Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 247-2




Sau khi dùng xong bữa cơm, Trì Tiểu Trì thống kê, ngoại trừ những lần mình không nhìn thấy, Lâu Ảnh vẽ tổng cộng sáu mươi bảy khuôn mặt cười ngoài cửa sổ.

Khi tiễn Chu Thủ Thành về, Trì Tiểu Trì đi theo ra ngoài, nhìn bốn phía một lúc, xác định Lâu Ảnh đã biến mất trên hành lang.

Nhưng khi cậu dựa lưng vào nơi Lâu Ảnh vừa dựa mới nãy thì nhận ra vẫn còn chút độ ấm.

…Một giây trước anh ấy vẫn còn ở đó.

Nhận ra điểm này, Trì Tiểu Trì vẫn luôn đứng yên tại chỗ cho đến khi mùi hương thuộc về Lâu Ảnh hoàn toàn biến mất trong gió đêm thì mới quay về nhà, chuẩn bị rửa mặt đi ngủ.

Kết quả, cậu mất ngủ.

Đã rất lâu Trì Tiểu Trì không ngủ trên sàn nhà.

Tiếng ngáy của của cha cậu truyền đến từ trên giường, mái tóc dài của mẹ thì xõa tung nơi mép giường, phía trên còn lóm đóm phấn rôm. Tủ lạnh trong nhà kêu chít chít không ngừng, làm cho gối của Trì Tiểu Trì như bị cộng hưởng bởi âm thanh đó, khiến cậu nghi ngờ đầu của mình không phải nằm gần tủ lạnh mà là bên trong não đang có máy xay sữa đậu nành.

Trước đây Trì Tiểu Trì đã quen với những tiếng động này, nhưng sau khi bị chứng mất ngủ nhiều năm, cậu không có cách nào nhịn được âm thanh quái dị như vậy, dù cho bên gối có mùi thơm của cam cũng không thể động viên cậu.

Vì vậy cậu dùng một tấm thẻ thực thể trên người mình.

Trì Tiểu Trì đứng dậy, hoạt động cần cổ một chút, nhìn về phía thiếu niên đang nhắm mắt ngủ yên dưới đất.

Má trái của cậu đã bị sưng lên, khóe mắt bị móng tay sắc nhọn của bà Trì lướt qua, để lại một vết vừa đỏ vừa tím.

Trì Tiểu Trì mở “máy xay sữa đậu nành”, lấy ra một quả trứng gà sống rồi cầm trong lòng bàn tay.

Cửa bị mở ra nhẹ nhàng, phát ra tiếng cùm cụp, ánh trăng bên ngoài quét vào một nửa gian phòng.

Trì Tiểu Trì khép hờ cửa, lặng lẽ đi ra ngoài, ước chừng khoảng 10 phút lại lặng lẽ quay trở về.

Khác biệt duy nhất là trong tay cậu đang cầm một quả trứng gà đã được luộc chín, lột sạch.

Cậu ngồi xuống bên giường, ôm lấy thân thể của *Trì Tiểu Trì*, để cậu gối lên đùi mình, dùng trứng gà luộc chín nhẹ nhàng xoa hai má *Trì Tiểu Trì*.

Tóc dài bị cậu dùng thun cột lên, tạo thành một búi tóc nho nhỏ ngay sau gáy, nhưng vẫn có vài sợi tóc rối từ bên tai trượt xuống mắt, càng làm nổi bật làn da tái nhợt lại trắng sạch của cậu.

Cảm giác này rất kỳ diệu.

Đây là lần đầu tiên Trì Tiểu Trì phát hiện khi mình 14 tuổi lại nhỏ như vậy.

Đàn ông mặc kệ ở độ tuổi nào đều có ảo giác mình là đỉnh thiên lập địa.

Trì Tiểu Trì nắm cái cằm còn chút tròn trịa của thiếu niên, vẻ mặt vừa ngẩn ngơ lại dịu dàng.

Sau khi làm dịu vết sưng trên mặt, Trì Tiểu Trì cúi đầu ngửi tóc của thiếu niên, nghĩ đến Chu Thủ Thành trước khi đi còn lấy tay sờ đầu cậu, cho nên đến giờ vẫn còn tràn ngập mùi cặn bã không xóa đi được.

Mà trên mặt cậu lại có vết thương, ít nhất trong hôm nay gò má không nên chạm vào nước.

Suy nghĩ một lúc, Trì Tiểu Trì bế thiếu niên lên rồi đi vào nhà tắm công cộng không một bóng người ở cuối lầu hai, đặt cậu nằm ngửa trên ghế dài, chỉ lộ ra phần tóc, dùng khăn mặt đệm dưới cổ của cậu, bưng tới ấm nước sôi mới nãy vừa dùng để luộc trứng gà, sau đó cầm dầu gội đầu, đổ ra chất lỏng thơm mùi chanh, tạo thành bọt vò lên tóc của thiếu niên.

Nếu có ai đi tiểu đêm mà nhìn thấy cảnh này có lẽ sẽ bị dọa cho phát điên.

Trì Tiểu Trì vừa tưới nước lên đầu thiếu niên vừa tự trò chuyện với cậu: “Cậu có thể nhìn thấy tôi đúng không?”

*Trì Tiểu Trì* đã giao phó quyền điều khiên của thân thể này nên không có cách nào trả lời vấn đề của cậu, chỉ có thể ở trong thân thể tha thiết mong chờ nhìn cậu.

“Rất kinh ngạc đúng không? Tôi và cậu giống nhau như vậy.” Trì Tiểu Trì giản lược thân phận của mình, “Tôi là cậu ở một thế giới khác. Tôi bỏ rơi Lâu ca, tự mình trưởng thành.”

Tiếp theo, không còn gì để nói.

Thật ra Trì Tiểu Trì cũng không biết nên nói điều gì với chính mình ở thế giới song song này.

Khi còn bé, cậu và *Trì Tiểu Trì* ở thế giới này cùng đứng trên một cây cầu.

*Trì Tiểu Trì* nhảy xuống nhưng cậu thì không.

Cậu có thể hiểu vào lúc ấy *Trì Tiểu Trì* không cam lòng và đau khổ như thế nào. Nếu như đổi lại là cậu nhảy xuống, có một sức mạnh từ nơi sâu xa nào đó cho cậu cơ hội sống lại, cậu cũng sẽ mặc kệ tất cả mà nhận lời.

Cho dù phải để người khác chiếm lấy thân thể của mình, cho dù sau khi báo thù phải dâng lên tính mạng thì Trì Tiểu Trì vẫn sẽ chấp nhận.

Ít nhất Lâu ca vẫn có thể sống trên thế giới này.

Ít nhất Lâu Ảnh sẽ không vì không có Trì Tiểu Trì mà không thể sống.

Nhưng cậu không làm như vậy, cũng làm mất đi khả năng gặp gỡ lúc này.

Trì Tiểu Trì trưởng thành, bị một chùm đèn treo rơi trúng, vì chấp niệm mạnh mẽ, được chọn làm ký chủ, suốt quãng đường đắc tội Chủ Thần, cuối cùng bị nhét vào trong thế giới này, gặp lại chính mình trong quá khứ.

Hai người lựa chọn khác nhau nhưng vận mệnh lại tương giao ở nơi này.

Duyên phận như vậy không thể không nói là kỳ diệu.

Bọt xà phòng dày đặc trong tay Trì Tiểu Trì dây dưa với mái tóc mềm mại, phát ra tiếng sàn sạt nhẹ nhàng.

Cậu nghiêm túc tự hỏi muốn nói điều gì với tuổi trẻ của mình.

Nghĩ đến nghĩ lui, Trì Tiểu Trì nghĩ ra một chuyện vô cùng quan trọng, phải nhắc nhở thiếu niên.

—-Tuyệt đối đừng ỷ vào vẻ ngoài ưu tú mà làm diễn viên.

Diễn viên mỗi ngày dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, ăn tệ hơn heo, cày nhiều hơn lừa, ngoại trừ kiếm được nhiều hơn người khác nhưng cơ bản cũng là gia súc, không xứng có được bất kỳ chuyện riêng tư, dục vọng nồng nhiệt nhất của khán giả vĩnh viễn không phải việc chăm chú xem nội dung bộ phim, mà là phát hiện những khuyết điểm tựa như Columbus phát hiện tân lục địa. Những bức ảnh bôi nhọ được lưu trong điện thoại và thư mục riêng, còn nhiều hơn cả ảnh chụp chung với cha mẹ.

Khổ sở nhất là những cảnh diễn thân mật hôn hít.

Lần đầu tiên diễn cảnh hôn, Trì Tiểu Trì mới phát hiện mình mắc bệnh.

Hiện tại nhớ đến, Trì Tiểu Trì cảm thấy bản thân thật có lỗi với nữ diễn viên kia.

Cô gái từ nhỏ đến lớn được người khen xinh đẹp, không dễ dàng gì quyết định đột phá bản thân, lần đầu tiên diễn cảnh hôn, đối phương vừa mới cướp đi nụ hôn đầu của mình liền vội vã chạy vọt ra ngoài sân, quỳ gối ôm thùng rác nôn ra mật xanh mật vàng, người hơi có chút tự ái đều sẽ nổi giận phát điên, cũng khó trách sau đó cô không chịu dắt tay cậu đi thảm đỏ.

Mà lời nói đến bên mép, Trì Tiểu Trì lại bất đắc dĩ mà cười cười, nuốt xuống hết thảy những lời này.

Cậu không nên là huấn luyện viên cuộc sống của bất kỳ người nào, bao gồm cả chính mình.

Dùng máy sấy tóc trong kho hàng để sấy khô tóc cho thiếu niên, Trì Tiểu Trì bế cậu vào trong nhà, đặt cậu nằm trên đất an tâm mà ngủ, còn mình thì chuyển lên ban công mái nhà.

Gió đêm thôi tan cái nóng trong không khí, theo từng cúc áo len vào tà áo sơ mi trắng, khiến phần áo sau lưng cậu bị gió thổi phồng lên, tựa như đôi cánh sẽ vươn ra sau lưng bất cứ lúc nào.

Một bóng người ngồi xuống bên cạnh cậu: “Xin hỏi, nơi này còn chỗ trống không?”

Trì Tiểu Trì theo bản năng nhấc lên cánh tay bảo vệ bên người, như muốn ngăn cản người nào ngồi xuống, chờ cậu nhận ra động tác buồn cười của mình thì người bên cạnh rất chăm sóc cảm thụ của cậu mà lui về sau một bước.

Trì Tiểu Trì cười chính mình trông gà hóa cuốc, cố ý không quay đầu lại, không nghiêng tầm mắc, nghiêm túc nói: “Hết chỗ rồi. Nhưng còn một chỗ để hành lý.”

Lâu Ảnh nói: “Vậy anh có thể trở thành hành lý của Trì tiên sinh được không? Không nặng đâu, còn có thể tự mình đi, có thể cùng Trì tiên sinh du ngoạn thế giới.”

Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút: “Nghe ra cũng có lời đấy.”

Lâu Ảnh bèn ngồi xuống bên cạnh Trì Tiểu Trì, Trì Tiểu Trì lập tức sử dụng hành lý, dự định nhào lên người anh, áp đảo Lâu Ảnh vẫn chưa hoàn toàn dậy thì xong.

Đương nhiên tay của cậu đã bảo hộ trước người Lâu Ảnh, bất cứ lúc nào cũng đề phòng anh bất cẩn rơi xuống lầu.

Không ngờ đầu của cậu trực tiếp dựa vào vai của Lâu Ảnh.

Lâu Ảnh: “…”

Trì Tiểu Trì: “…Sao anh lại cao như vậy?”

Trì Tiểu Trì 1m81, ở trước mặt Lâu Ảnh 1m88 liền trở nên có chút nhỏ bé.

Lâu Ảnh bị ôm có chút bất ngờ, sau khi hiểu được ý đồ của cậu thì lại nén không được nụ cười trên khóe miệng.

Anh mỉm cười nắm chặt hai tay bảo hộ của Trì Tiểu Trì ở trước người mình, không cho cậu thu về: “Gối dựa không vừa người có phải không?”

Trì Tiểu Trì quan sát Lâu Ảnh.

Anh cũng giống cậu, đều dùng thẻ rút linh hồn ra khỏi thân thể, bởi vậy chiều cao đã khôi phục bình thường, nhưng vẫn còn mang khuôn mặt có chút non nớt của Lâu Ảnh 16 tuổi.

“Chỉ có thể trở lại như cũ đến trình độ này thôi.” Lâu Ảnh cũng biết mình như vậy hơi kỳ dị, nói một cách bất đắc dĩ, “Bởi vì…một số nguyên nhân nên hiện tại anh chưa có biện pháp dùng khuôn mặt của mình. Em nhìn đỡ đi.”

Trì Tiểu Trì nở nụ cười, tựa mình vào cái gối của cậu, nhắm mắt bất động.

Lâu Ảnh khẽ chạm vào má trái của cậu: “Đau không?”

Trì Tiểu Trì thư giãn thân thể, thoải mái để anh xoa xoa: “Đau chết luôn.”

Khi thấy Lâu Ảnh lấy ra một quả trứng gà giống như mình nửa tiếng trước, Trì Tiểu Trì thiếu chút nữa đã thốt lên: “Em không muốn, em không phải là con nít đâu.”

Lâu Ảnh nắm lấy quai hàm của cậu: “Ngồi im.”

Trì Tiểu Trì lập tức bất động.

Quả trứng nóng mềm mại nhẹ nhàng lăn qua gò má của cậu, tựa như một nụ hôn dịu dàng.

Trì Tiểu Trì không nhúc nhích: “Biết em tỉnh rồi mà sao không nói chuyện với em?”

“Em đang cùng…” Lâu Ảnh châm chước xem nên tóm tắt tất cả những chuyện vừa xảy ra mới nãy như thế nào, “Cùng Tiểu Trì kia trò chuyện, anh không muốn quấy rầy. Hơn nữa anh hiện tại cần phải học, miễn cho sau này quay về còn phải học lại từ đầu.”

Trì Tiểu Trì im lặng một lúc lâu, nhìn về phía bầu trời.

Các ngành công nghiệp ở khu vực này xem như phát triển, đồng thời ô nhiễm cũng khá nghiêm trọng, những ngày có thể ngắm sao cũng không nhiều lắm.

May mắn là tối nay có gió.

“Lâu ca.”

“Hả?”

“Thế giới này thật tốt, đúng không?”

Lâu Ảnh không rõ cậu muốn nói gì, chỉ nhẹ nhàng đáp: “Ừm.”

Trì Tiểu Trì không nói gì nữa, Lâu Ảnh cũng không hỏi lại.

Đương nhiên cá có quyền cảm thán mồi nhử ngon lành trước mặt, nhưng Lâu Ảnh tin tưởng Tiểu Trì của anh sẽ không ngốc đến mức há mồm mà cắn.

Trì Tiểu Trì nằm úp sấp trên người anh, dần dần ngủ thiếp đi.

Gọi cậu hai tiếng, xác nhận cậu đã ngủ say, Lâu Ảnh bế cậu lên, nơi hai người đang nằm bỗng hiển ra một cái nệm mềm mại.

Anh tạm thời không muốn đưa Trì Tiểu Trì quay về nhà, cũng không nỡ lòng đánh thức cậu, không bằng để cậu ngủ yên ở nơi này trong phút chốc đến khi thẻ hết hiệu lực thì sẽ tự động quay về cơ thể thiếu niên đang ngủ yên dưới lầu.

Lâu Ảnh nghiêng người sang, đưa tay đặt trên tóc Trì Tiểu Trì, kiềm chế mà hôn lên mu bàn tay mình.

“Ngủ ngon.”

Nói xong, Lâu Ảnh đưa cánh tay gối lên sau đầu cậu, điều khiển một mảnh mây che lại mặt trăng, khiến bầu trời như bị tắt đèn, sau đó nhắm mắt lại, chuẩn bị cùng ngủ với cậu.

Ai ngờ khi anh vừa nhắm mặt lại không bao lâu liền nghe thấy Trì Tiểu Trì nhỏ giọng gọi: “Lâu ca?”

…Chưa ngủ?

Lâu Ảnh xoay người, đối mặt với Trì Tiểu Trì nhưng không mở mắt, thật giống như anh đang ngủ thì bị giật mình trong chốc lát, rất nhanh lại lâm vào giấc ngủ.

Trì Tiểu Trì cũng nghiêng người nhìn Lâu Ảnh, nghĩ đến tương lai của cậu, nghĩ đến lần đầu tiên cậu diễn cảnh hôn, đột nhiên nổi lên lòng hiếu kỳ mãnh liệt.

…Cậu còn nhớ lần đầu tiên hôn môi Lâu Ảnh là trong thế giới cơ giáp, có tin tức tố khởi động nên mới có nụ hôn đánh bậy đánh bạ kia.

Lần đó chỉ có thể xem như sinh lý kích động không thể tránh khỏi, ngoài ra chính mình chưa từng có lần nào chủ động, cũng không rõ hôn môi chân chính có mùi vị thế nào, bản thân có bài xích hay không.

“… Lâu ca?”

Thấy Lâu Ảnh không trả lời, Trì Tiểu Trì thấm ướt đôi môi của mình một chút, lặng lẽ đến gần, cẩn thận mà chạm vào khóe môi của anh.

Lâu Ảnh bỗng nhiên siết chặt nắm tay, cơ bắp căng chặt.

Nhưng Trì Tiểu Trì không phát hiện. Cậu chép miệng, nếm nếm mùi vị, phát hiện mình thật sự không có cảm giác buồn nôn gì cả.

Cậu không biết hôn môi. Từ khi lão Tôn biết tật xấu này của cậu thì khi ông viết kịch bản sẽ tận lực tránh cho cậu diễn cảnh hôn môi, vì vậy cậu cũng không có quá nhiều thời gian tiến hành tập luyện.

Hôm nay là lần đầu tiên cậu làm chuyện này.

Vị của đôi môi rất mềm mại, tựa như một loại thức ăn mỹ vị nào đó khiến người ta nhịn không được mà lưu luyến muốn nếm thử lại lần nữa.

Cậu cẩn thận cúi đầu hôn lên đỉnh môi của Lâu Ảnh.

Cơ hàm của Lâu Ảnh trong nháy mắt hợp môi lại một chút, Trì Tiểu Trì lập tức như chim sợ cành cong mà lui lại. Bởi vì tách ra quá gấp mà nơi chạm vào giữa hai đôi môi phát ra tiếng nước tinh tế.

Trì Tiểu Trì quan sát Lâu Ảnh, nghi ngờ là mình bị ảo giác.

Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình có chút cao, đưa tay dán lên mặt trong phút chốc mới tiến lại gần Lâu Ảnh, một nụ hôn mất cả buổi, một hồi lâu sau mới lựa chọn hôn môi dưới của anh.

Ba lần thí nghiệm đều tuyên cáo thành công.

Trì Tiểu Trì hài lòng, lại nằm xuống cánh tay Lâu Ảnh, cảm thấy tối nay mình có thể mơ một giấc mộng đẹp.

Khi cậu nhắm mắt, Lâu Ảnh lại mở một mắt ra, lén lút nhìn cậu, sau đó giả vờ vươn mình đem cậu ôm vào trong lòng.

Trì Tiểu Trì mơ màng cảm thấy bị ôm vào vòng tay ấm áp, bèn thuận theo anh.

Khi bị Trì Tiểu Trì hôn, Lâu Ảnh suy nghĩ rất nhiều, nghĩ nhiều nhất chính là hôm nay có lẽ anh không ngủ được nữa.

Nhưng may mắn lớn nhất chính là anh có nguyên một đêm để ngắm nhìn Tiểu Trì.

Lâu Ảnh nhẹ nhàng vỗ sau lưng Trì Tiểu Trì, lặp lại lời nói kia một lần nữa.

“Ngủ ngon, Tiểu Trì.”