Chương 92: Sát cục kinh người
Hai nữ nhân phong hoa tuyệt đại khoác tay sải bước trên đại lộ, đi giữa đổ nát, xuyên qua bình minh, bình thản tiến vào thế giới lương bạc tràn ngập u ám này, có lẽ là một trong những khung cảnh xinh đẹp nhất từng hiện hữu.
Như Tử Quỳnh bung nở, tựa Diệu Nhật Thiên Khung, phần nào đẩy lùi hắc ám, đốt một tia sinh động, nhiều thêm một vòng thần thái, khiến cho thế gian thoạt nhìn cũng không đến mức điêu linh như thế.
Có người chằm chằm, mục quang lộ ra ý xấu, nhưng thời khắc cảm nhận được tu vi chấn động phát ra từ cơ thể hai nữ, ngay lập tức thu hồi tà tâm.
"Đông Gia..Trần Thi Mạn!" Tuyết Sinh thì thào rất khẽ, trong mắt hắn có sát khí uẩn tụ, dần dần hoá thành một cỗ lăng lệ bén nhọn.
Dao găm dưới ống tay áo đột nhiên bộc phát hàn mang, bản thân nó linh tính hơn thường ngày, dường như cắn nuốt quá nhiều máu tươi, ăn đủ huyết tinh, vậy nên từ một kiện phàm khí mở mắt trở thành Pháp Binh thông linh.
Nó khoá định mục tiêu, phát ra thanh âm gào thét khát máu, mà hai tấm Chân Lý Phần cũng vậy, giống như cảm nhận được tồn tại đối địch, ngay lập tức chấn động theo bản năng, muốn rời khỏi không gian giới chỉ tái hiện nhân gian trấn áp Tử Chủng, diệt trừ ngoại đạo bất thiện.
Chân Lý Liên Đăng phóng xuất ánh sáng thanh tịnh, Tuyết Sinh mơ hồ nghe được một đoạn kinh văn cổ ngữ vang lên bên tai.
"Chân Lý chiếu soi, diệt phần Chủng Đạo, thế gian vô ám, Quang Minh tại tâm".
Hết thảy khiến cho Tuyết Sinh càng thêm nắm chắc, kẻ gieo trồng Chủng Tử Đạo lên cơ thể hắn là vị Đông Gia ngày trước từng gặp một lần trong hội đấu giá Tinh Thị Mạo Nhi Thành.
Mấu chốt nằm ở viên Hoàng Kỳ Đan kia.
Khi đó Trần Thi Mạn tuyên bố Hoàng Kỳ Đan cùng với Thanh Trần Đan là một trong hai loại đan dược trấn phái của La Sát Môn, mà theo như hiểu biết sau này của Tuyết Sinh, La Sát Môn không có Hoàng Kỳ Đan.
Hoàng Kỳ Đan lai lịch thâm hậu, xuất xứ Quỷ U Tông.
Tông môn chủ tu Thi Âm Đạo, chuyên luyện chế tử thi làm khôi lỗi, xem đó thành công cụ tu hành cũng như v·ũ k·hí g·iết người.
Ở Vũ Quốc, thời điểm g·iết c·hết phân thân Mẫu Chủng trở về, nghe Trần Thanh úp mở vấn đề Chủng Tử Đạo, Tuyết Sinh đã có hồ nghi, sau khi loại trừ hết thảy những mối quan hệ, sàng lọc địch nhân, thậm chí những kẻ từng c·hết dưới dao của hắn, Tuyết Sinh cũng không bỏ qua, cuối cùng thủ phạm chỉ gói gọn một vài người, trong đó vị Đông Gia bí ẩn kia vẫn đáng nghi ngờ nhất.
Việc nàng chủ động lộ ra Hoàng Kỳ Đan trở thành khúc mắc đầu tiên, Tuyết Sinh cho rằng không có lý do phải làm như vậy.
Mà trọng tâm chính là, xưa nay đan dược Tinh Thần bị nhìn thành vật dẫn cần thiết gieo trồng Chủng Tử Đạo.
Hoàng Kỳ Đan là đan dược Tinh Thần, điều này Tuyết Sinh có thể khẳng định.
Tuyết Sinh đã dò xét kỹ càng, thời gian qua nhìn như bình thản nhưng với tính cách của hắn, cảnh giác cùng thận trọng đã ăn sâu vào máu, đối diện nguy cơ sinh tử như vậy, Tuyết Sinh làm sao dám ngồi yên chờ đợi mà không có lấy bất kỳ một chuẩn bị nào!.
Hết thảy, hết thảy giống như mũi dùi chĩa thẳng về một phía, hôm nay h·ung t·hủ lộ diện cũng hoàn toàn nằm trong tính toán.
Chưa hết, ngay vị trí hai nữ dừng lại chính là tử địa.
Tuyết Sinh ẩn tàng rất sâu, khoá chặt toàn bộ khí tức cơ thể, bởi theo hiểu biết của hắn thì Mẫu Chủng có thể cảm nhận được sự hiện diện của Tử Chủng.
"Trúc Cơ hậu kỳ!" Tuyết Sinh liếc mắt liền nhìn ra tu vi của nữ tử Đông Gia.
"Ta cùng rất nhiều Tử Chủng khác là đan dược đại bổ để đối phương đột phá Kết Đan, tính toán thì thời gian cũng rất phù hợp, đáng lý khó tìm thấy cơ hội này, bởi cách biệt tu vi là quá lớn, nhưng may mắn, trên người ta lại mang theo tất cả những thứ mà một đệ tử Chân Lý Môn cần sở hữu để trấn áp Chủng Tử!"
"Chân Lý Môn cùng Chủng Tử Đạo là thiên địch, ở trên vị cách tồn tại không khác gì Thiên Đạo cùng kẻ tu hành, cơ bản là nghiền ép!".
"Chân Lý Liên Đăng, Chân Lý Phần..Còn có Võng Lượng Hoa!".
Tuyết Sinh cảnh giác quan sát, cho đến khi bước chân của hai nữ rơi vào mặt đất phía trước lều vải của Nhàn Vân Tử.
Lúc này vẻ mặt Tuyết Sinh xiết chặt, lăng lệ cùng sát khí đồng thời bộc phát mà Nhàn Vân Tử cũng vậy, nhãn mục đột nhiên sáng lên.
"Hai vị Tiên Tử! Chậm một chút!" Nhàn Vân Tử bật dậy, thong dong rời khỏi chỗ ngồi mang theo vẻ mặt cao thâm mạt trắc, tiếp cận hai nữ, đưa tay cản đường đi của đối phương.
Trần Thi Mạn lập tức ngừng bước, dò xét nhìn lão đạo xa lạ trước mặt, trường kiếm bên hông loé lên thiết quang, thanh âm mỏng nhẹ từ miệng đi ra, vô cùng tùy ý nhưng cũng cực kỳ băng hàn.
"Lùi về, bằng không đừng trách ta độc ác".
Nữ tử Đông Gia cảnh giác quan sát, sau khi nhận thấy tu vi đối phương thấp hơn bản thân quá nhiều, hoàn toàn không có sức uy h·iếp, dường như yên tâm, thu hồi ánh mắt im lặng không nói.
"Lão phu không có ý q·uấy n·hiễu, chỉ là nhìn thấy trên ấn đường vị Tiên Tử kia một mảng tử khí rất đậm, ta nhiều năm đọc sách của tiền nhân cũng hiểu chút thuật xem tướng, muốn nói vài lời, nếu như đúng, xin một ít hương nến, coi như trả công lão phu ngồi ở đây dầm nắng chịu sương".
Nhàn Vân Tử cười khẽ, hai mắt nhíu chặt, lòng bàn tay vô thanh vô thức xuất hiện bảy viên Linh Thạch thượng phẩm, tuy đối phương tu vi thâm hậu nhưng hắn không e sợ chút nào, trái lại trong lòng xuất hiện lửa nóng, việc bày binh bố trận đánh úp kẻ địch xưa nay hắn thực hiện quá nhiều lần, Nhàn Vân Tử cho rằng sẽ không xảy ra biến số.
Hơn nữa, hắn nhìn thấy nữ tử Đông Gia vận khí đã kiệt, mà địch nhân của nàng còn là kẻ được Kỳ Thư viết thành nhân vật chính xuyên suốt thời đại này.
Khí vận của Tuyết Sinh quá mức chói lọi, đủ sức lấn áp hết thảy những tồn tại ngăn cản chu kỳ sinh mệnh của hắn, ngay như Đế Hoàng Thương Quốc có Đế Vận gia thân cũng khó lòng chống lại.
Trên thế gian này khí vận là thứ hết sức thần kỳ, như lời hắn nói hôm trước: Không thể lung lay.
Giết kẻ có khí vận thâm hậu là chuyện gần như không thể, trừ khi bản thân sở hữu vị cách cao thượng hay có thủ đoạn thông thiên đủ sức che mắt Thiên Đạo.
Bằng vào thần thông Thiên Sinh, Trần Thi Mạn từng nhìn ra thân thế của Tuyết Sinh là vô cùng không tầm thường cho nên quyết định tôn trọng, bởi nàng biết một khi đánh chủ ý xấu lên người kẻ có khí vận to lớn sẽ không mang lại tác dụng gì, ngược lại còn bị nhân quả cắn trả, hoặc là c·hết bất đắc kỳ tử, hoặc ảnh hưởng đến hậu vận về sau.
Lúc này trường kiếm trên tay Trần Thi Mạn đã rời vỏ nhưng bị nữ tử Đông Gia ngăn cản.
Nhìn thấy biến hoá, ý cười trên mặt Nhàn Vân Tử càng đậm, càng phát ra thong dong.
"Tiên Tử kia hẳn là có quan hệ với Chu Tử Nam tiền bối?" Nhàn Vân Tử cười nhạt, lên tiếng hỏi.
Câu nói vừa rồi cũng không có gì bất thường, Trần Thi Mạn xem nhẹ, hừ lạnh một tiếng.
"Ngươi dựng trại ở đây là để theo dõi chúng ta? Người trong Hùng Thành đều biết Tinh Thị là sản nghiệp Chu gia rãi khắp thiên hạ Thương Quốc..Không cần phải đoán già đoán non, Đông Gia của ta xác thực người nhà họ Chu!".
Nhàn Vân Tử mỉm cười, không coi lời kia ra gì, một lúc sau cúi đầu đảo mắt, giọng nói cực kỳ thâm trầm.
"Chu Tử Nam tiền bối là thượng nhân trong La Sát Môn, vậy mà có kẻ cả gan trêu chọc hai vị Tiên Tử đây! Theo như ta đoán, thân phận đối phương cực kỳ tôn cao...Ngay cả Chu thị cũng không dám ra mặt giải quyết!"
Hắn nhìn thấy dưới chân nữ tử Đông Gia có một cái bóng dị loại chồng lên, khác với bóng người bình thường, ở đó là một mảnh tối tăm quỷ quái, hình dáng không thống nhất, còn thấy một cặp nhãn đồng màu đen trừng lớn, giống như ai đó ký gửi, đang quan sát hết thảy động tĩnh chỗ này, theo kinh nghiệm của Nhàn Vân Tử, đây là thần thông Truy Tung Âm Ảnh.
"Không ai nhìn ra, có điều trong phạm vi trận pháp làm sao qua mắt lão tử!" Nhàn Vân Tử đắc ý hô khẽ, nghĩ vậy nhưng hắn không dám náo loạn, người có thể thi pháp Truy Tung Âm Ảnh nhất định là cường giả tu vi siêu việt Trúc Cơ kỳ, cho nên đợi ánh mắt bí ẩn dưới mặt đất triệt để khép lại hắn cũng thu hồi mục quang.
Câu nói trước đó khiến cho Trần Thi Mạn biến sắc, mà vẻ mặt nữ tử Đông Gia sau tấm vải che mặt rõ ràng xuất hiện chấn động.
Tuyết Sinh dễ dàng xem thấu, không khỏi kinh sợ, dựa theo biến hoá của đối phương thì những lời Nhàn Vân Tử nói có lẽ chính xác.
"Tên này thâm bất khả trắc, nếu không triệt để thu phục, tốt nhất nên g·iết c·hết..Càng lúc hắn càng khiến cho ta bất an!" Tuyết Sinh thì thào, tiếp tục quan sát.
Lúc này khí tức trên người nữ tử Đông Gia bỗng nhiên trở nên táo bạo, không ai nhìn thấy b·iểu t·ình cụ thể sau lớp vải che mặt, có điều thanh âm từ miệng nàng đột ngột vang lên mang theo một cỗ sát ý đáng sợ.
"Ngươi cùng tên Trần Thanh kia là một bọn, bằng không..Đạo sĩ nhân gian nhỏ nhoi, làm sao nhìn ra!!".
Người ngoài cuộc không thể nào thấy rõ nội tình, một câu nói ra chân tướng lại càng không thể.
"Tu luyện Chủng Tử Đạo, đáng lý toàn thiên hạ này tru sát ngươi mới phải!" Thần sắc Nhàn Vân Tử đại động, hét lớn một tiếng, cảm thấy thời gian đã đủ cũng không dài dòng thêm, hai tay đột ngột nâng lên, bảy viên Linh Thạch thượng phẩm rơi xuống mặt đất.
Chớp mắt, một tấm lưới ánh sáng cực lớn xé mở đại địa, bao trùm không gian.
Trận pháp hoàn thành nhanh chóng, gần như chỉ trong khoảnh khắc, nữ tử Đông Gia bị kéo vào bên trong, riêng Trần Thị Mạn thối lui mấy bước.
"Chủ tử! Còn đợi cái gì!" Nhàn Vân Tử liếc mắt nhìn Tuyết Sinh đang ẩn thân, gầm nhẹ.
Nữ tử Đông Gia ngay lập tức cảm nhận được nguy cơ, tu vi toàn diện bộc phát.
Một cỗ khí tức Trúc Cơ hậu kỳ chấn động không gian, oanh minh bát phương.
"Rơi vào trận pháp của lão tử..Trừ phi Kết Đan kỳ, bằng không...C·hết!" Nhàn Vân Tử hét lớn, hai tay liên tục ấn niệm pháp quyết, miệng cười nham nhở, vẻ mặt cực kỳ hung ác.
Tấm lưới ánh sáng hoá thành lồng chụp, mà không gian bên trong đột nhiên vặn vẹo, một mảnh hoả vực lộ ra, nhìn thấy vô cùng vô tận hoả vũ thi nhau trút xuống.
"Phong Linh Trận!!" Nữ tử Đông Gia thất kinh hét thảm, tu vi Trúc Cơ hậu kỳ trực tiếp bị ép rớt, ngay cả Mệnh Hoả chưa kịp đốt lên cũng bị dập tắt.
"Linh Hải, Mệnh Môn đều bị phong ấn, xem ngươi chạy thế nào!" Nhàn Vân Tử cười lạnh, bắt đầu xuất thủ.
Tuyết Sinh bỗng nhiên xông lên, đạp vào trận pháp, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, hai mắt mang theo sát ý kinh người.
"Võng Lượng..Hiện!".