Đừng Hòng Có Ý Nghĩ Không An Phận Với Tôi

Chương 77




[ Nhẹ nhàng gõ vào nơi mềm mại nhất. ]

*

Tối chủ nhật, Lục Tịnh Dịch nhận được mấy đơn đặt hàng lớn nên không thể không đặt hết toàn bộ tinh lực vào công việc, tạm thời gác tình cảm cá nhân sang một bên. Anh ta không chỉ phải liên lạc giữ mối khách cũ, mà còn thường xuyên bay ra nước ngoài tham gia các khóa đào tạo thiết kế ngắn hạn để củng cố mắt thẩm mỹ và phong độ thiết kế của bản thân.

Đơn hàng mới này cũng nhờ một vị khách cũ giới thiệu cho, là của một cậu ấm cực kỳ giàu có ở thành phố kế bên. Lục Tịnh Dịch mới gặp gỡ có mấy lần đã nhận ra ông trời con này khó hầu hạ đến mức nào.

Lục Tịnh Dịch phí mất ba ngày cùng cậu ấm đi du sơn ngoạn thủy, lại còn phải cố thu thập thói quen sở thích của đối phương. Mà sở thích của cậu ta thì cực kỳ xổi, rõ ràng tuổi không lớn nhưng rất thích khoác vàng đeo bạc, thích tặng đồ ngọc đồ vàng, bản thân không có mắt thẩm mỹ nhưng rất thích lôi kéo Lục Tịnh Dịch tán gẫu về đề tài thời trang nghệ thuật các thứ.

Nhưng có đôi khi duyên kỳ ngộ lại nằm trong tay những kẻ thoạt nhìn không đàng hoàng như vậy.

Trong lúc trò chuyện, cậu ấm khá thưởng thức tài năng của Lục Tịnh Dịch nên tùy tay giới thiệu cho anh ta làm quen một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng người nước ngoài. Sau đó dựa vào tầng quan hệ này, Lục Tịnh Dịch mới đăng ký thành công một khóa học thiết kế chuyên nghiệp cực kỳ quan trọng, bắt đầu lên lớp sau bảy ngày nữa.

Thật không khéo, đúng lúc này Lu cần dùng đến một lô vải sử dụng công nghệ mới mà chỉ công xưởng ở thành phố H mới có. Lục Tịnh Dịch hẹn trước với bạn tuần sau sẽ qua tận nơi khảo sát, hiện giờ nhiệm vụ chỉ có thể giao lại cho Khương Dao.

Khương Dao đành phải dời việc thị sát nhà xưởng trong thành phố ra sau, sắp xếp Tiểu Mẫn lo việc trong cửa hiệu, còn mình thì ba chân bốn cẳng chạy đến thành phố H, trong khi Lục Tịnh Dịch kéo hành lý bay sang nước Y tham gia khóa học huấn luyện.

Mang tiếng là khảo sát, nhưng đối với Khương Dao thì yêu cầu còn cao hơn nhiều. Anh phải đích thân làm việc trong công xưởng ở thành phố H theo giờ làm của công nhân, quan sát cách vận hành máy móc, từ đó mới tổng kết, điều chỉnh để đảm bảo được hiệu quả kết hợp của mẫu thiết kế và quy trình sản xuất mới.

Kiểu làm việc này vừa tốn cả thời gian lẫn công sức, mỗi lần anh vùi mình trong xưởng đều mất cả ngày trời, toàn thân đầm đìa mồ hôi. Đôi khi vì trời nóng quá đến cơm cũng ăn không vào, qua mấy ngày đã gầy rộc hẳn đi.

Mỗi ngày Quan Lãng đều nhắn tin cho Khương Dao tán gẫu mấy việc vặt vãnh, thỉnh thoảng anh mới trả lời lại một hai câu, khi nào bận quá thì không buồn đáp nữa.

Ví dụ như hôm nay, anh bước chân ra khỏi công xưởng sau một buổi sáng bận tối mắt bèn ghé qua quầy bán quà vặt mua một chai nước lạnh, sau khi tu hết non nửa chai mới lấy di động ra xử lý tin nhắn đã chất đống.

Chuyện kỳ lạ là hôm nay Quan Lãng không gửi một tin nào.

Anh vừa áp chai nước vào mặt hạ nhiệt vừa quay vào trong xưởng, đột nhiên khựng lại ngay trước cửa. Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống gần như nướng cánh cửa sắt đến biến dạng, khiến mọi thứ trở nên không chân thật, bao gồm cả chiếc Porsche Cayenne màu đen đậu gần đó.

Một người đẩy cánh cửa xe mơ hồ kia ra, hạ đôi chân dài xuống khỏi ghế điều khiển rồi đi thẳng về phía anh.

"Khương Dao!" Hắn gọi một tiếng.

Khương Dao chớp chớp mắt, hoài nghi mình vừa gặp ảo giác: "Quan Lãng? Sao cậu lại ở đây?"

Quan Lãng mặc áo thun ngắn tay cổ tròn màu trắng, trước ngực in trái tim màu đỏ, thân dưới tròng quần short đi biển màu đen và giày thể thao trắng, mặt mày trắng trẻo giống hệt một cậu sinh viên.

Hắn nhìn Khương Dao từ đầu đến chân một lần, nhíu mày xoay người lấy từ trong cốp xe ra một chiếc khăn lông rồi chạy vài bước đến gần, muốn lau mồ hôi cho anh.

Thấy Khương Dao né tránh, Quan Lãng lại nhét khăn vào ngực đối phương: "Anh ra nhiều mồ hôi quá, lau bớt đi."

Khương Dao vẫn không tiếp, chỉ nhìn Quan Lãng chờ hắn trả lời.

Quan Lãng nghiêng đầu, mất tự nhiên nói: "Đúng lúc em có việc phải đi thành phố H công tác, nghe nói anh cũng ở đây nên tiện đường... qua thăm."

Tiện đường thật... Tiện hẳn 400km đường bê tông, thậm chí đến tài xế còn không sắp xếp, cứ thế tự lái xe đến thẳng đây luôn.

Khương Dao không vạch trần lời nói dối vụng về của hắn, chỉ cúi đầu nhìn chiếc khăn trong ngực mình.

Đây là khăn lông dự phòng Quan Lãng thường đặt trong xe mỗi khi đi tập thể hình, Khương Dao từng giặt qua mấy lần, phơi khô xong còn cẩn thận gấp gọn giúp hắn cho vào túi đựng đồ thể dục.

Chai nước trong tay ngưng tụ hơi nước tí tách, toàn bộ đều được khăn lông thấm khô.

Đột nhiên Khương Dao cảm thấy trời hôm nay cũng không nóng đến thế.

Quan Lãng biết được hành tung của Khương Dao từ chỗ Tiểu Mẫn. Thân là khách hàng VIP của Lu, lại là đối tượng kết hôn công khai của Khương Dao nên Tiểu Mẫn hoàn toàn không chút cảnh giác với hắn, ngược lại còn mang theo vài phần sùng bái, đương nhiên là khai sạch sành sanh.

Quan Lãng nói mình đi công tác cũng không hoàn toàn là nói dối, vừa nghe địa điểm xong, hắn lập tức nói với giám đốc kỹ thuật công ty rằng mình cũng muốn đi tham gia diễn đàn công nghệ ở thành phố H.

Hắn khá quen thuộc thành phố này, bởi vì hàng năm có rất nhiều diễn đàn công nghệ và điện tử quy mô lớn được tổ chức tại đây, thời đại học thì đi cùng thầy giáo và bạn học đến học hỏi, sau này cũng tự mình đi rất nhiều lần.

Vé máy bay không mua kịp, thế là hắn quyết định tự lái xe đi cho nhanh.

Vừa tới nơi hắn lập tức mở cuộc họp với team kỹ thuật, giải thích một số điểm cần lưu ý trong diễn đàn lần này rồi trở về khách sạn thay quần áo, không chờ nổi một phút mà phi ngay đến chỗ Khương Dao.

Không ngờ Khương Dao lau mồ hôi xong lại chui vào xưởng lần nữa, Quan Lãng chỉ đành theo vào cùng, chờ một chuyến hẳn ba tiếng đồng hồ.

Lúc Khương Dao kiểm tra máy móc thiết bị thì hắn ở bên cạnh đưa nước mát; Khương Dao lật xem hoa văn trên vải thì hắn cầm khăn lông lau mồ hôi trên trán; Khương Dao thảo luận với các công nhân kỹ thuật, hắn lại lẳng lặng cầm di động trốn ra một góc gọi điện.

Hắn xem như biết được ngày thường Khương Dao liều mạng làm việc đến mức nào, nếu không có hắn ở bên, chắc chắn anh sẽ làm đến quên ăn quên nghỉ. Vậy là hắn dứt khoát ra ngoài quầy bán quà vặt khuân một thùng nước đá về để tiện tùy thời phục vụ anh. Thời tiết đang nóng như vậy, cả áo ngoài lẫn áo lót màu trắng bên trong đều bị thấm ướt đẫm lộ cả mảng cơ ngực xinh đẹp, khiến Quan Lãng nhìn mà miệng lưỡi khô khốc.

Bởi vì trông mặt mũi hắn non choẹt, lại lẽo đẽo theo sau chăm sóc Khương Dao nên người trong xường đều cho rằng hắn là trợ lý của thầy Khương. Mấy cô gái làm việc trong xưởng rất nhiệt tình với Quan Lãng, lúc Khương Dao đã hết việc còn ra sức mời mọc hắn cùng đi căn tin ăn cơm chiều.

Quan Lãng cười tủm tỉm hàn huyên với mấy cô gái vài câu. Khương Dao chỉ nhìn hắn mà không nói gì, im lặng trở về văn phòng một mình.

Văn phòng của Khương Dao vốn là một phòng đựng đồ tinh tinh mà công xưởng xếp tạm cho, hiện giờ đồ đạc bị dồn hết vào một góc, nửa còn lại đặt một cái bàn làm việc, bên trên đặt laptop của Khương Dao, vậy là biến thành không gian văn phòng.

Anh vừa khởi động máy tính vừa lục tìm trong ngăn kéo cả buổi, cuối cùng chỉ tìm thấy một túi bánh mì dùng làm bữa sáng. Lúc này Khương Dao đã đói đến hoa mắt, tâm tình lại buồn bực không rõ nguyên nhân nên lười ra ngoài tìm đồ ăn, đành xé gói bánh mì nhét vào miệng.

Vừa cắn được miếng đầu tiên đã có người gõ cửa văn phòng anh, Khương Dao lúng búng đáp "Mời vào", sau đó thấy Quan Lãng xách theo túi lớn túi nhỏ đi vào trong.

Sắc mặt Quan Lãng lập tức sầm sì, hắn tiến lên mấy bước đặt đồ lên bàn, đoạn duỗi tay cướp bánh mì của anh: "Anh chỉ ăn có thế này thôi á?"

Quan Lãng bực bội ném bánh mì vào thùng rác, đoạn thò tay vào túi lấy ra mấy hộp đựng cơm lần lượt mở ra, bên trong là cơm nóng còn bốc khói và đồ ăn mới nấu thơm lừng. Có thịt kho tàu, gà cung bảo, cá xốt chua ngọt, cà tím hầm, súp lơ nướng chảo và một bát canh gà lớn.

"Em tìm được một nhà hàng địa phương nấu ăn được lắm, dặn người ta hâm nóng rồi mới giao đấy. Cả ngày nay chắc anh chưa ăn gì, mau ăn đi kẻo đói."

"Cậu vừa ra ngoài lấy cơm hộp à?" Khương Dao ngẩn người hỏi.

"Đúng vậy, em không biết lấy ở đâu nên phải tìm người chỉ dẫn."

Hóa ra vừa rồi Quan Lãng nói chuyện với mấy cô gái là vì muốn hỏi đường sao?

"Anh gầy đi nhiều quá, phải ăn mạnh vào."

Người đói bụng cả ngày trời thật sự rất khó từ chối thức ăn ngon dâng đến tận miệng, Khương Dao cũng không ra vẻ nữa, nói một tiếng cảm ơn rồi cúi đầu ăn. Thức ăn đều là món anh thích, trình độ nấu nướng xác thật không tệ nên chưa đến vài phút anh đã quét bay hết nửa phần cơm canh.

"Đúng rồi, còn cái này hay lắm." Quan Lãng ôm một trái dưa hấu tròn vo ra khỏi một cái túi khác, "Các cô ấy nói dưa hấu ở quầy trái cây đối diện rất ngon, em bèn tiện đường xách một trái về đây. Ăn cơm xong mình cùng ăn dưa nhé? Em nhớ anh cũng thích ăn."

Khương Dao nhìn trái dưa màu xanh đậm trong tay Quan Lãng cùng vẻ mặt như hiến vật quý của hắn, trong lòng như có thứ gì vừa lướt qua, nhẹ nhàng gõ vào nơi mềm mại nhất khiến nó trở nên ngứa ngáy.

Anh yên lặng ăn xong phần cơm rồi mở miệng: "Ừ, phiền cậu cắt cho tôi một miếng."

Ánh mắt Quan Lãng sáng bừng, hắn đặt dưa lên bàn, lúc này mới nhận ra vấn đề —— Phải cắt như thế nào đây?

Trong phòng không có sẵn dao, hắn cũng quên dặn chủ quán cắt giúp, bây giờ thành ra lại vỗ nhầm mông ngựa mất rồi.

Quan Lãng xấu hổ nói: "Em... Để em nhờ chủ quán..."

"Không cần." Khương Dao buông đũa, đứng dậy cho dưa hấu vào túi xách ra cửa.

Anh bước tới cửa rồi mới nhận ra Quan Lãng vẫn còn gục đầu thất vọng đứng yên tại chỗ, liền nhịn cười gõ gõ: "Đi nào, tôi dẫn cậu đi ăn dưa hấu."

Khương Dao dẫn Quan lãng xuống căn tin, thân thiết chào hỏi dì nấu ăn rồi tự nhiên ra sau bếp mượn một con dao cắt dưa hấu thành từng miếng, một nửa tặng cho các công nhân ngoài phân xưởng, nửa còn lại hai người cùng đứng bên cạnh cái thớt gỗ chia nhau giải quyết.

Tuy quang cảnh trong bếp không thể gọi là đẹp đẽ, dưới sàn nhà còn chồng chất nào dầu nào gạo nào thức ăn các loại, không khí vương đầy mùi khói bếp, vừa nóng vừa nực ——

Nhưng Quan Lãng cảm thấy đây là phần dưa hấu ngon nhất mà hắn được ăn từ trước đến nay.

————————————

Lời tác giả:

Sếp Quan nhà chúng ta đang từ từ trưởng thành, Tiểu Khương cũng biết nghịch ngợm bông đùa rồi.

Còn mấy vạn chữ nữa là xong chính văn, tôi sẽ cố viết thật chắc từng bước truy thê đến cuối ~ Đương nhiên có cả cơm ngon sau ngày tái hợp nữa!