Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 110




Nghe vậy, Trì Tiểu Trì rất muốn quảng cáo tiếp thị cho đám hài tử này về cái tên đang ở phòng y tế cùng với Cam Úc chăm sóc Tần Lĩnh – Viên Bản Thiện.

Các em mau đến xem thầy Viên này, da mỏng thịt nhiều, ăn với cơm rất ngon đấy.

Nghĩ thì nghĩ, nhưng khi Liễu Thành Âm đang hoang mang lo sợ thì cậu lại chủ động cất bước đi vào.

Một đám nhóc hung dữ chuyển mắt nhìn cậu, phát hiện người đến là cậu thì bỗng nhiên đều ngoan ngoãn ngậm miệng.

Vừa nãy hung hăng nhất chính là cậu nhóc mập thường đi theo sau lưng Liễu Thành Âm hô đói bụng.

Đương nhiên hiện tại trong mắt của Trì Tiểu Trì nó đã biến thành một con gấu.

Trì Tiểu Trì chuẩn xác khóa chặt cậu nhóc, trực tiếp điểm danh tên nó: “Mã Thanh.”

Con gấu sững sờ, hơi lắc nhẹ cái mông đầy thịt trên ghế, có chút ngốc nghếch mà đáp lại: “Dạ?”

“Nói chuyện với giáo viên thì phải đứng dậy.”

Gấu con ngoan ngoãn đứng dậy.

Trì Tiểu Trì quỳ một gối xuống trước mặt gấu con, vừa lúc đối ngang tầm mắt với cậu nhóc.

Trì Tiểu Trì hỏi: “Tại sao lại cầm đầu đi gây chuyện?”

Gấu con sờ sờ sống mũi, có chút ngượng ngùng.

Trì Tiểu Trì hạ nhẹ giọng, thay đổi câu hỏi của mình: “Tại sao lại muốn ăn thịt cô?”

“Tại có cô giáo từng nói với em, em mập thế này mà cứ hô đói bụng, là có bệnh, là có quái vật đang ăn ruột của em.” Khi cậu nhóc nói chuyện, thịt trên mặt cũng run lên, nhưng xem như nói năng có logic rõ ràng: “Tại sao quái vật lại muốn ăn thịt em, nhất định là vì thịt của em ăn rất ngon. Thầy ơi, thịt người có mùi gì vậy?”

Trì Tiểu Trì: “…Cái tên khốn kiếp nào nói như vậy hả?”

Gấu con “A” lên một tiếng, nghiêng đầu, có chút mê mang: “Em cũng không nhớ nữa.”

Bọn nhỏ như tờ giấy trắng, bọn nó không nhớ ra là ai tùy ý vẩy mực vẽ bậy lên trang giấy của mình, nhưng nét mực này lại xác xác thực thực lưu lại trên người bọn chúng.

Năm rộng tháng dài, nét mực lan tràn, giấy trắng cũng biến màu.

Gấu con liếm liếm miệng: “Cô Liễu thơm như vậy, đem nấu lên nhất định sẽ ăn rất ngon.”

Quai hàm của Liễu Thành Âm nhẹ nhàng run run một chút.

Cũng may cô đã chuẩn bị tâm lý trước, cố nén kích động bỏ trốn bán sống bán chết, cũng không lộ ra dáng dấp sợ sệt, chỉ bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

Trì Tiểu Trì đứng dậy: “Còn ai muốn thử một chút không?”

Vừa nãy đám nhóc ồn ào đã trở nên an tĩnh rất nhiều, chỉ có vẻn vẹn vài cái tay nhỏ bé nhấc lên, ánh mắt sáng rực đầy vẻ ham học hỏi, khiến người ta nhìn thấy mà lạnh sống lưng.

“Đứng lên.”

Lần này có hai đứa nhóc lặng lẽ buông ra hai bàn tay đang ngầm xoa xoa, còn lại ba bốn đứa nhìn nhau, chậm rì rì đứng dậy, từng đứa bất an nhéo vạt áo.

Trì Tiểu Trì khoanh tay trước ngực nói: “Muốn ăn thịt người phải không? Trước tiên các em tự cắn mình một cái lấy khẩu vị trước đi.”

Bọn nhóc: “…” Oa oa oa.

Trì Tiểu Trì nhìn đám gấu con: “Ngây người làm gì, cắn đi.”

Bạn học Mã Thanh bắt đầu rưng rung nước mắt: “Thầy ơi, em biết sai rồi.”

Trì Tiểu Trì chỉ vào từng đứa: “Em, em, còn có em nữa, các em không được ăn cơm. Đi góc tường đứng, tự kiểm điểm lại đi.”

Mới vừa dốc hết sức làm quỷ, đám nhóc giờ đây đứng thành một hàng, nào còn dáng vẻ hung hăng dữ tợn như ban nãy nữa, thút thít lau nước mắt, cảnh tượng chẳng khác nào nhà trẻ trong thế giới thực.

Bắt được mấy đứa đầu têu, mấy đứa còn lại đều trở nên im như thóc, ríu rít ăn cơm.

Trì Tiểu Trì đi tới trước mặt Liễu Thành Âm, khẽ liếc nhìn đám nhóc còn đang thút tha thút thít, hạ thấp giọng: “Đợi tôi đi ra ngoài một lúc rồi cô hẳn cho bọn chúng ăn.”

Liễu Thành Âm chợt bừng tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Trì Tiểu Trì tràn đầy tin cậy.

“Nhớ kỹ, đừng lấy quá nhiều. Chỉ cần một cái bánh bao là đủ. Mấy đứa nhỏ khác vẫn còn đang theo dõi. Nếu như bạn học phạm lỗi bị phạt mà còn có thể được ăn ngon thì cô cứ suy nghĩ xem tiếp theo bọn chúng sẽ làm gì.”

Chuyển đề tài, Trì Tiểu Trì an ủi cô: “…Yên tâm, không cần phải sợ. Cô lén cho bọn nhóc ăn sau lưng tôi thì bọn chúng sẽ thích cô.”

Liễu Thành Âm nuốt nước miếng một cái, nghiêm túc gật đầu.

Trì Tiểu Trì đi ra ngoài.

Kết hợp với trò đùa tối qua và tình huống mới nãy cậu quan sát được, Trì Tiểu Trì có chút liên tưởng không quá tốt đẹp.

Đi đến bên cạnh Cam Đường, cậu thấp giọng thì thầm vài câu với cô, Cam Đường gật đầu, đi đến bên cạnh Liễu Thành Âm, bày ra dáng vẻ bảo vệ.

Liễu Thành Âm nhìn cô, cô lại đáp bằng một nụ cười dịu dàng, khẽ vén mái tóc dài, ánh mắt là sự bình tĩnh tràn đầy tin cậy “Mọi chuyện đã có tôi”.

Liễu Thành Âm nghĩ đến đêm qua ngủ chung với Cam Úc, cô từng quan tâm tới vấn đề an toàn của Tống Thuần Đương.

Thái độ của Cam Úc rất hờ hững: “Không sao. Có em gái của tôi thì cậu ấy sẽ rất an toàn.”

Nghĩ đến đây, Liễu Thành Âm triệt để an tâm.

Còn Trì Tiểu Trì thì dùng ánh mắt ra hiệu cho Điền Quảng Băng cùng đi với mình.

Điền Quảng Băng hơi lo âu mà liếc nhìn Liễu Thành Âm một cái, phát hiện trạng thái của cô vẫn ổn, bên cạnh còn có Cam Đường nên cũng an tâm, bèn đi theo Trì Tiểu Trì.

Trì Tiểu Trì lên lầu ba, tiến vào gian nhà kho.

Trong nhà kho ngoại trừ một ít đồ vật chất đống thì còn có bảy, tám cái tủ lạnh chứa một lượng lớn thịt, trứng và thức ăn, các loại nguyên liệu nấu ăn đều đầy đủ, lấy mãi không hết, bởi vậy bọn họ cũng không cần ra ngoài mua sắm.

Trì Tiểu Trì lục tung tùng phèo để tìm thứ gì đó.

Điền Quảng Băng khen cậu từ tận đáy lòng: “Anh thật trâu bò.”

Trì Tiểu Trì cũng không khiêm tốn: “Đừng nói lời vô dụng. Tới giúp tôi tìm ít đồ đi.”

Điền Quảng Băng: “Tìm cái gì?”

Trì Tiểu Trì vừa định mở miệng thì liền tìm được đồ mà cậu muốn.

Cậu lôi ra một chồng các hộp các tông nhỏ, phủi bụi bên trên: “Không thể để bọn nhóc nắm mũi chúng ta mãi. Đi tìm một chút việc cho bọn nhóc làm để bớt gây chuyện.”

Buổi sáng, Trì Tiểu Trì tự chủ trương mà dừng một tiết học của bọn nhỏ, đem tất cả bọn trẻ ra ngoài sân để lên lớp trồng trọt, chương trình học do cậu đứng lớp.

Đất thì đào tại chỗ, hạt giống là cậu dùng độ thiện cảm của Viên Bản Thiện để đổi lấy trong kho hệ thống vạn năng của mình.

Mỗi đứa nhỏ sẽ cầm một cái xẻng nhỏ, một thùng đất và năm viên hạt giống cải thìa.

Trì Tiểu Trì giương hạt giống trong tay lên: “Các em xem đi, đây là gì? Đúng rồi, đây là hạt giống thực vật…Ai nói hạt dưa?! Em đứng ra để tôi dội một gáo dưa vào đầu xem nào.”

Bọn nhỏ cười ha hả.

Cậu dạy bọn nhỏ nhận biết hạt giống cải thìa, mướp, bí ngô, cải bó xôi, rồi dạy bọn nhỏ đem năm hạt giống cải thìa lần lượt gieo vào trong thùng các tông, tưới nước vào.

Cô bé tóc xoăn nhìn nơi vừa được gieo trồng không chớp mắt, ngón tay út nhẹ vuốt lên lớp đất, động tác vô cùng cẩn thận.

Cô bé đầy mong mỏi hỏi Trì Tiểu Trì: “Thầy ơi, hạt giống lúc nào sẽ nẩy mầm?”

Trì Tiểu Trì nói: “Nếu như chăm sóc tốt, một hai ngày chúng nó sẽ nẩy mầm, đợi đến lúc chúng nó trưởng thành thì có thể hái xuống xào ăn.”

Tóc hai sừng ngồi bên cạnh nghe thấy, lập tức sốt sắng mà khép lại tay nhỏ, che hạt giống mình mới vừa gieo xuống.

Cậu nhóc A kháng nghị: “Bọn em không ăn đâu! Chúng nó sẽ tiếp tục trưởng thành, càng ngày càng cao càng cao, cao như cái cây vậy đó!”

Cậu nhóc B bên cạnh cũng nói: “Bọn em sẽ cùng nó lớn lên, cao ơi là cao, tương lai nhất định sẽ cao hơn cả cái cây luôn.”

A lập tức nổi lên thắng thua: “Cây của tớ nhất định cao hơn của cậu.”

B: “Của tớ cao hơn.”

A: “Cây của tớ cao hơn.”

B: “Nó còn chưa mọc ra này.”

A sống chết cũng phải bảo hộ danh dự cây cải thìa do chính mình tự tay trồng ra: “Cao hơn, cao hơn cậu.”

Đám con nít mang một trái tim nho nhỏ, chỉ cần trong lòng có chuyện gì đó thì sẽ trở nên đặc biệt chăm chú.

Trên người bọn nhóc không tiếp tục tỏa ra mùi khét tanh tưởi kia, sợ ảnh hưởng đến đám hoa cỏ này, chúng nằm nhoài lên thùng các tông, mắt nhìn chằm chằm, nhỏ giọng thì thầm “Sao còn chưa mọc ra nữa.”

Trì Tiểu Trì lui qua một bên, đứng sóng vai với Cam Đường, chú ý liếc nhìn đôi tình nhân trẻ Điền Quảng Băng và Liễu Thành Âm.

Bọn họ đứng xa xa, xem ra vẫn còn sợ hãi vì bạn thân bị trong thương.

Thế giới trước gặp đồng đội như Liêu Võ và Đàm Duyệt xem như là trùng hợp, ai ngờ thế giới này cũng vậy.

Điều này làm cho Trì Tiểu Trì không khỏi nghi ngờ.

Những người này về cơ bản đều có kinh nghiệm và ý thức, mới bắt đầu nhiệm vụ cho rằng “sống hòa thuận” là yêu cầu qua cửa cũng là suy nghĩ hợp tình hợp lý, chẳng qua tâm lý chịu đựng và năng lực ứng biến thật sự hơi…

Cam Đường nghiêng người thì thầm với cậu, khẩu âm Giang Nam nghe thật sự rất thoải mái: “Tôi giúp cậu nghe ngóng. Thế giới khó nhất mà bọn người Liễu Thành Âm tình cờ gặp phải chính là thế giới trước, bị một nữ quỷ mang tội cắt cổ giết người liên hoàn truy đuổi.”

Trì Tiểu Trì: “Ừm. Cơ chế qua cửa thế nào?”

Cam Đường nói: “Phạm vi là quảng trường, nữ quỷ mang tội giết người kia sẽ đuổi theo bọn họ, bọn họ chỉ cần tránh né là được. Nhiệm vụ là một tuần. Chỉ vậy thôi.”

Trì Tiểu Trì: “…” Chỉ vậy thôi hả.

Trì Tiểu Trì hỏi lại: “Năng lực của nữ quỷ thế nào?”

Cam Đường: “Không có năng lực gì cả. Cô ta có thực thể, chạy cũng nhanh giống người bình thường, không xuyên tường, cũng không bay nhảy, hơn nữa ban đầu còn bị cấm chế, không thể định vị, mãi đến ngày cuối cùng nữ quỷ mới mở ra cơ chế định vị, giết chết hai người khác trong liên minh.”

Thấy Trì Tiểu Trì không muốn hỏi thêm gì nữa, Cam Đường liền mở miệng hỏi ngược lại: “Cậu bảo tôi hỏi họ thế giới khó nhất mà họ vượt qua là đang nghi ngờ điều gì à?”

Trì Tiểu Trì giơ tay sờ lên một con mắt, nhẹ giọng nói: “…Không có gì, chỉ hỏi thôi.”