Chương 30: Đông Gia phiền não
Chúng nhân dồn dập đem ánh mắt dán chặt trên người Tuyết Sinh, muốn quan sát, phân tích thật kỹ thiếu niên, bởi bọn họ hiểu Long Xà Kiếm ngay thời khắc kia đã thuộc về đối phương rồi.
Tám trăm.
Hai chữ vô cùng lạnh nhạt, đại biểu cho tư cách của hắn, nhìn thành ngông cuồng cũng được nhưng tuyệt đối không phải thiếu niên tầm thường.
Bởi thiếu niên kia dám đi tranh đoạt, dám mạnh mẽ phản kháng, dám làm những việc mà người khác không dám.
"Đại Gia..Đại Gia..Đại Gia!" Thanh niên trước đó buông lời mỉa mai lúc này lắp bắp hô to gọi nhỏ.
"Ba tiếng Đại Gia ta hô rồi, Trần Thanh cả đời trọng tín, hôm nay kính ngươi..Thiếu niên bản lĩnh!" Trần Thanh cười khổ, bất đắc dĩ than thầm trong lòng.
"Chúc mừng tiểu huynh đệ! Long Xà Kiếm sẽ tạm thời cất vào bảo khố đợi ngươi đến lấy" Trần Thi Mạn cười tươi, có chút ôm quyền, thanh âm rất nhẹ phảng phất gió thu qua cửa, lời của nàng đại biểu một câu khẳng định.
Long Xà Kiếm chính thức thuộc về Tuyết Sinh.
"Lai lịch không tầm thường, cho nên tác phong cũng sẽ không tầm thường!" Trần Thi Mạn thì thào trong lòng, rất nhanh đem tâm tình thu hồi, chuyển giao hộp kiếm cho phụ tá.
Thanh niên lam bào lặng lẽ rời khỏi Tinh Thị, bởi chính miệng hắn nói: Bảy trăm năm mươi Linh Thạch là cái giá cuối cùng, hắn không thể nuốt lời, hơn nữa con số kia đã là cực hạn.
Ngoài mặt hết sức bình tĩnh nhưng không ai nhìn ra nội tâm hắn giờ phút này nổi lên thao thiên cự lãng, tính cách của hắn không cho phép bản thân chịu nhục mà cỗ sát cơ chôn ở đáy lòng cũng đang gào thét, nếu còn ở lại thêm một khắc, chỉ sợ không thể áp chế, ngay lập tức bộc phát, trực tiếp chém g·iết đối phương.
"Đa tạ!" Tuyết Sinh ôm quyền, mặc dù nhìn ra trong mắt Trần Thi Mạn có một sợi ý vị khác lạ, nhưng ánh mắt kia hết sức tinh thuần, hoàn toàn không mang theo ác ý.
Bởi đối phương thật tâm chúc mừng cho nên Tuyết Sinh không keo kiệt, lấy lễ trả cho người.
Long Xà Kiếm cũng là vật phẩm cuối cùng.
Khách nhân lần lượt rời đi, nhiều người trong số bọn họ không đủ tài lực tranh đoạt, chỉ đến mua vui mở mang tầm mắt, hôm nay vật phẩm tuy ít nhưng diễn biến đặc sắc cũng xem như vừa lòng thoả ý.
Tuyết Sinh cảm nhận được rất nhiều ánh mắt mang theo tâm tình khác biệt lướt qua người, có nhàn nhạt kính ý, có nghiền ngẫm dò xét, có oán độc, cũng không thiếu những đạo nhãn mục tham lam rơi trên túi chứa đồ treo bên hông.
Lão giả đội nón rộng vành nhận da Ngạc Ngư xong liền lập tức rời đi, từ cửa sau biến mất, trung niên thu được Tuyết Liên trăm năm cũng vậy, trà trộn vào đám người yên lặng ẩn tàng.
Tầng một Tinh Thị chỉ còn lại Tuyết Sinh, mà biểu cảm của thanh niên lam bào để cho Tuyết Sinh đề cao cảnh giác.
"Hắn có thể nhịn nhục, đem lửa giận áp chế đến mức mặt không biến hoá, chắc chắn là một tên địch nhân nguy hiểm!" Tuyết Sinh thì thào trong lòng, hắn không sợ kẻ mãng phu, nhưng e ngại hạng người tâm cơ thâm trầm.
Chấp nhận phong hiểm để tranh đoạt Long Xà Kiếm, Tuyết Sinh cũng đã lường trước chuyện này.
Tuyết Sinh chờ đợi, mà đúng lúc lầu hai có tiếng bước chân rất nhẹ, guốc mộc gõ lên cầu thang tạo thành giai điệu êm tai, đồng thời một cỗ mùi thơm nồng đậm từ phía sau ập tới.
Tuyết Sinh lập tức lùi lại, cảnh giác quay người, dao găm lấp ló bên trong tay áo.
Trước mặt Tuyết Sinh, khoảng cách rất gần như tạc vào không gian một tấm dung nhan mỹ lệ, môi đỏ mi cong, làn da trắng mịn hệt ôn ngọc.
Trần Thi Mạn đã thay đổi y phục, bỏ xuống hồng y khoác lên người một trương áo lụa tạm bợ, nàng như phong trần nhưng cũng kiêu kỳ, xa không thể chạm.
Trần Thi Mạn tinh ý nhìn thấy đao mang ẩn hiện dưới ống tay áo bồng bềnh của thiếu niên, nếu như nàng tiếp cận gần hơn một chút chỉ sợ đối phương sẽ lập tức động thủ.
"Hắn quá cảnh giác..Hoàn cảnh gì lại có thể rèn dũa ra một tên thiếu niên như vậy!" Trần Thi Mạn kinh sợ nói thầm, cảm nhận của nàng hết sức trực quan, nàng không cho rằng đó là bản năng thuộc về Minh Chí Giả, cỗ bén nhạy kia đến từ thực tại kiếp này, sinh ra trong quá trình tôi luyện.
Tuyết Sinh thủ vững tư thế, lúc này chỉ có hai người, hơn nữa nữ nhân trước mặt sâu không thể dò, mà nội tâm hắn đối với Tinh Thị đã có e ngại, cho nên không dám buông lỏng cảnh giác.
"Tiểu huynh đệ! Đông Gia nhà ta cho mời ngươi" Trần Thi Mạn cười rộ lên, thiếu niên trước mặt cảnh giác thái quá khiến cho nàng vô cùng khó hiểu.
"Tiểu huynh đệ..Người xinh đẹp như ta ngươi cũng đề phòng? Cũng xuống tay được sao?" Trần Thi Mạn nghiêng đầu, nhỏ nhẹ hỏi, hai mắt long lanh ướt át.
Nụ cười của nàng rất đẹp, giống như mùa xuân trăm hoa tại trong một thời thần bung sắc, khiến cho thế gian dập dìu ý cảnh, đem hàn khí những ngày cuối thu này, triệt để xua tan.
Tuyết Sinh thủ thế rất lâu, cuối cùng giảm bớt cảnh giác, thu lại dao găm, đưa tay ra hiệu cho Trần Thi Mạn dẫn đường.
Tuyết Sinh e ngại vị Đông Gia kia, nhưng cũng phán đoán đối phương sẽ không ngây thơ đến mức tại Tinh Thị gây khó dễ, ít nhất phải đợi đến lúc hắn rời khỏi.
Tầng hai không trống trải như tầng dưới, hai dãy phòng đối diện nhau bị ngăn cách bởi một hành lang tương đối rộng, hành lang kéo dài, phía cửa sổ có một cái ban công nhìn ra ngõ Thuận Bình.
Bàn trà kê sẵn, bên trên đặt một cái lư đồng đốt trầm, thác khói chảy ngược bị gió trời nhấc lên mang đi.
Ánh nắng rơi xuống, nhảy nhót trên tấm vai, người ngồi chỗ kia hứng chịu ánh nắng, vùi mình vào thác khói mờ ảo, Tuyết Sinh không nhìn ra được là nam hay nữ, bởi đối phương quay lưng ngược hướng, chỉ thấy áo lụa màu tím, suối tóc rất dài, lưng đeo một cái đai ngọc.
Mà Trần Thi Mạn cũng ra hiệu cho Tuyết Sinh dừng lại, gọi gia nhân khiêng tới một cái ghế gỗ.
Tuyết Sinh bình tĩnh ngồi xuống, song phương cách nhau vài bước chân, khoảng cách như vậy khiến cho hắn cảm nhận được áp lực ghê gớm.
Toàn bộ không gian như rớt xuống hầm băng, một cỗ hàn lãnh thấu xương len lỏi từng chân tơ kẻ tóc khiến cho Tuyết Sinh vài lần rùng mình.
Trực giác nói cho hắn biết tồn tại phía trước không đơn giản, bởi vậy dâng lên bản năng đề phòng.
Trần Thi Mạn cẩn thận quan sát từng cử chỉ trên người Tuyết Sinh, nàng đứng phía sau, tay nhỏ sờ mũi, tủm tỉm cười.
Rất lâu.
Tuyết Sinh gần như không chịu đựng được không khí trầm trọng có phần quỷ dị này, đúng lúc Trần Thi Mạn hướng người kia nhẹ nhàng đi tới, đứng tại bên cạnh, thanh âm hết sức êm tai.
"Đông Gia! Thiếu niên kia tới rồi!".
Ngoài phố có một cơn gió xoáy quét qua tàn cây, chút gió dư thừa đi vào tầng hai Tinh Thị, đem thác khói át đi, cũng nhấc lên mớ tóc rất dài, đen nhánh.
Kịp lúc Tuyết Sinh nhìn thấy trên cổ đối phương có một cái hình xăm mực đỏ.
"Đưa quyển trục cho hắn đi!" Đông Gia nhàn nhạt lên tiếng, thanh âm vô cùng trầm đặc, giống như cố tình bẻ cong giọng nói.
Trần Thi Mạn gật đầu, kêu gọi gia nhân, mấy chục hơi thở sau, gia nhân mang theo quyển trục đi vào.
Trần Thi Mạn cười cười, bước tới bên cạnh Tuyết Sinh.
"Ngươi nhận biết Phượng Hoàng Thiêu Thiên, cho nên cuốn trục này, Đông Gia tặng nó cho ngươi!".
Tuyết Sinh liếc mắt nhìn Trần Thi Mạn, trong lòng một lần nữa phát ra cảnh giác, lời của đối phương khiến cho hắn phải dụng tâm suy xét.
Trước đó quả thực nàng từng nói: Sẽ đem quyển trục nhượng lại cho người đọc được bốn chữ mặt ngoài, mà vị Đông Gia kia gọi hắn vào, tất nhiên có ý định thăm dò.
"Nếu như ta vui vẻ cầm lấy sẽ bị đối phương nhìn ra khuất tất, bởi quyển trục này đọc không được, chính là thứ vứt đi, ta có lý do gì để nhận?" Tuyết Sinh thì thào trong lòng, trạng thái hiện tại nhìn như êm đẹp, kỳ thực chứa đựng sát cục, chỉ cần bất cẩn liền sa chân.
"Thứ này đối với ta vô dụng, các ngươi giữ lại..Ta chỉ muốn Long Xà Kiếm!" Tuyết Sinh lạnh nhạt đáp.
"Nhưng mà Đông Gia đã hứa tặng, không thể nuốt lời!" Trần Thi Mạn là người thông minh, lúc này liền hiểu ý định của Đông Gia cho nên thuận miệng hỏi một câu.
Tuyết Sinh lắc đầu, thì thào.
"Thay vì tặng ta một tấm da cũ nát, các ngươi có thể đổi lại bằng một vật khác..Giống như Long Xà Kiếm chẳng hạn!".
Đông Gia ngồi chỗ kia, mi mắt bỗng nhiên nhảy lên một cái, mà Trần Thi Mạn nghe Tuyết Sinh nói, liền che miệng cười khúc khích.
"Long Xà Kiếm là vật ngươi đấu giá mua được, còn quyển trục này do Đông Gia hứa tặng, làm sao có thể lẫn lộn?".
"Đều là ngoại vật.. Đông Gia nhà ngươi vì nó hao tâm tổn trí nhiều năm, chẳng lẽ bỏ ra chừng ấy vẫn không bằng một thanh Long Xà Kiếm?" Tuyết Sinh cười nhạt, đáp trả.
Trần Thi Mạn nhíu chặt mày liễu, nàng không chắc Đông Gia đang thăm dò đối phương, hay đối phương muốn lừa gạt Long Xà Kiếm.
Nếu như Đông Gia từ chối thì tâm sức nhiều năm chẳng phải không đáng giá nổi tám trăm Linh Thạch hạ phẩm?
Như vậy khác gì vứt bỏ thể diện, thừa nhận thất bại?
"Nhiều lời làm cái gì? Đem Long Xà Kiếm cho hắn!" Đông Gia khàn khàn nói, không ai biết cảm xúc của hắn lúc này, nhưng mà mi mắt rũ xuống, hơi thở có chút bất thường.
Trần Thi Mạn nhìn Tuyết Sinh thêm một lần, rốt cuộc cười tươi, đem hộp kiếm đưa cho Tuyết Sinh.
Tuyết Sinh nhận kiếm, cúi người ôm quyền, bình tĩnh rời đi.
Cho đến khi bóng lưng Tuyết Sinh mất hút phía dưới cầu thang, Trần Thi Mạn mới đi tới bàn trà, lặng lẽ ngồi xuống, tay nhỏ chống cằm nheo mắt nhìn Đông Gia.
"Muốn hỏi ta có tiếc hay không đúng không?" Đông Gia hừ lạnh một tiếng.
"Thiếu niên này không tầm thường, vậy mà gạt mất của ta tám trăm Linh Thạch!".
"Minh Chí Giả" Trần Thi Mạn muốn nói lại thôi.
"Dù gì hắn cũng là khách nhân Tinh Thị chúng ta, có nên cho người bảo vệ hắn rời khỏi ngõ Thuận Bình?" Một lúc lâu, Trần Thi Mạn thì thào hỏi ý.
"Ta cảm thấy hắn che dấu rất sâu! Ngươi cho người đi theo nhìn xem!" Đông Gia gật đầu.
Mà lúc này Tuyết Sinh cũng rời khỏi Tinh Thị, theo hướng cổng phụ, ẩn thân vào một con hẻm tối.