Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 106




Bốn người đến từ cùng một thành thị, mà trùng hợp mua vé cùng chuyến tàu cao tốc, vì vậy khi đợi tàu đến, bọn họ chính thức trở thành đồng minh.

Cái gọi là đồng minh cần thiết thông qua hệ thống chứng thực.

Trì Tiểu Trì luôn quan sát phản ứng của anh em họ Cam nhưng bọn họ đều rất bình tĩnh, không mất bao lâu Hề Lâu liền phát ra tín hiệu thành công trói chặt.

Trì Tiểu Trì: “…Thành công?”

Tại sao Cam Úc lại có hệ thống?

Trì Tiểu Trì vẫn cho rằng thân phận của Cam Úc là 061 tạo ra để lừa mình, nhưng nhìn tình huống trước mặt thì anh ấy lại là một sự tồn tại chân chính trong thực tế? Hơn nữa còn nắm giữ một hệ thống đã vượt qua tám lần nhiệm vụ?

Trì Tiểu Trì nghĩ đến vấn đề này thì có hơi đau đầu, mượn cớ đi nhà vệ sinh công cộng rồi lấy ra điện thoại di động đã khôi phục công năng để tìm kiếm thông tin về Cam Úc.

Trong nhà vệ sinh, Hề Lâu bất mãn nói: “Vừa nãy cậu nhìn Cam Úc như muốn rớt hai tròng mắt ra ngoài luôn đấy.”

Trì Tiểu Trì đặt điện thoại xuống, trên màn hình là thông tin tìm kiếm liên quan đến Cam Úc, là bác sĩ khoa giải phẫu thần kinh ở bệnh viện top ba đầu ngành, 32 tuổi, tọa đàm, bài báo về Cam Úc đều có thể tìm kiếm trên mạng, tuổi còn trẻ nhưng tiền đồ vô lượng.

Cậu thất vọng nói: “Tôi tưởng rằng Cam Úc là hệ thống của mình.”

Hề Lâu thất vọng nói: “Ồ.”

Kỳ thật Hề Lâu cũng hy vọng Cam Úc chính là hệ thống 061 mà mấy ngày nay Trì Tiểu Trì luôn nhắc đến.

Trì Tiểu Trì tốn hai điểm giá trị hảo cảm để đổi lấy một miếng bông tắm xơ mướp, thấm nước rồi nghiêm túc rửa sạch mắt mình.

Hề Lâu có thể cảm nhận được sự cô đơn của cậu, thử an ủi cậu: “Nghĩ thôi cũng biết không phải là anh ấy. Tôi thấy Cam Úc chỉ là một người bình thường mà thôi, có người nào đang yên đang lành lại chạy đến chỗ nguy hiểm như vậy để ở bên một người cơ chứ?”

…Có thể nói là vô cùng Biết An Ủi người.

Nhưng mà Trì Tiểu Trì hiếm khi không ngứa miệng.

Cậu sờ vào con mắt phải của Tống Thuần Dương trong gương, nghĩ đến mấy biểu cảm emoji hình đầu chó đã cứu mình mấy lần, không khỏi bật cười.

Có lẽ thật sự là mình cả nghĩ quá rồi.

Biểu cảm emoji mới chính là chuyện mà 061 có thể làm trong quyền hạn của anh ấy.

Cậu nhớ 061 từng nói, biến hóa thành thực thể xuất hiện trong thế giới là hành vi trái quy tắc đối với hệ thống.

Về phần Cam Úc, có lẽ chỉ là trùng hợp, là công tử con nhà giàu biết tận dụng cơ hội để đạt được lợi ích mà thôi.

Đúng đấy, Cam Úc hay Đông Phi Hồng đều là người chân thực, có lẽ cậu quá mức nhớ thương Lâu Ảnh nên cứ cố gắng tìm kiếm cái bóng ngày xưa trên thân của người khác.

Chuyện này thật sự đối với bất kỳ ai cũng không công bằng.

Bởi vậy sau khi lên tàu, Cam Úc đưa ra đề nghị muốn nâng hạng chỗ ngồi của hai người bọn họ lên toa tàu Vip với hai anh em thì Trì Tiểu Trì liền từ chối: “Tôi ở đây là được rồi.”

Sắc mặt của Cam Úc từ trước khi lên tàu đã không quá tốt, nhưng sau khi bị từ chối vẫn tôn trọng ý kiến của cậu, cũng để lại hộp cơm đã mua ở trạm cho cậu, bảo cậu ăn xong rồi sớm ngủ một chút.

Anh đi rồi, Trì Tiểu Trì liền đưa hộp cơm cho Viên Bản Thiện, bảo rằng mình thấy không ngon miệng, chỉ muốn ngủ.

Viên Bản Thiện thấy thế, rất là đắc ý, đẩy ra tay vịn: “Dựa vào cửa sổ ngủ dễ bị rung lắc, cũng không thoải mái. Ngủ trên đùi anh đi.”

Trì Tiểu Trì ngượng ngùng nói: “Những người khác sẽ nhìn chúng ta. Thôi, không sao đâu.”

Viên Bản Thiện ngẫm lại cũng đúng, từ bên người lấy ra gối hình chữ U cho cậu đeo vào.

Trì Tiểu Trì giả bộ nhắm mắt lại, kỳ thật đang nhìn chăm chú vào màn hình trước mắt.

Trị giá hảo cảm của Viên Bản Thiện đối với Tống Thuần Dương là 75 điểm, trị giá hối hận là 7 điểm.

Đồng bọn Quan Xảo Xảo đã hy sinh, Viên Bản Thiện chỉ còn dư lại Tống Thuần Dương, ngược lại càng yêu Tống Thuần Dương.

Mà việc không cần cướp mắt khiến cảm giác áy náy của Viên Bản Thiện hoàn toàn biến mất.

Có thể nói, trước mắt Viên Bản Thiện rất yên tâm thoải mái, bởi vì Trì Tiểu Trì cũng có thể cảm nhận rõ ràng hình ảnh ‘Quan Xảo Xảo’ đã có xu hướng hơi mơ hồ trong đầu bọn họ.

Trong thời gian ngắn như vậy, cậu không ngờ là mình không còn nhớ rõ người nọ có bộ dáng thế nào.

Đời trước, khi Tống Thuần Dương bị hại chết, có lẽ cũng như thế này, năm rộng tháng dài, bọn họ ngay cả gốc rễ thân thích cũng đều xóa nhòa. Mở ra nhân sinh tốt đẹp cho bọn họ.

Cậu nói với Hề Lâu: “Mỗi ngày nhắc tôi một lần, để tôi đừng quên Quan Xảo Xảo.”

Hề Lâu đáp ứng.

Mặc dù hơi hoài nghi đối với nhân phẩm của Trì Tiểu Trì nhưng Hề Lâu chắc chắn sẽ không hoài nghi thủ đoạn của cậu.

Hề Lâu cũng đã biết toàn bộ kế hoạch của Trì Tiểu Trì, nói thật ra, anh có chút cảm thán.

Khi Hề Lâu chết thì chỉ là một sinh viên năm ba đại học còn chưa tốt nghiệp, làm mười mấy năm nhiệm vụ, thường xuyên nhìn thấy lòng người đê hèn, đấu đá lẫn nhau, Hề Lâu tự cho tâm địa của mình đã đủ cứng rắn, nhưng đến khi anh nghe thấy đoạn đối thoại của Trì Tiểu Trì và ‘Quan Xảo Xảo’ thì vẫn toát cả mồ hôi lạnh.

Sau khi trở lại thành phố, Trì Tiểu Trì xin nghỉ phép ở bệnh viện, ngã đầu liền ngủ.

Viên Bản Thiện không để ý lắm, vì mỗi lần Tống Thuần Dương làm xong nhiệm vụ đều tổn thương nguyên khí, ngủ ba ngày là chuyện bình thường.

Viên Bản Thiện chỉ huy công ty dọn nhà, đem đồ vật dư thừa của “khách trọ” nhà bọn họ dời ra ngoài, xử lý sạch sẽ.

Viên Bản Thiện ở bên ngoài bận rộn, Trì Tiểu Trì nằm trên giường sắp xếp dòng suy nghĩ.

Trước mấy ngày kết thúc nhiệm vụ ở thế giới thứ tám, cậu từng hỏi Hề Lâu về cơ chế hoạt động của hệ thống bọn họ.

Ban đầu cậu không nghĩ Hề Lâu có thể nói ra được bao nhiêu, ai ngờ Hề Lâu lại thẳng thắn: “Nhiệm vụ mà Chủ thần giao cho chúng tôi chính là hướng dẫn cho ký chủ, thuận tiện thu lấy năng lượng sợ hãi.”

“Thu lấy năng lượng sợ hãi để làm gì?”

Hề Lâu liền nói: “Giữ gìn hòa bình thế giới ổn định.”

Trì Tiểu Trì: “Chủ thần của mấy người rất biết lo nước thương dân, chắc tuổi Đảng ít nhất phải mười năm.”

Hề Lâu không thay đổi sắc mặt: “Không chỉ là Chủ thần, mỗi một hệ thống chúng tôi khi nhận việc sẽ tiếp thu huấn luyện. Chúng tôi đều là người kiên định mang chủ nghĩa duy vật.”

Trì Tiểu Trì: “…Cậu nói lời này có thấy đuối lý hay không.”

Hề Lâu bình tĩnh nói: “Người chết rồi sẽ hóa thành năng lượng tương ứng, hình thành một số tinh thần thể, cũng chính là ‘Quỷ’ mà mọi người hay nói. Oán niệm ít thì năng lượng ngưng tụ một thời gian sẽ tự động tiêu tan. Còn ác quỷ khi chết thì tâm tình chập chờn, tỏa ra năng lượng dị thường, sức mạnh đương nhiên càng lớn hơn, chúng nó có thể vận dụng năng lượng tự thân, làm được chuyện mà ma quỷ bình thường làm không được.”

Trì Tiểu Trì: “…” Nghe có vẻ rất kỹ thuật cao.

Nghe đến đó, trong lòng của Trì Tiểu Trì cơ bản đã nắm chắc: “Chủ thần của cậu thu thập cái gọi là năng lượng sợ hãi, chính là vì…”

“Chủ thần cần đem những năng lượng này giam giữ bên trong không gian tách biệt, miễn cho ác quỷ mất nhân tính đi hãm hại người, tạo thành tổn thất không thể khống chế.” Hề Lâu nói tiếp, “Không gian tách biệt nói trắng ra chính là ngục giam nhóm ác quỷ, Chủ thần là giám ngục, chúng tôi là người làm công cho giám ngục, mà những người làm nhiệm vụ là công nhân phụ trách gia cố cho bức tường bao vây ngục giam.”

Trì Tiểu Trì: “…Công nhân?”

Hề Lâu: “Cậu tưởng muốn duy trì an toàn của ngục giam là chỉ cần gọi một cú điện thoại là được sao?”

Hề Lâu liền giải thích thêm một bước: “Năng lượng sợ hãi là hợp chất hữu hiệu nhất để ngăn cách thế giới bình thường và không gian tách biệt.”

…Thảo nào.

Thảo nào Tống Thuần Dương có đôi mắt âm dương nhưng từ khi sinh ra đến nay đều chưa từng nhìn thấy ác quỷ ở trong thế giới hiện thực.

Bình nữ chơi trốn tìm, oán linh trong thư viện và nữ quỷ khinh khí cầu đều là thành viên bị giam trong ngục, còn Tống Thuần Dương, Viên Bản Thiện chỉ là công nhân bị chộp tới làm việc tạm thời.

Cho dù là vậy thì Trì Tiểu Trì vẫn có chút phê bình: “Hợp đồng ép buộc như vậy không tính là hợp đồng bất công à?”

Hề Lâu hỏi ngược lại: “Không phải chứ? Chẳng lẽ Chủ thần phải mở cuộc bỏ phiếu toàn dân, hỏi xem ai tự nguyện tiến vào thế giới, cống hiến năng lượng sợ hãi ư?”

Trì Tiểu Trì ngẫm lại, cảm thấy cũng đúng.

Cậu lại hỏi: “Vậy tìm những người từng làm chuyện ác đi chịu chết, như vậy không phải tốt hơn sao?”

Hề Lâu đáp: “Chủ thần không phải quan tòa của thế giới. Ai từng làm chuyện ác, đến cùng có tính là ác hay không, là ác nhiều hay ác ít, vĩnh viễn không phải một người có thể phán quyết. Để cho công bằng, chỉ có thể ngẫu nhiên, trúng ai thì đó là số mệnh của người đó. Nếu như biên giới năng lượng không ổn định khiến đám ác quỷ trốn thoát thì phần lớn ác quỷ cũng sẽ không quản nó giết người là thiện hay là ác.”

Thấy Trì Tiểu Trì suy tư, Hề Lâu nhịn không được mà tò mò: “Khi Chủ thần của các cậu ký khế ước không nói cho các cậu biết rõ ràng cơ chế vận hành thế giời và yêu cầu cơ bản sao? Chúng tôi đều được phát một quyển sổ nhỏ, ký chủ có hỏi thì phải có nghĩa vụ báo cho ký chủ.”

Trì Tiểu Trì xua tay: “Tôi không quen với Chủ thần của mình, chưa từng gặp mặt.”

Hề Lâu nói: “Trong sổ tay của chúng tôi nói rất rõ điều thứ nhất, nếu như ký chủ hỏi mà không đáp là hành vi trái luật.”

Trì Tiểu Trì: “Tôi biết.”

Thật sự là người so với người chỉ muốn đâm đầu chết, hàng so với hàng chỉ muốn vứt bỏ ngay.

Nghĩ lại từ vài ngày trước cho đến hiện tại, Trì Tiểu Trì lấy tay che mặt, tự lẩm bẩm: “…Năng lượng à.”

Cơ chế vận hành này có thể nói cho Trì Tiểu Trì một gợi ý rất lớn.

Chủ thần của 061 có lẽ cũng dựa vào một loại năng lượng nào đó?

Không biết là gì.

Nhưng cũng xem như là một gợi ý mới.

Trì Tiểu Trì lặng lẽ âm thầm ghi nhớ, đồng thời ngẫm nghĩ lại nội dung thỏa thuận của mình và ‘Quan Xảo Xảo’, định nghiệm chứng vài tính khả thi đó ở mấy thế giới tiếp theo.

Hề Lâu nhịn không được mà hỏi: “Cậu xác định biện pháp kia có hiệu quả chứ?”

“Thử xem một chút.” Trì Tiểu Trì thả lỏng nói, “Liều mình làm nổ hố phân thì tôi đây đã làm rất nhiều rồi. Nếu không nổ thì lại nghĩ cách khác.”

Hề Lâu: “…” Đây là minh họa cái khỉ gì vậy.

Sau khi “hết bệnh”, Trì Tiểu Trì đến bệnh viện, mà quả nhiên ngay tại nhà ăn “trùng hợp” gặp Cam Úc mặc áo blouse trắng.

Nhìn thấy Cam Úc mặc áo blouse trắng, Trì Tiểu Trì mới ý thức được suy nghĩ lúc trước của mình sai lầm cỡ nào.

Anh ấy sinh ra chính là để mặc blouse trắng.

Áo blouse trắng khoác trên người Cam Úc mang lại cảm giác lạnh lùng và cấm dục, rõ ràng tất cả khuyu áo trên người đã cài ngay ngắn, nhưng lại khiến người ta có ý nghĩ kỳ quái, hận không thể lột sạch quần áo của anh thì mới thỏa ý.

Mà người lạnh lùng cấm dục này nhìn thấy Trì Tiểu Trì thì đã nhoẻn miệng cười từ đằng xa, mưa thuận gió hòa, dễ dàng có thể khiến người ta nhũn chân, tim đập loạn xạ.

Nhưng Trì Tiểu Trì cũng chỉ nhìn mà thôi, nhìn một lần cho thỏa.

Vì phòng ngừa phải nộp thuế cho Viên Bản Thiện, cậu phải trầm mê tăng ca, vừa không đi tìm Cam Úc, cũng không quay về nhà, đối với hai người này cậu đều kiên quyết thi hành nguyên tắc “Làm bậy chứ không thể làm gay”, chỉ thanh thản ổn định chờ đợi nhiệm vụ lần thứ chín tới.

Cảm giác của Cam Úc thế nào thì tạm thời không đề cập, Viên Bản Thiện là vì cái chết của Quan Xảo Xảo nên nhớ tới rất nhiều ký ức tốt đẹp giữa anh ta và Tống Thuần Dương, vì vậy đối xử đặc biệt tốt với Trì Tiểu Trì.

Không thể không nói, đào đi bộ phận cặn bã của con người thì Viên Bản Thiện là người rất có sức quyến rũ. Trong lúc bận bịu còn không không quên đưa cơm cho Trì Tiểu Trì, cùng cậu đi ra ngoài xem phim giải trí, cố ý chọn mấy câu chuyện hài để chọc cậu cười.

Đương nhiên chính Viên Bản Thiện cũng cho rằng như thế, bởi vì anh ta rất tự tin đối với chính mình, đối với việc Trì Tiểu Trì không muốn cùng giường với mình thì Viên Bản Thiện nghĩ rằng là do Quan Xảo Xảo qua đời, Tống Thuần Dương khổ sở trong lòng, bởi vậy tỏ ra rất thông cảm và khoan dung.

Đối với chuyện này, Hề Lâu cho ý kiến: “Vẽ mũi trên trời, thật cmn đúng là mặt dày.”

Trì Tiểu Trì cười một cái, không tỏ ý kiến, sử dụng trị giá hảo cảm đang tràn đầy để đổi một tấm thẻ.

Cũng may nhiệm vụ lần thứ chín cũng cách lần trước không quá lâu.

Khoảng chừng hai tuần sau, Trì Tiểu Trì đang tiêm cho bệnh nhân, vừa mới rút kim ra thì liền nhận được thông báo, Hề Lâu nói với Trì Tiểu Trì: “…Đến.”