Đứng Vững Trên Chân Mình

Chương 6




Những người nể mặt Phó Lăng Khôn, khi phải lựa chọn giữa tôi, người tình cũ của hắn và cha tôi, cha vợ tương lai của hắn, tất nhiên họ chọn cha tôi.

 

Tôi cắn răng, cố gắng tìm cách xoay xở, nhưng mạng lưới quan hệ của tôi không rộng bằng cha, cũng không có cơ hội để xây dựng sức mạnh cảu riêng mình.

 

Tôi đầu tắt mặt tối, lao đi khắp nơi, trở thành trò cười cho nhiều người.

 

Có người không rõ là tốt bụng thật hay giả vờ, khuyên tôi nên tìm một người tình khác. Họ nói tôi có nhan sắc, biết cách đối nhân xử thế, chắc chắn sẽ nhanh chóng tìm được người chống lưng mới.

 

Tôi không muốn, vẫn kiên quyết tìm cách.

 

Cho đến một ngày, có người gọi tôi đi tham gia một bữa tiệc, nói rằng cmuốn giới thiệu quý nhân cho tôi. Tôi đã không còn cách nào khác, đành phải tham gia.

 

Vừa bước vào phòng, tôi thấy trên ghế chủ tọa có một người đàn ông, khuôn mặt sắc sảo, ngũ quan đẹp đẽ, có vài phần giống Phó Lăng Khôn. Chỉ là anh ta hay cười hơn, đôi mắt hoa đào nheo lại đầy ẩn ý, chăm chú nhìn tôi.

 

Anh ta gật đầu với tôi: “Lại gặp nhau rồi.”

 

Tôi mím môi thật chặt, buộc mình phải nở nụ cười, ngồi xuống đối diện anh ta: “Chào Tổng giám đốc Phó.”

 

“Gọi tôi là Nhược Minh.” Anh ta giơ ly rượu về phía tôi: “Làm bạn nhé.”

 

Tôi hít một hơi sâu, gật đầu: “Được, Nhược Minh.”

 

7

 

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Phó Nhược Minh đã uống rất nhiều.

 

Lúc ra về, Phó Nhược Minh bảo tôi đỡ anh ta đi. Tôi nghe thấy có người phía sau cười đùa: “Sở Tiếu lại có chỗ dựa rồi, lần này chắc chắn sẽ quay lại.”

 

Và có người nói: “Lần này tìm được chú của Phó Lăng Khôn, nhà họ Phó chắc chắn sẽ có trò hay, hai chú cháu nhà này như nước với lửa.”

 

“Không phải như ông bà vẫn hay nói là hồng nhan họa thủy sao.”

 

Tôi giả vờ như không nghe thấy, tự nhủ rằng chỉ khi đứng trên đỉnh cao thì mới không nghe thấy những lời xì xào.

 

Phó Nhược Minh cười nhẹ trên đỉnh đầu tôi: “Lần này em có thể nhịn khóc được bao lâu?”

 

Tôi hít một hơi sâu: “Anh muốn tôi nhịn bao lâu, tôi sẽ nhịn được bấy lâu.”

 

Phó Nhược Minh nhìn đồng hồ: “Nửa tiếng.”

 

Phó Nhược Minh mở cửa xe, tôi bước lên xe của anh ta rồi ngồi yên vị.

 

Tôi gần như đã tự buông bỏ bản thân. Dù sao tôi cũng xuất thân là tình nhân, số phận vốn không tốt như Thẩm Lạc, nhưng lại muốn sống tốt hơn cô ta. Con người mà, tham lam quá mức thì sẽ bị trừng phạt.

 

Phó Nhược Minh ngồi cùng tôi ở ghế sau, nheo mắt nhìn tôi, nụ cười thoáng hiện trên môi.

 



Tôi không nhìn anh ta, mặc kệ anh ta muốn đưa tôi đi đâu thì đi.

 

Sau khoảng mười phút, Phó Nhược Minh đột nhiên nói: “Cố chịu đựng thêm hai mươi phút nữa.”

 

Tôi liếc nhìn Phó Nhược Minh, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ.

 

Lại mười phút nữa trôi qua, Phó Nhược Minh lại nói: “Cố chịu đựng thêm mười phút nữa.”

 

Bên ngoài trời tối đen, ánh đèn đường mờ ảo phản chiếu một khu rừng rậm rạp. Lúc này tôi mới nhận ra, chúng tôi đang đi trên đường cao tốc, đã ra đến ngoại ô.

 

Cảm giác ghê rợn nổi lên, nhiều cảnh kinh dị trong phim lóe lên trong đầu, nhìn người đàn ông bên cạnh, suốt đoạn đường chỉ cười mỉm và không nói nhiều, càng làm tôi thêm sợ hãi.

 

“Anh định đưa tôi đi đâu?” Tôi lùi lại một chút.

 

Phó Nhược Minh nhìn đồng hồ: “Còn vài phút nữa thôi.”

 

Tôi hốt hoảng, lén lút lấy điện thoại, định gọi cho cảnh sát.

 

Phó Nhược Minh cười, đưa tay ra sau lưng tôi lấy điện thoại: “Đợi thêm vài phút nữa được không? Đùa giỡn với cảnh sát sẽ bị truy cứu đấy.”

 

Mặt tôi tê cứng vì sợ hãi.

 

Tôi không muốn chết. Tôi vẫn chưa thể ngẩng đầu kiêu hãnh với những kẻ tồi tệ ngoài kia, tôi vẫn chưa trả thù xong.

 

Thời gian bắt đầu chậm lại, mỗi một giây đều dày vò tâm trí và thể xác tôi.

 

Tôi gần như van xin: “Tôi có thể làm bất cứ điều gì, xin anh đừng làm hại tôi, tôi còn có tâm nguyện chưa hoàn thành.”

 

Phó Nhược Minh bật cười lớn, ra hiệu cho tài xế dừng xe. Anh ta xuống xe trước, rồi vẫy tay gọi tôi. Tôi không muốn xuống xe, nhưng tài xế thúc giục: “Tổng giám đốc Phó sẽ không làm gì cô đâu, tài sản lớn như vậy mà để đền bù cho cô, cô nghĩ có khả năng sao?”

 

Tôi bán tín bán nghi, chủ yếu cũng là vì không còn cách nào khác, đành phải xuống xe.

 

Phó Nhược Minh gọi tôi đến bên cạnh, chỉ vào hồ nước tối tăm trước mặt: “Không cần nhịn nữa.”

 

Tôi nhìn quanh, lúc này mới phát hiện ra, không biết từ lúc nào chúng tôi đã đến gần khu nhà cũ của nhà họ Phó.

 

Khu nhà cũ của nhà họ Phó nằm ở ngoại ô thành phố, là khu dân cư giàu có lâu đời. Bảo vệ ở đây tuần tra suốt 24 giờ mỗi ngày.

 

[Bạn đang đọc truyện của Nhân Trí page đăng tại Monkeyd.vn]

 

Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay lập tức, sự ấm ức và sợ hãi sau cú sốc dồn dập tràn về. Tôi không thể nín nữa, òa khóc nức nở, khóc đến không thở nổi, nước mắt nước mũi tràn trề.

 

Nước mắt là thứ rất đặc biệt, phải ngăn chặn ngay từ khoảnh khắc nó bắt đầu chảy, nếu không, một khi đã vỡ òa, nó sẽ như lũ tràn bờ, có thể khiến bạn khóc gấp bội lần cho những uất ức đã trải qua.

 

Tôi ngồi bệt dưới đất mà khóc nức nở, dáng vẻ rất thảm hại, miệng còn không ngừng mắng chửi.

 

Tôi không phục, tại sao, tại sao lại như vậy. Tôi đã làm gì sai? Tại sao cha lại không cần tôi, tại sao Phó Lăng Khôn rời bỏ tôi. Tại sao tôi không thể giữ lại bất cứ thứ gì.