Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Đưa Nước Việt Vươn Tầm Thế Giới (phần 1)

Chương 544: Hồi Hộp Chờ Đợi




Chương 544: Hồi Hộp Chờ Đợi

P/s: CẢm ơn các bạn:

bachphuongbui đã Đề cử 1 Nguyệt Phiếu

rubypinks79 đã Tặng 2,000 đậu

trungdung012 đã Tặng 50,000 đậu

trankin đã Tặng 2,000 đậu

....

Cũng may việc rút các loại thảo dược và nâng nhiệt độ trong cơ thể của Flora tuy mất không ít thời gian nhưng vẫn trong tầm kiểm soát của Dương Tuấn Vũ. Tới khi loại thảo dược cuối cùng được hút ra, nhiệt độ tăng dần từ -196 độ C tới 10 độ C thì sự sống yếu ớt của Flora cũng bắt đầu có dấu hiệu hoạt động trở lại. Đúng lúc đó, Jet nói:

- Rivi, chị nhắm mắt lại, thử tìm kiếm một đoàn khí màu xanh lục trong cơ thể mình đi, nếu thấy nó, hãy nhẹ nhàng chuyển nó sang cho chị Flora, như thế có thể cứu sống chị ấy.

- Ừ.

Gương mặt cô bé không khỏi có chút căng thẳng, nhưng nhìn ánh mắt mong chờ của anh Tuấn Vũ, lại nhìn cô gái đang nằm b·ất t·ỉnh đó, cô gái nhỏ đã quyết tâm cố gắng hết sức.

Không hiểu sao, giữa cô và Flora hình như tồn tại một mối liên kết kỳ lạ, cảm giác ngay khi vừa gặp đã thân thiết, mà điều này dường như làm Flora tìm cách liên lạc với cô, dẫn tới hệ thống kiểm soát dấu hiệu sống của chiếc lồng kính kêu lên cảnh báo, chứ thực ra cô và Jet cũng chưa động chạm gì vào chiếc máy này.

Khả năng câu thông với sức mạnh của Rivi rất cường đại, giờ đây cứ mỗi khi cô ngồi xuống gần như là chỉ cần một thoáng đã cảm nhận được hệ kinh mạch của mình – thứ mà cô vẫn cho là đom đóm với tơ ngũ sắc.

Hôm nay, dựa theo lời của Jet nói cô mới ngỡ ngàng nhận ra một đoàn khí lục sắc còn lại rất mờ nhạt, nếu không để ý kỹ sẽ không phát hiện được, so với màu sắc và độ sáng của kinh mạch cùng đom đóm nó gần như vô hình, vì lẽ đó mọi khi cô đều bỏ qua sự tồn tại này.



Đoàn khí rất hiền hòa, cô thử bảo nó di chuyển nó liền di chuyển theo đúng ý cô, Rivi mừng rỡ, cô chậm dãi chuyển đoàn khí này sang cho chị gái nằm kia.

Dương Tuấn Vũ cùng Jet ngồi bên ngoài không khỏi hồi hộp, Dương Tuấn Vũ thì khỏi nói, còn Jet thì cũng có chút lo lắng, hắn cảm nhận được khí tức Mộc Linh Quả rất yếu ớt bên trong cơ thể của Rivi, nhưng cũng không dám chắc Rivi có thể điều động nó chuyển sang cho cơ thể người khác không, và liệu rằng lượng khí ít ỏi này có đủ để cứu sống cô gái này.

Sự hiểu biết của hắn về Mộc Linh và Thần Thụ cũng rất hạn chế, những điều hắn nói chẳng qua chỉ là chút mảnh ký ức còn sót lại do Thần Thụ truyền vào Mộc Linh Quả để lỡ có người ăn phải sẽ biết về nguồn gốc, tác dụng, và cả trách nhiệm đối với khu rừng Amazon.

Hắn thì đương nhiên hiểu rõ, Rivi dường như cũng nhận ra nhưng cô còn nhỏ, muốn được bay nhảy một thời gian, chỉ tới khi sức mạnh của cô được kiểm soát hoàn toàn, khi đó cô mới cần quay về bảo vệ Amazon.

Thời gian trôi qua từng khắc như từng thập kỷ qua đi, Dương Tuấn Vũ không giây nào rời mắt khỏi Flora, mặc dù nói thành bại do số trời, nhưng hắn thực sự không tin tưởng cái gọi là số trời lắm, thậm chí, nếu trời muốn Iris c·hết, hắn lập tức sẽ đóng băng cô ấy một lần nữa để sau này tìm cách khác chữa trị, về điểm này, hắn rất ương ngạnh không chịu chấp nhận an bài, sắp đặt của ai, kể cả ông trời cũng vậy.

Nhưng mọi chuyện diễn ra không tới nỗi tệ, mà có thể nói rất thành công, khi mà các dấu hiệu lão hóa và sinh mệnh lực yếu ớt của Flora dần dần hồi phục với tốc độ khó tin, chỉ sau một thoáng đoàn lục khí được truyền tới, nó lập tức chữa trị toàn thân cô. Bên trong âm thầm, bên ngoài da, tóc đã nhanh chóng trở về dáng vẻ như ngày xưa, da không còn nhăn nheo mà đã trở nên căng mịn, tóc cũng về màu nâu quen thuộc. Mọi thứ đều ổn thỏa.

Tới lúc này, hắn và Jet đều khẽ thở phào một hơi trong lòng, nhưng lo lắng vẫn chưa phải hoàn toàn qua đi, bởi vì Flora vẫn chưa tỉnh lại. Nếu cô tỉnh lại mà thần trí, đầu óc không được tinh minh thì cũng chẳng phải điều tốt lành gì.

Nhưng ở thời điểm n·hạy c·ảm này, Rivi thấy mọi người vẫn chưa hết căng thẳng, cô liền nói cảm nhận của mình ra:

- Chị ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi, em nhận thấy điều đó. Chẳng qua thời gian ngủ có chút dài khiến việc thức dậy có chút khó khăn, cứ để chị ấy nghỉ thêm một lúc rồi sẽ tỉnh.

Dương Tuấn Vũ nghe Rivi nói vậy thì rất tin tưởng, cô bé này thực sự là phúc tinh của hắn.

- Cảm ơn em nhiều lắm.

- Chú … à, anh đừng nói vậy, mọi người đều đối tốt với em, mà chị gái này dường như cũng là người tốt.

- Ồ, em có thể cảm nhận được người tốt kẻ xấu sao?



Cô gái nhỏ lắc đầu:

- Không phải, chỉ là giữa em và chị ấy dường như có mối liên kết kỳ quái nào đó, nên em mới cảm nhận được chị tốt hay xấu.

- Mối liên kết …

Dương Tuấn Vũ lẩm nhẩm nhưng không nghĩ nhiều, tâm trí của hắn lại tiếp tục đặt vào cô gái đang nằm trên giường. Nhìn cô ngủ rất an lành, nụ cười còn khẽ vương lại trên khóe môi, nhìn như một cô công chúa đang ngủ chờ chàng hoàng tử cưỡi bạch mã tới đánh thức cô vậy.

- Chị ấy thật đẹp.

Hắn quay sang xoa đầu cô:

- Cảm ơn em.

Rivi ngây thơ hỏi:

- Em không có khen anh, em khen chị ấy mà.

Dương Tuấn Vũ không khỏi xấu hổ vuốt vuốt mũi, hắn đương nhiên biết cô khen Flora đẹp nhưng chẳng biết giải thích sao với con bé.

Jet rất thức thời, hắn kéo tay Rivi nói:

- Chị, mình đi về thôi, tới bữa trưa rồi, hai mẹ đang chờ đó.

- Ôi, chị quên mất. Anh có về ăn cơm không? Mọi người nhớ anh lắm đó.



- Ừ. Hai đứa về trước đi, anh ở đây thêm một lát.

Jet nhanh kéo Rivi rời đi, nhìn cô bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ chào, Dương Tuấn Vũ có chút thổn thức, nếu hắn không giúp cô bé thực hiện ước mơ bay nhảy tự do, rời khỏi khu rừng Amazon thì có lẽ phần còn lại trong đời Flora phải sống trong băng giá lạnh lẽo rồi. Đôi khi một quyết định nhất thời có thể khiến vận mệnh của một con người thay đổi, giờ hắn lại càng thấm thía câu nói này. Vạn sự cầu cẩn không cầu tốc (làm gì cũng nên cẩn thận, không nên nhanh ẩu mà hỏng việc).

Cúi xuống hôn cô, rồi suy nghĩ của hắn rất nhanh lơ đãng trôi đi. Cho tới khi đôi mắt ngọc mày ngài khẽ nhíu nhíu rồi mở ra, Dương Tuấn Vũ mới căng thẳng nhìn lại. Hắn rất sợ cô tỉnh lại sẽ không nhận ra mình là ai.

- Tuấn Vũ?

Hai tiếng “Tuấn Vũ” có chút khó khăn nói ra do đã lâu dây thanh âm đã lâu không rung động, nhưng lọt vào tai hắn thật giống như tiếng trời tràn đầy hạnh phúc, ấm áp. Hắn khẽ nắm chặt tay không dám chạm vào người con gái trước mặt chỉ sợ cô sẽ tan biến mất, hắn sợ mọi thứ chỉ là một giấc mộng.

Tự véo mình đến đau điếng, cuối cùng hắn mới dám nghĩ đây là sự thật, tay chân luống cuống không biết làm sao cho phải, nhìn bộ dạng hắn bây giờ thật buồn cười, làm cho Flora dù vẫn yếu nhược sau hôn mê sâu cũng phải bật cười khẽ.

- Em thấy trong người thế nào?

Flora cố gắng định giơ tay lên thì hắn đã giúp cô. Nhìn bàn tay đã hết nhăn nheo, nhẹ vuốt gương mặt cũng thấy lại nét mịn màng, đàn hồi như xưa, hai hàng nước mắt trong suốt liền chảy ra.

- Em thấy không khỏe sao? Cứ nằm nghỉ chút đi, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.

Nhìn bộ dạng cuống lên của hắn, Flora vừa giận vừa thương, cô cố nói:

- Hiện tại em thấy rất ổn. Anh yên tâm.

Nghe vậy, hắn vẫn bán tín bán nghi, mãi sau thấy cô dần dần hồi phục lại sức lực, tay chân đã tự hoạt động được, đỡ cô ngồi dậy hắn mới chính thức buông bỏ được khối đá lớn trong lòng xuống, không mấy ai hiểu hắn đã lo lắng cho cô nhiều tới mức nào.

Suốt một năm qua sống vất vưởng như tên người rừng, không ngày nào hắn không thầm nhắc nhở mình kiên trì cố gắng tìm ra Mộc Linh cứu sống người con gái này. Sự cô độc ấy, nói thì nhẹ nhàng, nhưng mấy ai có thể chịu đựng được.

Nhất là khi xung quanh luôn có những nguy hiểm c·hết người rình rập, đừng nhìn hắn dễ dàng vượt qua mà lầm tưởng, mọi thời khắc hắn đều tập trung tinh thần, cảnh giác đối phó với mọi chuyển động xung quanh, chỉ cần nghe hoặc nhìn thấy thứ gì “xào xạc” bất thường là lập tức tinh thần chiến đấu được đẩy lên cao nhất.

Một vài lần chẳng sao, mấy chục lần cũng được, nhưng từng giờ từng khắc hắn đều không yên lòng, sự mệt mỏi cùng cực ấy hắn không nói ra, và cũng không định nói ra. Tất cả chỉ cần đổi lại một nụ cười bình yên của cô gái trước mặt này là đủ rồi. Mọi khó khăn, vất vả bỏ ra đều rất đáng giá, hắn không mong gì hơn.

Dường như cảm nhận được những sự mệt mỏi được giấu sâu trong lòng ấy, Flora không cần nói gì nhiều, cô cố sức ôm chặt hắn, bởi vì giữa bọn họ đã không còn phải nói những lời khách sáo nữa rồi.