đế, sau này còn chẳng phải do anh và ta định đoạt ư? Hơn hai mươi tuổi làm tể thần, chẳng lẽ không đáng để anh liều một lần?”
Tiết Hoàn như có phần động lòng, ngẫm nghĩ chốc lát, hắn vẫn cẩn trọng lắc đầu, đẩy tay hoàng hậu ra, nghiêm mặt nói: “Bằng vào thần hãy còn chưa có bản lĩnh ấy.”
Hoàng hậu vội nói: “Còn cả đại tướng quân và huynh đệ của ta nữa, một người chưởng ngoại, một người chưởng nội, lại chẳng dễ như trở bàn tay?”
Đại quân áp sát biên giới Dự Châu mà hoàng hậu lại đang suy xét chuyện này, Tiết Hoàn hơi buồn cười, hắn nhịn xuống, vẫn từ chối: “Hai vị đại tiểu tướng quân có biết dự định của điện hạ không ạ?”
Hoàng hậu nói: “Đương nhiên ta sẽ thương thảo với họ. Anh là phụ tá của Huyền Hạc, chẳng lẽ đến lúc đó không nghe mệnh lệnh của nó?” Sợ nói đến đây vẫn không đả động được Tiết Hoàn, hoàng hậu cười nhạt, ngồi thẳng lưng dậy, nhìn vệt áo xanh thướt tha đi qua đi lại bên ngoài điện, thị chợt bảo: “Ta nghe nói ban nãy anh thì thầm to nhỏ với A Tùng ngoài điện… Anh nhìn trúng nó rồi? Nếu anh bằng lòng giúp ta một tay, ta tặng nó cho anh, được không?”