Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 183




Trì Tiểu Trì ngất xỉu, cho dù là ước hẹn tham gia lễ hội hoa hay là rượu Hoa Điêu đều hết hiệu lực.

Trong lúc hôn mê cậu luôn cảm giác có người khẽ vỗ về mi tâm của mình.

Rất kỳ dị, Trì Tiểu Trì không cảm thấy có gì khó chịu và chống cự. Động tác của người kia rất nhẹ, thậm chí làm cho cậu nhịn không được mà muốn cọ thêm một chút.

Sau khi cậu tỉnh giấc, bên cạnh chỉ có một người hầu trông coi, chính là người thiếu niên đứng bắt chuyện một cách thành thục với Lục Hoàng tử ở trong tiền sảnh.

Hắn xoa trán của Trì Tiểu Trì, động tác mềm nhẹ như người trong giấc mộng của cậu: “Đầu của công tử còn đau không?”

Trì Tiểu Trì hơi cử động nhưng khó mà nhìn ra.

Cậu luôn mẫn cảm với hành vi “thân mật” như vậy, nhưng cậu không né tránh mà chỉ đáp một tiếng Ừ.

Tin tức tốt là đầu quả thật không còn đau, tin tức xấu là trong đầu vẫn không có thông tin liên quan đến cốt truyện thế giới.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Lục Hoàng tử và Thập tam Hoàng tử đi rồi?”

“Vâng. Ngài đã hôn mê một ngày một đêm. Tướng quân tại Trấn Nam quan, Thập tam Hoàng tử vào cung xin thánh chỉ mời Lý thái y đến xem, bảo rằng công tử bị trúng phong hàn, có lẽ nghỉ ngơi không tốt, khai đơn, nói công tử phải an dưỡng một ít thời gian, nếu tình trạng này vẫn lặp lại thì ông ấy có thể quay lại thăm khám.”

Trì Tiểu Trì cảm thấy với tình huống trước mắt mà nói thì bệnh tình lặp đi lặp lại rất có tính khả thi.

…Không muốn nói chuyện, buồn phiền, rất khó chịu.

Người hầu có dáng vẻ tuấn tú nho nhã ngồi ở đầu giường, nhẹ giọng nói: “Là A Lăng không chăm sóc tốt cho công tử. Sớm biết vậy đã không cho công tử chợp mắt ở nhà thủy tạ, nên đưa ngài quay về…”

Nhưng mà chưa chờ hắn tự trách xong thì A Thư đã gõ cửa đi vào.

Hắn từ xa nghe thấy giọng của công tử, biết công tử đã tỉnh, bèn gõ cửa mà vào: “Công tử, thân thể của ngài đã đỡ hơn chưa? Công tử sư bảo có việc muốn gặp ngài, mời ngài đến Lộ Hoa Các đi một chuyến.” (1)

Trì Tiểu Trì: “…”

Mỗi người ở đây đều thân quen với nguyên chủ như vậy, bảo cậu hỏi một câu Công tử sư là ai thì cũng không tiện lắm.

Hiện tại trong đầu cậu chỉ có một câu.

Không nên liều mạng, chậm rãi tích trữ năng lượng.

Cho nên cậu dự định tìm cớ lấp liếm cho qua.

Đang định mở miệng thì A Thư nói: “Lúc ngài đổ bệnh, Công tử sư cũng từng đến đây thăm viếng, có thể là Tướng quân có văn kiện cơ mật gửi về, muốn bàn giao cho Công tử.”

…Trong lúc đổ bệnh từng tới đây.

… Công tử sư.

Trì Tiểu Trì đứng lên: “Ta đi đây.”

A Lăng: “Công tử, bệnh của ngài mới…”

Trì Tiểu Trì: “Được rồi.”

A Lăng cười khổ một tiếng, một chân quỳ xuống, nhẹ nhàng nói: “Để thuộc hạ đi cùng Công tử.”

Vị Công tử sư kia nằm ở sâu bên trong hậu viện, là nơi tránh xa người, thanh u yên tĩnh, quả thật là một nơi cơ mật.

Hiển nhiên là A Lăng từng tới đây nhiều lần, đem cậu dẫn đến trước cửa, gõ cửa ba lần, bên trong truyền đến tiếng trầm thấp ho khan, sau đó có một tiếng trả lời mơ hồ truyền ra: “Vào đi.”

Trì Tiểu Trì đẩy cửa ra, đập vào mắt là sa bàn quân sự.

Tác phẩm bằng đất sét mô phỏng các dãy núi, thủy ngân hóa thành sông hồ, cát vàng bằng thóc, mặt trên có gắn đủ loại quân kỳ, đánh dấu chiến lực trong phạm vi trăm dặm của Trấn Nam quan.

Trước sa bàn có một chiếc xe lăn bằng gỗ, trên xe lăn có một người.

Chỉ cần nhìn bóng lưng thì Trì Tiểu Trì đã hơi suy nghĩ.

…Là anh ấy.

Lúc trước cậu nghĩ quá nhiều.

Kỳ thật căn bản không cần so sánh lời ăn tiếng nói, tư thái, cách đi đứng, dáng ngồi dáng nằm.

Người kia, chỉ cần cậu đã lựa chọn thì cả đời sẽ không nhận sai.

Dường như Công tử sư có thể nhận ra chấn động trong lòng của cậu, người nọ quay ghế lăn lại, đối mặt với cậu.

Đó là một mỹ nhân bệnh tật, động tác kéo bánh xe cũng có thể chấn động khí mạch gây nên cơn ho khan không dứt.

Trên mặt của Công tử sư mang theo sự tái nhợt do mắc bệnh lâu năm, cùng với đó là khóe mắt có hình xăm bằng mực, dường như là ký hiệu lưu vong.

Trì Tiểu Trì quỳ một gối trước mặt Công tử sư, hỏi: “Anh là Lâu ca phải không?”

Người trước mặt mỉm cười, lắc đầu: “Không phải.”

Trì Tiểu Trì hiểu ý, nở nụ cười, cúi người hành lễ: “Như vậy, học sinh là Thời Đình Vân, xin bái kiến tiên sinh.”

Lâu Ảnh muốn cười nhưng vừa há miệng thì lại ho khan.

Trì Tiểu Trì vừa vịn ghế lăn vừa vỗ lưng cho anh: “Tại sao lại chọn sắp xếp như vậy?”

Lâu Ảnh khom người xuống: “Chỉ có thể như vậy.”

Anh đã thử rất nhiều lần, nhưng sự lựa chọn trong hệ thống của anh luôn bị thêm vào một chương trình kỳ lạ, mặc kệ anh chọn thân phận gì thì đều bất tiện trong việc đi lại, đi ba bước hộc một ngụm máu, thể chất suy nhược.

Anh nỗ lực quay lại không gian Chủ thần để nói chút lý lẽ với Chủ thần, cam đoan động khẩu không động thủ, kết quả là phát hiện anh không có cách nào kết nối tín hiệu.

Anh nỗ lực quay trở lại thân thể Trì Tiểu Trì thì cũng bị thông báo thất bại.

Hơn nữa thế giới này không có mạng internet, thông tin thu thập được căn bản đều dựa vào truyền miệng, tìm kiếm tư liệu đều dựa vào hai tay.

Nhưng mà Lâu Ảnh bị Chủ thần hạn chế nên không có cách nào giải thích cặn kẽ với Trì Tiểu Trì, đành phải nói “Chỉ có thể như vậy”.

Cũng may đầu óc của Trì Tiểu Trì rất nhanh nhạy.

Cậu nói: “Cái đồ Não chó.” Chỉ cần mắng Chủ thần là được.

Lâu Ảnh cười: “Ừm.”

Trì Tiểu Trì chỉ lên khóe mắt của mình.

“Cái này à?” Lâu Ảnh vỗ về hình xăm bằng mực ở mắt phải, thay đổi giọng điệu, “Bỉ nhân là Vu Phong Miên, tự Cửu Ca, thuở bé gặp phải thiên hạ đại hạn, tộc thúc tham ô ngân lượng trợ giúp thiên tai, quan bức dân phản, dẫn tới triều chính rung chuyển. Hoàng thượng tức giận, phán xử toàn tộc xăm chữ, lưu vong biên cảnh. Khi Tướng quân canh giữ ở biên cảnh, người từng cải trang vào trấn tìm kiếm tung tích thám tử thì ngẫu nhiên gặp được bỉ nhân, cùng bỉ nhân đàm luận binh pháp, rất là hợp ý. Bỉ nhân may mắn lọt vào mắt xanh của Tướng quân, Tướng quân liền bẩm tấu lên trên, xin cho bỉ nhân trở thành thầy của Công tử, phái về đô thành, cư ngụ ở hậu viện được ban thưởng ở trong phủ Tướng quân.”

Sau khi nói xong, anh hỏi Trì Tiểu Trì: “Thích kịch bản này không?”

Trì Tiểu Trì nói: “Tạm được.”

Cậu phân tâm nhìn hình xăm nơi khóe mắt của anh.

Hình dáng của hình xăm không tệ, như một bông hoa nở rộ ở bên mắt.

Nhưng hàm nghĩa lại không hề đẹp.

Vì để cho người ở biên cảnh phân biệt rõ ràng nên khắc hai chữ “Quốc Tặc”, là từ ngữ cực kỳ dơ bẩn lại đầy đủ tính sỉ nhục.

Phối hợp với làn da trắng đến trong suốt của Lâu Ảnh, ngược lại càng thêm chói mắt.

Đặc biệt khi anh ho khan, lúc nhắm mắt lại để chậm rãi hồi sức thì sẽ toát ra vẻ đẹp kỳ lạ trỗn lẫn giữa dơ bẩn và thánh khiết, vô cùng đặc biệt.

Quay về chính truyện.

Trì Tiểu Trì đứng dậy: “Chủ thần che giấu cốt truyện thế giới?”

“Che rồi.” Lâu Ảnh nói, “Ít nhất là chỗ bên tôi không nhận được.”

Trì Tiểu Trì nói: “Hay lắm. Hiện tại em chính là bánh bao thịt rơi vào giữa bầy chó hoang.”

Lâu Ảnh: “Đừng sợ, tôi sẽ cướp em.”

Trì Tiểu Trì cởi ngoại bào ra rồi khoác lên cho Lâu Ảnh: “Ôi, ngài bây giờ thế này mà còn đòi cướp cái gì. Chăm sóc tốt bộ dáng này của ngài trước đi.”

Lâu Ảnh nói: “Vì em nên tôi sẽ tự chăm sóc thật tốt, còn phải sống lâu trăm tuổi nữa.”

Sau đó anh thấy sắc mặt của Trì Tiểu Trì thay đổi.

Trong lòng của Lâu Ảnh bỗng nhiên tê rần.

…Hình như giẫm trúng mìn rồi.

Nhưng Trì Tiểu Trì không cho anh cơ hội an ủi.

Vẻ mặt vẫn như thường, nói: “Trước tiên em nói tin tức mà em thu được. Nguyên chủ là Thời Đình Vân, con của Tướng quân, bên cạnh có hai người hầu thân cận, có quan hệ không tệ với hai vị Hoàng tử…Quan hệ của nguyên chủ khá hỗn tạp. Khi em nhìn thấy mấy người này thì đột nhiên đau đầu, thấy được vài thứ, có lẽ là ký ức của nguyên chủ, nhưng thông tin không đầy đủ, tạm thời không có bao nhiêu giá trị tham khao. Bên anh thế nào?”

Lâu Ảnh gật gật đầu, nói: “Tôi biết nhiều hơn em một chút.”

Anh điều khiển xe lăn lui về sau nửa mét: “Sau khi đến thăm em, tôi có lật xem văn thư ở nơi này.”

Trì Tiểu Trì nhìn hơn một nghìn quyển sách cổ ở trên bảy tám cái giá sách trong phòng, có chút hoa mắt, tâm lý khó tránh khỏi mà thổi phồng Lâu ca nhà mình một chút.

Thân phận của Trì Tiểu Trì lúc này khá hiển hách.

Cha là Trấn Quốc Tướng quân, nho Tướng Thời Kinh Hồng, tổ tiên từ xưa đã theo Hoàng đế đi chinh chiến thiên hạ, đặt xuống một tòa giang sơn, đóng đô ở Vọng Thành.

Quân vương không nghi tướng, tướng trung thành với quân vương, cứ như vậy mà Thời gia trở thành gia tộc lừng lẫy ở Vọng Thành bên cạnh các Vương tộc.

Thời gia có tổ huấn, máu đổ vì sự nghiệp chính nghĩa.

Thời gia có bảy đời, bao gồm Thời Đình Vân, mỗi người đều có phong thái nho sĩ nhưng thiên về dũng mạnh kiên cường.

Thời Đình Vân tự là Tố Thường, là con trai độc nhất trong nhà, mẫu thân mất sớm, thuở nhỏ đã luyện bắn cung, bách phát bách trúng, sử dụng ngân thương cũng xuất thần nhập hóa, sáu tuổi đã là thư đồng của Thập tam Hoàng tử Nguyên Hành, giỏi chơi cờ, giỏi đọc sách, khi y mười sáu tuổi, Nam Cương gây loạn, Thời Đình Vân chủ động đi giết giặc, lần đầu tiên chinh chiến đã liên tục chém ba tướng Nam Cương, một trận chiến thành danh.

Mặc dù Thời Đình Vân không chịu thua kém như vậy nhưng vẫn khiến phụ thân vô cùng đau đầu.

Y làm người phóng khoáng, thích giao du bằng hữu, không câu nệ thân phận, nếu không vì thân phận, lưu manh ngoài đường cũng có thể chia cho y một ngụm rượu uống chung.

Nếu chỉ như vậy thì Thời tướng quân sẽ không phiền não như thế.

Thời tướng quân thuở nhỏ cũng từng đảm nhiệm chức thư đồng của thánh thượng, ông tuân theo gia phụ giáo dưỡng, thận trọng lời ăn tiếng nói, không dám từ bỏ phép tắc.

Nhưng Thời Đình Vân xưa nay không nghe lời của ông.

Y không chỉ cùng giao du với bảy tám Hoàng tử của Hoàng thượng, mà còn có quan hệ thân mật với hai vị Hoàng tử.

Thời tướng quân thường nghe nói Thời Đình Vân mời hai vị Hoàng tử đi thi hội, đua ngựa, đánh mã cầu, thỉnh thoảng còn đi dạo hoa lâu.

Thời tướng quân mỗi lần nghe kể thì trước mắt lại tối sầm.

Lục Hoàng tử Nghiêm Nguyên Chiêu là do tiên Hoàng hậu sinh, là người phóng khoáng, lại rất thông tuệ, tính cách ham chơi, có chút công tử bột. Nhưng Thánh thượng có tình cảm sâu đậm với tiên Hoàng hậu, từ khi bà qua đời thì ông không lập hậu, điều này cũng cho Nghiêm Nguyên Chiêu đầy đủ vốn liếng, có thể hoành hành thoải mái trong tình huộng không chạm đến thể diện của hoàng thất.

Thập tam Hoàng tử Nghiêm Nguyên Hành, mẫu thân từng đứng hàng tam Phi, sau đó vì hành vi đố kị mà bị giáng xuống thành cung tần. Nhưng Hoàng thượng cũng không vì vậy mà khắt khe ấu tử, còn tìm Thời Đình Vân làm thư đồng cho hắn.

Nghiêm Nguyên Hành cũng không phụ lòng mong đợi, vô cùng thanh tú, văn võ kiêm toàn, chỉ cần đọc qua một lần thì sẽ không quên, nếu như so về kiếm pháp thì Thời Đình Vân không hẳn có thể chiếm lợi từ Nghiêm Nguyên Hành.

Nhưng có lẽ vì mẫu thân bị phạt nên Nghiêm Nguyên Hành luôn tự hạn chế chính mình, chỉ sợ bước đi sai lầm, cho nên luôn tuân thủ nghiêm ngặt lễ tiết, không uống rượu, không gần nữ sắc, giờ mão thức dậy, giờ hợi nghỉ ngơi, là một người còn trẻ mà đã biết đưa mình vào khuôn khổ.

Thời Đình Vân cũng không ngại, uống rượu ca hát, cũng thích trêu chọc Nghiêm Nguyên Hành, thường nói “Nào, lão cổ hủ, ngươi vui vẻ cho gia xem một chút.”

Trong gian phòng trang nhã tràn ngập son phấn, Nghiêm Nguyên Hành nâng cốc trà ngâm trái mơ, như núi bất động, vẻ mặt bình thản như đang dâng hương, cô nương đang ca hát hoài nghi chính mình không phải ở Túy Nguyệt Cư mà là đang ở trong miếu Bồ Đề tại vùng ngoại ô.

May mà Thời tướng quân không nghe thấy ái tử của mình nói lời đại nghịch bất đạo như vậy, bằng không sẽ bị đứng tim mà chết.

Một lần nọ, khi ông quay về Vọng Thành báo cáo công tác, Thời kinh Hồng lo sợ tái mét mặt mày, thỉnh tội với Thánh thượng.

“Ái Tướng chớ lo lắng.” Hoàng Thượng lại rất tiến bộ, “Thường ngày là trẫm nhìn y lớn lên, y có tiền đồ vô lượng, hiện tại còn niên thiếu nên ngông cuồng, tính tình phóng khoáng một chút, tất nhiên là không sao. Nguyên Hành và Nguyên Chiêu cũng đã thành niên, có sự quyết đoán của bọn họ, khanh và trẫm cần gì phải can thiệp.”

Đương kim Hoàng thượng đang độ tuổi thịnh niên, tính tình ôn hòa, làm người nhân hậu, là một vị quân vương rất thích hợp trị quốc.

Các Hoàng tử đứng bên dưới cũng đều vô cùng quy củ, xem ra không có gì không đúng.

Nhưng trong mảnh vỡ ký ức vụn vặt của Thời Đình Vân, khi Lục Hoàng tử Nghiêm Nguyên Chiêu chết, hắn quỳ một gối trên tấm bảng hiệu bắt lửa.

Bối cảnh như vậy hoàn toàn không giống với cảnh thái bình thịnh thế.

……..

(1): Công tử sư = chức vị, là thầy của Công tử, tương tự như Thái sư là thầy của vua. Trong phần truyện này Vu Phong Miên (Lâu Ảnh) là quân sư/thầy của Thời Đình Vân (Tiểu Trì).