Editor: Gió
Beta: Đá bào
—
Tối hôm nay Lâm Chiết Hạ có mơ một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình biến thành một chú thỏ con sống trong khu rừng, thỏ con tỉnh dậy rời khỏi giường, sau khi mở cửa ra thì phát hiện cửa nhà mình đã mọc đầy là cà rốt.
Trong giấc mơ thậm chí còn có một chiếc ô bằng lá sen, chỉ là hôm ấy ở trong rừng trời không mưa.
Cô vô cùng vui vẻ, khoác chiếc giỏ lên, chuẩn bị nhổ đám cà rốt ấy đem về nhà.
Nhưng đột nhiên lại xuất hiện một chú chó hung dữ, chú ta dựa vào trước cửa nhà cô, khẽ hất cằm lên: “Sức lực cậu kém như vậy không nhổ được đâu, cầu xin tôi đi, cầu xin tôi rồi tôi sẽ suy nghĩ đến việc giúp cậu.”
“…”
Lâm Chiết Hạ ở trong mơ xắn ống tay áo lên: “Ai cần cầu xin cậu chứ?”
“Tôi rất khoẻ đó.”
Sau đó khi cô thử nhổ cà rốt nhưng lại không nhổ được, hơn nữa còn ngã dập mông xuống đất.
Lâm Chiết Hạ bừng tỉnh, cảm thấy giấc mơ này rất vô lý.
Nhưng ngoài sự vô lý ra lại cảm thấy vô cùng quen thuộc.
Cô nghĩ ngợi cả nửa ngày mới nhớ ra giấc mơ này rất giống với câu chuyện trước khi ngủ mà Trì Diệu kể cho mình nghe.
Nhắc đến thì câu chuyện kể trước khi ngủ ấy có kết cục như thế nào vậy nhỉ?
Vì vậy sau khi cô tỉnh dậy, việc đầu tiên làm là gửi tin nhắn cho Trì Diệu.
[Trì Diệu, Trì Diệu.]
[Câu chuyện thỏ con nhổ cà rốt cuối cùng như thế nào vậy?]
[Là do tôi mất trí rồi sao, sao lại không nhớ ra kết cục câu chuyện nhỉ.]
Có lẽ đối phương vẫn đang ngủ nên chưa trả lời tin nhắn của cô.
Lâm Chiết Hạ cũng không để ý, hôm nay là sinh nhật của Lâm Hà, trong nhà có tổ chức tụ tập ăn cơm, cả ngày đều sẽ bận rộn, cô đặt điện thoại qua một bên rồi rời giường đi đánh răng rửa mặt.
Bởi câu chuyện đột ngột xảy ra tối qua mà cô không có thời gian đi mua quà cho Lâm Hà.
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cô ngồi xuống trước bàn học, chăm chú chuyên tâm viết tặng Lâm Hà một chiếc thiệp sinh nhật.
[Người mẹ xinh đẹp nhất nhất nhất thế giới này, con yêu mẹ nhất nhất nhất luôn.
Chúc mẹ sinh nhật vui vẻ.
Hy vọng mẹ luôn bình anh, mạnh khoẻ, hạnh phúc, vui vẻ.
Ps: Đại mỹ nữ Lâm Hà, hôm nay mẹ thêm một tuổi nữa là mười tám rồi.]
Trên tấm thiệp sinh nhật cô dùng bút màu vẽ hình hoạt hình đơn giản lên, trong bức tranh có cô, có Nguỵ Bình đeo kính mặc một chiếc sơ mi văn nhã lịch sự, còn có Lâm Hà mặc váy búi tóc. Bên cạnh đó là tấm biển của con đường Ngõ Nam, cô còn vẽ thêm cả chiếc xe cũ năm đó Nguỵ Bình lái nữa.
Đây là hình ảnh ngày đầu tiên bọn họ chuyển đến đường Ngõ Nam này.
Sau khi chuẩn bị thiệp sinh nhật xong cô đến phòng ăn ăn sáng.
Bữa sáng hôm nay do Nguỵ Bình chuẩn bị, một bát cháo và vài món ăn kèm.
“Ăn nhiều một chút,” Lâm Hà gắp thức ăn cho Lâm Chiết Hạ theo thói quen, “Xem xem con gầy như thế nào rồi kìa.”
Lâm Chiết Hạ: “Cái này con gọi là thon thả.”
Lâm Hà: “Mẹ thấy chẳng khác gì cành củi khô cả.”
Lâm Chiết Hạ nhìn món ăn bà gắp vào bát mình: “…Con không thích ăn dưa chuột thái hạt lựu.”
Lâm Hà: “Mẹ biết con không thích ăn, mẹ cố ý đấy.”
“…” Lâm Chiết Hạ gắp dưa chuột lên, nhân lúc Lâm Hà không chú ý đến nhanh chóng gắp qua bát của Nguỵ Bình.
“Suỵt,” Cô giơ ngón trỏ lên, “Chú mau ăn đi, chậm chút sẽ bị mẹ phát hiện mất.”
Nguỵ Bình khẽ ngẩn người, sau đó động tác tay rất nhanh, lập tức nuốt dưa chuột xuống.
Bỗng chốc hai người như trở thành đồng đội bí mật.
Qua một lát, Lâm Chiết Hạ lại thấp giọng hỏi: “Chú có không thích ăn gì không ạ, con cũng có thể giúp chú ăn.”
Nguỵ Bình nhỏ giọng đáp: “Chú không có kén ăn…”
Lâm Hà chú ý đến động tĩnh ở bên này, đột nhiên ngẩng đầu lên.
Hai người gần như cầm bát lên cùng một lúc, cúi đầu ăn cơm, giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
–
Hôm nay Lâm Hà có trang điểm, bà đặc biệt búi tóc lên, sau khi nhận được tấm thiệp kia thì đôi mắt đỏ lên, cố nhịn thật lâu mới không rơi nước mắt.
Ngày sinh nhật hôm nay họ mời không ít người thân họ hàng đến dùng bữa.
Lâm Chiết Hạ bận rộn ở trong bếp giúp việc, vừa phải bưng trà rót nước chuẩn bị hạt dưa, còn phải chơi cùng với đám nhóc con họ hàng.
Trong lúc nghỉ ngơi mới có thời gian xem điện thoại.
Hai tiếng trước Trì Diệu đã trả lời tin nhắn của cô.
Trì Cẩu: [Kết cục thỏ con không tìm thấy cà rốt.]
Trì Cẩu: [Trên đường về gặp phải chó sói, bị chó sói nuốt chửng rồi.]
Lâm Chiết Hạ: […]
Câu chuyện kể trước khi ngủ sao lại có thể đen tối được như vậy chứ.
Cô dùng lực gõ lên màn hình điện thoại, trả lời một dòng: [Quả nhiên là, người như nào thì kể chuyện như thế.]
Trì Cẩu: [Người như thế nào.]
Trì cẩu: [Thì nghe chuyện như thế.]
Lâm Chiết Hạ tìm trong kho nhãn dán hình tên phát điên gửi qua.
Sau khi hai người cãi nhau một trận xong, cuối cùng Trì Diệu gửi qua một câu: [Giúp tôi nói với dì Hà rằng chúc dì sinh nhật vui vẻ.]
Lâm Chiết Hạ: [Ok.]
Một ngày bận rộn mãi đến hơn tám giờ tối mới kết thúc.
Sau khi mọi người trở về gần hết, cuối cùng có người giúp gia đình họ chụp một tấm ảnh.
Bình thường Lâm Chiết Hạ sẽ hơi tránh đi trong mỗi lần chụp ảnh, nhưng lần này cô do dự một lát, sau đó trước một giây bấm máy ảnh, cô chủ động khoác cánh tay của Nguỵ Bình, tay còn lại giơ động tác ‘Hi’.
“Mẹ,” Lâm Chiết Hạ thu dọn bàn và hỏi, “Con có thể mang bánh kem qua cho Trì Diệu được không ạ?”
Lâm Hà cười cười: “Đương nhiên là được rồi, con đem hết phần còn lại qua đi.”
Lâm Chiết Hạ đáp: “Vậy con dọn xong thì đem qua cho cậu ấy luôn nhé.”
Lâm Hà nghĩ nhiều hơn: “Còn có cả nhóm Hà Dương nữa, cũng đem qua cho các bạn đi, hôm nay mua nhiều bánh kem, không ăn hết rất lãng phí.”
“Hà Dương ấy à.”
Lâm Chiết Hạ bày tỏ sự đối xử khác biệt với Hà Dương: “Để cậu ta tự qua lấy đi ạ.”
Lâm Hà nhẹ giọng quở trách: “…Sao lại để bạn tự đến lấy được.”
Lâm Chiết Hạ: “Cậu ta có chân có tay, tự đến lấy bánh kem thì đã làm sao ạ, mẹ cứ yên tâm, bây giờ con chỉ cần gửi tin nhắn cho cậu ta, đảm bảo năm phút sau cậu ta sẽ có mặt, tốc độ đến đây còn nhanh hơn cún ấy chứ.”
Lâm Hà: “…”
Quả nhiên.
Sau khi cô nói xong, Hà Dương kích động gửi một tin nhắn thoại qua: “Anh ạ, cậu đợi tôi với. Bây giờ, ngay lập tức, tôi sẽ dùng tốc độ chạy năm trăm mét ở trường để chạy qua.”
Khi cô mở tin nhắn thoại thứ hai giọng của Hà Dương đã có chút gấp gáp, có lẽ đã đang ở trên đường rồi.
“Còn bánh kem vị gì vậy, tôi ấy à, tôi thích vị chocolate, ấy, có cần tôi qua nhà anh Diệu, tiện thể gọi cậu ấy qua cùng hay không?”
Lâm Chiết Hạ đáp: “…Không cần đâu.”
Hà Dương trả lời: “Tại sao lại không cần?”
“Bởi vì tôi.” Lâm Chiết Hạ xách bánh kem, nhấn vào nút ghi âm nói, “Đang trên đường đem bánh kem qua cho cậu ấy.”
Thực ra Trì Diệu không thích ăn đồ ngọt nên cô đặc biệt chọn ra vị không ngọt lắm cho cậu.
Chủ yếu là để cậu hưởng ké chút niềm vui ngày hôm nay.
Thế nhưng khi xách bánh kem đến cửa, nhấn chuông nhà Trì Diệu cả nửa ngày nhưng vẫn không thấy có động tĩnh gì.
Cô đặt bánh xuống bên cửa, ngồi xổm xuống gửi tin nhắn cho cậu.
[Cậu không ở nhà à?]
[Sao cậu lại không ở nhà vậy?]
[Đi chơi lêu lổng ở đâu rồi.]
[Cậu ra ngoài chơi, không, dẫn, theo, tôi.]
Dòng tin cuối cùng vừa gửi đi, cánh cửa vang lên ‘Cạch’ một tiếng.
Lâm Chiết Hạ đang ngồi xổm, thuận theo khe cửa nhìn lên, thấy được Trì Diệu đang đứng ở đó.
Nói chính xác hơn thì, Trì Diệu có vẻ đang ốm đứng ở đó.
Trạng thái của cậu không giống với bình thường cho lắm, vốn dĩ làn da trắng quá mức lúc này nhìn càng thêm trắng bệch, lộ ra vẻ ủ rũ khác thường. Mặc dù cậu mặc áo len nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác lúc này nhiệt độ đang rất lạnh.
Đôi mày rũ xuống, vô cùng thờ ơ.