Đừng Bảo Ta Dễ Thương Nữa

Chương 10




18.

Bùi Tranh bắt đầu hạ phó bản, tôi háo hức bay vòng quanh anh ta.

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn phó bản từ góc độ người chơi đó.

Bùi Tranh tuy rằng đã có chút danh tiếng, nhưng thực tế người đã gặp qua anh ta cũng không nhiều lắm. Không ai có thể tưởng tượng rằng một người mạnh mẽ như vậy lại mang trên mình một cơ thể yếu ớt như này.

Vì thế sau khi tiến vào phó bản, vài người chơi đã trao đổi với nhau và nghĩ là tên ma bệ.n.h này có thể đến phó bản trung cấp là do may mắn mà thôi, lúc lập tổ đội cũng không ai thèm chọn anh ta.

Một người còn lại là một người đàn ông trung niên gầy gò, không thể không tham gia cùng Bùi Tranh.

Hắn ta nhăn mặt than phiền, lúc trước hắn đều may mắn dựa hơi người khác mới đến được phó bản này, giờ thì xong đời rồi.

Bùi Tranh không để ý đến hắn, xoay người đi tìm manh mối.

Tôi ngoan ngoãn đợi trong thẻ bài, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay của Bùi Tranh, quan sát thế giới phó bản bên ngoài.

Cấp phó bản càng cao, NPC càng dè dặt.

Lâu như vậy rồi vẫn chưa gặp đồng nghiệp cũ nào ra ngoài tản bộ nhỉ.



Bùi Tranh giải câu đố một cách rất trật tự, vẻ mặt ông chú bên cạnh chuyển từ mặt ủ mày chau đến kinh ngạc nhẹ, cho đến cực kỳ nể phục, cuối cùng hắn ta mỉm cười như kẻ may mắn và trở thành tay sai của Bùi Tranh.

Hai đội khác cũng rất ngạc nhiên vì tiến độ của Bùi Tranh còn nhanh hơn bọn họ.

Cuối cùng cốt truyện đã kết thúc, trùm cuối của phó bản cũng xuất hiện, sau một trận hỗn chiến thì boss cũng bị tiêu diệt.

Khi phân chia thành quả, một đội đột nhiên làm khó dễ, vung ra một thẻ bài - “Ngạnh Quỷ”.

Vẽ đường cho hươu chạy (*), gọi là “Ngạnh Quỷ”.

(*) 为虎作伥: Vị hổ tác trành ( Làm ma trành cho hổ), vẽ đường cho hươu chạy; tiếp tay cho giặc; làm ma giúp cho hổ; giúp Trụ làm ác (ví với kẻ đồng loã làm việc xấu)。

Nhìn vào ánh mắt kinh ngạc hoài nghi của mọi người, tên kia rất đắc ý nói là hắn đã rất nhiều lần sử dụng mánh khoé này để tiêu diệt hết những người chơi khác vào phút cuối, hắn đã rất quen sử dụng điêu luyện Ngạnh Quỷ và sẽ cho họ một cái chết không đau đớn chút nào.

Ngạnh Quỷ này là sản phẩm của phó bản cao cấp, hẳn là do tên kia trả giá cao để mua được.

Mấy người còn chưa qua ải phó bản trung cấp, đương nhiên sẽ không có đạo cụ để chống lại Ngạnh Quỷ.

Tôi hào hứng bám vào bên cạnh thẻ bài.

Đây là tới giao đồ ăn cho tôi đúng không?

19.

Tôi không kìm được liên tục chọc chọc vào lòng bàn tay của Bùi Tranh, cuối cùng anh ta cũng để tôi ra ngoài.

Tôi vừa ra sân, trong nháy mắt đã thu hút ánh mắt mọi người.

Tôi hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang bay về phía tên chơi xấu kia.

Tên kia tuy ngạc nhiên nhưng không nghĩ là tôi có thể đánh bại được Ngạnh Quỷ, vẫn cho rằng thằng cha kia trâu bò hơn nhiều.



Người chơi kia giục Ngạnh Quỷ ra dọn sạch sàn đấu.

Tôi không dám đánh quỷ đâu.

Tôi vừa quấn tóc vừa vặn người liếc về phía Ngạnh Quỷ: “Con quỷ ch.ế.t kia, ngươi thử động vào ta xem, ta vặn đầu ngươi bây giờ.”

Người chơi:???

Người chơi: "Chỉ có vậy thôi hả, ha ha ha, ta còn tưởng rằng nó mạnh lắm cơ..."

Ngạnh Quỷ nhìn tôi rồi cẩn thận lùi một bước, lúc nhận ra tôi không để ý liền chui tụt lại trong thẻ bài, mặc cho tên người chơi kia gọi thế nào cũng không chịu ra.

Người chơi ngây ngốc ngạc nhiên nhìn cảnh tượng này rồi sợ hãi nhìn tôi, trong mắt lộ ra sự tham lam và trông mong.

Bùi Tranh kéo tôi ra sau lưng rồi lạnh nhạt nói: "Hắn hết chiêu trò rồi.”

Một câu nói đã đánh thức những người khác.

Tất cả người chơi chơi phẫn nộ vây đá.n.h tên đó.

Ra khỏi phó bản, lại vào phó bản.

Hầu như không ngừng nghỉ.

Bùi Tranh đi đâu cũng mang theo ta, chưa từng bỏ ta vào trong kho chứa vật phẩm, nhưng cũng không thường xuyên cho tôi ra sân.

Tôi đành phải ngồi xổm trong thẻ xem kịch ăn dưa.

Thẻ bài: Đừng vứt hạt dưa trong thẻ bài.

Tôi: Ném ra ngoài không phải là vứt rác bừa bãi hả?

Thẻ bài không nói nên lời, chuyển chủ đề, cô nói xem anh ta liều mạng như vậy làm gì nhỉ?

Tôi cũng rất tò mò.

Bùi Tranh gần như dùng cả cuộc đời để vượt phó bản, cứ mãi như vậy sớm muộn gì cũng c.h.ế.t vì lao lực thôi.

Chưa từng có người chơi nào giống như hắn, không thèm quan tâm đến bất cứ thứ gì xung quanh, như thể có gì đó đang đuổi theo bắt anh ta liên tục tiến về phía trước vậy. Nhưng anh ta lại là một ma b.ệ.n.h, cứ bào sức như vậy, thân thể thì ngày càng sa sút, mặt mày cũng ngày càng tái nhợt.

Tôi hỏi anh ta: "Có phải ở thế giới thực ngươi có người nào đó hoặc việc gì đó đặc biệt quan trọng nên mới phải vội quay lại không?”

Bùi Tranh không hiểu tại sao tôi lại hỏi cái này, "Không.”

“Vậy sao ngươi lại chạy phó bản như đuổi theo lợn rừng vậy?”

Bùi Tranh ho khan, sắc mặt tái nhợt càng ho càng ửng hồng, anh ta vuốt tóc tôi, "Muốn xem thử phó bản cuối cùng.”

Đều là phó bản thôi mà, có gì thú vị chứ?

Tôi không có hứng thú với câu trả lời này, tiếp tục cãi nhau với thẻ bài.