Dung Họa Khắc Bóng Tâm

Chương 11: Bóng Đen




Sau khi Vạn Nguyệt Tâm nói lại mọi chuyện cho Trác Từ Liêm, hắn ngồi im lặng trên giường. Chỉ thấy hắn như đang nghĩ ngợi điều gì, liền hướng tới nàng: "Vết thương của ngươi sao rồi?" Đương nhiên là nàng không hề nói cho hắn biết về lọ linh dược thần kì kia. Vạn Nguyệt Tâm đứng dậy, khục khục vài tiếng, rồi quay lại: "Chỉ là nội thương nhẹ, không có gì to tát." Nói xong nàng nhanh chóng bỏ cái khăn đang thấm ở eo của hắn, sau đó nhúng vào chậu gỗ chứa nước. Vò vò vài cái. Ở thời điểm bị ném vào bên trong đây, nàng đã may mắn xin được một nữ hầu tốt bụng ít nước sạch và khăn khô, nên mới có thể thuận lợi xử lí vết thương cho hắn.

Nàng vừa vò khăn vừa nghĩ, ván cược của nàng cũng coi như mệnh lớn mới được như vậy. Nếu không xem chừng bây giờ nàng cùng Trác Từ Liêm đã trở thành cái xác khô bị vứt bỏ ở đâu đó bên ngoài. Tiếp theo bây giờ, nàng phải nhanh chóng tìm ra tung tích của đám người đầu trâu mặt ngựa, thân mình đen xì từ chỗ Tạ Thành Gia. Lúc đó mới có thể có chút hi vọng đối với Sở nhà nàng. Nàng trong lòng lại một trận mất bình tĩnh trào dâng, hiện giờ không biết đứa trẻ ấy đang ở đâu, sống chết còn chưa định rõ. Mà nàng lại ở đây vướng mắc vào tên nghiệp chướng kia, không được, trong hôm nay nhất định nàng phải ra khỏi đây. Bằng không lòng nàng không thể yên được. Nàng nắm chặt chiếc khăn cũ ướt át trong tay nghĩ.

Trong hang động tối tăm rộng lớn dưới lòng đất, ở giữa có một cái hồ nước sâu thăm thẳm hàng ngàn vạn trượng kì lạ. Một bóng dáng thiếu niên anh tuấn mang trên mình y phục màu xanh lam vướng bận vết máu đang cật lực ôm bên bả vai bị thương chạy. Huân Lăng Sở không biết đã chạy bao lâu, chạy về hướng nào, y chỉ biết rằng thứ kia vẫn đang tồn tại hảo đuổi theo hắn. Bỗng nhiên tốc độ của y chậm lại, là do hắn mất máu trong thời gian dài, hơn nữa vết thương còn chưa có băng bó chữa trị, cơn đau không hề thuyên giảm, ngược lại xâm nhập mạnh mẽ vào tâm trí hắn, hô hấp y dần trở nên khó khăn. Tình huống này chẳng lẽ y phải chịu khuất phục như vậy? Nhưng khẳng định bóng đen kia không hề có ý muốn tha cho hắn. Lăng Sở choáng váng mơ hồ ngồi bệt xuống một chỗ trong góc hang. Nhanh chóng xé vạt y phục trước hết cầm máu.

Nói đoạn, bóng ma kia đuổi tới nơi, trong nháy mắt nhìn thấy bộ dáng của tên con người đang trong trạng thái nửa tỉnh táo nửa hôn mê, nó tiến lại gần y, mà dường như Lăng Sở đang yếu dần, nên hắn không thể cảm nhận được sự hiện diện của nó. Chỉ thấy hắn mơ hồ gục xuống, vạt vải màu trắng ở trên mắt y đã thấm đẫm mồ hôi. Bóng đen kia nhếch mép cười một cái, nó tiến lại gần, dùng khí tức đem thân thể của hắn bay lên không trung, hướng về phía hồ nước kì lạ kia. Mà Huân Lăng Sở chợt động đậy, cảm giác thân thể không theo ý muốn của mình, hắn thở dốc bất động. Đây là nó đang muốn đưa hắn đi đâu? Tai của y cố gắng lắng nghe chuyển động trong không khí, nhưng dù có như thế nào, đều không thể. Bởi vì thứ tồn tại không phải người kia di chuyển không có chút động tĩnh, hắn căn bản không cảm nhận được gì.

Một khắc sau, bỗng nhiên hắn nghe thấy tiếng động đậy của mặt nước. Y trong lòng suy đoán, là hồ nước? Vì sao thứ này muốn đem hắn tới gần hồ nước? Y động mình, khí tức của bóng ma liền cảm nhận được. Nó quay lại cười quỷ dị nhìn hắn, nhưng chưa kịp có hành động ném Lăng Sở xuống dưới hồ. Thì nó khựng lại, chủ nhân của nó muốn triệu hồi. Vì vậy nó không vui liếc ánh mắt sắc bén về phía hắn, liền ném hắn xuống đất. Một nhát đánh vào gáy cho y bất tỉnh, sau đó biến mất.

Bên này Tạ Thành Gia nhàm chán nâng chén rượu màu đỏ tươi lên miệng, ánh mắt hắn suy tư nhìn vào khoảng không vô định. Chợt phía bóng tối xuất hiện một bóng đen không định dạng, hắn mạnh tay ném chén rượu về phía bóng đen đó, chén rượu vỡ tan thành từng mảnh, mùi rượu nồng nặc bám lấy nó, chỉ thấy hắn cười lớn, ánh mắt hắn hằn lên tia máu giống như con quỷ điên cuồng sát. Mà bóng đen đó im lặng chờ đợi mệnh lệnh từ hắn, nó không động đậy, cũng không phản kháng gì.

"Thật vô vị.. Này, Ma, ngươi nói xem, vì sao xuất hiện lâu như vậy?" Hắn trong tay lại lấy thêm một chén rượu khác, hướng về phía bóng đen kia nói, giọng nói mang theo vô vàn sát khí khiến người ta ghê rợn sợ hãi, giống như tên quỷ máu lạnh biến thái không tính người.

Bóng đen kia im lặng không nói nửa lời, chỉ thấy Tạ Thành Gia ném tiếp chén rượu trên tay về phía nó, chén rượu thẳng tới đầu của nó vỡ toang, mùi rượu lại nồng nặc bám dính lấy bóng đen kia. Nó biết, chủ nhân nó trước giờ không thích tư vị phải chờ đợi kẻ khác, nhưng tính khí hắn tàn bạo, lúc nào triệu hồi nó cũng chỉ là muốn kiểm soát nó trong lòng bàn tay. Vậy nên cho dù nó có muốn không nghe đều không được, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo kẻ này.

Đột nhiên ở cổ bóng đen kia xuất hiện một dây xích, nối liền từ phía cổ của nó tới tay của Tạ Thành Gia, hắn dùng lực giật mạnh. Khiến cho bóng đen đó ngã sập xuống đất: "Thì ra ở chỗ kia đang có một con chuột." Bóng đen đó khựng lại, nó quên mất rằng kẻ này đã kí ước với nó, nên chuyện gì cũng có thể thông qua nó biết tất cả. Nó im lặng, không nói không di chuyển, không cử động, chỉ biết nằm đó bất lực. Bên này Tạ Thành Gia nhếch mép, một tay đặt lên cằm: "Bao lâu rồi ta chưa có đệ tử nhỉ? Trông bộ dạng mù lòa nhưng thân thể nhanh nhẹn của hắn cũng không đến nỗi nào. Ngươi nói xem, Ma?" Hắn cười lớn hơn, trong đầu nảy sinh ra ý niệm mà hắn coi là tuyệt hảo, liền đứng dậy, kéo theo bóng đen kia hướng tới mật thất trong thư phòng đi xuống. Chỉ thấy bóng đen kia bất lực bị hắn kéo lê lết đến tàn nhẫn, nó chỉ im lặng, không nói gì.