Đừng Vờ Ngoan Ngoãn

Chương 105




Trong ấn tượng của cậu, gia đình nhà họ Tả từ trước tới nay không trình diễn qua tiết mục phụ từ tử hiếu bao giờ. Quan hệ của Tả Đào và Tả Chí Dũng cũng không thân cận, cách đây không lâu từng có một khoảng thời gian rất dài, những chuyện liên quan tới ba, đều có thể nói là bóng ma trong sinh hoạt của cậu.

May mắn chính là hàng năm Tả Trí Dũng không ở Phong thị, quanh năm suốt tháng cũng không nhìn được vài lần. Nếu thật muốn trở về, vận khí tốt mà nói, mọi người cùng nhau căng da đầu ăn bữa cơm, mà vận khí không may thì liền ầm ỹ một trận, dù sao mấy năm nay cũng lung tung rối loạn vậy rồi. Nhưng cảnh tượng tan rã không vui vẫn còn rõ ràng trước mắt, hiện tại mỗi ngày Tả Đào đều sinh hoạt vui vẻ và phong phú, cũng không nghĩ lại phải sống những ngày lung tung rối loạn như lúc trước.

Có đôi khi cậu cũng không biết Tả Trí Dũng rốt cuộc là nghĩ như thế nào, một năm nhiều nhất gọi 10 lần điện thoại, nhưng có chín lần đều gọi vào đêm hôm khuya khoắt, như là mọi người làm việc và nghỉ ngơi đều phải theo yêu cầu của ông ta vậy.

Dù sao cũng không có khả năng là chuyện gì quan trọng được, ít nhất đối với cậu mà nói, nó chắc chắn không quan trọng.

Bây giờ đã có kết luận chắc chắn rằng cậu sẽ theo học tại Đại học S. Để cậu đoán xem, nội dung cốt lõi trong cuộc điện thoại của Tả Trí Dũng có lẽ là yêu cầu cậu quay lại trường càng sớm càng tốt, sau đó đến trường đại học A làm sinh viên trao đổi, v.v.

Nếu không nữa thì chính là tâm tình không tốt muốn tới mắng cậu hai câu suốt ngày chơi game không làm việc đàng hoàng, hoặc nói rằng khi còn nhỏ cậu không như vậy, tại sao lớn lên liền không nghe lời đến vậy, tóm lại cũng chỉ có một nấy, nhắm hai mắt cũng có thể đoán được.

Tả Đào không tiếp cũng không tắt, vì tránh cho nhận điện thoại xong tâm tình sẽ biến thành không vui, cậu trực tiếp đưa điện thoại di động chuyển sang chế độ an tĩnh rồi ném sang một bên, xoay người ngủ ngon.

Hôm sau.

Bởi vì buổi sáng liền có thi đấu, Tả Đào dậy thật sớm.

Sau khi tắm rửa sạch sẽ xuống lầu, dì ở căn cứ đã chuẩn bị sẵn bữa sáng. Tả Đào ngồi xuống, mới ăn được nửa đường thì những người khác lần lượt đi xuống.

"Tôi thực sự ghét chơi thi đấu vào buổi sáng nhất trong đời. Thật sự, không gì sánh nổi."

Vẻ mặt Vương Thu còn buồn ngủ. Hắn ngáp một cái rồi ngồi xuống, đùi phải giẫm lên chân ghế bên cạnh, gặm bánh bao như đang trút giận: "Không được, không thể uống sữa đậu nành, tôi phải một cốc Americano siêu mạnh, có ai muốn không?"

Mọi người đều lắc đầu nói không cần. Khương Minh vẻ mặt đau đầu mà nhìn hắn, hỏi: "Hôm qua mấy giờ cậu đi ngủ?"

Vương Thu vươn ba ngón tay, nói: "3 giờ."

"Không phải tôi nói mọi người đi ngủ sớm một chút sao?!" Khương Minh tức giận mà rống lên một tiếng.

Vương Thu bị hắn giống tỉnh một nửa, đứng dậy đi pha cốc cà phê, giải thích: "Em cũng muốn lắm nhưng ngủ không được. Bất quá em cũng không nhàn rỗi, au khi luyện tập một lúc trong phòng, lại đi xem băng ghi hình trận đấu cuối mùa như thường lệ. Nói mới nhớ, tân binh của Bear lần này có vẻ khá tốt, chúng ta hôm nay không phải sẽ đánh với Bear sao?"

Bear là chiến đội của Tiểu Hùng TV. Tuy có chỗ dựa kim sơn, nhưng thực lực lại không phải rất mạnh, nhưng mà chắc Tiểu Hùng TV cũng không muốn cho bọn họ mạnh, nếu nói GGF mấy năm trước dần dần chuyển hình sang chiến đối thương nghiệp, vậy bọn họ từ lúc thành lập đã trực tiếp định vị là một chiến đội thương nghiệp, ngay cả bề ngoài tuyển thủ đều cũng dựa trên nền tảng đào tạo. Một ít thi đấu chính thức thường thường cũng chỉ đi ngang qua sân khấu, nói đến chuyện này, hôm kia Tả Đào còn thấy trên weibo bọn họ thành lập một đoàn tổ chức tổng nghệ, cùng một ít minh tinh lên sân PK chơi game.

Thực sự không có áp lực nào khi phải đối mặt với họ.

Tư Tranh cũng cười lớn: "Đúng thật, lần này họ chơi khá tốt. Giải mùa hè qua được một nửa, hai ngày trước tôi thấy tích phân xếp hạng của họ còn sửng sốt một chút, hứ hạng thực sự khá cao. Có lẽ họ có thể thăng hạng đến gần cuối trận cũng không chừng."

"Dù sao hôm nay rất nhẹ nhàng, chúng ta tranh thủ 2:0 kết thúc bọn họ."

Vương Thu lại hỏi: "Đội trưởng đâu, sao vẫn còn chưa thấy xuống?"

"Buổi sáng nói có việc đi ra ngoài một chuyến, đợi lát nữa trực tiếp đến thẳng sân thi đấu." Nói rồi, Khương Minh nhìn đồng hồ, thấy thời gian không sai biệt lắm, thúc giục một câu: "Đều ăn nhanh đi, một lát nữa liền phải xuất phát."

Dứt lời, hắn liếc nhìn Tả Đào đang uống sữa đậu nành rồi đi tới: "Pink, cổ của em tốt hơn chưa?" Nhớ lại Tống Thời Hàn không lâu trước đây gửi WeChat sang cho hắn, Khương Minh nói: "Nếu vẫn không thoải mái, vậy hôm nay em ở căn cứ nghỉ ngơi đi, anh lại quay đầu tìm người thay thế bổ sung?"



Tả Đào vẫy vẫy tay nói không cần: "Ngủ một giấc xong, đã không có vấn đề."

Vương Thu nghe vậy, lại ở bên cạnh cảm thán tuổi trẻ thật tốt, nhớ lại năm đó lần đầu hắn xuất hiện vấn đề ở cổ, trực tiếp nằm ở trên giường hai ngày mới có thể xuống.

Tả Đào ban đầu không muốn giải thích bất cứ điều gì, nhưng nghe Vương Thu nói tới đây, vẫn là nhịn không được.

"Tối hôm qua đội trưởng giúp em mát xa một chút."

Động tác lùa cơm của mọi người không hẹn mà cùng dừng lại, đồng thời nhìn về phía cậu.

Dù sao lúc này Tống Thời Hàn cũng không có ở căn cứ, Tả Đào cảm thấy sau khi trải qua nhiều chuyện, cậu không còn là con gà mới biết yêu như trước nữa, cậu cũng cần rèn luyện dũng khí để không dễ dàng đỏ mặt.

Sau đó hắn giả vờ không quan tâm, nói thêm: "Cho nên, khả năng hồi phục cũng không tệ."

Cat ngồi bên cạnh mỉm cười thu hồi ánh mắt, không nói gì.

Tư Tranh là người đầu tiên làm ầm ĩ lên, cười nói: "Quả Đào em học hư, mới sáng tinh mơ đã tú ân ái, thích hợp sao?"

Vương Thu đặt ly cà phê đang uống dở xuống, mỉm cười: "Quả Đào, cảm ơn, anh không còn buồn ngủ chút nào."

Sau một hồi binh hoang mã loạn lúc, mọi người rốt cuộc ngồi trên xe buýt, đi đến sân vận động Phong thị.

Bởi vì hôm nay phải đối mặt với Bear, nên trước khi trận đấu bắt đầu, bầu không khí yên bình diễn ra trong phòng chờ của cả hai đội. Tả Đào đang ngồi trên ghế sofa chơi Anipop, và gửi tin nhắn cho Tống Thời Hàn.

Năm phút trước, Tống Thời Hàn nói đã vội chạy tới đây, có khả năng còn cần một chút thời gian.

Đúng lúc này, cửa phòng khách đột nhiên bị từ bên ngoài gõ vào. Nghĩ rằng đó là cuộc phỏng vấn trước trận đấu, Khương Minh bước tới mở cửa, khi nhìn thấy những người đang đứng bên ngoài, hắn hơi ngẩn người.

Tuy nhiên Khương Minh phản ứng rất nhanh, giây tiếp theo liền mỉm cười xoay người cho người vào: "Là Tịch tổng sao?"

Tả Đào tò mò nhìn ra ngoài thì thấy người tới là một cô gái mới ngoài đôi mươi, mặc áo sơ mi nhún bèo màu nhạt, váy hai dây, khí chất trong sáng, ngọt ngào, dễ khiến người ta yêu mến.

Tả Đào biết nàng, cô ấy là người phát sóng trực tiếp đầu tiên của bộ phận trò chơi《 Wind Up 》, sau này khi chiến đội Bear thành lập, liền thành huấn luyện viên của Bear.

Sở dĩ biết nàng, là bởi vì lúc trước Tiểu Hùng TV làm hoạt động, có cùng Tống Thời Hàn ghép cặp mấy trận, đồng dạng đối phương đã từng hẹn áo choàng ZZ bồi chơi.

Hơn nữa Vương Thu tựa hồ rất thích nàng, lúc thường ngày khi ăn cơm, luôn thích mở phát sóng trực tiếp của nàng ra xem.

Công bằng mà nói, kỹ năng không tệ, nhưng với tư cách là huấn luyện viên thì vẫn kém hơn một chút.

Cho nên liền không thể không nói, Bear quả thực là một chiến đội kỳ là. Từ tuyển thủ đến huấn luyện viên, những người tiền nhiệm ít nhiều đều có sẵn lưu lượng, tùy tiện nắm một cái đều có thể trực tiếp xuất đạo, mà phía chính phủ của bọn họ cũng thoải mái hào phóng thừa nhận chính mình theo hình thức thương nghiệp, chưa từng kiêng dè cái gì.

"Đội trưởng Tống không đây sao?"

Sau khi Phàm Tịch bước vào, cô mỉm cười chào mọi người, không nhìn thấy hình bóng quen thuộc, nhịn không được hỏi.

Khương Minh nói: "Ừ, có lẽ phải một lúc nữa mới tới. Cô tìm hắn có chuyện gì sao?"

"Cũng không có chuyện gì, chính là vừa mới đi ngang qua muốn tiến vào nhìn xem." Phàm Tịch nhún bả vai, vui đùa một câu: "Mấy người thật đúng là, thi đấu với chúng tôi liền không coi trọng sao? Người cư nhiên đến bây giờ vẫn chưa tới."

"Trời đất chứng giám, tôi còn là rất nghiêm túc."

Vương Thu bước về phía trước, như thể quên mất rằng mình đã đe dọa kết thúc bài phát biểu của đối phương với tỷ số 2-0 trước khi xuất phát, mỉm cười nói: "Tối hôm qua còn xem lại video của chiến đội các cô đến 3 giờ, quả thật tiến bộ rất lớn!"

"Phải không?"

Phàm Tịch nói cảm ơn, lại ngồi xuống cùng Cat hàn huyên một hồi, thấy Tống Thời Hàn vẫn chưa tới, nhìn thời gian liền không tiếp tục chờ.

"Tôi về trước đây." Phàm Tịch duỗi ty với Khương Minh, rất có lễ phép mà nói: "Anh Khương, hồi nữa gặp nhau trên sân."

Khương Minh khách khí mà tiễn người ra cửa.

Sau khi nhìn thấy người rời đi, Vương Thu mới nhẹ nhàng mà thở dài: "Khi nào thì Tịch nữ thần mới có thể thấy tôi."

Mọi người đều là người trưởng thành, dù không ai nói ra nhưng bất cứ ai có con mắt tinh tường cũng có thể biết Phàm Tịch đối với Tống Thời Hàn ý tứ gì.

Cat khó được nói vài câu: "Có khả năng là dù không có đội trưởng cũng không đến lượt cậu không?"

Vương Thu che lại ngực: "Chị Cat, chị thật quá đáng."



Thời gian chờ Tống Thời Hàn trở về, mọi người trong nhóm lại bắt đầu trò chuyện, trong khoảng thời gian này cũng đề cập đến việc Phàn Tịch đến phòng chờ tìm người.

Tống Thời Hàn không nói gì, chỉ nói hắn sắp đến nơi rồi.

Tất nhiên, Tả Đào bây giờ sẽ không để tâm đến những điều này, sau khi trả lời bằng biểu tượng cảm xúc với một chú mèo con với khuôn mặt chán nản, cậu tiếp tục chơi game giải trí của mình.

Trước trận đấu mười lăm phút, Tống Thời Hàn cuối cùng cũng đã đến.

Chắc hẳn đã chạy bộ từ bãi đậu xe tới, trên người vẫn còn mang theo một làn hơi nóng, sau khi vào cũng không ngồi xuống nghỉ ngơi, mang theo thiết bị ngoại vi của riêng mình, mọi người đều bước lên sân khấu dưới sự hướng dẫn của nhân viên.

TSân vận động vẫn đông nghẹt người, bài hát chủ đề trận đấu mùa hè tràn ngập mọi ngóc ngách, không khí rực lửa.

Lúc đang điều chỉnh thiết bị ngoại vi, Tả Đào liếc qua nhìn thấy trên trán Tống Thời Hàn có chút mồ hôi, cậu đẩy cốc của mình qua nói: "Uống chút nước cốt chanh để giải nhiệt."

Tống Thời Hàn nhận lấy, mở ra uống một ngụm.

Tả Đào muốn hỏi anh ta buổi sáng đã ở đâu, nhưng lời nói chưa kịp đến cổ họng, hơi rũ ánh mắt phát hiện cái gì, đồng tử chợt co chặt.

"Anh......"

Tống Thời Hàn nâng lên mí mắt nhìn cậu: "Anh làm sao."

Khi anh quay sang nói chuyện với Tả Đào, hai dấu hôn ở một bên cổ anh càng rõ hơn. Trải qua một đêm, màu sắc lại đậm hơn đêm qua.

"Cổ anh......" Tả Đào hít hà một hơi, liếc nhìn một cái cũng không dám nhìn nữa. Cậu khẩn trương đến da đầu đều đã tê rần, đề thấp thanh âm lại một chút, tăng nhanh tốc độ nói: "Không phải em nói anh dán lên rồi sao?"

"Quên mất." Tống Thời Hàn lại uống một ngụm nước. Anh nói, như sợ người khác không phát hiện được còn lười biếng mà lắc cái cổ, nói: "Cứ như vậy đi."

Trong lúc anh đang lắp đặt thiết bị ngoại vi, anh nghĩ tới điều gì đó, mỉm cười thản nhiên nói: "Đỡ phải con mèo nhỏ nào đó làm vẻ mặt suy sụp."

Tả Đào: "Em......"

Cứu, cậu thật sự không phải ý đó mà!

Mùa hè không giống mùa đông, muốn dùng quần áo che đều che không được. Huống hồ hiện tại đã lên sân khấu, lại đi xuống khẳng định không hiện thực, trong lúc nhất thời trái tim Tả Đào dập thình thịch không ngừng, bắt đầu ở trong lòng cầu nguyện đạo diễn làm người, tốt nhất không cần cấp quay cận cảnh Tống Thời Hàn.

Nhưng Tống Thời Hàn là tuyển thủ cấp minh tinh trong giới, đạo diễn sao có thể không quay cận cảnh cho được.

Quả nhiên, giây tiếp theo, ảnh chụp toàn cảnh của camera đột nhiên biến mất, dán chặt vào người Tống Thời Hàn.

Giữa sân lặng im một cái chớp mắt sau, đột nhiên bộc phát ra một trận tiếng thét chói tai đầy hưng phấn.

Tả Đào: "......"

Trong đầu cậu hiện lên một loại dự cảm không tốt, cậu cứng cổ ngẩng đầu, quả nhiên nhìn thấy trên màn ảnh rộng khuôn mặt của Tống Thời Hàn. Lúc đó trên người Tống Thời Hàn còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng, ở dưới ánh đèn, hai dấu hôn trên sườn cổ như phát ra ánh sáng nhàn nhạt.

Mà Tống Thời Hàn cứ như vậy không để bụng dựa vào ghế, rõ ràng là một bộ lười nhác, nhưng lúc giương mắt nhìn về phía màn ảnh, lại không hề ảnh hưởng đến khí chất sắc bén và lạnh lùng của anh, dưới hai cái dấu hôn màu đỏ sận kia, sức hấp dẫn kéo đầy màn hình.

Cố tình trận này người giải thích vẫn là Ngô Thủy Ba và Lâm Thái Sâm.

Ngô Thủy Ba kinh ngạc, vừa đi lên liền nói ra câu nói ra hai chữ danh ngôn: "Ố ồ!!!"

Biểu tình của Lâm Thái Sâm thì lại có chút ngốc.

"Hàn Thần đây là......" Ngô Thủy Ba hiện tại vẫn không biết hai người đang nói cái gì, dù sao trước đó hắn cũng chưa từng nghe qua tin tức bọn họ công khai. Lúc này tuy rằng hưng phấn kích động, nhưng cũng chỉ có thể giả vờ không biết: "Này... Hàn Thần đang yêu đương sao?"

Lâm Thái Sâm xoa nhẹ cái trán, hắn mỉm cười và nói với họ bằng giọng điệu trang trọng nhất có thể: "Fire tuổi cũng không nhỏ, yêu đương cũng rất bình thường, mọi người vẫn nên chú ý tới thi đấu nhiều....."

Nhưng mà hắn còn chưa nói xong, màn ảnh lại di chuyển, đem Tả Đào ở bên cạnh Tống Thời Hàn bắt giữ lại, thuận tiện ghi luôn miếng băng dán trên cổ Tả Đào.

Ngô Thủy Ba thật sự là không nhìn được nửa, đôi mắt toả ra ánh sáng: "Oa oa!!!"

Hắn bật thốt lên liền nói: "Pink cũng yêu đương?!!"

Lời nói của Lâm Thái Sâm bị kẹt lại, muốn bóp chết tên cộng sự đáng chết này. Nhẹ nhàng ho một tiếng đánh gãy lời hắn, ra vẻ nghiêm mặt nói: "Pink đây là bị con muỗi cắn được không, lúc trước khi phát sóng trực tiếp có nói qua ha ha ha......" Trong lòng thì lại nghĩ, mẹ nó quay đầu hắn phải nói cho vợ đến huỷ diệt hai cái kẻ điên này mới được.

Cũng là làm khó hai người kia, rõ ràng cái gì đều biết, nhưng mỗi tế bào trong cơ thể đều phải giả vờ không biết.

Dưới ghế bình luận viên, ngoài tầm với của máy quay, Ngô Thủy Ba khẽ nhéo lên đùi mình một cái, hắn liều mạng ngăn chặn khoé môi đang giương lên, nói tiếp: "À đúng rồi, mùa này muỗi rất nhiều, các tuyển thủ của chúng ta đều phải chú ý một chút."



Vẫn là không nhịn được lại bồi thêm một câu: "Ngàn vạn lần không thể giống Pink của chúng ta lên sân khấu còn phải dán băng cá nhân, bị người hiểu lầm cái gì thì cũng không tốt."

Nhưng là người xem cũng không bị dắt đi, hoặc là hoan hô hoặc là thét chói tai.

Dưới đài.

Khương Minh đầu một trống rỗng một lúc, suy nghĩ đầu tiên của hắn là ——

Hắn cảm thấy bọn họ hiện tại chuyển hình, có lẽ so với Bear còn thành công hơn. Trách hắn, đều do hắn trước khi lên sân khấu không để ý tới Tống Thời Hàn.

Bình luận trên mạng cũng điên rồi.

【 Các anh em, tôi có một cái ý tưởng vô cùng điên cuồng!! 】.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Tuyệt Kỹ Cứu Tông Môn - Thức Thứ Nhất: Chơi Xỏ Lá
2. Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
3. Trùng Sinh Để Gặp Người
4. Nữ Chưởng Môn Phái Mao Sơn: Huyết Vương Cương Thi
=====================================

【 Tôi hiểu tất cả đều hiểu, mẹ nó cái gì mà muỗi cắn, nếu phía dưới băng dán của Pink không phải dấu hôn, tôi mẹ nó thay Thu đứng chổng ngược gội đầu. 】

【 ha ha ha ha, chạy nhanh rút về, lời này để tôi nói. 】

【 ô ô ô ô, đây là thật sự, đây là thật sự đúng không? 】

【 Thật hay không thì nhìn Thu đi. Nơi này @ Wildfire - Thu. 】

【 Làm fans CP, lúc ấy xem Pink phát sóng trực tiếp thời điểm cũng không tin, ha ha ha ha ha, hận tôi không ở hiện trường!! 】

【 a a a a a a a a ——】

【 Không phải fans Wildfire, nên có chút ngốc, hiện tại là tình huống gì, mọi người đừng nói với Fire với Pink đang hẹn hò nhé. 】

【 Lớn mật đoán, đáp án tôi không nói, tôi sợ bị Thu ám sát. 】

【 ha ha ha ha ha tội nghiệp bé Thu của tôi ha ha ha ha!!! 】

Trong phòng xem, không biết ai là người dẫn đầu la hét trước.

"Thu nhanh phát sóng trực tiếp chổng ngược gội đầu!!!"

Sau đó mọi người đều điên rồi, fans các nhà rõ ràng giơ bảng tiếp ứng khác nhau, nhưng lại hô khẩu hiệu vô cùng đều nhịu.

......

"Thu nhanh phát sóng trực tiếp chổng ngược gội đầu!!!"

"Thu nhanh phát sóng trực tiếp chổng ngược gội đầu!!!"

"Thu nhanh phát sóng trực tiếp chổng ngược gội đầu!!!"